Người Yêu Hung Dữ
-
29: Khuất Nhục
Tô Tuyết Vi nhìn bộ dạng đáng thương chịu đựng của chị mình, nước mắt to như hạt đậu chảy ra từ trong đôi mắt "Ngày mai em sẽ đi một chuyển đến nhà của toàn bộ họ hàng"
"Tuyết Vi, đừng dính vào chuyện này!" Vy Làm mở mắt ra, đôi mắt mệt mỏi hiện lên tia máu: "Nghe lời chị, đừng tăng thêm gánh nặng cho bọn họ nữa."
Vấn đi những họ hàng thân thích của bọn họ cũng không có gia đình nào là giàu có, cô cần gì phải đem cuộc sống khó khăn này mà liên lụy đến bọn họ nữa chứ.
Huống chi, sau khi ba mất rồi thì những người họ hàng đó cũng không muốn qua lại với ba mẹ con bạn họ nữa, bọn họ hà tất gì mà không biết điều đi tìm những người đó chứ
"Nhưng...!
"Nghe lời
"Được rồi
Tô Tuyết Vì cuối cùng cũng bị Vy Lâm
thuyết phục.
“Chị, chị như thế này, không cảm thấy mệt sao?" Mặt Tô Tuyết Vi đỏ lên, đau lòng hỏi Vy Lâm.
Met
Vy Làm thành thật trả lời.
Cô biến mình thành siêu nhân, nhưng cuối cùng cô cũng không phải là siêu nhân.
Chỉ là, tuy mệt nhưng cô không muốn buông bỏ, cô còn có dũng khí, còn có thể kiến trì.
Vy Lâm khẽ ngửa đầu nhìn trần nhà màu trắng xám, sau đó cúi đầu tự lẩm bẩm: "Tuyết Vị, có rất nhiều lúc cuộc sống thật ra không tốt như chúng ta nghĩ, nhưng cũng không có hỏng bét như trong tưởng tượng của chúng ta, sự yếu đuối và kiên cường của một người có thể vượt xa sự tưởng tượng của bản thân mình, có lúc chúng ta có thể yếu đuối tới nỗi vì một câu nói quan tâm nhẹ nhàng mà lệ rơi đầy mặt, nhưng cũng có lúc chúng ta phải cắn răng chịu đựng mà xông pha tiến về con đường dài đăng đẳng ở phía trước.
Mà Tô Vy Lâm cô, chính là như vậy, cần răng chịu đừng, kiên cường mà mạnh mẽ tiến về phía trước!
Câu lạc bộ KTV Ngự Tôn, lúc rạng sáng, bên trong phòng bao VIP số 3109.
Các bác sĩ và y tả khoa não của bệnh viện Phụ Nhân đang đùa vui ầm ĩ ở bên trong, trẻ như vậy còn tụ họp, thật ra đó cũng là vì các bác sĩ có trình đó cao đều vừa mới bước ra khỏi bàn mo
“Xin chúc mừng khoa của chúng ta được bầu chọn là khoa ưu tú nhất toàn bộ bệnh viện năm nay, tối nay chúng ta không say không về!" Vân Phong cầm micro lớn tiếng hét
"Vậy cũng không được rồi, sáng sớm mai tôi còn có ca mổ nữa, để làm một bác sĩ xứng đảng với chức vụ của mình, tôi cần phải giữ nguyên tắc phụ họ người bệnh của tôi, mọi người nói xem có đúng không?" Thái Lăng cười đùa cợt nhã mà từ chối.
"Cậu lại làm mọi người mất hứng" Trưởng khoa Lâm Ngạn Thành cười liếc nhìn Thái Lăng
“Tôi cũng không thể uống rượu.
Giữa ghế sofa, dưới ánh đèn màu xanh u ám in rõ gói má tuấn tủ góc cạnh của Mộ Biệt Thanh.
Anh xấu hổ cười một tiếng, chỉ dạ dày của mình.
"Gần đây chỗ này có chút không thoải mái, nếu như uống rượu nữa thì sẽ thủng dạ dày mất.
Thái Lăng giêu cợt anh.
"Đối với bác sĩ như cậu chẳng là gì cả!
Dương Tử Sam dù sao cũng là con gái, thận trọng hơn chút, quan tâm hỏi Mộ Biệt Thanh Thủy Cảnh, nếu không thì ngày mai em giúp thấy đăng kí khảm nội khoa được không, cũng không sao cả, chỉ là đi kiểm tra một chút van yên tâm hơn.
"Được rồi được rồi, không uống thì ngôi một bên, muốn đi hóng mát đầu đó thì đi đi, chúng ta tự mình uống, tôi đi gọi rượu tới." Vân Phong vui vẻ hét lớn, bầm số điện thoại nội bộ của quầy rượu, gọi: "Đem đến phòng 3109 hai bình rượu
Vy Lâm không ngờ, thế giới này lại nhỏ như vậy, nhỏ đến mức bất cứ ngóc ngách nhếch nhác nào trên thế giới cũng có thể gặp được người đàn ông đặc biệt trong tim mình.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, Vy Lâm vừa liếc mắt đã nhìn thấy Mộ Biệt Thanh đang ngồi trên ghế sofa giữa đám người
Màu xanh u ám từ trên đỉnh đầu lờ mờ chiếu xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, một nửa ở ngoài sáng, một nửa như ẩn núp trong bóng tối, ánh sáng và bóng tối đan xen, huyền bí không thể tả được.
Đội mất u tối được ánh sáng nhợt nhạt quét vào, giống như biển xanh giữa bầu trời đêm, màu sắc mập mờ xanh thẩm mê ly như ăn như hiện, làm cho người ta suy nghĩ xa xói
Mà ở bên trong phòng, Vân Phong, Dương Tử Sam và Mô Biệt Thanh lúc vừa nhìn thấy Vy Lám đẩy xe rượu từ bên ngoài vào thì cũng ngẩn ra.
"Cô Tô?" Vân Phong kinh ngạc.
Dương Tử Sam nghiêng đầu, lo lắng nhìn Mộ Biệt Thanh
Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Biệt Thanh lộ ra vẻ lạnh lùng, ảnh mặt như đuốc rơi trên người của Vy Lâm, giống như một lưỡi dao sắc bén lạnh giả, làm cho người ta không rét mà run.
Khoảnh khắc đó, Vy Lâm có thể cảm nhận rõ được có một ánh mặt bức người lạnh băng rơi trên người cô, làm cho cô dường như đứng ngồi không yên.
Cô không dám nhìn nhiều về phía Mộ Biệt Thanh, chỉ khẽ cười chào hỏi Vân Phong “Thật trùng hợp
Nụ cười đó, ít nhiều cũng có phần ngượng ngùng.
Vy Lâm vội vàng đem hai bình rượu lớn trên xe ra, đặt ở trên bàn, thành thạo mở từng nắp bình giúp bọn họ.
"Mọi người nếu như không có chuyện gì nữa, vậy thì tôi đi trước đây." Vy Lâm nói xong liên xoay người muốn chạy.
“Đại đã
Trong phòng đột nhiên có người gọi Vy
Lâm lại.
Vy Lâm hoài nghi quay đầu
Người gọi cô là trưởng khoa Lâm Ngạn Thành, anh ta híp mắt cười đi qua phía cô: “Nào nào nào, đã là bạn bè với Văn Phong thì ở lại uống chút rượu với chúng tôi đi, ngôi chơi mot lát."
Trong lúc nói chuyện, Lâm Ngạn Thành thân mật khoác vai Vy Lâm, kéo cô đi vào bên trong.
Vy Lâm không chút dấu vết mà rút cánh tay mình ra, duy trì nụ cười khách sáo: “Thật sự ngại quá, hôm nay khách tương đối nhiều, cho nên công việc cũng rất bận, không có cách nào uống cùng với mọi người được."
Vy Lâm tìm cớ cự tuyệt.
Cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi căn phòng làm cho cô cảm thấy đè nén
này!
Lâm Ngạn Thành nhíu mày, dường như có chút không vui bar Tồn không cho phục vụ rót rượu, uống rượu khách à? Nếu như tôi nhớ không làm thì hai việc này mà phục vụ không làm được thì tôi có khiếu nại lên câu lạc
Vy Lâm vừa nghe, khuôn mặt trắng
Nếu như có thật sự bị khiếu nại, đừng nói tất cả tiền hoa hồng trong tháng này không lấy được, mà thậm chí cả tiền lương cơ bản cũng sẽ bị trừ đi ba trăm nghìn đồng, việc này đối với cô giống như tàn nhẫn mà uống một ngụm máu, làm cho cô không có cách nào từ chối được.
xin lỗi." Vy Lâm không để lại dấu vết mà hít vào một hơi, lộ ra nụ cười quy củ, nhận lỗi với Lâm Ngạn Thành "Vừa nãy là do tôi sơ sấy, hy vọng anh không để ý.
Vy Lâm nói xong thì đi qua, rót đầy rượu vào tất cả các lỵ.
Vân Phong liếc nhìn Vy Lâm, rồi lại nhìn Mộ Biệt Thanh không nói lời nào đang ngồi trên ghế sofa, có chút lúng túng.
“Biết uống rượu Lâm Ngạn Thành hỏi Vy Lâm, nhìn thấy Vy Lâm thỏa hiệp thì ra tia
“Biết một chút." Vy Lâm thành thật trả lời.
Lâm Ngạn Thành cười cười kéo bá vai của Vy Lám "Nào, uống với anh ba ly, lan sau nhất định sẽ tiếp tục quan tâm đến cô
Vy Lâm chán ghét người đàn ông đang dựa gần minh, càng chán ghét câu nói này của anh ta.
Cái gì gọi là quan tâm cô? Cô chỉ là một nhân viên bán rượu, cũng không phải bản thân
Vy Lâm nhận ly rượu, uống cạn sạch rượu trong lỵ, liên tiếp ba ly như thế
Cô chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi người đàn ông này!
Vy Lâm thoát ra khỏi cánh tay anh ta, ngược lại bị Lâm Thành Ngạn lôi trở về, cô cuối cùng cũng không kiên nhẫn nữa, lạnh lùng nhắc nhở anh ta: "Mời anh tự trong
Lâm Ngạn Thành ngược lại nhắm mắt làm ngơ, cười vỗ bả vai của Vy Lâm, nói: "Gái bán rượu cũng là làm gái, nào có kiêng kị nhiều như vậy, nào nào, mời tất cả mọi người ở đây một lý
Nghe anh ta nói như vậy, sắc mặt Vy Lâm tái nhợt, kiên nhẫn đè nén sự tức giận trong lòng, còn có một phần khuất nhục mà cô chịu đựng
Trong lòng cô rất rõ ràng, coi như cùng người đàn ông này cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, đến cuối cùng người chịu thiệt cũng chỉ có bản thân có
Vy Lâm đi đến cho mọi người ngồi, rất đầy rượu cho mình, mim cười quét mất qua tất cả mọi người, cũng bao gồm Mô Biệt Thanh đang ngồi trong đám người kia, nói: "Ly rượu này tôi mời mọi người, hy vọng tối nay mọi người chơi vui vẻ”
Vy Lâm nói xong thì muốn uống cạn sạch rượu trong lỵ, thi nhiên bàn tay chặn lai.
Bàn tay này không phải ai khác mà chính là Lâm Ngạn Thành.
Vy Lâm nhíu mày.
Đôi mắt Lâm Ngạn Thành híp lại: "Sao? Mời rượu không có thành ý như vậy à? Ở đây cũng hơn hai mươi mấy người mà cô chỉ uống một ly như vậy? Không được."
Vy Lâm cười, lắc đầu: "Thật ngại quá, tôi quả thật không biết uống rượu làm
“Không sao, uống nhiều thì tửu lượng sẽ lên! Cô mời rượu luân phiên hai mươi mấy người, tôi sẽ mua cho cô thêm mười bình rượu, như thế nào?" Ánh mắt Lâm Ngạn Thành nhìn Vy Lâm lộ ra mấy phần không có ý tốt.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ra được
Bao gồm cả Mộ Biệt Thanh
Lâm Ngạn Thành là người như thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đừng nhìn bộ dạng quần áo nghiêm chỉnh thường ngày của anh ta, một khi về đêm rồi thì anh ta thường đến những nơi này, điển hình cho kiểu mặt người dạ thú! Bao một cô gái để chơi đùa, đối với anh ta mà nói đây là chuyện như cơm bữa.
Dương Tử Sam ngôi một bên, vụng trộm kéo vạt áo sơ mi của Vân Phong, dân bên tai anh ta nói nhỏ: "Đây là xảy ra chuyện gì?
"Tôi cũng không biết nữa!” Vân Phong cũng hơi đau đầu.
"Vậy chúng ta có cần giúp cô Tô không?” Dương Tử Sam vừa hỏi vừa nhìn về phía Mộc Biệt Thanh.
Nhìn thấy anh cúi đầu trong ánh sáng xanh u ám, đang nhàm chán bật quẹt lửa trong tay minh, lúc mở lúc đóng, kim loại va chạm, phát ra âm thanh “ding ding", vô cùng lạnh lẽo
Nhưng anh ngược lại không nói một lời nào từ đầu đến cuối, yên tĩnh trầm mặc như gợn sóng trong hồ
Dường như ở đây xảy ra chuyện gì cũng không có bất cử quan hệ nào với anh, mà người phụ nữ kia đối với anh mà nói, càng giống như một người lạ qua đường chẳng hề liên quan đến anh một chút nào!
"Đến lão nhì cũng không mở miệng thì chúng ta càng không nói gì được nữa, trước tiền xem tình hình thế nào đã." Vân Phong cần trọng hành động
"Vậy được." Dương Tử Sam cúi đầu đồng
Vy Lâm vốn đã không muốn uống mười mấy ly rượu như vậy, nhưng vừa nghe Lâm Ngạn Thành muốn mua thêm mười bình rượu, cô có chút dao động, trong lòng tính toán thật nhanh, mười bình thì có có thể kiếm thêm ba trăm sáu mươi nghìn tiền hoa hồng nữa rồi, tiền lương cộng với tiền hoa hồng hôm nay, một ngày ít gì cũng kiếm được chín trăm nghìn Hiện giờ cô vội vã muốn kiếm tiền, làm sao mà không vui vẻ cho được chứ!"
"Được, tôi mới mọi người từng ly để biểu đạt thành ý.
Vy Lâm đáp ứng
Vân Phong và Dương Tử Sam sửng sốt, khẽ kinh ngạc.
Mộ Biệt Thanh thả chiếc bật lửa trong tay xuống, hai chân thon dài bắt chéo nhau, tay tuy ý khoát trên ghế sofa, lười biếng dưa ra sau, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người của Vy Lâm, bình tĩnh không có một chút gợn sóng.
Anh dường như chỉ là một người lạ đang xem kịch!
Vy Lâm bắt đầu mời rượu người ngôi ngoài cùng nhất, mỗi người một lỵ, mọi người đều nhiệt tình cạn với cô, một ly uống sạch.
Lúc mời đến Vân Phong, Vân Phong với vàng đứng lên, nâng ly nói: "Tôi không sao, cô uống một hớp là được rồi.
"Tôi cũng không sao!" Dương Tử Sam vội vàng đứng dậy, cười nói: "Tôi cũng không biết uống rượu, chúng ta đều uống một hớp là được rồi, không cần phải một lỵ, không sao cả
Vy Lâm nhìn bọn họ với ánh mắt cảm ơn, khẽ cười: "Cảm ơn"
Hai ly rượu này, cô chỉ nhẹ nhàng uống một hớp.
Uống một vòng, cuối cùng chỉ còn lại Mộ Biệt Thanh.
Anh nhìn về phía trước không có biểu tình gì, Vy Lâm thở có chút khó khăn, nụ cười
bên môi có chút cứng nhắc.
Cô đưa ly rượu qua, trái tim dường như muốn bật khỏi cổ họng.
"Anh Mộ, ly rượu này mời anh."
Mộ Biệt Thanh ngước mắt, lạnh lùng nhìn cô, khỏe môi nở nụ cười mỉa mai.
Trong phút chốc, anh đứng lên, đứng đối diện trước mặt Vy Lâm, ánh mặt bề nghề trên cao nhìn xuống cô, lạnh lùng cong môi: "Rượu mà phụ nữ mời ở nơi này, từ trước đến giờ tôi không uống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook