Người Yêu Nhỏ Bé Trong Ngăn Kéo
-
Chương 7:
Tiếng mở cửa kéo suy nghĩ của Vưu Tiểu Mễ trở về. Vưu Tiểu Mễ vội lon ton chạy đi núp sau chồng sách, sau đó nhô đầu ra, nhìn thấy người bước vào là Cố Vân Thâm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng đi ra. Một tay Cố Vân Thâm cầm chiếc dĩa trắng đựng bánh ngọt, tay còn lại thì cầm túi khoai tây chiên.
"Ăn cái này lót dạ trước đi" - Cố Vân Thâm đặt chiếc dĩa trắng và túi khoai tây chiên lên bàn.
"Đói quá đi mất, em cảm ơn ạ!" - Vưu Tiểu Mễ đói lắm rồi, nhìn chiếc bánh ngọt cao gần bằng mình, cô liếm khóe môi rồi quỳ xuống cạnh dĩa. Cô đang định vươn tay, thì Cố Vân Thâm giơ ngón tay ấn vào trán cô.
"A..." - Vưu Tiểu Mễ che trán lại, cau mày ngước nhìn Cố Vân Thâm.
Cố Vân Thâm mím môi cười, kiên nhẫn cầm dao cắt bánh ngọt. Lúc này Vưu Tiểu Mễ mới chú ý tới con dao bên cạnh chiếc bánh ngọt, rõ ràng là một con dao tây bình thường, nhưng là bây giờ trong đầu Vưu Tiểu Mễ lại nghĩ đến dao chém đầu. Cô rụt cổ, lùi ra sau vài bước, im lặng ngồi ở đằng kia, ngửa đầu nhìn… Tay Cố Vân Thâm đang cắt bánh ngọt.
Cố Vân Thâm cắt mấy miếng liền, mỗi miếng chừng bằng móng tay, anh lấy mũi dao phết chút bơ lên miếng bánh ngọt chỉ bằng móng tay, sau đó cắt quả óc chó thành vụn nhỏ rồi rắc lên miếng bánh, lúc này mới lấy mũi dao nâng chiếc bánh mini này lên đưa cho Vưu Tiểu Mễ.
"Cảm ơn ạ!" - Vưu Tiểu Mễ cong mắt, thỏa mãn ôm lấy chiếc bánh ngọt "to bự". Cô cẩn thận cắn một miếng, vụn quả óc chó hòa quyện với vị bơ chạm vào đầu lưỡi, vừa thơm vừa giòn.
Có lẽ là vì thấy mới lạ nên Cố Vân Thâm vô cùng kiên nhẫn nhìn Vưu Tiểu Mễ ăn từng miếng một. Anh cũng không biết tại sao, nhưng anh lựa chọn tin tưởng Vưu Tiểu Mễ.
Cũng... Không có gì phải lo lắng.
Chỉ có bé tí như vậy thôi.
Cố Vân Thâm nhìn Vưu Tiểu Mễ ăn hết chiếc bánh ngọt anh đưa cho cô, rồi hỏi: "Muốn ăn nữa không?"
"Không ăn nữa đâu, em no rồi ạ" - Vưu Tiểu Mễ xoa bụng.
Cố Vân Thâm xé túi khoai tây chiên, nhìn chằm chằm miếng khoai tây chiên bên trong một hồi, mới cầm một miếng để lên bàn. Sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của Vưu Tiểu Mễ, anh lấy nước trong ly rót vào chỗ lõm của miếng khoai tây chiên.
"Anh làm gì vậy?" - Vưu Tiểu Mễ hoang mang. Cô còn tưởng Cố Vân Thâm định đưa miếng khoai tây chiên này cho cô ăn.
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Vân Thâm khẽ cong, ánh đèn nhu hòa trong phòng mạ lên màu sắc ôn nhu cho lớp lông mi dày đậm của anh. Anh cầm miếng khoai tây chiên đã được đổ nước vào, đưa tới trước mặt Vưu Tiểu Mễ. Anh đã quen nhỏ giọng khi nói chuyện với Vưu Tiểu Mễ, âm thanh cố ý bị đè thấp xuống nên có vẻ trầm thấp và ôn nhu: "Em uống nước đi."
Vưu Tiểu Mễ ngây người nhìn anh.
… Mẹ nó! Sao dù ở lúc nào hay dù ở góc độ nào thì Cố Vân Thâm của cô cũng vẫn đẹp như vậy chứ!
Hai tay Vưu Tiểu Mễ nắm phần rìa miếng khoai tây chiên, rồi khẽ hé khuôn miệng nho nhỏ để uống nước. Không phải là nước lọc thôi à, sao mà uống ngon vậy cơ chứ? Chắc chắn là bởi vì nước lọc có mùi thơm của khoai tây chiên. Chắc chắn không phải vì Cố Vân Thâm đút cho cô, chắc chắn không phải!
"Vân Thâm, Cố Vân Thâm, Thâm lùn…" - Giọng nói vang lên từ xa đến gần kèm theo tiếng giày cao gót.
Vưu Tiểu Mễ đã kịp phản ứng lại ngay lập tức, người này là Hứa Nhất Văn - mẹ của Cố Vân Thâm. Nhìn chiếc khăn lụa đang quấn trên người mình, Vưu Tiểu Mễ hơi chột dạ.
Đợi đã...
Mẹ Cố gọi Cố Vân Thâm là gì? Thâm lùn?
Vưu Tiểu Mễ há to miệng, ngạc nhiên nhìn đôi chân dài Cố Vân Thâm đang bắt chéo, cặp chân dài không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt nóng như lửa của các nữ sinh trong trường!
"Xuống đây đi" - Cố Vân Thâm kéo chiếc ngăn kéo ở dưới bàn, lấy mấy quyển sách bên trong ra.
Vưu Tiểu Mễ lập tức làm theo, vội bò dậy chạy đến ngăn kéo. Nhưng khi cô chạy một hơi tới rìa ngăn kéo thì bỗng dừng bước chân.
… Vẫn còn hơi cao!
Khi tiếng mở cửa vang lên, Cố Vân Thâm cầm eo Vưu Tiểu Mễ, bỏ cô vào trong ngăn kéo, thuận tay đóng ngăn kéo lại. Không có đóng chặt mà vẫn giữ lại chút kẽ hở để thông gió và cho tia sáng chiếu vào.
Hứa Nhất Văn mở cửa đi vào, vóc người cao gầy mang đến cảm giác bức bách trời sinh. Bà bước đến bên cạnh Cố Vân Thâm, đặt một ly sữa bò lên bàn, rồi ra lệnh: "Uống hết, rồi đi ngủ sớm mới cao lên được."
Cố Vân Thâm hơi lười biếng ngồi trên ghế, đôi chân dài đang bắt chéo đổi thành một tư thế khác. Anh nâng tay lên, làm động tác chào trong quân đội với Hứa Nhất Văn: "Tuân lệnh!"
Hứa Nhất Văn hài lòng, bà nhìn lướt qua bánh ngọt và miếng khoai tây chiên trên bàn, để lại một câu "Bớt ăn thức ăn không tốt cho sức khỏe lại đi", rồi đạp giày cao gót lộp cộp bước ra ngoài.
"Ăn cái này lót dạ trước đi" - Cố Vân Thâm đặt chiếc dĩa trắng và túi khoai tây chiên lên bàn.
"Đói quá đi mất, em cảm ơn ạ!" - Vưu Tiểu Mễ đói lắm rồi, nhìn chiếc bánh ngọt cao gần bằng mình, cô liếm khóe môi rồi quỳ xuống cạnh dĩa. Cô đang định vươn tay, thì Cố Vân Thâm giơ ngón tay ấn vào trán cô.
"A..." - Vưu Tiểu Mễ che trán lại, cau mày ngước nhìn Cố Vân Thâm.
Cố Vân Thâm mím môi cười, kiên nhẫn cầm dao cắt bánh ngọt. Lúc này Vưu Tiểu Mễ mới chú ý tới con dao bên cạnh chiếc bánh ngọt, rõ ràng là một con dao tây bình thường, nhưng là bây giờ trong đầu Vưu Tiểu Mễ lại nghĩ đến dao chém đầu. Cô rụt cổ, lùi ra sau vài bước, im lặng ngồi ở đằng kia, ngửa đầu nhìn… Tay Cố Vân Thâm đang cắt bánh ngọt.
Cố Vân Thâm cắt mấy miếng liền, mỗi miếng chừng bằng móng tay, anh lấy mũi dao phết chút bơ lên miếng bánh ngọt chỉ bằng móng tay, sau đó cắt quả óc chó thành vụn nhỏ rồi rắc lên miếng bánh, lúc này mới lấy mũi dao nâng chiếc bánh mini này lên đưa cho Vưu Tiểu Mễ.
"Cảm ơn ạ!" - Vưu Tiểu Mễ cong mắt, thỏa mãn ôm lấy chiếc bánh ngọt "to bự". Cô cẩn thận cắn một miếng, vụn quả óc chó hòa quyện với vị bơ chạm vào đầu lưỡi, vừa thơm vừa giòn.
Có lẽ là vì thấy mới lạ nên Cố Vân Thâm vô cùng kiên nhẫn nhìn Vưu Tiểu Mễ ăn từng miếng một. Anh cũng không biết tại sao, nhưng anh lựa chọn tin tưởng Vưu Tiểu Mễ.
Cũng... Không có gì phải lo lắng.
Chỉ có bé tí như vậy thôi.
Cố Vân Thâm nhìn Vưu Tiểu Mễ ăn hết chiếc bánh ngọt anh đưa cho cô, rồi hỏi: "Muốn ăn nữa không?"
"Không ăn nữa đâu, em no rồi ạ" - Vưu Tiểu Mễ xoa bụng.
Cố Vân Thâm xé túi khoai tây chiên, nhìn chằm chằm miếng khoai tây chiên bên trong một hồi, mới cầm một miếng để lên bàn. Sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của Vưu Tiểu Mễ, anh lấy nước trong ly rót vào chỗ lõm của miếng khoai tây chiên.
"Anh làm gì vậy?" - Vưu Tiểu Mễ hoang mang. Cô còn tưởng Cố Vân Thâm định đưa miếng khoai tây chiên này cho cô ăn.
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Vân Thâm khẽ cong, ánh đèn nhu hòa trong phòng mạ lên màu sắc ôn nhu cho lớp lông mi dày đậm của anh. Anh cầm miếng khoai tây chiên đã được đổ nước vào, đưa tới trước mặt Vưu Tiểu Mễ. Anh đã quen nhỏ giọng khi nói chuyện với Vưu Tiểu Mễ, âm thanh cố ý bị đè thấp xuống nên có vẻ trầm thấp và ôn nhu: "Em uống nước đi."
Vưu Tiểu Mễ ngây người nhìn anh.
… Mẹ nó! Sao dù ở lúc nào hay dù ở góc độ nào thì Cố Vân Thâm của cô cũng vẫn đẹp như vậy chứ!
Hai tay Vưu Tiểu Mễ nắm phần rìa miếng khoai tây chiên, rồi khẽ hé khuôn miệng nho nhỏ để uống nước. Không phải là nước lọc thôi à, sao mà uống ngon vậy cơ chứ? Chắc chắn là bởi vì nước lọc có mùi thơm của khoai tây chiên. Chắc chắn không phải vì Cố Vân Thâm đút cho cô, chắc chắn không phải!
"Vân Thâm, Cố Vân Thâm, Thâm lùn…" - Giọng nói vang lên từ xa đến gần kèm theo tiếng giày cao gót.
Vưu Tiểu Mễ đã kịp phản ứng lại ngay lập tức, người này là Hứa Nhất Văn - mẹ của Cố Vân Thâm. Nhìn chiếc khăn lụa đang quấn trên người mình, Vưu Tiểu Mễ hơi chột dạ.
Đợi đã...
Mẹ Cố gọi Cố Vân Thâm là gì? Thâm lùn?
Vưu Tiểu Mễ há to miệng, ngạc nhiên nhìn đôi chân dài Cố Vân Thâm đang bắt chéo, cặp chân dài không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt nóng như lửa của các nữ sinh trong trường!
"Xuống đây đi" - Cố Vân Thâm kéo chiếc ngăn kéo ở dưới bàn, lấy mấy quyển sách bên trong ra.
Vưu Tiểu Mễ lập tức làm theo, vội bò dậy chạy đến ngăn kéo. Nhưng khi cô chạy một hơi tới rìa ngăn kéo thì bỗng dừng bước chân.
… Vẫn còn hơi cao!
Khi tiếng mở cửa vang lên, Cố Vân Thâm cầm eo Vưu Tiểu Mễ, bỏ cô vào trong ngăn kéo, thuận tay đóng ngăn kéo lại. Không có đóng chặt mà vẫn giữ lại chút kẽ hở để thông gió và cho tia sáng chiếu vào.
Hứa Nhất Văn mở cửa đi vào, vóc người cao gầy mang đến cảm giác bức bách trời sinh. Bà bước đến bên cạnh Cố Vân Thâm, đặt một ly sữa bò lên bàn, rồi ra lệnh: "Uống hết, rồi đi ngủ sớm mới cao lên được."
Cố Vân Thâm hơi lười biếng ngồi trên ghế, đôi chân dài đang bắt chéo đổi thành một tư thế khác. Anh nâng tay lên, làm động tác chào trong quân đội với Hứa Nhất Văn: "Tuân lệnh!"
Hứa Nhất Văn hài lòng, bà nhìn lướt qua bánh ngọt và miếng khoai tây chiên trên bàn, để lại một câu "Bớt ăn thức ăn không tốt cho sức khỏe lại đi", rồi đạp giày cao gót lộp cộp bước ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook