Sau lần cao trào thứ tư, Mộ Lôi biết rõ mình thật sự nên nói từ an toàn, hiện giờ đã tuyệt đối vượt qua phạm vi cô có thể chịu đựng.

“Ưm… Ư ư… Ưm a…”

Cô nhíu mày há miệng thở dốc. Âm tiết thứ nhất còn chưa phát ra thì trong đầu chợt hiện lên lời nói của Quyền Đình. Từ an toàn mới buột miệng thốt ra lại bị nuốt vào trong. Cô khó chịu giãy giụa, vùng vẫy, nước mắt, nước mũi, nước bọt giàn giụa khắp mặt.

Cuối cùng, cơn sóng triều thứ năm cũng ập đến, khoái cảm bên dưới chưa dừng lại. Mộ Lôi nhìn Quyền Đình như tỏa ánh hào quang bước về phía mình, cô ngơ ngác nhìn bóng dáng anh, gần như quên hít thở.

Toàn bộ suy nghĩ của cô chỉ còn lại Quyền Đình, chủ nhân của cô, người đàn ông mang lại khoái cảm, đau đớn lại cứu vớt cô.

Anh lấy thứ đang gây loạn trong đóa hoa của cô rồi tiện tay ném sang bên cạnh, sau đó cúi người ôm thiếu nữ đang run rẩy vào trong lòng, môi lưỡi ấm áp liếm hết chất lỏng trên mặt cô mà không hề chê trách.

“Nô lệ của tôi, em đã vất vả rồi.” Quyền Đình nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Em làm tuyệt lắm.”

Thần kinh căng thẳng phút chốc được thả lỏng, xung quanh tràn ngập mùi hương làm người ta an tâm của anh, rốt cuộc Mộ Lôi cũng không chịu đựng nổi nữa mà ngất xỉu.

Khi thiếu nữ mơ màng tỉnh lại, bầu trời bên ngoài vẫn tối đen, ánh trăng luồn qua khe rèm soi vào, chiếu xuống tấm thảm bên cửa sổ.

Người con gái trần truồng trên giường duỗi người, màn đêm đen nhánh làm cô không thể nhận biết được thời gian.

Quay sang bên cạnh, cô nhìn thấy điện thoại đang nằm yên trên tủ đầu giường. Cô không ngồi dậy mà lười biếng lăn hai vòng rồi vươn tay trái ra lấy điện thoại tới.

Ấn xem thời gian, 3 giờ 20 phút, cô đặt báo thức 7 giờ dậy nấu bữa sáng, sau đó lại nặng nề ngủ tiếp.

7 giờ sáng, báo thức đúng giờ vang lên.

Ánh mặt trời sáng ngời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thắp sáng toàn bộ căn phòng. Cô ngáp một cái, cảm giác dường như đêm qua đã ngủ bù cho cả một tuần, tất cả mỏi mệt tích lũy mỗi ngày đều tan biến.

Cơ thể không hề có cảm giác dinh dính khó chịu mà chỉ có thắt lưng bủn rủn, Mộ Lôi đoán Quyền Đình đã cẩn thận tắm rửa giúp cô sau khi cô ngất đi.

Chủ nhân của cô thật tốt, Mộ Lôi nở một nụ cười thỏa mãn. Sau khi rửa mặt xong, cô buộc mái tóc xoăn dài thành đuôi ngựa rồi lõa thể xuống tầng.

Mộ Lôi bật đèn phòng bếp, mở tủ lạnh ra xem bên trong có những nguyên liệu nấu ăn gì. Ừm, cho dù có thì cô cũng không biết làm, thôi vậy.

Đóng cửa tủ lạnh lại, cô nhìn đồng hồ, 7 giờ 20 phút, nướng bánh mỳ chỉ cần khoảng ba phút, nếu làm sớm rồi chờ Quyền Đình dậy thì sẽ nguội mất. Cô quyết định chờ đến gần 8 giờ mới bắt đầu làm. dan

Có lẽ bình thường đã quen bị kiểm soát nên dù không có Quyền Đình thì cô cũng không dám đứng lên đi lại, chỉ đành quỳ tới bên sô pha trong phòng khách, sau lại ngồi quỳ bên ghế nghịch điện thoại.

Tuy nhiên, hiện tại còn chưa tới 8 giờ sáng, không có việc gì để làm, cô bật website ra đọc hai trang tiểu thuyết rồi lại buồn chán tựa vào sô pha ngủ thiếp đi.

Khi Quyền Đình xuống tầng, anh bỗng nhìn thấy khung cảnh này: Thiếu nữ lõa thể buộc tóc đuôi ngựa, trên tay còn cầm điện thoại mà cứ thế nghiêng đầu tựa vào sô pha ngủ.

Ban nãy anh còn cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng lúc đi ngang qua tầng hai không thấy Mộ Lôi trong phòng mà sao dưới tầng lại chẳng có tiếng động gì.

Kết quả lúc sau xuống tầng thì trông thấy bộ dáng ngồi ngủ ngoan ngoãn bên sô pha của cô, Quyền Đình không khỏi buồn cười.

Hết chương 70

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương