Trần An An: Yên tâm đi. Nếu là người khác, tớ sẽ không đưa vali cho anh ta khi không có mặt của Tiểu Mễ đâu. Nhưng đây là Cố Vân Thâm! Đây là Cố Vân Thâm! Đây là Cố Vân Thâm!

Nguyễn Tiểu Vũ: Đây là Cố Vân Thâm!

Lý Tư Nhữ: Đây là Cố Vân Thâm!

Lý Tư Nhữ: Cố Vân Thâm thì sao? Mấy cậu không thấy đặt Vưu Tiểu Mễ kế bên Cố Vân Thâm sẽ rất dị ư? [quỳ] học sinh giỏi có thể thi trượt, người giàu nhất có thể phá sản, XXX người đàn ông tốt nhất thế giới còn có thể ngoại tình kìa. Làm sao mấy cậu biết đầu óc Cố Vân Thâm có bị cửa kẹp hay không?

Trần An An: ... ... ...

Nguyễn Tiểu Vũ: ... ... ...

Trần An An: Cậu nói rất có lý. Uống nhầm thuốc cũng nên.

Nguyễn Tiểu Vũ: Cũng có thể là đầu óc úng nước (#^. ^#)

Trần An An: Được rồi, ngày mai tớ gọi điện cho Tiểu Mễ, hỏi cho cẩn thận. Cũng không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu, nếu như còn ở thành phố này thì tốt hơn là hẹn ra ngoài nói chuyện.

Sau đó mấy cô gái bàn về chuyện khác, tin nhắn cuối cùng là chúc ngủ ngon được gửi vào một tiếng trước.

Cánh tay Vưu Tiểu Mễ nâng lên rồi buông xuống tận mấy lần. Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng nghi ngờ chính mình. Ở trong mắt các bạn cùng phòng, Vưu Tiểu Mễ cô là người như thế nào? Tại sao lại thấy dị khi đứng bên cạnh Cố Vân Thâm?

Cuối cùng, cô gục đầu xuống.



Được rồi, hình như không hợp cho lắm. Nhất là bây giờ cô chỉ cao 12cm…

Vưu Tiểu Mễ xoay đầu nhìn Cố Vân Thâm, người bị người khác cho rằng não úng nước.

Ừm, đẹp trai.

Vưu Tiểu Mễ chống cằm, đôi mắt cười cong thành một đường thẳng.

Cố Vân Thâm rất tập trung, anh đẩy mắt kính, hơi cau mày, rồi vẽ đường thẳng lại một lần nữa.

Vưu Tiểu Mễ không nhịn được đứng lên, nhỏ giọng đi tới trước mặt anh, giẫm lên bản vẽ, vừa đi dọc theo nóc nhà trên bản vẽ, vừa nhìn kiến trúc được vẽ trong đó.

Cố Vân Thâm bôi một đường cong đã vẽ rồi hơi cúi đầu thổi đi vụn gôm trên giấy. Một trận gió thổi tới, thổi chiếc váy nhỏ của Vưu Tiểu Mễ bay lên, cô vươn hai tay chặn chiếc váy theo bản năng. Lúc này Cố Vân Thâm mới nhìn về phía Vưu Tiểu Mễ, anh nhìn chằm chằm Vưu Tiểu Mễ rồi trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: "Em có muốn xem phim… điện ảnh không?"

"Phim hoạt họa" bị anh nuốt xuống, ngập ngừng đổi thành "điện ảnh".

"Ừm ừm!" - Vưu Tiểu Mễ nhìn ánh mắt Cố Vân Thâm, liên tục gật đầu. Cô chỉ lo chăm chú nhìn khuôn mặt Cố Vân Thâm, cũng không để ý anh nói gì.

Cố Vân Thâm tìm một bộ điện ảnh về chủ đề tình yêu cho Vưu Tiểu Mễ. Vưu Tiểu Mễ ngồi khoanh chân ngay ngắn bên cạnh những bản thiết kế, nhìn chằm chằm màn hình laptop thật lớn và xem phim điện ảnh. Chẳng qua cô chỉ xem một chút, đôi mắt ti hí luôn nhịn không được ngó sang bên cạnh, nhìn Cố Vân Thâm.

Kim đồng hồ điểm 23:45, Hứa Nhất Văn lại lên lầu tìm Cố Vân Thâm. Lúc này Vưu Tiểu Mễ đã có kinh nghiệm, nghe tiếng bước chân thì lập tức bò dậy, nhảy vào ngăn kéo luôn hé mở hơn phân nửa. Bên trong ngăn kéo đã được Cố Vân Thâm lót một lớp khăn giấy thật dày. Vưu Tiểu Mễ nhảy xuống, đặt mông ngồi trên lớp khăn giấy, khăn giấy mềm mại trực tiếp bị lõm xuống.

Hứa Nhất Văn cầm một quyển sổ bước vào, rút hai tấm thẻ màu rồi áng chừng lên người Cố Vân Thâm.

"Đứng dậy."



Cố Vân Thâm tháo mắt kính xuống, phối hợp đứng lên.

Hứa Nhất Văn vừa so sánh, vừa thuận miệng hỏi: "Trong hai loại màu lam này con thích màu nào?"

"Chẳng phải hai tấm thẻ này cùng một màu sao?"

Hứa Nhất Văn nhìn anh một cái, nói: "Ngày mai rảnh thì đi khám mắt, đừng có để bị mù màu đấy."

Cố Vân Thâm nhìn chằm chằm hai tấm thẻ màu vô cùng tương tự trong tay bà, bỗng nhiên trầm mặc.

"Ngày mai mẹ phải ra nước ngoài, một tuần sau mới trở về. Mỗi buổi tối phải uống sữa tươi, xế chiều thì đi phơi nắng" - Hứa Nhất Văn nhìn thoáng qua ly sữa bò đã trống không trên bàn.

Cố Vân Thâm lại đưa tay lên trán, chào nghiêm như trong quân đội.

Hứa Nhất Văn liếc anh một cái, rõ là ghét bỏ, bà không thể nhịn được nữa: "Con có thể chín chắn một chút được không? Trừ khuôn mặt này ra, đúng là chẳng còn ưu điểm nào khác."

Bà khựng lại một chút, "Khuôn mặt này là mẹ cho."

"Rõ ràng dáng dấp con giống ba…"

Sắc mặt Hứa Nhất Văn ôn hòa hơn nhiều, bà cầm chiếc ly không rồi sải bước đi ra ngoài.

Vưu Tiểu Mễ trong ngăn kéo gãi đầu mình. Vì sao mỗi lần cô đang si mê Cố Vân Thâm thì mẹ Cố đều phải xông tới, vô tình chê Cố Vân Thâm vài câu. Cho dù cô muốn lẳng lặng mê trai cũng khó. Vưu Tiểu Mễ bi thương thở dài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương