Ngút Trời
-
Quyển 1 - Chương 31: Ngoài dự đoán của mọi người - t
Edit: Rosemarymn
Linh thú cấp sáu?
Hà Hy Nguyên kinh ngạch há hốc miệng, hắn nhìn thấy gì? Hắn thế nhưng gặp linh thú cấp sáu!
Phải biết rằng mỗi lần linh thú tiến giai là một lần dạo quanh sinh tử, tám phần mang tính phiêu lưu, cho nên linh thú cấp càng cao càng ít, ít nhất cho đến giờ hắn còn chưa có nhìn đến linh thú cùng cấp với hắn, thậm chí linh thú cấp một cũng đều chưa gặp.
Ở bên ngoài Lâm sơn hắn có thể nói là xưng vương xưng bá.
Trong lúc Hà Hy Nguyên đang ngây ngốc, lực lượng cuồng bạo do Dập Hoàng phát ra đã muốn va chạm vào kết giới. “Dập Hoàng, ta không sao, đừng vọng động.” Thanh âm của Hạ Hinh Viêm đột nhiên vang lên trong đầu Dập Hoàng.
Lực lượng cuồng bạo đột nhiên dừng lại giữa không trung vài giây, rồi như thủy triều xuống, rất nhanh được Dập Hoàng thu hồi.
Đến tận khi trong sơn động không còn có luồng lực lượng kia, Hà Hy Nguyên lúc này mới chậm rãi đứng dậy, không phải vừa nãy hắn không nghĩ đứng lên, mà lực lượng của Dập Hoàng thực sự quá mạnh mẽ.
Uy áp của linh thú cấp cao làm hắn không thể nhúc nhích. Hà Hy Nguyên đi đến bên cạnh ao, nhìn về phía trước, có kết giới nên hắn đương nhiên không thể tiến vào.
“Nơi đó rất nguy hiểm.” Hà Hy Nguyên không biết vì sao Hạ Hinh Viêm lại tự nhiên nhảy vào, hắn chỉ biết là, hắn chỉ vì tìm kiếm thứ hắn cần đã chuẩn bị rất lâu.
Chỉ cần một chút sai lầm thì những thứ chuẩn bị đó đều thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thế nhưng nàng cứ như thế tự mình đi vào?
Dập Hoàng cũng không để ý đến Hà Hy Nguyên, cả người thẳng tắp như một cây thương đứng bên cạnh ao, mắt nhìn không chớp vào mặt nước bình lăng.
Sắc mặt như thường, nhìn không ra một chút cảm xúc, nhưng chính đôi mắt âm trầm làm cho trái tim Hà Hy Nguyên không hiểu co rúm lại.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trongg sơn động không khí càng ngày càng thấp, tĩnh đến mức tận cùng, làm Hà Hy Nguyên thậm chí có thể nghe được tiếng máu của chính mình đang chảy xuôi, cùng với tiếng tim đập thùng thùng rung động mãnh liệt.
Vài lần, Hà Hy Nguyên đều muốn bỏ chạy, không phải hắn sợ chết, nhưng khí lạnh trên người Dập Hoàng, làm cho người ta không tự chủ được từ đáy lòng sinh ra một loại sợ hãi không hiểu được.
Thân thể hắn cứng ngắc, mỗi cơ bắp đều buộc chặt, dưới khi thế cường đại của Dập Hoàng run rầy, co rúm lại
Hắn biết, nếu Hạ Hinh Viêm có nửa điểm vấn đề, Dập Hoàng tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.
Dập Hoàng đứng ở bên cạnh ao, ánh mắt thâm trầm, nếu không phải còn có thể cảm giác được hơi thở của Hạ Hinh Viêm, xác định được nàng không có chuyện gì, có lẽ hiện tại lúc này Hà Hy Nguyên đã bị đánh cho tan xác, nát hồn, vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh “Rầm...”
Tiếng phá nước vang lên, Hạ Hinh Viêm từ trong ao vọt ra, toàn thân ướt sũng dừng lại trên bờ.
Linh thú cấp sáu?
Hà Hy Nguyên kinh ngạch há hốc miệng, hắn nhìn thấy gì? Hắn thế nhưng gặp linh thú cấp sáu!
Phải biết rằng mỗi lần linh thú tiến giai là một lần dạo quanh sinh tử, tám phần mang tính phiêu lưu, cho nên linh thú cấp càng cao càng ít, ít nhất cho đến giờ hắn còn chưa có nhìn đến linh thú cùng cấp với hắn, thậm chí linh thú cấp một cũng đều chưa gặp.
Ở bên ngoài Lâm sơn hắn có thể nói là xưng vương xưng bá.
Trong lúc Hà Hy Nguyên đang ngây ngốc, lực lượng cuồng bạo do Dập Hoàng phát ra đã muốn va chạm vào kết giới. “Dập Hoàng, ta không sao, đừng vọng động.” Thanh âm của Hạ Hinh Viêm đột nhiên vang lên trong đầu Dập Hoàng.
Lực lượng cuồng bạo đột nhiên dừng lại giữa không trung vài giây, rồi như thủy triều xuống, rất nhanh được Dập Hoàng thu hồi.
Đến tận khi trong sơn động không còn có luồng lực lượng kia, Hà Hy Nguyên lúc này mới chậm rãi đứng dậy, không phải vừa nãy hắn không nghĩ đứng lên, mà lực lượng của Dập Hoàng thực sự quá mạnh mẽ.
Uy áp của linh thú cấp cao làm hắn không thể nhúc nhích. Hà Hy Nguyên đi đến bên cạnh ao, nhìn về phía trước, có kết giới nên hắn đương nhiên không thể tiến vào.
“Nơi đó rất nguy hiểm.” Hà Hy Nguyên không biết vì sao Hạ Hinh Viêm lại tự nhiên nhảy vào, hắn chỉ biết là, hắn chỉ vì tìm kiếm thứ hắn cần đã chuẩn bị rất lâu.
Chỉ cần một chút sai lầm thì những thứ chuẩn bị đó đều thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thế nhưng nàng cứ như thế tự mình đi vào?
Dập Hoàng cũng không để ý đến Hà Hy Nguyên, cả người thẳng tắp như một cây thương đứng bên cạnh ao, mắt nhìn không chớp vào mặt nước bình lăng.
Sắc mặt như thường, nhìn không ra một chút cảm xúc, nhưng chính đôi mắt âm trầm làm cho trái tim Hà Hy Nguyên không hiểu co rúm lại.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trongg sơn động không khí càng ngày càng thấp, tĩnh đến mức tận cùng, làm Hà Hy Nguyên thậm chí có thể nghe được tiếng máu của chính mình đang chảy xuôi, cùng với tiếng tim đập thùng thùng rung động mãnh liệt.
Vài lần, Hà Hy Nguyên đều muốn bỏ chạy, không phải hắn sợ chết, nhưng khí lạnh trên người Dập Hoàng, làm cho người ta không tự chủ được từ đáy lòng sinh ra một loại sợ hãi không hiểu được.
Thân thể hắn cứng ngắc, mỗi cơ bắp đều buộc chặt, dưới khi thế cường đại của Dập Hoàng run rầy, co rúm lại
Hắn biết, nếu Hạ Hinh Viêm có nửa điểm vấn đề, Dập Hoàng tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.
Dập Hoàng đứng ở bên cạnh ao, ánh mắt thâm trầm, nếu không phải còn có thể cảm giác được hơi thở của Hạ Hinh Viêm, xác định được nàng không có chuyện gì, có lẽ hiện tại lúc này Hà Hy Nguyên đã bị đánh cho tan xác, nát hồn, vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh “Rầm...”
Tiếng phá nước vang lên, Hạ Hinh Viêm từ trong ao vọt ra, toàn thân ướt sũng dừng lại trên bờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook