Ngút Trời
-
Quyển 1 - Chương 60-4: Muốn một chỗ ở (4)
“Làm sao vậy?” Nghe thấy sự bất thường trong thanh âm của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng lập tức hỏi.
“Không ra được.” Hạ Hinh Viêm không chút quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát đem tình huống hiện tại của nàng nói cho Dập Hoàng, “Thẻ bài không dùng được.”
“Được rồi.” Dập Hoàng lên tiếng, ngay lập tức kêu Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê, “Hinh Viêm gặp nguy hiểm, nhanh đi hỗ trợ tìm đường ra.”
Giọng nói gấp gáp vang lên trong đầu, trầm thấp lại ngắn gọn lập tức làm cho Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê giật mình tỉnh lại, lập tức chạy qua.
Hà Hy Nguyên giơ tay trái lên, một mũi nhọn ánh sáng hiện lên, người chỉ mới chạy như điên được nửa đường, yêu lực trong tay đã ngay tức khắc đánh ra ngoài.
Mũi nhọn ánh sáng giống như một con giao long vừa ra khỏi mặt nước, rất nhanh đánh về quái vật cát vàng bên cạnh Hạ Hinh Viêm, chỉ xoay quanh vài cái đã nhanh chóng xuyên thẳng qua thân quái vật cát vàng.
Oành oành vài tiếng trầm đục vang lên, một mảnh lớn cát vàng bay tung tóe giữa không trung.
Hà Hy Nguyên ra tay tuyệt đối không chút lưu tình, chỉ một lần đã đánh bay hơn phân nửa quái vật cát vàng đang vây quanh Hạ Hinh Viêm.
Giữa đầy trời cát vàng, một bóng bóng dáng rực lửa rất nhanh bay ngang qua.
Giống như một tia chớp đỏ, đột nhiên đánh trái, đánh phải không theo một quy luật gì bay vọt tới.
Theo lý thuyết, những sinh vật chỉ dựa vào lực lượng ngưng tụ lên sẽ không có cảm giác đau, không có máu thịt.
Trừ phi đánh vào điểm yếu của bọn họ, hoặc đưa toàn bộ bọn họ hủy diệt giống như Hà Hy Nguyên vừa nãy mới được.
Nếu chỉ đụng bị thương một cái lỗ đối với quái vật cát vàng mà nói căn bản chính là không có một chút đau khổ, rất nhanh sẽ khép lại vết thương mới đúng.
Chỉ có điều, tiểu hồ ly sẽ ngu xuẩn như vậy?
Đừng quên hắn cũng không phải một con hồ ly bình thường mà là một linh thú.
Ngay tại lúc những lỗ thủng trên thân thể cát vàng bắt đầu mấp máy lành lại, cát vàng chậm rãi tụ tập muốn khép lại, trong cơ thể đột nhiên có một loại lực lượng quỷ dị theo lỗ thủng lan tràn rộng ra khắp cơ thể quái vật.
Không thể xác định được đó là loại lực lượng nào, nhanh như sét đánh không kịp che tai lan tràn ra.
Không có chút tiếng vang nào, thậm chí đều không nhìn ra chút khác thường nào.
Lấy lỗ thủng trên thân thể quái vật cát vàng làm trung tâm, từng vết nứt nhanh chóng vỡ ra, thật giống như mạng nhện giăng khắp nơi.
Xôn xao!
Quái vật cát vàng không tiếng động tan rã, ngay một chút giãy dụa đều không có, tùy ý rơi thành từng hạt cát nhỏ trên mặt đất.
Hà Hy Nguyên cùng Đoạn Hằng Nghê ra tay nhanh chóng, lập tức đã giải quyết sạch sẽ những quái vật cát vàng bên cạnh Hạ Hinh Viêm.
Hà Hy Nguyên nhanh tay giữ chặt một tay của Hạ Hinh Viêm kéo nàng bỏ chạy về phía trước, vừa chạy vừa hỏi: “Thẻ bài kia không dùng được sao?”
“Ừ.” Hạ Hinh Viêm gật đầu, “Nơi này có vấn đề.”
“Yên tâm, chúng ta sẽ tìm được đường ra.” Hà Hy Nguyên cũng không khẩn trương, lúc này hắn biết mình tuyệt đối không thể khẩn trương.
Hắn phải bảo vệ Hạ Hinh Viêm, chính mình tuyệt đối không thể làm rối loạn tuyến đầu.
Hạ Hinh Viêm một bên né tránh quái vật cát vàng một bên cảm thụ linh lực đang bị phong ấn trong cơ thể dường như có dấu hiệu buông lỏng.
Vui mừng nói: “Linh lực của ta hình như sắp có thể sử dụng.”
Hà Hy Nguyên nghe thế cười khổ một tiếng: “Nếu là dược tề cấp ba hẳn là không có năng lực phong ấn linh lực của người thời gian dài, nhiều nhất cũng chỉ được vài ngày thôi.”
“Thế tại sao dược tề của người kia công dụng còn không được vài ngày?” Hạ Hinh Viêm tiện tay đem quái vật cát vàng đang chắn phía trước đánh tan, bước chân một chút cũng không hỗn độn, “Chẳng lẽ dược tề cấp ba của hắn hết hạn sử dụng?”
Hà Hy Nguyên bước chân lảo đảo thiếu chút ngã sấp xuống, cũng may hắn phản ứng rất nhanh, thân thể xoay tròn, một cước đá trúng quái vật cát vàng vừa đột nhiên xuất hiện bên người, mượn lực đứng vững.
Tất nhiên con quái vật kia nhanh chóng hóa thành cát vàng dưới chân Hà Hy Nguyên.
Từ khi tiến vào sắc vệ đến nay, lần đầu tiên, Hà Hy Nguyên cảm thấy phải cảm ơn quái vật cát vàng, may mắn có con quái vật này tiến đến giúp hắn, hắn mới không bị ngã sấp xuống a.
“Hinh Viêm, dược tề sẽ không hết hạn sử dụng.” Tiểu hồ ly nhảy theo bên cạnh lại gần, bất đắc dĩ ngửa đầu nói.
Ai nghe nói đến hạn sử dụng của dược tề chứ?
Chuyện này nếu như bị dược tề sư (hiểu là người chế thuốc nhé, để thế này nó hợp hơn) nghe được còn không làm hộc máu mà chết cả đám người.
Dược tề phẩm cấp cao được luyện chế ra còn lưu truyền hàng trăm năm, nếu như hết hạn còn gì dùng?
Phải biết rằng muốn luyện chế dược tề phẩm cấp cao đừng nói thu thập tài liệu, chỉ riêng thời gian luyện chế đôi khi đã phải mất hàng năm trời.
“A, hóa ra không phải quá hạn a.” Hạ Hinh Viêm một chút cũng không ngượng ngùng, nàng cũng không phải dược tề sư, nàng làm sao mà biết.
Nàng không biết là bình thường chứ sao.
“Thế vì sao linh lực của ta có dấu hiệu buông lỏng phong ấn?”
Nếu như không phải vấn đề hạn sử dụng của dược tề, thì chắc là phẩm chất của dược tề có vấn đề.
Hà Hy Nguyên không nói gì, bởi vì hắn không biết nói thế nào mới tốt nữa.
Bên cạnh, tiểu hồ ly có chút phát điên, vội vã rống lên: “Hinh Viêm, không phải ngươi sắp thăng cấp sao?”
“Lúc linh lực thăng cấp sẽ có một lực lượng mạnh mẽ đánh vào, tự nhiên sẽ hòa tan tác dụng của dược tề.”
“Ta lại sắp thăng cấp?” Hạ Hinh Viêm kinh ngạc cúi đầu, cảm giác bên cạnh có tiếng gió đánh úp lại, nàng cũng không để ý, giây tiếp theo, oành một tiếng, Hà Hy Nguyên đã xử lý xong quái vật cát vàng vừa định đánh lén nàng.
“Nửa tháng trước ta vừa mới thăng cấp mà.” Hạ Hinh Viêm kinh ngạc nhìn tiểu hồ ly, muốn nhìn thấy trên mặt hắn câu nói vừa rồi là vui đùa.
Nàng biết tu luyện linh lực không dễ dàng, sao có thể nhanh thăng cấp như vậy được?
Tiểu hồ ly bị câu hỏi của Hạ Hinh Viêm làm cho nghẹn, há miệng thở dốc, không biết phải làm thế nào mới được.
Hắn cũng thực sự muốn biết vì sao Hạ Hinh Viêm nhanh như vậy có thể thăng cấp.
Hắn thậm chí muốn hỏi Hạ Hinh Viêm một chút, nàng có thể hay không đừng yêu nghiệt như vậy a?”
Nhưng là, những lời này không phải trọng điểm cần thảo luận lúc này.
“Vấn đề này đi ra ngoài lại nói sau, hiện tại trước hết nghĩ biện pháp làm cách nào để ra ngoài đa.” Tiểu hồ ly linh hoạt nhảy qua, xuyên thẳng hai quái vật cát vàng.
Không nhìn những quái vật bị đánh trở thành cát vàng, tiếp tục chạy như điên về phía trước.
“Ta nghĩ chỉ cần giệt đủ quái vật cát vàng thì có thể đi ra ngoài.” Hà Hy Nguyên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.
Nơi này cho dù biến hóa hơn nữa vẫn xem như là kiểm tra đi.
Nếu là kiểm tra lại không thể không có cách rời đi.
Chẳng lẽ còn muốn bị quái vật cát vàng vùi lấp toàn bộ mới tính là xong việc sao?
Dựa theo ý tưởng của Hà Hy Nguyên, những lần kiểm tra trước kia, không có khả năng chưa từng có người nào đi ra ngoài.
Như vậy nhất định là còn muốn dựa vào sự chịu đựng cùng với sức bền.
Lão sư của học viện không phải đã nói người học viện muốn phải là cường giả sao?
Nếu đúng như lời nói kia thì phương hướng hắn vừa nghĩ tuyệt đối không sai.
“Hinh Viêm, chúng ta nhanh chóng phá hủy nhiều chút quái vật cát vàng, rất nhanh có thể đi ra ngoài.” Hà Hy Nguyên vội vàng nói, động tác trên tay cũng không ngừng lại, ngược lại còn nhanh hơn.
“Được.” Hạ Hinh Viêm gật đầu, nàng cũng không tiếp tục ra tay bởi vì nàng cảm giác được linh lực bị phong ấn của mình đang ngày càng buông lỏng, dường như sắp phá phong ấn mà ra.
Nàng hiện tại muốn đem linh lực phóng xuất hoàn toàn.
Trong ngân trâm Dập Hoàng cũng không có tham gia thảo luận của bọn họ, chỉ ngồi yên không tiếng động ở chỗ kia.
Tính toán của Hà Hy Nguyên hắn có thể hiểu đại khái nhưng thật sự có thể làm được sao?
Vì sao hắn cứ cảm thấy phương pháp này có cái gì đó không ổn?
Hay là hắn đang suy nghĩ nhiều vì sự tình vốn cũng không có phức tạp như vậy?
Hà Hy Nguyên không ngừng tấn công những quái vật cát vàng chung quanh, tiểu hồ ly cũng như vậy.
Chỉ có Hạ Hinh Viêm đứng ở giữa vòng bảo vệ của hai người, lẳng lặng đem linh lực phóng xuất ra, nàng phải khôi phục nhanh chút mới được.
Hà Hy Nguyên tấn công rất nhanh, nhưng bọn hắn đã xem nhẹ tốc độ phát triển của quái vật cát vàng.
Lúc đầu sau khi bị đánh tan, quái vật cát vàng cần một đoạn thời gian để khôi phục, giờ chỉ cần vài cái hô hấp là có thể.
Thậm chí sau đó, đánh ra một cái lỗ hổng liền ngay lập tức được chữa trị, một cơ hội để đánh tan cũng không có.
“Hằng, mấy thứ này có chút không thích hợp.” Hà Hy Nguyên rốt cuộc cũng cảm giác được có vấn đề xảy ra.
Hiện tại, hắn sử dụng yêu lực đánh vào quái vật cát vàng càng ngày càng tốn sức.
Đoạn Hằng Nghê tự nhiên cũng nhận ra, thân thể rất nhanh bay lên cào ra một dấu vết thật sâu trên thân quái vật cát vàng.
Chỉ là trong nháy mắt, vết thương kia rất nhanh chóng hồi phục.
Giống như chưa từng xuất hiện qua.
“Hằng, người che chở Hinh Viêm.” Hà Hy Nguyên nhìn thoáng qua tiểu hồ ly, tựa hồ hạ quyết định gì.
Tiểu hồ ly gật đầu, không có khuyên can: “Đã biết.”
Nói xong, nhanh chóng đứng bên cạnh Hạ Hinh Viêm, bốn móng vuốt nhỏ bé bắt lấy mặt, bộ lông trên người chợt dựng đứng, một bình chướng màu đỏ nhạt rất nhanh hiện lên, bao quanh hắn và Hạ Hinh Viêm.
Ở bên trong viên cầu bình chướng màu đỏ, không có một chút cát vàng, chỉ có hai người bọn họ, ngăn cách với hết thảy không gian bên ngoài.
Hà Hy Nguyên cùng Đoạn Hằng Nghê ở cùng nhau đã nhiều năm nên đều hiểu rất rõ thực lực của đối phương.
“Không ra được.” Hạ Hinh Viêm không chút quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát đem tình huống hiện tại của nàng nói cho Dập Hoàng, “Thẻ bài không dùng được.”
“Được rồi.” Dập Hoàng lên tiếng, ngay lập tức kêu Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê, “Hinh Viêm gặp nguy hiểm, nhanh đi hỗ trợ tìm đường ra.”
Giọng nói gấp gáp vang lên trong đầu, trầm thấp lại ngắn gọn lập tức làm cho Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê giật mình tỉnh lại, lập tức chạy qua.
Hà Hy Nguyên giơ tay trái lên, một mũi nhọn ánh sáng hiện lên, người chỉ mới chạy như điên được nửa đường, yêu lực trong tay đã ngay tức khắc đánh ra ngoài.
Mũi nhọn ánh sáng giống như một con giao long vừa ra khỏi mặt nước, rất nhanh đánh về quái vật cát vàng bên cạnh Hạ Hinh Viêm, chỉ xoay quanh vài cái đã nhanh chóng xuyên thẳng qua thân quái vật cát vàng.
Oành oành vài tiếng trầm đục vang lên, một mảnh lớn cát vàng bay tung tóe giữa không trung.
Hà Hy Nguyên ra tay tuyệt đối không chút lưu tình, chỉ một lần đã đánh bay hơn phân nửa quái vật cát vàng đang vây quanh Hạ Hinh Viêm.
Giữa đầy trời cát vàng, một bóng bóng dáng rực lửa rất nhanh bay ngang qua.
Giống như một tia chớp đỏ, đột nhiên đánh trái, đánh phải không theo một quy luật gì bay vọt tới.
Theo lý thuyết, những sinh vật chỉ dựa vào lực lượng ngưng tụ lên sẽ không có cảm giác đau, không có máu thịt.
Trừ phi đánh vào điểm yếu của bọn họ, hoặc đưa toàn bộ bọn họ hủy diệt giống như Hà Hy Nguyên vừa nãy mới được.
Nếu chỉ đụng bị thương một cái lỗ đối với quái vật cát vàng mà nói căn bản chính là không có một chút đau khổ, rất nhanh sẽ khép lại vết thương mới đúng.
Chỉ có điều, tiểu hồ ly sẽ ngu xuẩn như vậy?
Đừng quên hắn cũng không phải một con hồ ly bình thường mà là một linh thú.
Ngay tại lúc những lỗ thủng trên thân thể cát vàng bắt đầu mấp máy lành lại, cát vàng chậm rãi tụ tập muốn khép lại, trong cơ thể đột nhiên có một loại lực lượng quỷ dị theo lỗ thủng lan tràn rộng ra khắp cơ thể quái vật.
Không thể xác định được đó là loại lực lượng nào, nhanh như sét đánh không kịp che tai lan tràn ra.
Không có chút tiếng vang nào, thậm chí đều không nhìn ra chút khác thường nào.
Lấy lỗ thủng trên thân thể quái vật cát vàng làm trung tâm, từng vết nứt nhanh chóng vỡ ra, thật giống như mạng nhện giăng khắp nơi.
Xôn xao!
Quái vật cát vàng không tiếng động tan rã, ngay một chút giãy dụa đều không có, tùy ý rơi thành từng hạt cát nhỏ trên mặt đất.
Hà Hy Nguyên cùng Đoạn Hằng Nghê ra tay nhanh chóng, lập tức đã giải quyết sạch sẽ những quái vật cát vàng bên cạnh Hạ Hinh Viêm.
Hà Hy Nguyên nhanh tay giữ chặt một tay của Hạ Hinh Viêm kéo nàng bỏ chạy về phía trước, vừa chạy vừa hỏi: “Thẻ bài kia không dùng được sao?”
“Ừ.” Hạ Hinh Viêm gật đầu, “Nơi này có vấn đề.”
“Yên tâm, chúng ta sẽ tìm được đường ra.” Hà Hy Nguyên cũng không khẩn trương, lúc này hắn biết mình tuyệt đối không thể khẩn trương.
Hắn phải bảo vệ Hạ Hinh Viêm, chính mình tuyệt đối không thể làm rối loạn tuyến đầu.
Hạ Hinh Viêm một bên né tránh quái vật cát vàng một bên cảm thụ linh lực đang bị phong ấn trong cơ thể dường như có dấu hiệu buông lỏng.
Vui mừng nói: “Linh lực của ta hình như sắp có thể sử dụng.”
Hà Hy Nguyên nghe thế cười khổ một tiếng: “Nếu là dược tề cấp ba hẳn là không có năng lực phong ấn linh lực của người thời gian dài, nhiều nhất cũng chỉ được vài ngày thôi.”
“Thế tại sao dược tề của người kia công dụng còn không được vài ngày?” Hạ Hinh Viêm tiện tay đem quái vật cát vàng đang chắn phía trước đánh tan, bước chân một chút cũng không hỗn độn, “Chẳng lẽ dược tề cấp ba của hắn hết hạn sử dụng?”
Hà Hy Nguyên bước chân lảo đảo thiếu chút ngã sấp xuống, cũng may hắn phản ứng rất nhanh, thân thể xoay tròn, một cước đá trúng quái vật cát vàng vừa đột nhiên xuất hiện bên người, mượn lực đứng vững.
Tất nhiên con quái vật kia nhanh chóng hóa thành cát vàng dưới chân Hà Hy Nguyên.
Từ khi tiến vào sắc vệ đến nay, lần đầu tiên, Hà Hy Nguyên cảm thấy phải cảm ơn quái vật cát vàng, may mắn có con quái vật này tiến đến giúp hắn, hắn mới không bị ngã sấp xuống a.
“Hinh Viêm, dược tề sẽ không hết hạn sử dụng.” Tiểu hồ ly nhảy theo bên cạnh lại gần, bất đắc dĩ ngửa đầu nói.
Ai nghe nói đến hạn sử dụng của dược tề chứ?
Chuyện này nếu như bị dược tề sư (hiểu là người chế thuốc nhé, để thế này nó hợp hơn) nghe được còn không làm hộc máu mà chết cả đám người.
Dược tề phẩm cấp cao được luyện chế ra còn lưu truyền hàng trăm năm, nếu như hết hạn còn gì dùng?
Phải biết rằng muốn luyện chế dược tề phẩm cấp cao đừng nói thu thập tài liệu, chỉ riêng thời gian luyện chế đôi khi đã phải mất hàng năm trời.
“A, hóa ra không phải quá hạn a.” Hạ Hinh Viêm một chút cũng không ngượng ngùng, nàng cũng không phải dược tề sư, nàng làm sao mà biết.
Nàng không biết là bình thường chứ sao.
“Thế vì sao linh lực của ta có dấu hiệu buông lỏng phong ấn?”
Nếu như không phải vấn đề hạn sử dụng của dược tề, thì chắc là phẩm chất của dược tề có vấn đề.
Hà Hy Nguyên không nói gì, bởi vì hắn không biết nói thế nào mới tốt nữa.
Bên cạnh, tiểu hồ ly có chút phát điên, vội vã rống lên: “Hinh Viêm, không phải ngươi sắp thăng cấp sao?”
“Lúc linh lực thăng cấp sẽ có một lực lượng mạnh mẽ đánh vào, tự nhiên sẽ hòa tan tác dụng của dược tề.”
“Ta lại sắp thăng cấp?” Hạ Hinh Viêm kinh ngạc cúi đầu, cảm giác bên cạnh có tiếng gió đánh úp lại, nàng cũng không để ý, giây tiếp theo, oành một tiếng, Hà Hy Nguyên đã xử lý xong quái vật cát vàng vừa định đánh lén nàng.
“Nửa tháng trước ta vừa mới thăng cấp mà.” Hạ Hinh Viêm kinh ngạc nhìn tiểu hồ ly, muốn nhìn thấy trên mặt hắn câu nói vừa rồi là vui đùa.
Nàng biết tu luyện linh lực không dễ dàng, sao có thể nhanh thăng cấp như vậy được?
Tiểu hồ ly bị câu hỏi của Hạ Hinh Viêm làm cho nghẹn, há miệng thở dốc, không biết phải làm thế nào mới được.
Hắn cũng thực sự muốn biết vì sao Hạ Hinh Viêm nhanh như vậy có thể thăng cấp.
Hắn thậm chí muốn hỏi Hạ Hinh Viêm một chút, nàng có thể hay không đừng yêu nghiệt như vậy a?”
Nhưng là, những lời này không phải trọng điểm cần thảo luận lúc này.
“Vấn đề này đi ra ngoài lại nói sau, hiện tại trước hết nghĩ biện pháp làm cách nào để ra ngoài đa.” Tiểu hồ ly linh hoạt nhảy qua, xuyên thẳng hai quái vật cát vàng.
Không nhìn những quái vật bị đánh trở thành cát vàng, tiếp tục chạy như điên về phía trước.
“Ta nghĩ chỉ cần giệt đủ quái vật cát vàng thì có thể đi ra ngoài.” Hà Hy Nguyên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.
Nơi này cho dù biến hóa hơn nữa vẫn xem như là kiểm tra đi.
Nếu là kiểm tra lại không thể không có cách rời đi.
Chẳng lẽ còn muốn bị quái vật cát vàng vùi lấp toàn bộ mới tính là xong việc sao?
Dựa theo ý tưởng của Hà Hy Nguyên, những lần kiểm tra trước kia, không có khả năng chưa từng có người nào đi ra ngoài.
Như vậy nhất định là còn muốn dựa vào sự chịu đựng cùng với sức bền.
Lão sư của học viện không phải đã nói người học viện muốn phải là cường giả sao?
Nếu đúng như lời nói kia thì phương hướng hắn vừa nghĩ tuyệt đối không sai.
“Hinh Viêm, chúng ta nhanh chóng phá hủy nhiều chút quái vật cát vàng, rất nhanh có thể đi ra ngoài.” Hà Hy Nguyên vội vàng nói, động tác trên tay cũng không ngừng lại, ngược lại còn nhanh hơn.
“Được.” Hạ Hinh Viêm gật đầu, nàng cũng không tiếp tục ra tay bởi vì nàng cảm giác được linh lực bị phong ấn của mình đang ngày càng buông lỏng, dường như sắp phá phong ấn mà ra.
Nàng hiện tại muốn đem linh lực phóng xuất hoàn toàn.
Trong ngân trâm Dập Hoàng cũng không có tham gia thảo luận của bọn họ, chỉ ngồi yên không tiếng động ở chỗ kia.
Tính toán của Hà Hy Nguyên hắn có thể hiểu đại khái nhưng thật sự có thể làm được sao?
Vì sao hắn cứ cảm thấy phương pháp này có cái gì đó không ổn?
Hay là hắn đang suy nghĩ nhiều vì sự tình vốn cũng không có phức tạp như vậy?
Hà Hy Nguyên không ngừng tấn công những quái vật cát vàng chung quanh, tiểu hồ ly cũng như vậy.
Chỉ có Hạ Hinh Viêm đứng ở giữa vòng bảo vệ của hai người, lẳng lặng đem linh lực phóng xuất ra, nàng phải khôi phục nhanh chút mới được.
Hà Hy Nguyên tấn công rất nhanh, nhưng bọn hắn đã xem nhẹ tốc độ phát triển của quái vật cát vàng.
Lúc đầu sau khi bị đánh tan, quái vật cát vàng cần một đoạn thời gian để khôi phục, giờ chỉ cần vài cái hô hấp là có thể.
Thậm chí sau đó, đánh ra một cái lỗ hổng liền ngay lập tức được chữa trị, một cơ hội để đánh tan cũng không có.
“Hằng, mấy thứ này có chút không thích hợp.” Hà Hy Nguyên rốt cuộc cũng cảm giác được có vấn đề xảy ra.
Hiện tại, hắn sử dụng yêu lực đánh vào quái vật cát vàng càng ngày càng tốn sức.
Đoạn Hằng Nghê tự nhiên cũng nhận ra, thân thể rất nhanh bay lên cào ra một dấu vết thật sâu trên thân quái vật cát vàng.
Chỉ là trong nháy mắt, vết thương kia rất nhanh chóng hồi phục.
Giống như chưa từng xuất hiện qua.
“Hằng, người che chở Hinh Viêm.” Hà Hy Nguyên nhìn thoáng qua tiểu hồ ly, tựa hồ hạ quyết định gì.
Tiểu hồ ly gật đầu, không có khuyên can: “Đã biết.”
Nói xong, nhanh chóng đứng bên cạnh Hạ Hinh Viêm, bốn móng vuốt nhỏ bé bắt lấy mặt, bộ lông trên người chợt dựng đứng, một bình chướng màu đỏ nhạt rất nhanh hiện lên, bao quanh hắn và Hạ Hinh Viêm.
Ở bên trong viên cầu bình chướng màu đỏ, không có một chút cát vàng, chỉ có hai người bọn họ, ngăn cách với hết thảy không gian bên ngoài.
Hà Hy Nguyên cùng Đoạn Hằng Nghê ở cùng nhau đã nhiều năm nên đều hiểu rất rõ thực lực của đối phương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook