Ngút Trời
-
Quyển 1 - Chương 56: Học viện thần bí
Nghỉ ngơi vài ngày, vết thương trên người Hạ Hinh Viêm đã gần như lành lặn, liền cáo từ Thạch Án Dụ.
"Ngươi còn muốn đi vào Lâm sơn sao?" Hà Hy Nguyên kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, nàng mới trải qua một chuyện nguy hiểm như thế chẳng lẽ một điểm giáo huấn cũng không nhận được sao?
"Đi đường ngoài dài hơn chút nhưng ít nhất còn an toàn." Đoạn Hằng Nghê cũng đồng ý đi đường vòng, chậm không bao lâu.
Hạ Hinh Viêm cười cười, một điểm cũng không lo lắng: "Nơi đó là một chỗ tốt để tu luyện." Nhướng mày, ngạo nghễ nhìn Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê, "Không phát hiện linh lực của ta tăng lên sao?"
"Hả?" Hạ Hinh Viêm vừa nói xong, Hà Hy Nguyên và tiểu hồ ly mới cẩn thận quan sát nàng, vừa nhìn kĩ liền sợ hãi không thôi, "Linh sư cấp mười một?"
"Ngươi tăng cấp từ khi nào?" Hà Hy Nguyên kinh ngạc kêu lên.
Thời điểm bọn họ gặp Hạ Hinh Viêm mới là linh sư cấp mười, làm cách gì mới hơn mười ngày ngắn ngủi đã tăng lên một cấp?
"Đây chính là chỗ tốt của việc lịch lãm." Hạ Hinh Viêm nắm chặt tay, nàng thích cảm giác lực lượng dư thừa.
Đối với lời nói của Hạ Hinh Viêm, Hà Hy Nguyên một đầu đều đen, cái kia cũng xem là lịch lãm sao?
Tựa hồ phải gọi là liều mạng thì thích hợp hơn.
"Đi thôi, chúng ta vào Lâm sơn." Đoạn Hằng Nghê hơi nheo lại đôi mắt hẹp dài, sửa lại chủ ý.
"Hằng." Hà Hy Nguyên ở trong lòng bất mãn khẽ mắng một tiếng, hắn tại sao có thể để cho Hạ Hinh Viêm mạo hiểm như thế được?
"Chuyện tình nàng đã quyết định đã có khi nào thay đổi chưa?" Đoạn Hằng Nghê vẫy vẫy đuôi to, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, "Đây mới là Hạ Hinh Viêm."
Đôi mắt khẽ híp che lại ánh sáng trong đó, hắn thích người như vậy.
Đi xuyên qua Lâm sơn nói nguy hiểm cũng không nguy hiểm, nếu chỉ đi ở phía rìa ngoài Lâm sơn, không có xâm nhập vào sâu phía trong thì cũng sẽ không gặp phải những linh thú cường đại quá mức.
Đương nhiên, ở rìa bên ngoài Lâm sơn cũng không phải gió êm sóng lặng, sẽ luôn có những thứ để cho Hạ Hinh Viêm "luyện tập".
Rốt cuộc đi ra khỏi Lâm sơn, Hạ Hinh Viêm nhìn bộ quần áo rách nát của mình, thật không biết nói gì hơn: "Xem ra ta còn mang thiếu quần áo."
Không biết đã bao nhiêu bộ quần áo bị phá hủy, sớm biết thế này nàng đã bỏ thêm mấy chục bộ quần áo vào trong tinh thạch không gian.
Bộ quần áo trên người dù không thể nói rách tung tóe nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Trong tinh thạch không gian không còn bộ quần áo nào để nàng đổi, cũng may trước khi đến học viện có một trấn nhỏ, nàng có thể rửa mặt chải đầu một chút ở đó.
Đứng ở cổng vào trấn nhỏ, Hạ Hinh VIêm đứng lặng không dám đi vào.
"A Hy, nơi này là trấn nhỏ?" Hạ Hinh Viêm đứng ở một chỗ không xa cổng trấn, trố mắt hỏi Hà Hy Nguyên đang đứng bên cạnh.
"Chắc vậy." Hà Hy Nguyên nhìn một chiếc xe ngựa xa hoa phía bên trong trấn nhỏ, bên cạnh có một đội thị vệ, nô bộc có thân thủ bất phàm đem ngã tư đường nguyên bản không mấy rộng lớn trở nên chật như nêm cối, người đến người đi quỷ dị không gây ra tiếng vang, giống như bị ngăn cách hoàn toàn ở một không gian khác.
Hạ Hinh Viêm nhìn bản đồ trong tay mình, đúng vậy, nơi này là đường phải đi qua nếu muốn đến học viện, chẳng lẽ nơi này xảy ra chuyện quan trọng gì sao?
Quên đi, chuyện gì cũng không có quan hệ với nàng, trước tìm một chỗ nghỉ ngơi mới được.
Vào trấn nhỏ, Hạ Hinh Viêm hết nhìn trái lại nhìn phải, tìm được một nhà trọ nhỏ, vừa thấy chính là nhà dân ở được sửa chữa lại.
"Tiểu nhị, ở đây còn phòng không?" Hạ Hinh Viêm cũng không ôm nhiều vọng vì người trong trấn nhỏ thực sự rất nhiều.
Nàng hiện tại hy vọng duy nhất chính là những kẻ có tiền chướng mắt nhà trọ nhỏ thế này.
"Cô nương, nhà trọ chúng tôi còn lại duy nhất một phòng." Tiểu nhị vừa thấy Hạ Hinh Viêm liền nở nụ cười chào đón, có chút khó xử nhìn nàng và Hà Hy Nguyên.
"Không sao, một gian cũng được." Hạ Hinh Viêm gật đầu, dù sao cũng hơn là không có phòng.
"Cô nương, mời đi bên này." Tiểu nhị thấy khách cũng không để ý gì, hắn lại càng không có vấn đề nhanh chóng mời khách lên phòng.
"Chờ một chút, phòng kia chúng ta muốn." Theo âm thanh bá đạo truyền đến, mấy đồng kim tệ được ném ở trên bàn.
"Vị công tử này, nhà trọ đã đầy khách." Tiểu nhị khó xử nhìn nam tử khỏe mạnh, to cao vừa tiến đến, vừa nhìn đã biết là hộ vệ của nhà có tiền, hắn không đắc tội nổi.
Ánh mắt liếc qua Hà Hy Nguyên, rốt cuộc làm thế nào mới tốt.
"Ngươi..." Nam tử khỏe mạnh vừa muốn nổi bão, người trung niên bên cạnh nhẹ mắng một tiếng, "Quên đi, đi tìm nhà khác."
"Đại sư, hiện tại các nhà trọ ở trấn nhỏ đều đã đầy khách, thiếu gia tiểu thư bọn họ..." Nam tử khỏe mạnh khó xử nhìn nam tử trung niên anh tuấn trước mắt, vẻ kiêu ngạo vừa rồi hoàn toàn được che giấu, không dám có nửa điểm làm càn.
Nam tử trung niên lạnh lùng liếc mắt nhìn nam tử khỏe mạnh một cái, không nói một lời xoay người rời đi, chính là lúc rời đi, ánh mắt dừng lại ở trên người Hà Hy Nguyên một chút, có chút nghi hoặc thản nhiên hiện lên.
Hà Hy Nguyên lẳng lặng nhìn, không chút để ý. Dập Hoàng trở lại trong không gian nghỉ ngơi, chuyện tình ở bên ngoài đều giao lại cho hắn xử lý, hắn chỉ phải bảo vệ thật tốt cho Hạ Hinh Viêm là được, ánh mắt của những người khác cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.
Người trung niên lên chiếc xe ngựa có phong cách cổ xưa dựng bên ngoài, nam tử khỏe mạnh hung hăng trừng mắt nhìn Hà Hy Nguyên một cái rồi căm giận đi ra ngoài.
Nhìn thấy người kia rời đi, tiểu nhị mới dám giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, dẫn Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên lên phòng.
Vào phòng, Hạ Hinh Viêm lập tức phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước ấm, Hà Hy Nguyên đứng trông ở ngoài cửa, chờ nàng rửa mặt chải đầu.
Thu thập sạch sẽ xong, kêu một bàn đồ ăn, nàng có chút thèm ăn.
Ở trong Lâm sơn chỉ toàn dựa vào những đồ ăn có sẵn trong rừng với lương khô, nói thật thực không phải là dành cho người sống.
Sau khi ăn xong, Hạ Hinh Viêm uống trà nóng, nhìn tiểu hồ ly bụng tròn trịa, ngã ngữa giơ bốn chân nằm trên bàn, buồn cười vươn ngón trỏ điểm vào bụng nhỏ của hắn, trắng trắng mềm mềm thật thích.
"Ưm..." Tiểu hồ ly hơi nheo mắt, phát ra một tiếng than nhẹ thoải mái, chân nhỏ hơi giật giật, cũng không có rời đi, tùy ý Hạ Hinh Viêm sờ đã nghiền.
"Người vừa rồi thực lực rất mạnh." Hạ Hinh Viêm một bên đùa với tiểu hồ ly, một bên cùng Hà Hy Nguyên nói chuyện.
"Ừ." Hà Hy Nguyên gật đầu, hắn tự nhiên chú ý tới ánh mắt đầy thâm ý của người kia nhìn hắn lúc rời đi, "Hắn hẳn là đại linh sư cấp hai mươi chín."
"Hinh Viêm, học viện ngươi muốn tới sợ không đơn giản." Hà Hy Nguyên ngẩng đầu nhìn hướng Hạ Hinh Viêm, hắn hỏi thăm được một chút, trấn nhỏ sở dĩ nhiều người như vậy là vì ở gần học viện.
"Dù là một cái học viện ở trong rất nhiều học viện, nhưng lại chưa biết tên... Thực thần bí." Hạ Hinh Viêm sờ cằm mình, nhẹ cười ra tiếng.
Nàng còn nhớ rõ lúc trước lão sư học viện khác đối với học viện này khinh thường như thế nào.
Hiện tại xem ra tình huống tựa hồ không quá giống như những gì mọi người nghĩ.
Nhất là thiếu gia tiểu thư được một đại linh sư cấp hai mươi chín tự mình hộ tống đến, thân phận chắc không thấp.
Đại linh sư cấp hai mươi chín, hình như nhiều thành chủ còn không có lên đến cấp bậc linh lực như vậy đi.
Mời được người như vậy để hộ tống, xem ra học viện nàng muốn gia nhập thực không giống bình thường.
"Sư phụ, người kia là ai? Chúng ta vì sao phải nhường phòng cho bọn hắn?" Ở trong một phòng nhỏ, ở nơi nào đó trong trấn nhỏ, một cô gái xinh đẹp tò mò hỏi.
"Tiểu thư, cái phòng kia không phải phòng của chúng ta, bọn họ đến trước chúng ta." Trong bóng đêm, người trung niên nhìn thoáng qua hai tỷ đệ trước mắt luôn có thói quen mọi chuyện thuận lợi, trong lòng thở dài một hơi, quả nhiên là đệ tử quý tộc.
"Sư phụ, chúng ta đến sớm như vậy làm gì? Còn chưa đến thời gian khai giảng." Đệ đệ ngồi ở bên cạnh, hắn không ngại phòng bị người chiếm trước, dù sao hiện tại cũng có một nơi ở không kém.
So với những việc vặt vãnh khác, hắn càng để ý nhanh nhanh vào được học viện để hắn có thể học tập, tu luyện tốt linh lực.
"Các người ngày mai sẽ biết." Người trung niên ngưng trọng nói, "Hai người nếu có thể đạt được tư cách tham dự cuộc thi nhập học đó là may mắn."
Một câu nói khiến tất cả đều trầm mặc không nói gì, bọn họ cũng không rõ sư phụ của mình là nhân vật lợi hại như thế nào.
Nếu không phải Niên Tân Gian thiếu nhà hắn một nhân tình cũng sẽ không đồng ý dạy bọn họ hai năm, thời hạn hai năm sắp đến, đây là lần cuối cùng hắn giúp bọn họ, vì bọn họ tìm kiếm nơi tốt nhất tu luyện linh lực.
Chẳng lẽ học viện này lại đáng sợ như thế?
Nhưng vì sao bọn họ chưa bao giờ nghe qua tên học viện này?
Học viện tốt nhất không phải học viện hoàng gia sao?
Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?
"Ngươi còn muốn đi vào Lâm sơn sao?" Hà Hy Nguyên kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, nàng mới trải qua một chuyện nguy hiểm như thế chẳng lẽ một điểm giáo huấn cũng không nhận được sao?
"Đi đường ngoài dài hơn chút nhưng ít nhất còn an toàn." Đoạn Hằng Nghê cũng đồng ý đi đường vòng, chậm không bao lâu.
Hạ Hinh Viêm cười cười, một điểm cũng không lo lắng: "Nơi đó là một chỗ tốt để tu luyện." Nhướng mày, ngạo nghễ nhìn Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê, "Không phát hiện linh lực của ta tăng lên sao?"
"Hả?" Hạ Hinh Viêm vừa nói xong, Hà Hy Nguyên và tiểu hồ ly mới cẩn thận quan sát nàng, vừa nhìn kĩ liền sợ hãi không thôi, "Linh sư cấp mười một?"
"Ngươi tăng cấp từ khi nào?" Hà Hy Nguyên kinh ngạc kêu lên.
Thời điểm bọn họ gặp Hạ Hinh Viêm mới là linh sư cấp mười, làm cách gì mới hơn mười ngày ngắn ngủi đã tăng lên một cấp?
"Đây chính là chỗ tốt của việc lịch lãm." Hạ Hinh Viêm nắm chặt tay, nàng thích cảm giác lực lượng dư thừa.
Đối với lời nói của Hạ Hinh Viêm, Hà Hy Nguyên một đầu đều đen, cái kia cũng xem là lịch lãm sao?
Tựa hồ phải gọi là liều mạng thì thích hợp hơn.
"Đi thôi, chúng ta vào Lâm sơn." Đoạn Hằng Nghê hơi nheo lại đôi mắt hẹp dài, sửa lại chủ ý.
"Hằng." Hà Hy Nguyên ở trong lòng bất mãn khẽ mắng một tiếng, hắn tại sao có thể để cho Hạ Hinh Viêm mạo hiểm như thế được?
"Chuyện tình nàng đã quyết định đã có khi nào thay đổi chưa?" Đoạn Hằng Nghê vẫy vẫy đuôi to, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, "Đây mới là Hạ Hinh Viêm."
Đôi mắt khẽ híp che lại ánh sáng trong đó, hắn thích người như vậy.
Đi xuyên qua Lâm sơn nói nguy hiểm cũng không nguy hiểm, nếu chỉ đi ở phía rìa ngoài Lâm sơn, không có xâm nhập vào sâu phía trong thì cũng sẽ không gặp phải những linh thú cường đại quá mức.
Đương nhiên, ở rìa bên ngoài Lâm sơn cũng không phải gió êm sóng lặng, sẽ luôn có những thứ để cho Hạ Hinh Viêm "luyện tập".
Rốt cuộc đi ra khỏi Lâm sơn, Hạ Hinh Viêm nhìn bộ quần áo rách nát của mình, thật không biết nói gì hơn: "Xem ra ta còn mang thiếu quần áo."
Không biết đã bao nhiêu bộ quần áo bị phá hủy, sớm biết thế này nàng đã bỏ thêm mấy chục bộ quần áo vào trong tinh thạch không gian.
Bộ quần áo trên người dù không thể nói rách tung tóe nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Trong tinh thạch không gian không còn bộ quần áo nào để nàng đổi, cũng may trước khi đến học viện có một trấn nhỏ, nàng có thể rửa mặt chải đầu một chút ở đó.
Đứng ở cổng vào trấn nhỏ, Hạ Hinh VIêm đứng lặng không dám đi vào.
"A Hy, nơi này là trấn nhỏ?" Hạ Hinh Viêm đứng ở một chỗ không xa cổng trấn, trố mắt hỏi Hà Hy Nguyên đang đứng bên cạnh.
"Chắc vậy." Hà Hy Nguyên nhìn một chiếc xe ngựa xa hoa phía bên trong trấn nhỏ, bên cạnh có một đội thị vệ, nô bộc có thân thủ bất phàm đem ngã tư đường nguyên bản không mấy rộng lớn trở nên chật như nêm cối, người đến người đi quỷ dị không gây ra tiếng vang, giống như bị ngăn cách hoàn toàn ở một không gian khác.
Hạ Hinh Viêm nhìn bản đồ trong tay mình, đúng vậy, nơi này là đường phải đi qua nếu muốn đến học viện, chẳng lẽ nơi này xảy ra chuyện quan trọng gì sao?
Quên đi, chuyện gì cũng không có quan hệ với nàng, trước tìm một chỗ nghỉ ngơi mới được.
Vào trấn nhỏ, Hạ Hinh Viêm hết nhìn trái lại nhìn phải, tìm được một nhà trọ nhỏ, vừa thấy chính là nhà dân ở được sửa chữa lại.
"Tiểu nhị, ở đây còn phòng không?" Hạ Hinh Viêm cũng không ôm nhiều vọng vì người trong trấn nhỏ thực sự rất nhiều.
Nàng hiện tại hy vọng duy nhất chính là những kẻ có tiền chướng mắt nhà trọ nhỏ thế này.
"Cô nương, nhà trọ chúng tôi còn lại duy nhất một phòng." Tiểu nhị vừa thấy Hạ Hinh Viêm liền nở nụ cười chào đón, có chút khó xử nhìn nàng và Hà Hy Nguyên.
"Không sao, một gian cũng được." Hạ Hinh Viêm gật đầu, dù sao cũng hơn là không có phòng.
"Cô nương, mời đi bên này." Tiểu nhị thấy khách cũng không để ý gì, hắn lại càng không có vấn đề nhanh chóng mời khách lên phòng.
"Chờ một chút, phòng kia chúng ta muốn." Theo âm thanh bá đạo truyền đến, mấy đồng kim tệ được ném ở trên bàn.
"Vị công tử này, nhà trọ đã đầy khách." Tiểu nhị khó xử nhìn nam tử khỏe mạnh, to cao vừa tiến đến, vừa nhìn đã biết là hộ vệ của nhà có tiền, hắn không đắc tội nổi.
Ánh mắt liếc qua Hà Hy Nguyên, rốt cuộc làm thế nào mới tốt.
"Ngươi..." Nam tử khỏe mạnh vừa muốn nổi bão, người trung niên bên cạnh nhẹ mắng một tiếng, "Quên đi, đi tìm nhà khác."
"Đại sư, hiện tại các nhà trọ ở trấn nhỏ đều đã đầy khách, thiếu gia tiểu thư bọn họ..." Nam tử khỏe mạnh khó xử nhìn nam tử trung niên anh tuấn trước mắt, vẻ kiêu ngạo vừa rồi hoàn toàn được che giấu, không dám có nửa điểm làm càn.
Nam tử trung niên lạnh lùng liếc mắt nhìn nam tử khỏe mạnh một cái, không nói một lời xoay người rời đi, chính là lúc rời đi, ánh mắt dừng lại ở trên người Hà Hy Nguyên một chút, có chút nghi hoặc thản nhiên hiện lên.
Hà Hy Nguyên lẳng lặng nhìn, không chút để ý. Dập Hoàng trở lại trong không gian nghỉ ngơi, chuyện tình ở bên ngoài đều giao lại cho hắn xử lý, hắn chỉ phải bảo vệ thật tốt cho Hạ Hinh Viêm là được, ánh mắt của những người khác cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.
Người trung niên lên chiếc xe ngựa có phong cách cổ xưa dựng bên ngoài, nam tử khỏe mạnh hung hăng trừng mắt nhìn Hà Hy Nguyên một cái rồi căm giận đi ra ngoài.
Nhìn thấy người kia rời đi, tiểu nhị mới dám giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, dẫn Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên lên phòng.
Vào phòng, Hạ Hinh Viêm lập tức phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước ấm, Hà Hy Nguyên đứng trông ở ngoài cửa, chờ nàng rửa mặt chải đầu.
Thu thập sạch sẽ xong, kêu một bàn đồ ăn, nàng có chút thèm ăn.
Ở trong Lâm sơn chỉ toàn dựa vào những đồ ăn có sẵn trong rừng với lương khô, nói thật thực không phải là dành cho người sống.
Sau khi ăn xong, Hạ Hinh Viêm uống trà nóng, nhìn tiểu hồ ly bụng tròn trịa, ngã ngữa giơ bốn chân nằm trên bàn, buồn cười vươn ngón trỏ điểm vào bụng nhỏ của hắn, trắng trắng mềm mềm thật thích.
"Ưm..." Tiểu hồ ly hơi nheo mắt, phát ra một tiếng than nhẹ thoải mái, chân nhỏ hơi giật giật, cũng không có rời đi, tùy ý Hạ Hinh Viêm sờ đã nghiền.
"Người vừa rồi thực lực rất mạnh." Hạ Hinh Viêm một bên đùa với tiểu hồ ly, một bên cùng Hà Hy Nguyên nói chuyện.
"Ừ." Hà Hy Nguyên gật đầu, hắn tự nhiên chú ý tới ánh mắt đầy thâm ý của người kia nhìn hắn lúc rời đi, "Hắn hẳn là đại linh sư cấp hai mươi chín."
"Hinh Viêm, học viện ngươi muốn tới sợ không đơn giản." Hà Hy Nguyên ngẩng đầu nhìn hướng Hạ Hinh Viêm, hắn hỏi thăm được một chút, trấn nhỏ sở dĩ nhiều người như vậy là vì ở gần học viện.
"Dù là một cái học viện ở trong rất nhiều học viện, nhưng lại chưa biết tên... Thực thần bí." Hạ Hinh Viêm sờ cằm mình, nhẹ cười ra tiếng.
Nàng còn nhớ rõ lúc trước lão sư học viện khác đối với học viện này khinh thường như thế nào.
Hiện tại xem ra tình huống tựa hồ không quá giống như những gì mọi người nghĩ.
Nhất là thiếu gia tiểu thư được một đại linh sư cấp hai mươi chín tự mình hộ tống đến, thân phận chắc không thấp.
Đại linh sư cấp hai mươi chín, hình như nhiều thành chủ còn không có lên đến cấp bậc linh lực như vậy đi.
Mời được người như vậy để hộ tống, xem ra học viện nàng muốn gia nhập thực không giống bình thường.
"Sư phụ, người kia là ai? Chúng ta vì sao phải nhường phòng cho bọn hắn?" Ở trong một phòng nhỏ, ở nơi nào đó trong trấn nhỏ, một cô gái xinh đẹp tò mò hỏi.
"Tiểu thư, cái phòng kia không phải phòng của chúng ta, bọn họ đến trước chúng ta." Trong bóng đêm, người trung niên nhìn thoáng qua hai tỷ đệ trước mắt luôn có thói quen mọi chuyện thuận lợi, trong lòng thở dài một hơi, quả nhiên là đệ tử quý tộc.
"Sư phụ, chúng ta đến sớm như vậy làm gì? Còn chưa đến thời gian khai giảng." Đệ đệ ngồi ở bên cạnh, hắn không ngại phòng bị người chiếm trước, dù sao hiện tại cũng có một nơi ở không kém.
So với những việc vặt vãnh khác, hắn càng để ý nhanh nhanh vào được học viện để hắn có thể học tập, tu luyện tốt linh lực.
"Các người ngày mai sẽ biết." Người trung niên ngưng trọng nói, "Hai người nếu có thể đạt được tư cách tham dự cuộc thi nhập học đó là may mắn."
Một câu nói khiến tất cả đều trầm mặc không nói gì, bọn họ cũng không rõ sư phụ của mình là nhân vật lợi hại như thế nào.
Nếu không phải Niên Tân Gian thiếu nhà hắn một nhân tình cũng sẽ không đồng ý dạy bọn họ hai năm, thời hạn hai năm sắp đến, đây là lần cuối cùng hắn giúp bọn họ, vì bọn họ tìm kiếm nơi tốt nhất tu luyện linh lực.
Chẳng lẽ học viện này lại đáng sợ như thế?
Nhưng vì sao bọn họ chưa bao giờ nghe qua tên học viện này?
Học viện tốt nhất không phải học viện hoàng gia sao?
Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook