Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!
-
Chương 240: Phát ra âm thanh líu lo thân mật
Editor: Wave Literature
Mục Diệc Thần nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bờ môi mím chặt của cô, ánh mắt dần tối đen đi.
"Gọi điện thoại, rồi nói rõ ràng với cái tên Thang gì đó đi!"
Lạc Thần Hi tức giận đến chết, nhưng mà cô hoàn toàn bị khống chế rồi, thực sự không có sức mà chống lại được người đàn ông này.
Cô cắn môi, thay đổi chiến thuật, giọng nói lập tức mềm mại hẳn ra.
"Mục Diệc Thần, anh để cho tôi đi chụp hình đi mà! Tôi đã đồng ý với người ta rồi, nếu như đổi ý, thì làm sao mà sống được trong cái giới thời trang này kia chứ? Anh không thể thông cảm cho tôi được hay sao hả?"
Mục Diệc Thần cong môi, "Không sống được thì đừng lăn lộn nữa, lẽ nào tôi không nuôi nổi cô hay sao hả?"
Lạc Thần Hi nghẹn lời.
Người đàn ông này thực sự quá bá đạo rồi!
Cô tự nói thầm trong lòng mình không thể tức giận, không thể tức giận...
Chớp mắt một cái, tiếp tục giả vờ đáng thương, "Nhưng... tôi thích làm nhà thiết kế thời trang lắm? Ông xã yêu dấu à, anh cho tôi đi đi mà được không hả? Nhiều nhất thì, sau này tôi sẽ chú ý, cố gắng không giả trai nữa đâu…"
Tiếng nói tràn đầy sức sống hoạt bát năng động của người phụ nữ nhỏ này, bỗng nhiên trở nên vừa đáng thương vừa mềm mại.
Mục đại thiếu run rẩy trong một giây, đôi tai cũng ửng đỏ.
Cũng may ánh đèn ngủ trong phòng rất mờ, không ai thấy được gì cả.
Lạc Thần Hi phát hiện sắc mặt của hắn dịu đi một chút, thì quyết định không ngừng cố gắng, dứt khoát kéo lấy áo sơ mi của hắn, chủ động rướn người hôn lên mặt của hắn.
Lúc mà bánh bao nhỏ tỏ ra dễ thương đều làm như thế, cho nên…cái này có tác dụng mà phải không?
Cô học bánh bao nhỏ, phát ra âm thanh líu lo thân mật.
Ánh mắt của Mục Diệc Thần lóe sáng, bỗng nhiên cầm lấy cằm của cô, mạnh mẽ hôn lên trên môi cô.
"A a...!!"
Lạc Thần Hi trợn to hai mắt.
Cô chỉ muốn giành chút hảo cảm mà thôi, vậy mà người đàn ông này lại có thể động tình như vậy hay sao!
Mục Diệc Thần hoàn toàn không thấy sự giãy dụa yếu ớt của cô, mạnh mẽ ôm chặt lấy thân hình của người phụ nữ nhỏ nhắn này, tùy ý thưởng thức cảnh đẹp ý vui.
Đây mới là thái độ của người muốn cầu xin người khác chứ!
Tưởng hôn một cái thì hắn đồng ý sao? Nghĩ hay nhỉ!
Thỏ trắng nhỏ tự chui đầu vào lưới, nên bị sói xám lớn đè xuống mà nhấm nháp hết cả nửa ngày.
Thật khó khăn, con sói kia mời rời khỏi miệng cô, cô nhanh chóng mở miệng: "Mục... Mục Diệc Thần, anh đừng như vậy... Đường Đường còn ở bên cạnh đấy, nếu đánh thức con bé thì…"
"Con bé không thể nào tỉnh được!" Mục Diệc Thần nghiến răng nghiến lợi cắt ngang cô.
Ngày hôm nay, hắn nhất định phải ăn cái con thỏ lúc ẩn lúc hiện trước mắt cứ dụ dỗ hắn vào bụng!
Nhưng mà, một giây sau...
"Ba ba?"
Giọng nghi ngờ của bánh bao nhỏ vang lên.
Hai người lớn kia hoá đá trong nháy mắt luôn.
Lạc Thần Hi nhanh chóng đẩy Mục đại thiếu còn đang cứng đờ kia ra, ôm lấy bánh bao nhỏ, "Đường Đường ngoan, đánh thức em hả?"
Bánh bao nhỏ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng cọ cọ vào người của cô, rồi lại ngủ tiếp.
Mục Diệc Thần bỗng nhiên từ phía dưới giường bò lên, xoay người bước vào phòng tắm.
Lạc Thần Hi nhanh chóng chui vào trong chăn, giở trò cũ, ôm lấy bánh bao nhỏ giả bộ ngủ.
Không biết qua bao lâu, thì người đàn ông với thân thể lạnh lẽo kia ngồi xuống bên giường, âm thanh lạnh trầm vang lên bên tai của cô, "Đây là lần cuối cùng, có nghe hay không hả?"
Lạc Thần Hi quên bản thân còn đang giả bộ ngủ, vui mừng trợn to hai mắt, "Nghe rồi nghe rồi! Tôi bảo đảm!"... Mới là lạ ấy!
Người phụ nữ mới vừa rồi còn không nhúc nhích, bây giờ con mắt lại sáng quắc như vậy.
Ngực của Mục Diệc Thần tràn đầy phiền muộn, cúi đầu cắn xương quai xanh của cô một cái, "Ngủ đi! Còn dám quyến rũ tôi, thì tự mà gánh hậu quả đấy nhé!"
...
Ba ngày sau.
Đến ngày quay chụp chính thức.
Để động viên Mục đại thiếu, thì Lạc Thần Hi dậy thật sớm, còn tự mình làm điểm tâm cho hắn nữa.
"Mục Diệc Thần à, tôi cố ý hỏi dì Trần, nghe nói anh thích ăn trứng chiên, anh ăn thử xem, có hài lòng hay không nè?"
Mục Diệc Thần nhìn lướt qua đĩa trứng chiên thành hình trái tim đáp lại, "Cũng được."
Lạc Thần Hi bĩu môi.
Cũng được mà lại ăn nhiều như vậy
Vừa ra đến trước cửa, thì cô đã bị kéo lại.
Mục đại thiếu đưa cho cô một chiếc cà vạt, "Thắt giúp tôi đi!"
Mục Diệc Thần nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bờ môi mím chặt của cô, ánh mắt dần tối đen đi.
"Gọi điện thoại, rồi nói rõ ràng với cái tên Thang gì đó đi!"
Lạc Thần Hi tức giận đến chết, nhưng mà cô hoàn toàn bị khống chế rồi, thực sự không có sức mà chống lại được người đàn ông này.
Cô cắn môi, thay đổi chiến thuật, giọng nói lập tức mềm mại hẳn ra.
"Mục Diệc Thần, anh để cho tôi đi chụp hình đi mà! Tôi đã đồng ý với người ta rồi, nếu như đổi ý, thì làm sao mà sống được trong cái giới thời trang này kia chứ? Anh không thể thông cảm cho tôi được hay sao hả?"
Mục Diệc Thần cong môi, "Không sống được thì đừng lăn lộn nữa, lẽ nào tôi không nuôi nổi cô hay sao hả?"
Lạc Thần Hi nghẹn lời.
Người đàn ông này thực sự quá bá đạo rồi!
Cô tự nói thầm trong lòng mình không thể tức giận, không thể tức giận...
Chớp mắt một cái, tiếp tục giả vờ đáng thương, "Nhưng... tôi thích làm nhà thiết kế thời trang lắm? Ông xã yêu dấu à, anh cho tôi đi đi mà được không hả? Nhiều nhất thì, sau này tôi sẽ chú ý, cố gắng không giả trai nữa đâu…"
Tiếng nói tràn đầy sức sống hoạt bát năng động của người phụ nữ nhỏ này, bỗng nhiên trở nên vừa đáng thương vừa mềm mại.
Mục đại thiếu run rẩy trong một giây, đôi tai cũng ửng đỏ.
Cũng may ánh đèn ngủ trong phòng rất mờ, không ai thấy được gì cả.
Lạc Thần Hi phát hiện sắc mặt của hắn dịu đi một chút, thì quyết định không ngừng cố gắng, dứt khoát kéo lấy áo sơ mi của hắn, chủ động rướn người hôn lên mặt của hắn.
Lúc mà bánh bao nhỏ tỏ ra dễ thương đều làm như thế, cho nên…cái này có tác dụng mà phải không?
Cô học bánh bao nhỏ, phát ra âm thanh líu lo thân mật.
Ánh mắt của Mục Diệc Thần lóe sáng, bỗng nhiên cầm lấy cằm của cô, mạnh mẽ hôn lên trên môi cô.
"A a...!!"
Lạc Thần Hi trợn to hai mắt.
Cô chỉ muốn giành chút hảo cảm mà thôi, vậy mà người đàn ông này lại có thể động tình như vậy hay sao!
Mục Diệc Thần hoàn toàn không thấy sự giãy dụa yếu ớt của cô, mạnh mẽ ôm chặt lấy thân hình của người phụ nữ nhỏ nhắn này, tùy ý thưởng thức cảnh đẹp ý vui.
Đây mới là thái độ của người muốn cầu xin người khác chứ!
Tưởng hôn một cái thì hắn đồng ý sao? Nghĩ hay nhỉ!
Thỏ trắng nhỏ tự chui đầu vào lưới, nên bị sói xám lớn đè xuống mà nhấm nháp hết cả nửa ngày.
Thật khó khăn, con sói kia mời rời khỏi miệng cô, cô nhanh chóng mở miệng: "Mục... Mục Diệc Thần, anh đừng như vậy... Đường Đường còn ở bên cạnh đấy, nếu đánh thức con bé thì…"
"Con bé không thể nào tỉnh được!" Mục Diệc Thần nghiến răng nghiến lợi cắt ngang cô.
Ngày hôm nay, hắn nhất định phải ăn cái con thỏ lúc ẩn lúc hiện trước mắt cứ dụ dỗ hắn vào bụng!
Nhưng mà, một giây sau...
"Ba ba?"
Giọng nghi ngờ của bánh bao nhỏ vang lên.
Hai người lớn kia hoá đá trong nháy mắt luôn.
Lạc Thần Hi nhanh chóng đẩy Mục đại thiếu còn đang cứng đờ kia ra, ôm lấy bánh bao nhỏ, "Đường Đường ngoan, đánh thức em hả?"
Bánh bao nhỏ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng cọ cọ vào người của cô, rồi lại ngủ tiếp.
Mục Diệc Thần bỗng nhiên từ phía dưới giường bò lên, xoay người bước vào phòng tắm.
Lạc Thần Hi nhanh chóng chui vào trong chăn, giở trò cũ, ôm lấy bánh bao nhỏ giả bộ ngủ.
Không biết qua bao lâu, thì người đàn ông với thân thể lạnh lẽo kia ngồi xuống bên giường, âm thanh lạnh trầm vang lên bên tai của cô, "Đây là lần cuối cùng, có nghe hay không hả?"
Lạc Thần Hi quên bản thân còn đang giả bộ ngủ, vui mừng trợn to hai mắt, "Nghe rồi nghe rồi! Tôi bảo đảm!"... Mới là lạ ấy!
Người phụ nữ mới vừa rồi còn không nhúc nhích, bây giờ con mắt lại sáng quắc như vậy.
Ngực của Mục Diệc Thần tràn đầy phiền muộn, cúi đầu cắn xương quai xanh của cô một cái, "Ngủ đi! Còn dám quyến rũ tôi, thì tự mà gánh hậu quả đấy nhé!"
...
Ba ngày sau.
Đến ngày quay chụp chính thức.
Để động viên Mục đại thiếu, thì Lạc Thần Hi dậy thật sớm, còn tự mình làm điểm tâm cho hắn nữa.
"Mục Diệc Thần à, tôi cố ý hỏi dì Trần, nghe nói anh thích ăn trứng chiên, anh ăn thử xem, có hài lòng hay không nè?"
Mục Diệc Thần nhìn lướt qua đĩa trứng chiên thành hình trái tim đáp lại, "Cũng được."
Lạc Thần Hi bĩu môi.
Cũng được mà lại ăn nhiều như vậy
Vừa ra đến trước cửa, thì cô đã bị kéo lại.
Mục đại thiếu đưa cho cô một chiếc cà vạt, "Thắt giúp tôi đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook