Nghe thấy tiếng máy giặt quần áo, Vưu Tiểu Mễ lần theo tiếng động. Lúc đi qua ngã rẽ, đột nhiên nhìn thấy chú chó Golden nằm úp sấp trên thảm trải sàn, Vưu Tiểu Mễ “a” lên một tiếng, lùi về sau hai bước, lưng dí sát vào bức tường trắng tinh.

Chú chó Golden ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm. Vưu Tiểu Mễ gượng cười hai tiếng: “Khụ, khụ, cái này… tôi không thể ăn. Thật đấy!”

Chú chó Golden lè đầu lưỡi dài ra, ha ha ha.

Cố Vân Thâm đứng ở cửa nhà vệ sinh, ló đầu ra và kêu: “Nhất Mao!”

Chú chó Golden rên ư ử trong cổ họng, di chuyển hai cái chân to lớn, lại rũ cái đầu lớn của mình nằm lên hai cái chân xếp gọn.

Vưu Tiểu Mễ cảm thấy thật thần kỳ. Thú cưng hiểu lời nói của chủ nhân là chuyện bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy chủ nhân từ đầu đến cuối chỉ gọi tên của thú cưng mà thú cưng có thể hiểu được ý nghĩa không đồng ý của chủ nhân.

Nhìn thấy chú chó Golden đã nhắm mắt lại, Vưu Tiểu Mễ mới cẩn thận dựa vào tường, đi từng bước nhỏ về phía nhà vệ sinh. Cố Vân Thâm đứng ở cửa nhà vệ sinh, chăm chú nhìn dáng vẻ lo sợ của cô một lúc, sau đó bước tới hai bước, cúi xuống bế cô lên, để cô ngang với tầm mắt của mình.

“Đàn anh, anh đang giặt quần áo sao?” - Vưu Tiểu Mễ rút cánh tay mình ra, đặt lên ngón trỏ của Cố Vân Thâm để bản thân dễ chịu hơn.

Trước mắt anh bỗng lóe lên một màu hồng, Cố Vân Thâm “ừ” một tiếng, không hiểu sao không muốn nói cho cô biết là anh đang giặt đồ cho cô.

Vưu Tiểu Mễ cúi đầu, nhìn chiếc váy nhỏ được làm từ khăn vuông trên người: “Đàn anh, cái váy trên người em cũng bị sữa bò làm bẩn.”

*****

Cố Vân Thâm đưa Vưu Tiểu Mễ vào phòng làm việc của Hứa Nhất Văn.

Hứa Nhất Văn là một nhà thiết kế thời trang. Cố Vân Thâm thả Vưu Tiểu Mễ lên trên bàn làm việc. Vưu Tiểu Mễ ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh vải ren trên bàn làm việc. Giống như tìm được kho báu, cô liền cười vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh:



“Đàn anh!” - Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, đi về phía Cố Vân Thâm.

Cố Vân Thâm tùy ý đặt tay lên bàn làm việc, Vưu Tiểu Mễ ngồi xổm xuống bên cạnh tay anh, vòng tay ôm lấy ngón tay út của anh, dùng sức lắc lắc: "Đàn anh, xin giúp đỡ ạ!"

Ngón tay út anh hơi ngứa, Cố Vân Thâm hơi ngừng lại, sau đó nhìn về phía Vưu Tiểu Mễ: “Nói đi.”

Vưu Tiểu Mễ mở miệng, đột nhiên cảm thấy hơi khó nói.

“Chuyện đó….” - Vưu Tiểu Mễ cắn môi dưới, trên đôi môi hồng hào xuất hiện một vệt trắng nhạt.

“Hả?” - Cố Vân Thâm khom người, ghé tới.

“Anh cắt vải dùm em đi, kéo nặng quá em cầm không nổi. Em sẽ vẽ, vẽ xong anh cắt cho em rồi em sẽ tự may.”

“Được” - Cố Vân Thâm lật mấy loại vải trên bàn làm việc.

Vưu Tiểu Mễ hết nhìn bên trái lại nhìn sang bên phải, phát hiện một cây bút chì bấm. Cô bước tới và ngồi xuống, dùng hai chân ấn vào đầu bút chì cơ, dùng đôi tay nhỏ bé ấn mạnh xuống, từng chút một nặn ra đầu chì.

Thật mệt mỏi!

Không mất quá nhiều thời gian để Vưu Tiểu Mễ cảm thấy sau lưng cô có một lớp mồ hôi mỏng. Bỗng một bóng đen phủ xuống đỉnh đầu cô.

Cố Vân Thâm mỉm cười và dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào trán Vưu Tiểu Mễ, sau đó lấy cây bút chì bấm từ dưới chân cô ra, lấy ruột bút chì bấm bên trong ra đưa cho cô.



“Em muốn loại vải nào? Tôi vừa mới coi qua, chất liệu của mấy loại vải này tốt hơn, em mặc chúng sẽ thoải mái hơn” - Cố Vân Thâm nói.

Vưu Tiểu Mễ quay lại, nhìn thấy một đống vải với nhiều màu sắc và họa tiết khác nhau được đặt trước mặt Cố Vân Thâm. Cô vội vàng chạy đến, lục lọi trong đó và tìm thấy một mảnh vải cotton trắng thông thường. Vưu Tiểu Mễ thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì cô chỉ cần một mảnh vải là có thể quấn quanh người được rồi nhưng mà cô thực sự cần đồ lót đó nha!

Vưu Tiểu Mễ tìm một chiếc thước mềm, vất vả quấn quanh ngực và mông một lúc rồi đo tay chân, sau đó lấy bút ghi lại số đo lên một tờ giấy trắng.

Cố Vân Thâm ngồi bên bàn làm việc, nhìn Vưu Tiểu Mễ bận rộn. anh đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian cuối năm ngoái, vào thời điểm đó trường đại học Tiêu tổ chức lễ kỷ niệm rất lớn. Ngày hôm đó tuyết rơi nhiều và trời se lạnh. Một nhóm nữ sinh viên năm nhất mặc sườn xám bận rộn tiếp khách ở ngoài cổng, trong đó có Vưu Tiểu Mễ.

Lúc đó, Cố Vân Thâm để ý đến Vưu Tiểu Mễ một phần là bởi vì có quen biết từ trước, phần khác là do lúc đó cô mang một đôi giày cao gót rất không vừa chân. Phía sau đôi giày còn có thể nhét thêm được vài ngón tay, mỗi lần cô bước đi là gót chân bị lạnh đến đỏ liền từ trong giày nảy lên một chút. Vóc người Vưu Tiểu Mễ không cao, cũng chưa đi giày cao gót bao giờ nên cô đã mượn một đôi giày của người khác để làm người chủ trì.

Khi ấy, Cố Vân Thâm chỉ mỉm cười, nghĩ rằng các cô gái trẻ luôn tràn đầy năng lượng. Cho đến khi anh bước vào phòng thay đồ, anh mới nghe thấy một cô gái khác kéo tay Vưu Tiểu Mễ trách mắng: “Cậu vốn dĩ đã không khỏe do cảm lạnh, giờ thì nặng hơn rồi. Nhìn chân cậu đi, nổi cả dãy bóng nước rồi kìa!”

“Làm người chủ trì có thể đứng gần đàn anh nha!” - Vưu Tiểu Mễ giống như bị cảm lạnh, giọng nói nghèn nghẹn.

“Gần được đến mức nào chứ, cái đồ ngốc nhà cậu, người ta còn không thèm nhìn cậu lấy một cái đó được không!”

“Rất gần á! Anh ấy có nhìn tớ hay không không quan trọng, tớ có thể nhìn anh ấy ở khoảng cách gần như vậy là được rồi!” - Cô dang rộng tay, giọng mũi nghèn nghẹn cũng không giấu nổi sự vui mừng: “Oa – cả tối nay, đàn anh đều đứng cách tớ trong bán kính 3m đấy!”

Đứng bên ngoài phòng thay đồ, Cố Vân Thâm kinh ngạc nhướng mày.

“Đàn anh?” - Vưu Tiểu Mễ lay lay ngón út Cố Vân Thâm.

Cố Vân Thâm lấy lại tinh thần, nhìn Vưu Tiểu Mễ: “Hả?”

“Em vẽ xong rồi!” - Vưu Tiểu Mễ cắn môi dưới, hơi ngại ngùng mà ôm lấy miếng vải cotton trắng nhét vào lòng bàn tay Cố Vân Thâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương