Ngút Trời
-
Quyển 1 - Chương 58: Cùng nhau khảo hạch
Edit: Rosemarymn
“Ngươi làm cái gì vậy?” Hà Hy Nguyên đi qua vỗ mạnh, “ba” một tiếng, gạt tay lão nhân ra, kéo Hạ Hinh Viêm ra phía sau mình, bất mãn trừng mắt hắn (lão nhân).
Lão gia hỏa này muốn làm gì mà cứ lôi kéo tay Hạ Hinh Viêm?
Muốn chiếm tiện nghi sao?
“Ngươi…” Lão nhân nhướn mày, nóng rực trong mắt ngay lập tức bị một cỗ sát khí lạnh lẽo thay thế, nhìn chằm chằm vào Hà Hy Nguyên.
Dám đánh hắn?
Cũng không nhìn xem hắn là ai!
Hắn chán sống sao?
Hà Hy Nguyên lạnh lùng “hừ” một tiếng, không một chút yếu thế nghênh đón ánh mắt của lão nhân, không hề có nửa phần lui bước.
Tất cả mọi người đang xếp hàng theo bản năng lui lại mấy bước, thật sự là khí tức lúc này của Hà Hy Nguyên và lão nhân kia quá mức cường đại, làm cho bọn họ không chịu nổi.
“Có ý tứ.” Trong mắt lão nhân chợt loé lên ánh sáng, lập tức thu hổi sát khí lạnh lẽo vừa rồi, lại trở về với bộ dạng lười biếng lúc nãy, “Ngươi tiến thẳng vào con đường thứ ba.”
Ngón tay của lão nhân chỉ một đường núi phía sau hắn, ý bảo Hạ Hinh Viêm đi qua.
“Được.” Hạ Hinh Viêm gật đầu, định bước đi, nhưng ngay lập tức lại bị một thanh âm bất mãn gọi lại, “Chờ một chút, thế này không công bằng!”
Vương Lỗi thờ phì phì đi về phía trước hai bước, đứng đối diện Hạ Hinh Viêm, một ngón tay chỉ thẳng vào mặt nàng: “Dựa vào cái gì mà nàng có thể tiến thẳng vào con đường thứ ba?”
Hắn đưa mắt nhìn lão nhân, liên tục châm biếm: “Ta nghe sư phụ nói qua, học viện chưa bao giờ thiên vị một ai, càng không có chủ động tuyển học viên vào học, bất luận kẻ nào muốn vào học viện đều phải thông qua khảo hạch. Nàng thì có cái gì đặc biệt?”
Một câu của Vương Lỗi khiến tất cả những người đang xếp hàng đều đưa ánh mắt tò mò nhìn về đây, trong lòng bọn họ cũng rất tò mò, chỉ là không phải ai cũng đều không sợ chết giống như Vương Lỗi.
Đại linh sư vừa nãy bị một cái tát chụp bay, đã cho bọn họ một ấn tượng sâu sắc.
Đương nhiên, có người “dũng cảm” hỏi ra, bọn họ tự nhiên muốn biết đáp án.
“Ngươi cảm thấy ta thiên vị nàng?” Đôi mắt lão nhân nheo lại, nhìn về phía Vương Lỗi.
“Đúng!” Vương Lỗi không phục kêu lên, “Nàng dựa vào cái gì mà có thể không cần trải qua cửa ai thứ nhất cùng thứ hai?”
“ Dựa vào cái gì sao?” Lão nhân cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Vương Lỗi như nhìn một kẻ ngốc, “Ngươi hiện tại là linh sư cấp mười ba.”
“Đúng vậy.” Vương Lỗi ưỡn ngực, bộ dáng khinh thường tà nghễ nhìn Hạ Hinh Viêm, “Giống như nhân tài nào kia chỉ là linh sư cấp mười hai.”
Nếu nàng có thể trực tiếp tiến vào con đường thứ ba, như vậy hắn cũng có thể, dựa vào cái gì mà chỉ đối với một người đặc biệt?
“Ngươi năm nay bao nhiêu?” Lão cũng không tức giận, cười như không cười hỏi.
“Mười chín tuổi!” Vương Lỗi lại cảm thấy lo lắng mười phần khi nói ra tuổi của mình.
“Kia… Ngươi biết nàng bao nhiêu không?” Lão nhân nghiêng đầu, dùng cằm hướng về phía Hạ Hinh Viêm.
“Khoảng mười bảy, mười tám tuổi?” Vương Lỗi cao thấp đánh giá Hạ Hinh Viêm một chút, phán đoán tuổi của nàng.
“Là mười sáu tuổi.” Lão nhân nói thẳng ra tuổi của Hạ Hinh Viêm, thanh âm mang theo một tia tán thưởng.
“Mười sáu tuổi, linh sư cấp mười hai?” Vương Lỗi kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, hắn thực không ngờ Hạ Hinh Viêm còn nhỏ như vậy.
Nếu đúng như lão nhân nói, Hạ Hinh Viêm thực sự làm cho hắn phải nhìn với cặp mắt khác, bất quá…
“Cho dù là mười sáu tuổi, linh sư cấp mười hai thì sao?” Vương Lỗi rất nhanh từ trong khiếp sợ khôi phục lại, khinh thường châm biếm, “Chỉ cần là đại gia tộc, mời một vài vị sư phụ có thực lực, dùng nhiều dược tề tốt là có thể.”
“Xem ra người đưa ngươi đến không có cẩn thận nói cho ngươi biết tiêu chuẩn nhập học của học viện.” Lão nhân hừ nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn lướt qua mọi người.
“Hiện tại ta liền lặp lại một lần nữa, tiêu chuẩn của đệ tử học viện.” Thanh âm của lão nhân liền to lên, làm cho mọi người đều có thể nghe rõ rành mạch lời nói của hắn.
“Người từ học viện hoàng gia đi ra là quý tộc, là thành chủ, hoặc là người có địa vị cao, nhưng người từ học viện chúng ta đi ra chỉ có một loại, chính là cường giả!”
“Con đường thứ nhất khảo hạch cách các ngươi vận dụng linh lực, con đường thứ hai khảo hạch tiềm lực của các ngươi, còn con đường thứ ba khảo nghiệm xem các ngươi có tư chất trở thành cường giả hay không.”
“Vốn dĩ, nàng căn bản là không cần nhận khảo hạch ở con đường thứ ba này, nhưng là, từ khi thành lập học viện tới nay, nàng là người đầu tiên nhận được tín vật nhập học. Lão phu có chút tò mò, muốn biết thực lực của người đứng đầu học viện.”
Ánh mắt lão nhân sáng quắc chuyển hướng Hạ Hinh Viêm, trong mắt lấp lánh ánh sáng nóng rực,mãnh liệt.
“Người đứng đầu?” Hồ Mặc Nghị vuốt cằm mình đánh giá Hạ Hinh Viêm. Hắn thật là nhìn không ra Hạ Hinh Viêm có gì đặc biệt, trừ bỏ bên cạnh nàng có một linh thú hình người.
Hắn thầm nghĩ đến Hạ Hinh Viêm là đệ tử của đại gia tộc, nhưng những lão sư học viện đều gọi nàng là người đứng đầu học viện, hắn liền không thể không một lần nữa đánh giá Hạ Hinh Viêm.
“Sư phụ, nàng mạnh như thể sao?” Phương Linh Dụ khó hiểu hỏi.
Đừng nói nàng nghi hoặc, chính những người khác đầu óc cũng đầy mờ mịt.
“Ngươi cũng biết ở đại hội dự thi ba tháng trước, nàng mới chỉ là một linh sĩ cấp bốn.” Lão nhân chậm rãi từng chữ một nói ra, không chút ngoài ý muốn, bên tai liền nghe được âm thanh hít vào liên tiếp.
Đừng nói những người này kinh ngạc, lúc trước chính hắn nhìn tư liệu của Hạ Hinh Viêm, hắn cũng bị dọa choáng váng.
“Đợi đến thời điểm dự thi đại hội, cấp bậc của nàng là linh sư cấp mười.” Thanh âm của lão nhân thong thả, thế nhưng lại làm đám người đang xếp hàng lập tức hóa đá.
Ba tháng thời gian vượt qua sáu cấp, còn tiến vào cấp mười. Này, này… Đây là đang nói thần thoại sao?
Làm sao có thể?
Người này là thiên tài?
Không, không đúng, ba tháng thời gian cho dù là thiên tài cũng không có khả năng đột phá cấp bậc như vậy, nàng quả thực là yêu nghiệt!
Khoan, chờ một chút… cấp bậc hiện tại của nàng là…
Nhìn ánh mắt biến hóa của mọi người, lão nhân cười khổ một tiếng: “Nói như vậy Các vị cũng đã biết vì sao lão phu còn cho nàng tiến hành một lần khảo hạch dù nàng cầm tín vật của học viện đến đi?”
“Từ đại hội dự thi tới nay không đến hai tháng, thế nhưng nàng lại tăng lên hai cấp.”
Thanh âm lão nhân đầy chua sót, trong lòng mọi người ở đây có ai mà không chua sót?
Nếu lão nhân nói đều là sự thật, như vậy hai từ yêu nghiệt này đã không đủ để hình dung cô gái trước mắt này rồi.
“Tốt lắm, ngươi đi đi.” Lão nhân trầm giọng nói với Hạ Hinh Viêm, hắn thật sự chờ mong xem biểu hiện của Hạ Hinh Viêm.
“Xin chờ một chút.” Hồ Mặc Nghị đột nhiên lên tiếng ngăn Hạ Hinh Viêm lại, sau đó nhìn về phía lão nhân, “Không biết ngài có thể đợi cho tiểu thư nhà ta cùng thiếu gia thông qua khảo hạch ở hai con đường trước rồi cùng vị cô nương này tiến vào khảo hạch thứ ba?
Lão nhân hơi nhíu mày, do dự. Nói thật hắn cũng muốn xem Hạ Hinh Viêm biểu hiện như thế nào, nhưng nơi này thực sự còn nhiều người xếp hàng chờ báo danh.
“Đúng vậy, lão sư, cho phép nhà chúng ta cùng thiếu gia (tiểu thư) cùng nhau đi.” Hồ Mặc Nghị vừa dứt lời, người bên cạnh lập tức hoàn hồn, đều yêu cầu.
Đây là cơ hội tốt cho thiếu gia nhà bọn họ có thể học tập, bọn có làm sao có thể buông tha?
Lão nhân không nói gì, nhìn về phía Hạ Hinh Viêm, hiển nhiên là hơi động tâm.
“Ta không sao cả.” Hạ Hinh Viêm nhún vai, nàng không thèm để ý khi thực hiện khảo hạch có người ở bên cạnh hay không.
“Tốt lắm, một canh giờ sau, gặp ngươi ở con đường thứ ba.” Lão nhân hưng phấn gật đầu, hắn cũng thực sự muốn nhìn một chút, xem người được người kia lựa chọn có thực sự đặc biệt hay không.
Hạ Hinh Viêm cái gì cũng không nói, đi về phía đường núi thứ ba.
Dáng người cao ngất được ánh mặt trời thêm một tầng ánh sáng màu vàng, không nhanh không chậm, cảm xúc của nàng cũng không vì những rung động của mọi người mà bị dao động.
Giống như hết thảy vừa rồi, người khiến cho mọi người rung động thật sâu là một người khác.
“Con đường thứ ba a…” lão nhân nhìn bóng dáng Hạ Hinh Viêm, ánh mắt thâm trầm. Hắn thực sự không biết Hạ Hinh Viêm có thể thuận lợi thông qua hay không, dù sao nơi đó nhưng là…
“Ngươi làm cái gì vậy?” Hà Hy Nguyên đi qua vỗ mạnh, “ba” một tiếng, gạt tay lão nhân ra, kéo Hạ Hinh Viêm ra phía sau mình, bất mãn trừng mắt hắn (lão nhân).
Lão gia hỏa này muốn làm gì mà cứ lôi kéo tay Hạ Hinh Viêm?
Muốn chiếm tiện nghi sao?
“Ngươi…” Lão nhân nhướn mày, nóng rực trong mắt ngay lập tức bị một cỗ sát khí lạnh lẽo thay thế, nhìn chằm chằm vào Hà Hy Nguyên.
Dám đánh hắn?
Cũng không nhìn xem hắn là ai!
Hắn chán sống sao?
Hà Hy Nguyên lạnh lùng “hừ” một tiếng, không một chút yếu thế nghênh đón ánh mắt của lão nhân, không hề có nửa phần lui bước.
Tất cả mọi người đang xếp hàng theo bản năng lui lại mấy bước, thật sự là khí tức lúc này của Hà Hy Nguyên và lão nhân kia quá mức cường đại, làm cho bọn họ không chịu nổi.
“Có ý tứ.” Trong mắt lão nhân chợt loé lên ánh sáng, lập tức thu hổi sát khí lạnh lẽo vừa rồi, lại trở về với bộ dạng lười biếng lúc nãy, “Ngươi tiến thẳng vào con đường thứ ba.”
Ngón tay của lão nhân chỉ một đường núi phía sau hắn, ý bảo Hạ Hinh Viêm đi qua.
“Được.” Hạ Hinh Viêm gật đầu, định bước đi, nhưng ngay lập tức lại bị một thanh âm bất mãn gọi lại, “Chờ một chút, thế này không công bằng!”
Vương Lỗi thờ phì phì đi về phía trước hai bước, đứng đối diện Hạ Hinh Viêm, một ngón tay chỉ thẳng vào mặt nàng: “Dựa vào cái gì mà nàng có thể tiến thẳng vào con đường thứ ba?”
Hắn đưa mắt nhìn lão nhân, liên tục châm biếm: “Ta nghe sư phụ nói qua, học viện chưa bao giờ thiên vị một ai, càng không có chủ động tuyển học viên vào học, bất luận kẻ nào muốn vào học viện đều phải thông qua khảo hạch. Nàng thì có cái gì đặc biệt?”
Một câu của Vương Lỗi khiến tất cả những người đang xếp hàng đều đưa ánh mắt tò mò nhìn về đây, trong lòng bọn họ cũng rất tò mò, chỉ là không phải ai cũng đều không sợ chết giống như Vương Lỗi.
Đại linh sư vừa nãy bị một cái tát chụp bay, đã cho bọn họ một ấn tượng sâu sắc.
Đương nhiên, có người “dũng cảm” hỏi ra, bọn họ tự nhiên muốn biết đáp án.
“Ngươi cảm thấy ta thiên vị nàng?” Đôi mắt lão nhân nheo lại, nhìn về phía Vương Lỗi.
“Đúng!” Vương Lỗi không phục kêu lên, “Nàng dựa vào cái gì mà có thể không cần trải qua cửa ai thứ nhất cùng thứ hai?”
“ Dựa vào cái gì sao?” Lão nhân cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Vương Lỗi như nhìn một kẻ ngốc, “Ngươi hiện tại là linh sư cấp mười ba.”
“Đúng vậy.” Vương Lỗi ưỡn ngực, bộ dáng khinh thường tà nghễ nhìn Hạ Hinh Viêm, “Giống như nhân tài nào kia chỉ là linh sư cấp mười hai.”
Nếu nàng có thể trực tiếp tiến vào con đường thứ ba, như vậy hắn cũng có thể, dựa vào cái gì mà chỉ đối với một người đặc biệt?
“Ngươi năm nay bao nhiêu?” Lão cũng không tức giận, cười như không cười hỏi.
“Mười chín tuổi!” Vương Lỗi lại cảm thấy lo lắng mười phần khi nói ra tuổi của mình.
“Kia… Ngươi biết nàng bao nhiêu không?” Lão nhân nghiêng đầu, dùng cằm hướng về phía Hạ Hinh Viêm.
“Khoảng mười bảy, mười tám tuổi?” Vương Lỗi cao thấp đánh giá Hạ Hinh Viêm một chút, phán đoán tuổi của nàng.
“Là mười sáu tuổi.” Lão nhân nói thẳng ra tuổi của Hạ Hinh Viêm, thanh âm mang theo một tia tán thưởng.
“Mười sáu tuổi, linh sư cấp mười hai?” Vương Lỗi kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, hắn thực không ngờ Hạ Hinh Viêm còn nhỏ như vậy.
Nếu đúng như lão nhân nói, Hạ Hinh Viêm thực sự làm cho hắn phải nhìn với cặp mắt khác, bất quá…
“Cho dù là mười sáu tuổi, linh sư cấp mười hai thì sao?” Vương Lỗi rất nhanh từ trong khiếp sợ khôi phục lại, khinh thường châm biếm, “Chỉ cần là đại gia tộc, mời một vài vị sư phụ có thực lực, dùng nhiều dược tề tốt là có thể.”
“Xem ra người đưa ngươi đến không có cẩn thận nói cho ngươi biết tiêu chuẩn nhập học của học viện.” Lão nhân hừ nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn lướt qua mọi người.
“Hiện tại ta liền lặp lại một lần nữa, tiêu chuẩn của đệ tử học viện.” Thanh âm của lão nhân liền to lên, làm cho mọi người đều có thể nghe rõ rành mạch lời nói của hắn.
“Người từ học viện hoàng gia đi ra là quý tộc, là thành chủ, hoặc là người có địa vị cao, nhưng người từ học viện chúng ta đi ra chỉ có một loại, chính là cường giả!”
“Con đường thứ nhất khảo hạch cách các ngươi vận dụng linh lực, con đường thứ hai khảo hạch tiềm lực của các ngươi, còn con đường thứ ba khảo nghiệm xem các ngươi có tư chất trở thành cường giả hay không.”
“Vốn dĩ, nàng căn bản là không cần nhận khảo hạch ở con đường thứ ba này, nhưng là, từ khi thành lập học viện tới nay, nàng là người đầu tiên nhận được tín vật nhập học. Lão phu có chút tò mò, muốn biết thực lực của người đứng đầu học viện.”
Ánh mắt lão nhân sáng quắc chuyển hướng Hạ Hinh Viêm, trong mắt lấp lánh ánh sáng nóng rực,mãnh liệt.
“Người đứng đầu?” Hồ Mặc Nghị vuốt cằm mình đánh giá Hạ Hinh Viêm. Hắn thật là nhìn không ra Hạ Hinh Viêm có gì đặc biệt, trừ bỏ bên cạnh nàng có một linh thú hình người.
Hắn thầm nghĩ đến Hạ Hinh Viêm là đệ tử của đại gia tộc, nhưng những lão sư học viện đều gọi nàng là người đứng đầu học viện, hắn liền không thể không một lần nữa đánh giá Hạ Hinh Viêm.
“Sư phụ, nàng mạnh như thể sao?” Phương Linh Dụ khó hiểu hỏi.
Đừng nói nàng nghi hoặc, chính những người khác đầu óc cũng đầy mờ mịt.
“Ngươi cũng biết ở đại hội dự thi ba tháng trước, nàng mới chỉ là một linh sĩ cấp bốn.” Lão nhân chậm rãi từng chữ một nói ra, không chút ngoài ý muốn, bên tai liền nghe được âm thanh hít vào liên tiếp.
Đừng nói những người này kinh ngạc, lúc trước chính hắn nhìn tư liệu của Hạ Hinh Viêm, hắn cũng bị dọa choáng váng.
“Đợi đến thời điểm dự thi đại hội, cấp bậc của nàng là linh sư cấp mười.” Thanh âm của lão nhân thong thả, thế nhưng lại làm đám người đang xếp hàng lập tức hóa đá.
Ba tháng thời gian vượt qua sáu cấp, còn tiến vào cấp mười. Này, này… Đây là đang nói thần thoại sao?
Làm sao có thể?
Người này là thiên tài?
Không, không đúng, ba tháng thời gian cho dù là thiên tài cũng không có khả năng đột phá cấp bậc như vậy, nàng quả thực là yêu nghiệt!
Khoan, chờ một chút… cấp bậc hiện tại của nàng là…
Nhìn ánh mắt biến hóa của mọi người, lão nhân cười khổ một tiếng: “Nói như vậy Các vị cũng đã biết vì sao lão phu còn cho nàng tiến hành một lần khảo hạch dù nàng cầm tín vật của học viện đến đi?”
“Từ đại hội dự thi tới nay không đến hai tháng, thế nhưng nàng lại tăng lên hai cấp.”
Thanh âm lão nhân đầy chua sót, trong lòng mọi người ở đây có ai mà không chua sót?
Nếu lão nhân nói đều là sự thật, như vậy hai từ yêu nghiệt này đã không đủ để hình dung cô gái trước mắt này rồi.
“Tốt lắm, ngươi đi đi.” Lão nhân trầm giọng nói với Hạ Hinh Viêm, hắn thật sự chờ mong xem biểu hiện của Hạ Hinh Viêm.
“Xin chờ một chút.” Hồ Mặc Nghị đột nhiên lên tiếng ngăn Hạ Hinh Viêm lại, sau đó nhìn về phía lão nhân, “Không biết ngài có thể đợi cho tiểu thư nhà ta cùng thiếu gia thông qua khảo hạch ở hai con đường trước rồi cùng vị cô nương này tiến vào khảo hạch thứ ba?
Lão nhân hơi nhíu mày, do dự. Nói thật hắn cũng muốn xem Hạ Hinh Viêm biểu hiện như thế nào, nhưng nơi này thực sự còn nhiều người xếp hàng chờ báo danh.
“Đúng vậy, lão sư, cho phép nhà chúng ta cùng thiếu gia (tiểu thư) cùng nhau đi.” Hồ Mặc Nghị vừa dứt lời, người bên cạnh lập tức hoàn hồn, đều yêu cầu.
Đây là cơ hội tốt cho thiếu gia nhà bọn họ có thể học tập, bọn có làm sao có thể buông tha?
Lão nhân không nói gì, nhìn về phía Hạ Hinh Viêm, hiển nhiên là hơi động tâm.
“Ta không sao cả.” Hạ Hinh Viêm nhún vai, nàng không thèm để ý khi thực hiện khảo hạch có người ở bên cạnh hay không.
“Tốt lắm, một canh giờ sau, gặp ngươi ở con đường thứ ba.” Lão nhân hưng phấn gật đầu, hắn cũng thực sự muốn nhìn một chút, xem người được người kia lựa chọn có thực sự đặc biệt hay không.
Hạ Hinh Viêm cái gì cũng không nói, đi về phía đường núi thứ ba.
Dáng người cao ngất được ánh mặt trời thêm một tầng ánh sáng màu vàng, không nhanh không chậm, cảm xúc của nàng cũng không vì những rung động của mọi người mà bị dao động.
Giống như hết thảy vừa rồi, người khiến cho mọi người rung động thật sâu là một người khác.
“Con đường thứ ba a…” lão nhân nhìn bóng dáng Hạ Hinh Viêm, ánh mắt thâm trầm. Hắn thực sự không biết Hạ Hinh Viêm có thể thuận lợi thông qua hay không, dù sao nơi đó nhưng là…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook