“Làm sao để cao hơn ở tuổi trưởng thành? Bạn đã biết chưa?”

Ừm, chính là cái này. Vưu Tiểu Mễ nhấn mở trang web, nghiêm túc đọc từng câu từng chữ.

Cố Vân Thâm chơi xong một ván game, tình cờ nhìn qua Vưu Tiểu Mễ thì thấy Vưu Tiểu Mễ đang duỗi cánh tay xong cúi người rồi lại đá cẳng chân, nhìn giống như cô đang tập thể dục theo đài.

“Em đang… tập thể dục sao?”

Vưu Tiểu Mễ đang cố gắng để duy trì tư thế đứng một chân: “Em đang tập các bài tăng chiều cao, mỗi ngày năm lần sẽ cao nhanh hơn!”

Cố Vân Thâm sờ sờ cổ, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì mẹ anh không có tìm thấy mấy bài báo này trên mạng rồi bắt anh làm theo.

“Đàn anh, em vừa mới tra mạng tìm thấy mấy bài thuốc đông y giúp cho người trưởng thành cao lên…” Sau khi hoàn thành xong bài tập của mình, Vưu Tiểu Mễ đi đến trước mặt Cố Vân Thâm, chớp chớp đôi mắt to nhìn anh.

Cố Vân Thâm luôn cảm thấy rằng các phương pháp để tăng chiều cao trên mạng không có tác dụng với tình trạng bây giờ của Vưu Tiểu Mễ. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy vui mừng và đáng thương của Vưu Tiểu Mễ nhìn mình, anh không thể không mềm lòng, dùng ngón tay xoa đầu cô: “Được, mai tôi mua cho em.”

“Đàn anh, anh thật tốt!” Vưu Tiểu Mễ vui vẻ chạy qua một bên thực hiện lại bài tập một lần nữa.

Cố Vân Thâm không khỏi nhìn về phía cô, nhìn cô đang cố gắng tập thể dục. Anh chợt nhận ra, cho dù là Vưu Tiểu Mễ ngày xưa hay là Vưu Tiểu Mễ gặp biến cố mà trở thành tí hon thì trên mặt cô luôn luôn có nụ cười. Dù cho thỉnh thoảng cô có buồn hay mất mát thì cũng không lâu sau nụ cười rực rỡ lại xuất hiện trên mặt cô. Nhìn nụ cười ấy làm người khác cũng không nhịn được mà mỉm cười theo, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn.

Sau khi tập thể dục xong, Vưu Tiểu Mễ mệt mỏi nằm úp sấp trên điện thoại di động, tìm kiếm công thức nấu món ăn giúp tăng chiều cao. Cô cảm thấy việc ăn uống rất là quan trọng. Nhưng mà bây giờ chữ trên điện thoại quá lớn so với cô, cô xem vừa chậm vừa đau đầu. Ngay lúc cô đang phiền lòng, Nhất Mao và Nhị Mao lại đánh nhau, Vưu Tiểu Mễ nghiêng đầu qua, chống cằm nhìn tụi nó. Nhất Mao cùng Nhị Mao ăn no mới chịu trở về phòng khách, hai đứa nằm trong hai ổ khác nhau, nước sông không phạm nước giếng mà đi ngủ. Nhất Mao tỉnh dậy trước, vươn móng vuốt lớn gạt con gấu bông trên bàn trà xuống, ôm vào trong lòng mà gặm.

Con gấu bông đó có hình con cá.

Vưu Tiểu Mễ không biết là ban đầu con gấu bông hình con cá đó được mua cho Nhất Mao hay là Nhị Mao. Nhưng cô nhìn thấy Nhị Mao lập tức nhảy lên giành với Nhất Mao. Hai người, không, là một mèo một chó cứ như vậy mà đánh nhau vì một con gấu bông hình con cá.

Đánh nhau kịch liệt.



Vưu Tiểu Mễ không thèm tìm kiếm công thức nấu ăn tăng chiều cao nữa mà chống cằm, thích thú quan sát Nhất Mao và Nhị Mao đánh nhau.

Nhất Mao giành chiến thắng.

Vưu Tiểu Mễ cảm thấy Nhất Mao chiến thắng phần lớn là do sự áp đảo tuyệt đối về hình thể và phần còn lại là do Nhị Mao quá béo rồi. Vưu Tiểu Mễ có thể nhìn thấy được bụng của Nhị Mao lay động khi nó nhảy cẫng lên đánh vào đầu Nhất Mao. Nhất Mao kiêu ngạo ngậm chiến lợi phẩm, nghênh ngang đi về phía vườn hoa. Nhị Mao kêu miao một tiếng, ủy khuất dùng chân vuốt vuốt mặt. Nó quay đầu lại, nhìn về phía người đang chơi game, liên tiếp kêu miao miao thêm mấy tiếng nữa.

Vưu Tiểu Mễ quay đầu nhìn Cố Vân Thâm lại thấy anh đang tập trung chơi game, không thèm nhìn Nhị Mao cái nào. Nhị Mao đứng lên, đi tại chỗ hai vòng, thoáng cái nhảy lên sô pha. Vưu Tiểu Mễ vội vàng lui về sau mấy bước, nhường chỗ cho chiếc mèo thua trận làm nũng.

Nhị Mao dùng chân mèo vỗ vỗ chân Cố Vân Thâm, Cố Vân Thâm không để ý nó.

Nhị Mao cọ cọ đầu vào mu bàn tay Cố Vân Thâm, Cố Vân Thâm vẫn không để ý nó.

Nhị Mao miao một tiếng, nhảy lên chân Cố Vân Thâm, nằm xuống xoay cái bụng lên làm nũng, Cố Vân Thâm vẫn tiếp tục không để ý nó.

“Miaoooooo.” Giọng Nhị Mao thật trầm, nghe cực kỳ đau lòng.

Vưu Tiểu Mễ thở dài, cô thật sự là nhìn không nổi nữa.

“Đàn anh, anh dỗ nó một chút đi mà!”

Lúc này Cố Vân Thâm mới nhìn con mèo béo trên chân, đưa tay ra gãi gãi bụng nó. Mèo béo nheo mắt lại, miao miao hai tiếng thể hiện sự hạnh phúc, bốn chân mở rộng ra giống như hoa nở.

Vưu Tiểu Mễ bất giác mỉm cười.

Cố Vân Thâm nhìn Vưu Tiểu Mễ, đột nhiên hỏi: “Em cũng cần dỗ một chút sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương