Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!
-
Chương 216: Tôi đã cố gắng hết sức, xin lỗi!
Editor: Wave Literature
Trong phòng bệnh.
Lạc Thần Hi để điện thoại di động xuống, "Mẹ à, vừa rồi điện thoại của Mục đại thiếu nhất định đã bị hỏng rồi, bây giờ con đã nói với trợ lý của anh ấy rồi, nhất định không có vấn đề gì đầu, chỉ cần chờ một chút là được rồi."
Lục Văn Quân liếc nhìn cô, "Thật sao?"
Rõ ràng vẫn không tin.
Lạc Thần Hi vừa mới muốn nói chuyện, thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cô ngay lập tức tiếp lên, "Trác trợ lý?"
"Thiếu phu nhân, thật sự xin lỗi ngài! Tổng giám đốc nói hắn có việc không đến được. Tôi... Tôi đã cố gắng hết sức rồi, thật xin lỗi!"
Trác Phong thật nhanh nói xong, rồi cúp điện thoại.
"Này? Hả...cái gì, cậu nói rõ ràng..."
Lạc Thần Hi nắm điện thoại di động, khóc không ra nước mắt.
Lục Văn Quân lạnh lùng mở miệng: "Được rồi, đến lúc này rồi, con còn kiếm lý do mà lừa gạt mẹ hay sao! Không cần nói cải gì cả, làm thủ tục xuất viện cho mẹ, ngày hôm nay mẹ muốn xuất viện!"
"Mẹ! Mẹ... làm cái gì vậy chứ? Mẹ có biết, cơ thể mẹ hiện tai có rất nhiều chỗ không ổn hay sao? Con đã để Lạc An Quốc đưa tư liệu về bệnh tình của mẹ đến trung tâm chữa bệnh kia xếp hàng rồi, lập tức giúp mẹ thực hiện giải phẫu cấy ghép tim. Mẹ nhịn vào ngày đi mà…"
"Ngược lại không phải con cũng kết hôn hay sao, nói gì bây giờ cũng chậm rồi. Đợi cuộc phẫu thuật của mẹ làm xong, con sẽ rời khỏi Mục gia ngay."
Lạc Thần Hi nỗ lực khuyên bảo.
Lục Văn Quân bi phẫn, "Con cho rằng Lạc An Quốc sẽ dễ dàng bỏ qua cho quân cờ tốt như con hay sao? Có cái nhươc điểm là mẹ, thì ông ta nhất định sẽ không bảo qua, sau này còn có thể nghĩ ra biện pháp khác mà uy hiếp con! Thân thể của mẹ, thì mẹ tự biết mà, cho dù làm phẫu thuật cấy ghép tim, thì cũng không sống được mấy năm đâu, sao lại phải hi sinh cả đời con cơ chứ!"
"Mẹ! Làm sao mẹ có thể như vậy chứ! Bác sỹ Lâm đã nói rồi, tình trạng của mẹ như vậy, sau khi cấy ghép tim, thì có thể sống từ hai mươi năm trở lên đấy!"
Nhưng mà, Lục Văn Quân cũng giống như Lạc Thần Hi, đều là người có tính cố chấp.
Nhận định muốn xuất viện, thì ai nói cũng không lay chuyển được.
Bản thân rút ống tiêm trên tay, giẫy giụa xuống giường.
Thanh âm này đã kinh động các hộ sĩ ở bên cạnh cửa phòng, chạy vào cùng Lạc Thần Hi ngăn cản bà lại.
Sau đó, ngay cả Lâm Thăng cũng biết chuyện, mà chạy đến.
"Cô Lục, cô... Ai! Lạc tiểu thư, xin cô đi theo tôi ra ngoài đây một chút."
Lạc Thần Hi cũng muốn lén lút bàn bạc với Lâm Thăng, nhanh chóng theo hắn, đến một hành lang không người.
Lâm thăng nói: "Lạc tiểu thư, tôi đã muốn hỏi cô từ sớm rồi. Có phải kinh tế của cô có chút khó khăn hay không? Nêu như thật sự có phiền phức, thì cô cứ mở miệng, tôi vẫn có chút tiền, có thể cho cô mượn được."
Lạc Thần Hi ngẩn người, "Bác sĩ Lâm, anh…"
Lâm thăng bước lên trước một bước, vội vàng nói: "Tuyệt đối không nên từ bỏ lúc này! Có thể xếp hàng để giải phẫu cấy ghép tim, khó khăn biết bao nhiêu!"
Lạc Thần Hi lắc lắc đầu, "Anh hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan gì đến tiền cả. Gia đình tôi có chút việc, khiến mẹ tôi nhất định phải xuất viện… Xin anh giúp tôi nghĩ biện pháp, ngăn cản mẹ tôi! Đặc biệt lúc tôi không có mặt nữa!"
"Lạc tiểu thư, cô cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng. Chỉ là… nếu như bệnh nhân mãnh liệt yêu cầu từ bỏ trị liệu, thì chúng tôi theo như luật chữa bệnh, sẽ không ép buộc bà ấy lưu lại đâu."
"Tôi biết, nếu như mẹ của tôi muốn xuất viện, thì anh cứ nói với bà là…"
Lạc Thần Hi tóm chặt tay áo của hắn, ra hiệu cho hắn cúi đầu.
Lâm thăng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không hiểu sao trong lòng dâng lên ý muốn bảo hộ mãnh liệt.
Theo bản năng làm như cô nói, hơi cúi người xuống.
"Anh cứ nói..."
Lạc Thần Hi ghé sát vào bên tai của, vừa muốn mở miệng.
Thì bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một nguồn sức mạnh, bỗng nhiên kéo cô đi..
Lạc Thần Hi đột nhiên không kịp chuẩn bị, lảo đảo lùi lại, phía sau đụng vào những múi thịt cứng rắn phía sau lưng.
Bên tai truyền đến âm thanh tức giận: "Các ngươi đang làm gì hả?!"
Lạc Thần Hi bỗng nhiên quay đầu lại, giật mình trợn mắt nhìn.
Mục... Mục Diệc Thần sao?!
...
Bốn giờ kết thúc, cầu vé!!
Trong phòng bệnh.
Lạc Thần Hi để điện thoại di động xuống, "Mẹ à, vừa rồi điện thoại của Mục đại thiếu nhất định đã bị hỏng rồi, bây giờ con đã nói với trợ lý của anh ấy rồi, nhất định không có vấn đề gì đầu, chỉ cần chờ một chút là được rồi."
Lục Văn Quân liếc nhìn cô, "Thật sao?"
Rõ ràng vẫn không tin.
Lạc Thần Hi vừa mới muốn nói chuyện, thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cô ngay lập tức tiếp lên, "Trác trợ lý?"
"Thiếu phu nhân, thật sự xin lỗi ngài! Tổng giám đốc nói hắn có việc không đến được. Tôi... Tôi đã cố gắng hết sức rồi, thật xin lỗi!"
Trác Phong thật nhanh nói xong, rồi cúp điện thoại.
"Này? Hả...cái gì, cậu nói rõ ràng..."
Lạc Thần Hi nắm điện thoại di động, khóc không ra nước mắt.
Lục Văn Quân lạnh lùng mở miệng: "Được rồi, đến lúc này rồi, con còn kiếm lý do mà lừa gạt mẹ hay sao! Không cần nói cải gì cả, làm thủ tục xuất viện cho mẹ, ngày hôm nay mẹ muốn xuất viện!"
"Mẹ! Mẹ... làm cái gì vậy chứ? Mẹ có biết, cơ thể mẹ hiện tai có rất nhiều chỗ không ổn hay sao? Con đã để Lạc An Quốc đưa tư liệu về bệnh tình của mẹ đến trung tâm chữa bệnh kia xếp hàng rồi, lập tức giúp mẹ thực hiện giải phẫu cấy ghép tim. Mẹ nhịn vào ngày đi mà…"
"Ngược lại không phải con cũng kết hôn hay sao, nói gì bây giờ cũng chậm rồi. Đợi cuộc phẫu thuật của mẹ làm xong, con sẽ rời khỏi Mục gia ngay."
Lạc Thần Hi nỗ lực khuyên bảo.
Lục Văn Quân bi phẫn, "Con cho rằng Lạc An Quốc sẽ dễ dàng bỏ qua cho quân cờ tốt như con hay sao? Có cái nhươc điểm là mẹ, thì ông ta nhất định sẽ không bảo qua, sau này còn có thể nghĩ ra biện pháp khác mà uy hiếp con! Thân thể của mẹ, thì mẹ tự biết mà, cho dù làm phẫu thuật cấy ghép tim, thì cũng không sống được mấy năm đâu, sao lại phải hi sinh cả đời con cơ chứ!"
"Mẹ! Làm sao mẹ có thể như vậy chứ! Bác sỹ Lâm đã nói rồi, tình trạng của mẹ như vậy, sau khi cấy ghép tim, thì có thể sống từ hai mươi năm trở lên đấy!"
Nhưng mà, Lục Văn Quân cũng giống như Lạc Thần Hi, đều là người có tính cố chấp.
Nhận định muốn xuất viện, thì ai nói cũng không lay chuyển được.
Bản thân rút ống tiêm trên tay, giẫy giụa xuống giường.
Thanh âm này đã kinh động các hộ sĩ ở bên cạnh cửa phòng, chạy vào cùng Lạc Thần Hi ngăn cản bà lại.
Sau đó, ngay cả Lâm Thăng cũng biết chuyện, mà chạy đến.
"Cô Lục, cô... Ai! Lạc tiểu thư, xin cô đi theo tôi ra ngoài đây một chút."
Lạc Thần Hi cũng muốn lén lút bàn bạc với Lâm Thăng, nhanh chóng theo hắn, đến một hành lang không người.
Lâm thăng nói: "Lạc tiểu thư, tôi đã muốn hỏi cô từ sớm rồi. Có phải kinh tế của cô có chút khó khăn hay không? Nêu như thật sự có phiền phức, thì cô cứ mở miệng, tôi vẫn có chút tiền, có thể cho cô mượn được."
Lạc Thần Hi ngẩn người, "Bác sĩ Lâm, anh…"
Lâm thăng bước lên trước một bước, vội vàng nói: "Tuyệt đối không nên từ bỏ lúc này! Có thể xếp hàng để giải phẫu cấy ghép tim, khó khăn biết bao nhiêu!"
Lạc Thần Hi lắc lắc đầu, "Anh hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan gì đến tiền cả. Gia đình tôi có chút việc, khiến mẹ tôi nhất định phải xuất viện… Xin anh giúp tôi nghĩ biện pháp, ngăn cản mẹ tôi! Đặc biệt lúc tôi không có mặt nữa!"
"Lạc tiểu thư, cô cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng. Chỉ là… nếu như bệnh nhân mãnh liệt yêu cầu từ bỏ trị liệu, thì chúng tôi theo như luật chữa bệnh, sẽ không ép buộc bà ấy lưu lại đâu."
"Tôi biết, nếu như mẹ của tôi muốn xuất viện, thì anh cứ nói với bà là…"
Lạc Thần Hi tóm chặt tay áo của hắn, ra hiệu cho hắn cúi đầu.
Lâm thăng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không hiểu sao trong lòng dâng lên ý muốn bảo hộ mãnh liệt.
Theo bản năng làm như cô nói, hơi cúi người xuống.
"Anh cứ nói..."
Lạc Thần Hi ghé sát vào bên tai của, vừa muốn mở miệng.
Thì bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một nguồn sức mạnh, bỗng nhiên kéo cô đi..
Lạc Thần Hi đột nhiên không kịp chuẩn bị, lảo đảo lùi lại, phía sau đụng vào những múi thịt cứng rắn phía sau lưng.
Bên tai truyền đến âm thanh tức giận: "Các ngươi đang làm gì hả?!"
Lạc Thần Hi bỗng nhiên quay đầu lại, giật mình trợn mắt nhìn.
Mục... Mục Diệc Thần sao?!
...
Bốn giờ kết thúc, cầu vé!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook