Người Yêu Nhỏ Bé Trong Ngăn Kéo
-
Chương 36:
.
“Dì, dì Ba, dì bỏ thêm gì vào trong vậy?”
“Dì bỏ thêm gì à, không phải chính con là người rõ ràng nhất sao?”
Trần Thanh Phong cứng ngắc quay đầu lại, nhìn về phía mẹ mình cầu xin sự giúp đỡ.
Hứa Nhất Lâm cười lạnh một tiếng: “Nhất Văn, hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của cụ ông, em nói em phải tham gia thi đấu nên không về kịp. Kết quả bữa tiệc vừa xong, ấy vậy mà em lại trở về! Em đúng là quá trời có hiếu!”
“Tôi có hiếu hay không cũng không tới phiên chị cả lo lắng đâu”.
“Mày!” - Hứa Nhất Lâm hít vào một hơi thật sâu, dù sao cũng đã lăn lộn trên thương trường hỗn tạp nhiều năm, “Cô Ba, lần này em đến bày ra điệu bộ đó cho ai xem? Đánh vào mặt người nào?”
Hứa Nhất Văn “Ha” một tiếng, bà chỉ vào Hứa Nhất Lâm: “Chị cả, chị yên lặng một chút đi. Chúng ta cứ từ từ mà tính nợ với nhau sau, bây giờ tôi không rảnh nói chuyện với chị.”
Bà cầm cốc nước thủy tinh đặt ở trên bàn trà, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Phong: “Con có dám uống cốc nước này hay không?”.
Trần Thanh Phong cười gượng hai tiếng: “Dì Ba, ai biết được dì bỏ cái gì vào trong đó. Nhiều người nhìn như vậy rồi, dì cũng đừng trêu chọc con nữa.”
Hứa Nhất Văn không muốn nói nhảm với anh ta, bà cầm chén nước đi đến trước mặt Trần Thanh Phong, kéo cà vạt của anh ta như đang đến xách cổ một con gà, bóp cái miệng của anh ta ra rồi đổ nước vào trong. Trần Thanh Phong hoảng sợ mở to hai mắt. Tuy rằng trong tay anh ta không thiếu hàng, nhưng anh ta chưa bao giờ tự mình đụng đến chúng! Bỗng nhiên anh ta nhấc tay đẩy Hứa Nhất Văn, chiếc cốc thủy tinh trong tay Hứa Nhất Văn rơi thẳng xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Trần Thanh Phong tức giận.
Nơi này không chỉ có người nhà họ Hứa mà còn có đối tác làm ăn và cấp dưới của anh ta. Tát một cái như vậy vào mặt anh ta thì sau này còn lăn lộn kiểu gì được nữa?
Anh ta vẫn luôn gai mắt Hứa Nhất Văn vì bà cao hơn anh ta rất nhiều. Tất cả những người phụ nữ cao hơn anh ta đều khiến anh ta ghét cay ghét đắng, đây là sự tổn thương về lòng tự trọng của một người đàn ông như anh ta. Một luồng khí cáu giận mạnh mẽ xông lên đầu, anh ta lại quay sang đẩy Hứa Nhất Văn một cái. Tuy nhiên, tay anh ta chưa kịp đụng tới Hứa Nhất Văn đã bị Cố Vân Thâm cản lại. Cố Vân Thâm đẩy mạnh ra sau, khuỷu tay Trần Thanh Phong lập tức phát ra một tiếng vỡ răng rắc giòn tan.
Trần Thanh Phong hét lên một tiếng: “Cố Vân Thâm!”
Cố Vân Thâm đá một cú vào chân của Trần Thanh Phong, một âm thanh của tiếng xương gãy khác lại được đệm thêm khiến Trần Thanh Phong đau đớn phải khuỵu một chân xuống. Anh ta quay đầu giận dữ nhìn Cố Vân Thâm: “Mày làm phản rồi! Tao là anh họ của mày! Mày là cái đồ không biết lớn nhỏ gì cả!”
“Đúng vậy. cho nên dì Ba của anh đang dạy anh cách trở thành một người anh tốt là như thế nào đấy.” Trên mặt Cố Vân Thâm hiện lên một nụ cười thân thiện ấm áp chứa đựng sự sạch sẽ trong vườn trường, cũng chứa cả sự ân cần của anh trai nhà bên.
Những vị khách chưa rời đi xì xầm bàn tán.
Một cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi nhỏ giọng nói: “Mình vẫn luôn tưởng rằng anh ta là kiểu người hòa nhã cơ…”
Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh kéo chiếc dây áo bị tuột xuống lên, cong cong khóe miệng: “Em là đang hiểu lầm cái chiều cao trên một mét chín của anh ta, hay là đang hiểu lầm bối cảnh gia đình nhà họ đây?”
Cô gái nhỏ sửng sốt, lè lưỡi.
Vợ của Trần Thanh Phong - Lâm Sa Sa hung dữ chạy đến, trừng mắt nhìn Cố Vân Thâm và Hứa Nhất Văn: “Hai mẹ con các người đều là cái loại sói lang hết! Không! Các người chính là sói! Lòng lang dạ sói!”
Hứa Nhất Văn có chút sốt ruột: “Sao người còn chưa tới?”
Không lâu sau, người mà Hứa Nhất Văn chờ cũng đã tới
“Chúng tôi nhận được báo án, có người buôn bán chất gây nghiện và dụ dỗ người khác sử dụng ma túy.”
Cả người Trần Thanh Phong bỗng nhiên cứng đờ, anh ta phản ứng lại rất nhanh, chỉ vào Hứa Nhất Văn: “Là bà ta! Bà ta vừa ép tôi dùng ma túy! Chứng cứ ở đây! Là cái gói giấy kia!”
Hứa Nhất Văn nở một nụ cười quyến rũ.
“Cái này đúng không?”
Hứa Nhất Văn cầm gói giấy trên bàn trà lên, lấy ngón trỏ quệt một ít bột phấn còn thừa lại, cho vào miệng liếm. Bà gật gật đầu: “Chà, thật sự rất ngọt đấy.”
Cố Vân Thâm ở bên cạnh cười yếu ớt: “Đường thủ công mẹ tôi mang từ nước ngoài về cho anh mà anh lại không ăn. Đúng là không biết tốt xấu gì cả.”
Ngoại trừ đôi vợ chồng trẻ nhà Trần Thanh Phong bị bắt đi, người nhà Hứa đều tụ tập lại một chỗ, bầu không khí ngưng trọng lạ thường.
“Cô Ba à, đều là người một nhà, cùng hội cùng thuyền, em cứ quyết tâm đưa Thanh Phong vào tròng sao?” - Hứa Nhất Lâm nghiến răng nghiến lợi mà nói. Bà biết trước đó con trai thứ hai của mình có buôn bán một ít đồ xấu, nhưng không hề nghĩ tới chuyện Trần Thanh Phong nảy ra ý nghĩ hãm hại Cố Vân Thâm, muốn kéo Cố Vân Thâm xuống nước. Tuy cách làm ngu xuẩn này khiến bà ta không muốn nhận đứa con trai này, nhưng đó đều chỉ là những lời nói trong lúc tức giận!
Mặc dù ba cô con gái nhà họ Hứa đều không cùng một mẹ, cũng có tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng tất cả đều có một điểm chung - vô cùng biết lấp liếm khuyết điểm.
Hứa Nhất Lâm không thể nhìn đứa con trai của mình bị bắt được!
Hứa Nhất Văn chậm rãi thở ra một làn khói, hỏi lại: “Nếu không thì sao? Đứa nhỏ Thanh Phong này ngoại trừ vóc dáng hơi lùn ra thì mặt mũi vẫn tạm được. Tôi thân là dì ba mà nó thương yêu nhất, đưa nó đi cải tạo cũng chỉ vì muốn tốt cho nó mà thôi. Chị à, chị cũng đừng hiểu lầm dụng tâm này của tôi nha.”
Hứa Nhất Lâm nhìn thấy nụ cười trên mặt Hứa Nhất Văn, hận không thể xé banh nụ cười giả dối kia trên mặt của bà!
Bà ta nén cơn giận, nói: “Thật ra đây là chuyện riêng của Thanh Phong và Vân Thâm, người làm trưởng bối như chúng ta cũng không tiện nhúng tay!”
“Dì, dì Ba, dì bỏ thêm gì vào trong vậy?”
“Dì bỏ thêm gì à, không phải chính con là người rõ ràng nhất sao?”
Trần Thanh Phong cứng ngắc quay đầu lại, nhìn về phía mẹ mình cầu xin sự giúp đỡ.
Hứa Nhất Lâm cười lạnh một tiếng: “Nhất Văn, hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của cụ ông, em nói em phải tham gia thi đấu nên không về kịp. Kết quả bữa tiệc vừa xong, ấy vậy mà em lại trở về! Em đúng là quá trời có hiếu!”
“Tôi có hiếu hay không cũng không tới phiên chị cả lo lắng đâu”.
“Mày!” - Hứa Nhất Lâm hít vào một hơi thật sâu, dù sao cũng đã lăn lộn trên thương trường hỗn tạp nhiều năm, “Cô Ba, lần này em đến bày ra điệu bộ đó cho ai xem? Đánh vào mặt người nào?”
Hứa Nhất Văn “Ha” một tiếng, bà chỉ vào Hứa Nhất Lâm: “Chị cả, chị yên lặng một chút đi. Chúng ta cứ từ từ mà tính nợ với nhau sau, bây giờ tôi không rảnh nói chuyện với chị.”
Bà cầm cốc nước thủy tinh đặt ở trên bàn trà, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Phong: “Con có dám uống cốc nước này hay không?”.
Trần Thanh Phong cười gượng hai tiếng: “Dì Ba, ai biết được dì bỏ cái gì vào trong đó. Nhiều người nhìn như vậy rồi, dì cũng đừng trêu chọc con nữa.”
Hứa Nhất Văn không muốn nói nhảm với anh ta, bà cầm chén nước đi đến trước mặt Trần Thanh Phong, kéo cà vạt của anh ta như đang đến xách cổ một con gà, bóp cái miệng của anh ta ra rồi đổ nước vào trong. Trần Thanh Phong hoảng sợ mở to hai mắt. Tuy rằng trong tay anh ta không thiếu hàng, nhưng anh ta chưa bao giờ tự mình đụng đến chúng! Bỗng nhiên anh ta nhấc tay đẩy Hứa Nhất Văn, chiếc cốc thủy tinh trong tay Hứa Nhất Văn rơi thẳng xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Trần Thanh Phong tức giận.
Nơi này không chỉ có người nhà họ Hứa mà còn có đối tác làm ăn và cấp dưới của anh ta. Tát một cái như vậy vào mặt anh ta thì sau này còn lăn lộn kiểu gì được nữa?
Anh ta vẫn luôn gai mắt Hứa Nhất Văn vì bà cao hơn anh ta rất nhiều. Tất cả những người phụ nữ cao hơn anh ta đều khiến anh ta ghét cay ghét đắng, đây là sự tổn thương về lòng tự trọng của một người đàn ông như anh ta. Một luồng khí cáu giận mạnh mẽ xông lên đầu, anh ta lại quay sang đẩy Hứa Nhất Văn một cái. Tuy nhiên, tay anh ta chưa kịp đụng tới Hứa Nhất Văn đã bị Cố Vân Thâm cản lại. Cố Vân Thâm đẩy mạnh ra sau, khuỷu tay Trần Thanh Phong lập tức phát ra một tiếng vỡ răng rắc giòn tan.
Trần Thanh Phong hét lên một tiếng: “Cố Vân Thâm!”
Cố Vân Thâm đá một cú vào chân của Trần Thanh Phong, một âm thanh của tiếng xương gãy khác lại được đệm thêm khiến Trần Thanh Phong đau đớn phải khuỵu một chân xuống. Anh ta quay đầu giận dữ nhìn Cố Vân Thâm: “Mày làm phản rồi! Tao là anh họ của mày! Mày là cái đồ không biết lớn nhỏ gì cả!”
“Đúng vậy. cho nên dì Ba của anh đang dạy anh cách trở thành một người anh tốt là như thế nào đấy.” Trên mặt Cố Vân Thâm hiện lên một nụ cười thân thiện ấm áp chứa đựng sự sạch sẽ trong vườn trường, cũng chứa cả sự ân cần của anh trai nhà bên.
Những vị khách chưa rời đi xì xầm bàn tán.
Một cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi nhỏ giọng nói: “Mình vẫn luôn tưởng rằng anh ta là kiểu người hòa nhã cơ…”
Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh kéo chiếc dây áo bị tuột xuống lên, cong cong khóe miệng: “Em là đang hiểu lầm cái chiều cao trên một mét chín của anh ta, hay là đang hiểu lầm bối cảnh gia đình nhà họ đây?”
Cô gái nhỏ sửng sốt, lè lưỡi.
Vợ của Trần Thanh Phong - Lâm Sa Sa hung dữ chạy đến, trừng mắt nhìn Cố Vân Thâm và Hứa Nhất Văn: “Hai mẹ con các người đều là cái loại sói lang hết! Không! Các người chính là sói! Lòng lang dạ sói!”
Hứa Nhất Văn có chút sốt ruột: “Sao người còn chưa tới?”
Không lâu sau, người mà Hứa Nhất Văn chờ cũng đã tới
“Chúng tôi nhận được báo án, có người buôn bán chất gây nghiện và dụ dỗ người khác sử dụng ma túy.”
Cả người Trần Thanh Phong bỗng nhiên cứng đờ, anh ta phản ứng lại rất nhanh, chỉ vào Hứa Nhất Văn: “Là bà ta! Bà ta vừa ép tôi dùng ma túy! Chứng cứ ở đây! Là cái gói giấy kia!”
Hứa Nhất Văn nở một nụ cười quyến rũ.
“Cái này đúng không?”
Hứa Nhất Văn cầm gói giấy trên bàn trà lên, lấy ngón trỏ quệt một ít bột phấn còn thừa lại, cho vào miệng liếm. Bà gật gật đầu: “Chà, thật sự rất ngọt đấy.”
Cố Vân Thâm ở bên cạnh cười yếu ớt: “Đường thủ công mẹ tôi mang từ nước ngoài về cho anh mà anh lại không ăn. Đúng là không biết tốt xấu gì cả.”
Ngoại trừ đôi vợ chồng trẻ nhà Trần Thanh Phong bị bắt đi, người nhà Hứa đều tụ tập lại một chỗ, bầu không khí ngưng trọng lạ thường.
“Cô Ba à, đều là người một nhà, cùng hội cùng thuyền, em cứ quyết tâm đưa Thanh Phong vào tròng sao?” - Hứa Nhất Lâm nghiến răng nghiến lợi mà nói. Bà biết trước đó con trai thứ hai của mình có buôn bán một ít đồ xấu, nhưng không hề nghĩ tới chuyện Trần Thanh Phong nảy ra ý nghĩ hãm hại Cố Vân Thâm, muốn kéo Cố Vân Thâm xuống nước. Tuy cách làm ngu xuẩn này khiến bà ta không muốn nhận đứa con trai này, nhưng đó đều chỉ là những lời nói trong lúc tức giận!
Mặc dù ba cô con gái nhà họ Hứa đều không cùng một mẹ, cũng có tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng tất cả đều có một điểm chung - vô cùng biết lấp liếm khuyết điểm.
Hứa Nhất Lâm không thể nhìn đứa con trai của mình bị bắt được!
Hứa Nhất Văn chậm rãi thở ra một làn khói, hỏi lại: “Nếu không thì sao? Đứa nhỏ Thanh Phong này ngoại trừ vóc dáng hơi lùn ra thì mặt mũi vẫn tạm được. Tôi thân là dì ba mà nó thương yêu nhất, đưa nó đi cải tạo cũng chỉ vì muốn tốt cho nó mà thôi. Chị à, chị cũng đừng hiểu lầm dụng tâm này của tôi nha.”
Hứa Nhất Lâm nhìn thấy nụ cười trên mặt Hứa Nhất Văn, hận không thể xé banh nụ cười giả dối kia trên mặt của bà!
Bà ta nén cơn giận, nói: “Thật ra đây là chuyện riêng của Thanh Phong và Vân Thâm, người làm trưởng bối như chúng ta cũng không tiện nhúng tay!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook