Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!
-
Chương 222: Cô tưởng giả bộ ngủ, thì tôi sẽ không phạt cô hay sao hả?
Editor: Wave Literature
Mục Diệc Thần đi đến bên cạnh giường, nhìn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ giống nhau y như đúc.
Một người lớn một người nhỏ không ngủ mà gò má ửng hồng, dáng vẻ vừa hạnh phúc lại vừa thỏa mãn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, "Tưởng chạy đến trốn ở chỗ của Đường Đường thì sẽ có tác dụng hay sao hả?"
Có phải nên thay cho Đường Đường một chiếc giường nhỏ hơn hay không đây?
Nhỏ thì mới ngủ một người, chứ lớn như vậy, dễ dàng đá chăn, dễ bị cảm lắm.
Mục Diệc Thần khom lưng, muốn ôm bánh bao nhỏ từ trong lồng ngực của Lạc Thần Hi ra, nhưng mà, Lạc Thần Hi lại ôm rất chặt.
Hắn thử mấy lần, nhưng vẫn không thể ôm lấy con gái ra chỗ khác, sợ đánh thức bé, chỉ có thể ngừng lại.
"Ngủ mà còn dù lực mạnh như vậy, thật không giống bình thường mà… Lẽ nào là giả bộ ngủ hay sao?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, con mắt đen tuyền nheo lại nhìn người phụ nữ nằm cuộn lại ở trên giường như hình con tôm nhỏ.
Một lát sau, hắn ôm bánh bao nhỏ.
Nhưng mà, vẫn không thành công.
Sắc mặt của Mục Diệc Thần lập tức tái xanh rồi, dưới động tác của bàn tay lớn thon dài mạnh mẽ, lập tức vỗ vào mông của Lạc Thần Hi.
"Bốp" một tiếng, một tiếng kêu lanh lảnh vang lên.
Mi tâm của Lạc Thần Hi dường như co giật một cái, nhưng mà, vẫn không hề nhúc nhích như cũ.
"Người phụ nữ này, cô nghĩ giả bộ ngủ, thì tôi sẽ không phạt cô hay sao hả? Thức dậy cho tôi!"
Mục Diệc Thần tiến đến bên tai của người phụ nữ này, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua vành tai của.
Đồng thời, tay phải vỗ mông cô hai cái.
Người phụ nữ dưới thân vẫn không hề nhúc nhích.
Mục Diệc Thần nhướn mày, thấp giọng quát lên: "Dậy, không cho phép cô giả bộ ngủ!"
Bàn tay to lớn chạm đến vị trí cực kỳ co dãn kia, đánh mấy lần, cảm xúc tuyệt vời, khiến cho ánh mắt của hắn biến đổi không ngừng mà càng thêm thâm trầm.
Nhưng mà, Lạc Thần Hi vẫn luôn nhắm mắt, vững vàng ôm lấy bánh bao nhỏ.
Không chỉ không nhúc nhích, hơn nữa, còn phát sinh nhẹ nhàng tiếng hít thở.
Mục Diệc Thần tức giận đến cắn răng, vỗ cô thêm một cái cho hả giận, xuống giường chạy vào trong phòng tắm.
Mãi đến tận sau khi nhiệt độ ở lưng của cô biến mất, thì Lạc Thần Hi mới lén lút mở mắt.
Rốt cục cũng đi rồi!
Cô biết Mục Diệc Thần không có ý tốt mà, thực sự quá... Quá không biết xấu hổ rồi...
Nhớ tới vừa nãy Mục Diệc Thần ở trên người nàng sờ qua sờ lại, khiến cho mặt cô muốn nổi bão luôn, có ông trời mới biết cô phải cố gắng dựa vào ý chí đến mức nào, mới có thể thể hiện sự bình tĩnh như vậy.
Cũng may cô đủ cơ trí!
Nếu không, thì ngày mai nhất định không xuống giường được rồi.
…
Mấy buổi chiều ngày hôm sau, Lạc Thần Hi nhận được Weixin của Thịnh Dục.
—— Thần Tinh, tại sao lâu như vậy mà cô không đến công ty hả? Có phải không còn muốn tiền thưởng nữa hay không hả?"
"A! Tiền thưởng!!"
Tiền thưởng của giải thi đấu Hoa Phong đến hơn một triệu nữa.
Đối với người nghèo như cô mà nói, thì đây là một khoản tiền lớn.
Lạc Thần Hi lúc này đã đến tập đoàn SL.
Thịnh Dục nhìn thấy cô, thì không nhịn được xì cười một tiếng: "Cuối cùng cũng coi như chịu xuất hiện rồi. Tôi còn nghĩ, Thần Tinh tiểu thư một đêm thành danh, ngay cả fan trên Weibo cũng hơn triệu rồi, nên chướng mắt chút ít tiền lẻ này cơ chứ."
Lạc Thần Hi cười gượng, "Sao lại có thể như thế nhỉ? Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của tôi đấy!"
Thịnh Dục liếc nhìn cô, đưa cho cô một tấm thẻ, "Thẻ tầng cao cấp, đi đến phòng tài vụ nhận tiền đi."
Lạc Thần Hi mất hơn một giờ, mới làm xong thủ tục, ký tên lấy một triệu tiền giải nhất.
Nhìn thấy tài khoản ngân hàng dài thêm một chuỗi số không, thì cô như mở cờ trong bụng.
"Đúng rồi, còn phải đi cám ơn Thịnh tổng một tiếng cái đã."
Cô lại trở về văn phòng của Thịnh Dục, muốn biểu đạt lòng biết ơn.
Thịnh Dục nhìn chăm chú cô một lúc, "Nhớ đến chuyện cô đã nói, sau khi trận chung kết xong thì muốn mời tôi ăn, còn giữ lời hay không?"
"Giữ lời, tất nhiên giữ lời!" Lạc Thần Hi gật đầu liên tục.
"Vậy không bằng ngay hôm nay đi."
Mục Diệc Thần đi đến bên cạnh giường, nhìn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ giống nhau y như đúc.
Một người lớn một người nhỏ không ngủ mà gò má ửng hồng, dáng vẻ vừa hạnh phúc lại vừa thỏa mãn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, "Tưởng chạy đến trốn ở chỗ của Đường Đường thì sẽ có tác dụng hay sao hả?"
Có phải nên thay cho Đường Đường một chiếc giường nhỏ hơn hay không đây?
Nhỏ thì mới ngủ một người, chứ lớn như vậy, dễ dàng đá chăn, dễ bị cảm lắm.
Mục Diệc Thần khom lưng, muốn ôm bánh bao nhỏ từ trong lồng ngực của Lạc Thần Hi ra, nhưng mà, Lạc Thần Hi lại ôm rất chặt.
Hắn thử mấy lần, nhưng vẫn không thể ôm lấy con gái ra chỗ khác, sợ đánh thức bé, chỉ có thể ngừng lại.
"Ngủ mà còn dù lực mạnh như vậy, thật không giống bình thường mà… Lẽ nào là giả bộ ngủ hay sao?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, con mắt đen tuyền nheo lại nhìn người phụ nữ nằm cuộn lại ở trên giường như hình con tôm nhỏ.
Một lát sau, hắn ôm bánh bao nhỏ.
Nhưng mà, vẫn không thành công.
Sắc mặt của Mục Diệc Thần lập tức tái xanh rồi, dưới động tác của bàn tay lớn thon dài mạnh mẽ, lập tức vỗ vào mông của Lạc Thần Hi.
"Bốp" một tiếng, một tiếng kêu lanh lảnh vang lên.
Mi tâm của Lạc Thần Hi dường như co giật một cái, nhưng mà, vẫn không hề nhúc nhích như cũ.
"Người phụ nữ này, cô nghĩ giả bộ ngủ, thì tôi sẽ không phạt cô hay sao hả? Thức dậy cho tôi!"
Mục Diệc Thần tiến đến bên tai của người phụ nữ này, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua vành tai của.
Đồng thời, tay phải vỗ mông cô hai cái.
Người phụ nữ dưới thân vẫn không hề nhúc nhích.
Mục Diệc Thần nhướn mày, thấp giọng quát lên: "Dậy, không cho phép cô giả bộ ngủ!"
Bàn tay to lớn chạm đến vị trí cực kỳ co dãn kia, đánh mấy lần, cảm xúc tuyệt vời, khiến cho ánh mắt của hắn biến đổi không ngừng mà càng thêm thâm trầm.
Nhưng mà, Lạc Thần Hi vẫn luôn nhắm mắt, vững vàng ôm lấy bánh bao nhỏ.
Không chỉ không nhúc nhích, hơn nữa, còn phát sinh nhẹ nhàng tiếng hít thở.
Mục Diệc Thần tức giận đến cắn răng, vỗ cô thêm một cái cho hả giận, xuống giường chạy vào trong phòng tắm.
Mãi đến tận sau khi nhiệt độ ở lưng của cô biến mất, thì Lạc Thần Hi mới lén lút mở mắt.
Rốt cục cũng đi rồi!
Cô biết Mục Diệc Thần không có ý tốt mà, thực sự quá... Quá không biết xấu hổ rồi...
Nhớ tới vừa nãy Mục Diệc Thần ở trên người nàng sờ qua sờ lại, khiến cho mặt cô muốn nổi bão luôn, có ông trời mới biết cô phải cố gắng dựa vào ý chí đến mức nào, mới có thể thể hiện sự bình tĩnh như vậy.
Cũng may cô đủ cơ trí!
Nếu không, thì ngày mai nhất định không xuống giường được rồi.
…
Mấy buổi chiều ngày hôm sau, Lạc Thần Hi nhận được Weixin của Thịnh Dục.
—— Thần Tinh, tại sao lâu như vậy mà cô không đến công ty hả? Có phải không còn muốn tiền thưởng nữa hay không hả?"
"A! Tiền thưởng!!"
Tiền thưởng của giải thi đấu Hoa Phong đến hơn một triệu nữa.
Đối với người nghèo như cô mà nói, thì đây là một khoản tiền lớn.
Lạc Thần Hi lúc này đã đến tập đoàn SL.
Thịnh Dục nhìn thấy cô, thì không nhịn được xì cười một tiếng: "Cuối cùng cũng coi như chịu xuất hiện rồi. Tôi còn nghĩ, Thần Tinh tiểu thư một đêm thành danh, ngay cả fan trên Weibo cũng hơn triệu rồi, nên chướng mắt chút ít tiền lẻ này cơ chứ."
Lạc Thần Hi cười gượng, "Sao lại có thể như thế nhỉ? Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của tôi đấy!"
Thịnh Dục liếc nhìn cô, đưa cho cô một tấm thẻ, "Thẻ tầng cao cấp, đi đến phòng tài vụ nhận tiền đi."
Lạc Thần Hi mất hơn một giờ, mới làm xong thủ tục, ký tên lấy một triệu tiền giải nhất.
Nhìn thấy tài khoản ngân hàng dài thêm một chuỗi số không, thì cô như mở cờ trong bụng.
"Đúng rồi, còn phải đi cám ơn Thịnh tổng một tiếng cái đã."
Cô lại trở về văn phòng của Thịnh Dục, muốn biểu đạt lòng biết ơn.
Thịnh Dục nhìn chăm chú cô một lúc, "Nhớ đến chuyện cô đã nói, sau khi trận chung kết xong thì muốn mời tôi ăn, còn giữ lời hay không?"
"Giữ lời, tất nhiên giữ lời!" Lạc Thần Hi gật đầu liên tục.
"Vậy không bằng ngay hôm nay đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook