Người Yêu Hoá Mèo
-
C2: Chương 2
Người yêu hoá mèo - Phần 2
***
Tôi vừa khóc, ba mẹ đã không biết làm sao. Tôi cứ khóc mãi, không biết khóc bao lâu, cho tới tận khi mẹ hỏi tôi rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Tôi chỉ biết anh đi đến công trường, sau đó gặp sự cố an toàn, anh ấy cứu ai đó rồi đi luôn…
Ba tôi và Lương Vĩnh Trạch cũng tạm coi là người cùng nghề, vội giúp tôi gọi điện thoại đến công ty anh xác nhận lại, gọi xong cũng ngẩn người.
Mẹ tôi vẫn an ủi tôi, chờ tôi khóc mệt thì đưa tôi về phòng ngủ. Nhưng vừa mở cửa phòng, bên trong toàn là đồ bà chuẩn bị cho tôi kết hôn.
Bà sợ tôi nhìn thấy lại xúc động nên bảo tôi ra sofa nằm, còn mẹ và ba thương lượng với nhau xem nên làm thế nào.
Thán Đầu vẫn luôn lon ton cạnh tôi, hình như nó biết tôi buồn, lại sợ tới gần tôi quá sẽ ảnh hưởng tới đứa bé nên chỉ dựa vào đùi tôi, ngước đôi mắt hổ phách lên nhìn.
Trước đây nó rất ngoan, không ồn ào, cùng không cào đồ. Có đôi khi tôi không tìm thấy thứ gì đó, nó sẽ đi tìm giúp tôi. Lương Vĩnh Trạch bảo rằng nó tới báo ân.
Nhìn nó dựa vào đùi mình, giống như khi tôi và Lương Vĩnh Trạch ở bên nhau, anh vẽ sơ đồ, còn tôi đọc bài gì đó.
Đôi khi chúng tôi sẽ bận một lúc, tôi dừng gõ phím quay đầu lại nhìn, anh cũng cầm bút quay ra nhìn nhau. Bất kể là cười hay không, sự dịu dàng trong ánh mắt ấy cũng đủ làm người yên lòng.
Thế nhưng người dịu dàng nhìn tôi ấy đã không còn nữa rồi, chỉ còn Thán Đầu.
Tôi ngồi trên sofa, vươn tay ôm lấy Thán Đầu, nhẹ nhàng xoa cổ nó.
Có lẽ nó cũng biết Lương Vĩnh Trạch không còn nữa nên mới đột nhiên quay lại, về ở bên tôi nhỉ?
Tôi cứ mơ mơ màng, khóc xong thì bắt đầu nôn nghén, càng khó chịu hơn. Chẳng bao lâu sau, tôi thấy đau bụng, thậm chí còn ra máu.
Ba mẹ tôi sợ tôi gặp chuyện, vội vàng đưa tôi đi bệnh viện, bác sĩ nói có khả năng sinh non, kêu tôi ở viện theo dõi mấy hôm, sau đó cầm hồ sơ kiểm tra, so sánh lượng Progesterone gì đó.
M
Mẹ ở trên bệnh viện với tôi, bảo ba về nhà Lương Vĩnh Trạch lấy đồ.
Lúc hỏi tôi chìa khóa, tôi mới nhớ ra đã đưa chìa cho Lương Vĩnh Khiết rồi.
Lúc nói cho ba mẹ nghe, tôi còn không để ý mấy, bảo ba tôi lái xe đến nhà họ Lương lấy chìa khóa rồi về nhà lấy đồ.
Người nhà họ Lương chắc bận bịu nhiều việc, đừng làm phiền người ta thì hơn, thế nhưng ba lại nhìn tôi: “Ý con là chị Vĩnh Trạch cầm chìa nhà con rồi ư?”
Lúc ấy tôi đang nôn đến xây xẩm mặt mày, chỉ sợ giọt máu cuối cùng của Lương Vĩnh Trạch rơi mất, yếu ớt gật đầu.
Ba tôi liếc mẹ tôi mấy lần, mẹ tôi vốn còn ngây thơ cũng như hiểu ra gì đó, bảo ba tôi ra ngoài gọi điện cho Lương Vĩnh Khiết.
Đêm đó tôi cứ nôn mãi, uống nước cũng nôn, đến cuối thì chỉ còn nôn ra mật xanh mật vàng…
Cứ vật vờ vậy mãi, tôi cũng không biết mình ngủ từ bao giờ. Trong mơ, tất cả đều là cảnh Lương Vĩnh Trạch ôm tôi cười ngây ngô, đoán xem đứa bé sinh ra sẽ giống ai.
Lúc tôi tỉnh lại, trời vẫn còn chưa sáng. Thán Đầu vốn nên bị nhốt ở nhà không biết đã nằm trên tủ đầu giường từ lúc nào.
Thấy tôi tỉnh, nó “meo meo” với mẹ tôi, gọi mẹ tôi dậy. Mẹ lập tức hỏi tôi có uống nước không, có thấy khó chịu chỗ nào không.
Tôi nhìn trần nhà xám xịt, hồi phục tinh thần khỏi trạng thái trời đất quay cuồng, nói với mẹ: “Lương Vĩnh Trạch thích nhất bộ tây trang màu xám bạc kia, đắt muốn chết. Anh ấy mua hơn hai năm, chỉ mặc hai lần lúc lên quản lý với cầu hôn con. Anh ấy nói chờ bé con sinh ra, anh ấy sẽ mặc bộ tây trang đó… để bé con lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy sẽ thấy được anh ấy đẹp trai thế nào.”
Lúc tôi nói những lời này, Thán Đầu đứng ở trên tủ đầu giường, nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên giường, cọ cọ vào ngực tôi.
Tôi biết nó đang an ủi mình, vuốt đầu nó rồi bảo mẹ: “Mẹ gọi điện cho chị giúp con với, hỏi chị ấy xem có tìm được bộ đồ đó không. Nó ở trong cùng ngăn thứ hai trong tủ quần áo, bọc trong túi chống bụi.”
Tôi không dám gọi điện cho Lương Vĩnh Khiết, sợ hai người đau lòng.
Mẹ tôi ngẩn ra, sau đó hai mắt rơm rớm. Bà bảo tôi, Lương Vĩnh Khiết là chị anh, chắc chắn sẽ biết.
Thế nhưng giọng bà hơi lạ, khi ấy tôi còn không hiểu. Thán Đầu nép vào lòng tôi, còn duỗi cặp móng mềm như bông kia vỗ tôi.
Tôi nằm vuốt mèo một lúc, bác sĩ qua kiểm tra phòng, xác nhận tạm thời không có vấn đề gì lớn thì bảo tôi tốt nhất không nên tiếp xúc với mấy động vật lông xù như chó với mèo.
Thán Đầu cái hiểu cái không nhỏ giọng gừ gừ, sau đó nhảy lên cửa sổ đứng.
Tôi bảo bác sĩ rằng muốn xuất viện sớm, xem Lương Vĩnh Trạch ra sao. Thán Đầu đứng trên bệ cửa sổ cũng khò khè. Mẹ tôi thì sắp sụp đổ, bà để mặc tôi và bác sĩ nói chuyện ba đứa trẻ đã qua đời, dù thế nào cũng phải qua xem một lần. Bác sĩ bảo cảm xúc của tôi không ổn định, bà đứng bên cửa sổ khóc suốt, không có ý giúp tôi.
Cuối cùng, bác sĩ bảo bà an ủi tôi, mẹ mới quay lại mời bác sĩ rồi nói chuyện với tôi: “Con có hiểu ý người nhà họ Lương không?”
“Gì cơ? Ý gì?” Tôi nhìn mẹ, giọng khàn khàn: “Con muốn thăm Lương Vĩnh Trạch thì còn ý gì nữa?”
“Nó đã chết, hai vợ chồng Lương Vĩnh Khiết và ba mẹ nó đi cùng luật sư tới công ty đòi bồi thường, không nói với con đúng không? Chìa khóa căn hộ kia Lương Vĩnh Khiết cầm đi mất, là vì sợ con ở lỳ trong đó không chịu ra đấy.”
“Tối hôm qua ba con qua lấy đồ, cô ta kiên quyết không chịu đưa chìa khóa. Thậm chí cô ta còn nói cần cái gì cô ta sẽ lấy cho, chuẩn bị dọn ném hết đồ của con ra ngoài. Bây giờ ngay cả căn hộ gần trường mà hai đứa đang sắp xếp, nhà họ Lương cũng muốn lấy đi.” Mẹ tôi nhìn tôi, nhỏ giọng: “Tiếu Ý, nếu Lương Vĩnh Trạch còn sống, hai đứa kết hôn, vậy người nhà họ Lương cũng chính là người nhà con. Thế nhưng nó mất rồi, con chẳng còn quan hệ gì với nhà họ cả.”
Lúc mẹ tôi nói, Thán Đầu đứng ở cửa sổ kêu meo meo liên tục, còn chạy từ cửa sổ về giường, lay lay tay tôi như muốn giải thích gì đó.
Có lẽ nó nghe thấy tên Lương Vĩnh Trạch nên kích động. Tôi vuốt cổ trấn an nó.
Nhớ lại sự khác thường của Lương Vĩnh Khiết lúc tìm tôi, tôi hiểu ra.
Tôi và Lương Vĩnh Trạch yêu nhau bao năm, ở bên nhau một năm, người nhà anh rất tốt với tôi. Ngoài việc tôi chưa sửa miệng gọi ba mẹ, chị và anh rể tôi đều gọi theo anh rồi.
Anh ấy bận, chính mẹ anh dắt tôi đi khám thai. Chị anh còn tặng tôi nguyên một bộ mỹ phẩm sử dụng được trong lúc có thai, còn sợ Thán Đầu ảnh hưởng đến đứa trẻ, đưa nó đi.
Phỏng chừng là nghe được tên, cho nên kích động đi, ta loát nó cổ, trấn an nó.
Nhưng chỉ chớp mắt, Lương Vĩnh Trạch không còn nữa, bọn họ lập tức không còn liên quan tới tôi, chỉ sợ tôi chiếm lấy tài sản của Lương Vĩnh Trạch.
Tôi chợt thấy lòng mình nặng trĩu, quay ra bảo mẹ: “Những việc này tạm thời con không nghĩ tới, để con gặp anh ấy trước được không?”
“Nhà họ đến ba con còn không cho qua, toàn do Lương Vĩnh Khiết ra mặt. Cô ta nói có một số việc nên nói trước cho dễ, lỡ sau này lằng nhằng.” Mẹ tôi cười khổ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Con cứ ở viện trước đi.”
Tôi không biết tại sao mọi việc lại đột nhiên biến thành như vậy…
Lương Vĩnh Trạch gặp chuyện mới hôm qua, nhà họ thậm chí còn không cho tôi gặp mặt anh lần cuối ư?
“Trong bụng con vẫn còn con anh ấy. Anh ấy rất muốn đứa bé này…” Tôi nắm chặt tay mẹ.
Thế nhưng nhìn sự bất đắc dĩ trong mắt mẹ, tôi chợt hiểu ra, đối với nhà họ Lương, đứa trẻ này mới là thứ phiền phức nhất.
Thu nhập của Lương Vĩnh Trạch nằm ở mức trung bình khá, tài sản trong tay không ít, thế nên khi biết tôi có thai, anh nằng nặc đòi đi đăng kí kết hôn.
Khi ấy thai tôi không ổn định, thỉnh thoảng còn thấy máu, có điềm sinh non nên phải ở viện mấy ngày.
Lương Vĩnh Khiết nói chuyện lớn như thế phải chọn ngày cho kĩ, không thì ít nhất cũng phải đợi thai tôi ổn mới đi.
Lương Vĩnh Trạch nghe cũng có lý, nhưng hưng phấn quá độ, không làm gì thì khó mà nén được, hớn hở đi mua căn hộ gần trường kia.
Trên hợp đồng mua nhà có viết tên hai chúng tôi, ghi rõ căn nhà này mua cho con đi học, còn gì chờ lấy được sổ đỏ thì viết tên con lên, coi như là quà ra đời cho con, thế nhưng bây giờ vẫn chưa lấy được sổ đỏ.
Nếu không có đứa nhỏ trong bụng tôi, tất cả đồ đạc Lương Vĩnh Trạch sở hữu sẽ không liên quan gì tới tôi nữa, người nhà họ Lương đang sợ tôi dùng đứa con để tranh gia sẩn.
Tôi nằm trên giường, đưa tay ôm Thán Đầu, để nó không kêu nữa.
Đột nhiên tôi thấy không đáng thay cho Lương Vĩnh Trạch. Hôm qua anh mới gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của Lương Vĩnh Khiết là sợ tôi giành tài sản, bình tĩnh đến tìm tôi giành chìa khóa, đưa tôi về nhà “an toàn”, trả tôi lại cho ba mẹ.
Bọn họ không cho tôi gặp anh lần cuối, thậm chí đến giọt máu cuối cùng của anh cũng không muốn giữ lại.
Bây giờ người buồn cho anh chắc chỉ còn tôi cùng Thán Đầu đang nằm trong lòng.
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Thán Đầu, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của nó, nói với mẹ: “Con muốn sinh đứa nhỏ này, không cần một đồng từ nhà họ Lương.”
Thán Đầu giống như nghe hiểu tôi nói, lập tức đứng lên gầm gừ, lắc lắc đầu, như nôn nóng phủ nhận suy nghĩ của tôi.
Nó thì biết gì chứ!
Sao nó biết được Lương Vĩnh Trạch mong đợi đứa bé này thế nào, nó đâu biết Lương Vĩnh Trạch đã làm bao nhiêu đồ chơi đặt trong nhà đợi con?
Kiểm tra ra mang thai không đến một tháng, anh đã tự tay làm ngựa gỗ và giường em bé.
Nó đâu biết, ngoài nó ra, sau này có lẽ chỉ còn tôi và đứa bé nhớ về sự tồn tại của anh ấy
***
Tôi vừa khóc, ba mẹ đã không biết làm sao. Tôi cứ khóc mãi, không biết khóc bao lâu, cho tới tận khi mẹ hỏi tôi rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Tôi chỉ biết anh đi đến công trường, sau đó gặp sự cố an toàn, anh ấy cứu ai đó rồi đi luôn…
Ba tôi và Lương Vĩnh Trạch cũng tạm coi là người cùng nghề, vội giúp tôi gọi điện thoại đến công ty anh xác nhận lại, gọi xong cũng ngẩn người.
Mẹ tôi vẫn an ủi tôi, chờ tôi khóc mệt thì đưa tôi về phòng ngủ. Nhưng vừa mở cửa phòng, bên trong toàn là đồ bà chuẩn bị cho tôi kết hôn.
Bà sợ tôi nhìn thấy lại xúc động nên bảo tôi ra sofa nằm, còn mẹ và ba thương lượng với nhau xem nên làm thế nào.
Thán Đầu vẫn luôn lon ton cạnh tôi, hình như nó biết tôi buồn, lại sợ tới gần tôi quá sẽ ảnh hưởng tới đứa bé nên chỉ dựa vào đùi tôi, ngước đôi mắt hổ phách lên nhìn.
Trước đây nó rất ngoan, không ồn ào, cùng không cào đồ. Có đôi khi tôi không tìm thấy thứ gì đó, nó sẽ đi tìm giúp tôi. Lương Vĩnh Trạch bảo rằng nó tới báo ân.
Nhìn nó dựa vào đùi mình, giống như khi tôi và Lương Vĩnh Trạch ở bên nhau, anh vẽ sơ đồ, còn tôi đọc bài gì đó.
Đôi khi chúng tôi sẽ bận một lúc, tôi dừng gõ phím quay đầu lại nhìn, anh cũng cầm bút quay ra nhìn nhau. Bất kể là cười hay không, sự dịu dàng trong ánh mắt ấy cũng đủ làm người yên lòng.
Thế nhưng người dịu dàng nhìn tôi ấy đã không còn nữa rồi, chỉ còn Thán Đầu.
Tôi ngồi trên sofa, vươn tay ôm lấy Thán Đầu, nhẹ nhàng xoa cổ nó.
Có lẽ nó cũng biết Lương Vĩnh Trạch không còn nữa nên mới đột nhiên quay lại, về ở bên tôi nhỉ?
Tôi cứ mơ mơ màng, khóc xong thì bắt đầu nôn nghén, càng khó chịu hơn. Chẳng bao lâu sau, tôi thấy đau bụng, thậm chí còn ra máu.
Ba mẹ tôi sợ tôi gặp chuyện, vội vàng đưa tôi đi bệnh viện, bác sĩ nói có khả năng sinh non, kêu tôi ở viện theo dõi mấy hôm, sau đó cầm hồ sơ kiểm tra, so sánh lượng Progesterone gì đó.
M
Mẹ ở trên bệnh viện với tôi, bảo ba về nhà Lương Vĩnh Trạch lấy đồ.
Lúc hỏi tôi chìa khóa, tôi mới nhớ ra đã đưa chìa cho Lương Vĩnh Khiết rồi.
Lúc nói cho ba mẹ nghe, tôi còn không để ý mấy, bảo ba tôi lái xe đến nhà họ Lương lấy chìa khóa rồi về nhà lấy đồ.
Người nhà họ Lương chắc bận bịu nhiều việc, đừng làm phiền người ta thì hơn, thế nhưng ba lại nhìn tôi: “Ý con là chị Vĩnh Trạch cầm chìa nhà con rồi ư?”
Lúc ấy tôi đang nôn đến xây xẩm mặt mày, chỉ sợ giọt máu cuối cùng của Lương Vĩnh Trạch rơi mất, yếu ớt gật đầu.
Ba tôi liếc mẹ tôi mấy lần, mẹ tôi vốn còn ngây thơ cũng như hiểu ra gì đó, bảo ba tôi ra ngoài gọi điện cho Lương Vĩnh Khiết.
Đêm đó tôi cứ nôn mãi, uống nước cũng nôn, đến cuối thì chỉ còn nôn ra mật xanh mật vàng…
Cứ vật vờ vậy mãi, tôi cũng không biết mình ngủ từ bao giờ. Trong mơ, tất cả đều là cảnh Lương Vĩnh Trạch ôm tôi cười ngây ngô, đoán xem đứa bé sinh ra sẽ giống ai.
Lúc tôi tỉnh lại, trời vẫn còn chưa sáng. Thán Đầu vốn nên bị nhốt ở nhà không biết đã nằm trên tủ đầu giường từ lúc nào.
Thấy tôi tỉnh, nó “meo meo” với mẹ tôi, gọi mẹ tôi dậy. Mẹ lập tức hỏi tôi có uống nước không, có thấy khó chịu chỗ nào không.
Tôi nhìn trần nhà xám xịt, hồi phục tinh thần khỏi trạng thái trời đất quay cuồng, nói với mẹ: “Lương Vĩnh Trạch thích nhất bộ tây trang màu xám bạc kia, đắt muốn chết. Anh ấy mua hơn hai năm, chỉ mặc hai lần lúc lên quản lý với cầu hôn con. Anh ấy nói chờ bé con sinh ra, anh ấy sẽ mặc bộ tây trang đó… để bé con lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy sẽ thấy được anh ấy đẹp trai thế nào.”
Lúc tôi nói những lời này, Thán Đầu đứng ở trên tủ đầu giường, nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên giường, cọ cọ vào ngực tôi.
Tôi biết nó đang an ủi mình, vuốt đầu nó rồi bảo mẹ: “Mẹ gọi điện cho chị giúp con với, hỏi chị ấy xem có tìm được bộ đồ đó không. Nó ở trong cùng ngăn thứ hai trong tủ quần áo, bọc trong túi chống bụi.”
Tôi không dám gọi điện cho Lương Vĩnh Khiết, sợ hai người đau lòng.
Mẹ tôi ngẩn ra, sau đó hai mắt rơm rớm. Bà bảo tôi, Lương Vĩnh Khiết là chị anh, chắc chắn sẽ biết.
Thế nhưng giọng bà hơi lạ, khi ấy tôi còn không hiểu. Thán Đầu nép vào lòng tôi, còn duỗi cặp móng mềm như bông kia vỗ tôi.
Tôi nằm vuốt mèo một lúc, bác sĩ qua kiểm tra phòng, xác nhận tạm thời không có vấn đề gì lớn thì bảo tôi tốt nhất không nên tiếp xúc với mấy động vật lông xù như chó với mèo.
Thán Đầu cái hiểu cái không nhỏ giọng gừ gừ, sau đó nhảy lên cửa sổ đứng.
Tôi bảo bác sĩ rằng muốn xuất viện sớm, xem Lương Vĩnh Trạch ra sao. Thán Đầu đứng trên bệ cửa sổ cũng khò khè. Mẹ tôi thì sắp sụp đổ, bà để mặc tôi và bác sĩ nói chuyện ba đứa trẻ đã qua đời, dù thế nào cũng phải qua xem một lần. Bác sĩ bảo cảm xúc của tôi không ổn định, bà đứng bên cửa sổ khóc suốt, không có ý giúp tôi.
Cuối cùng, bác sĩ bảo bà an ủi tôi, mẹ mới quay lại mời bác sĩ rồi nói chuyện với tôi: “Con có hiểu ý người nhà họ Lương không?”
“Gì cơ? Ý gì?” Tôi nhìn mẹ, giọng khàn khàn: “Con muốn thăm Lương Vĩnh Trạch thì còn ý gì nữa?”
“Nó đã chết, hai vợ chồng Lương Vĩnh Khiết và ba mẹ nó đi cùng luật sư tới công ty đòi bồi thường, không nói với con đúng không? Chìa khóa căn hộ kia Lương Vĩnh Khiết cầm đi mất, là vì sợ con ở lỳ trong đó không chịu ra đấy.”
“Tối hôm qua ba con qua lấy đồ, cô ta kiên quyết không chịu đưa chìa khóa. Thậm chí cô ta còn nói cần cái gì cô ta sẽ lấy cho, chuẩn bị dọn ném hết đồ của con ra ngoài. Bây giờ ngay cả căn hộ gần trường mà hai đứa đang sắp xếp, nhà họ Lương cũng muốn lấy đi.” Mẹ tôi nhìn tôi, nhỏ giọng: “Tiếu Ý, nếu Lương Vĩnh Trạch còn sống, hai đứa kết hôn, vậy người nhà họ Lương cũng chính là người nhà con. Thế nhưng nó mất rồi, con chẳng còn quan hệ gì với nhà họ cả.”
Lúc mẹ tôi nói, Thán Đầu đứng ở cửa sổ kêu meo meo liên tục, còn chạy từ cửa sổ về giường, lay lay tay tôi như muốn giải thích gì đó.
Có lẽ nó nghe thấy tên Lương Vĩnh Trạch nên kích động. Tôi vuốt cổ trấn an nó.
Nhớ lại sự khác thường của Lương Vĩnh Khiết lúc tìm tôi, tôi hiểu ra.
Tôi và Lương Vĩnh Trạch yêu nhau bao năm, ở bên nhau một năm, người nhà anh rất tốt với tôi. Ngoài việc tôi chưa sửa miệng gọi ba mẹ, chị và anh rể tôi đều gọi theo anh rồi.
Anh ấy bận, chính mẹ anh dắt tôi đi khám thai. Chị anh còn tặng tôi nguyên một bộ mỹ phẩm sử dụng được trong lúc có thai, còn sợ Thán Đầu ảnh hưởng đến đứa trẻ, đưa nó đi.
Phỏng chừng là nghe được tên, cho nên kích động đi, ta loát nó cổ, trấn an nó.
Nhưng chỉ chớp mắt, Lương Vĩnh Trạch không còn nữa, bọn họ lập tức không còn liên quan tới tôi, chỉ sợ tôi chiếm lấy tài sản của Lương Vĩnh Trạch.
Tôi chợt thấy lòng mình nặng trĩu, quay ra bảo mẹ: “Những việc này tạm thời con không nghĩ tới, để con gặp anh ấy trước được không?”
“Nhà họ đến ba con còn không cho qua, toàn do Lương Vĩnh Khiết ra mặt. Cô ta nói có một số việc nên nói trước cho dễ, lỡ sau này lằng nhằng.” Mẹ tôi cười khổ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Con cứ ở viện trước đi.”
Tôi không biết tại sao mọi việc lại đột nhiên biến thành như vậy…
Lương Vĩnh Trạch gặp chuyện mới hôm qua, nhà họ thậm chí còn không cho tôi gặp mặt anh lần cuối ư?
“Trong bụng con vẫn còn con anh ấy. Anh ấy rất muốn đứa bé này…” Tôi nắm chặt tay mẹ.
Thế nhưng nhìn sự bất đắc dĩ trong mắt mẹ, tôi chợt hiểu ra, đối với nhà họ Lương, đứa trẻ này mới là thứ phiền phức nhất.
Thu nhập của Lương Vĩnh Trạch nằm ở mức trung bình khá, tài sản trong tay không ít, thế nên khi biết tôi có thai, anh nằng nặc đòi đi đăng kí kết hôn.
Khi ấy thai tôi không ổn định, thỉnh thoảng còn thấy máu, có điềm sinh non nên phải ở viện mấy ngày.
Lương Vĩnh Khiết nói chuyện lớn như thế phải chọn ngày cho kĩ, không thì ít nhất cũng phải đợi thai tôi ổn mới đi.
Lương Vĩnh Trạch nghe cũng có lý, nhưng hưng phấn quá độ, không làm gì thì khó mà nén được, hớn hở đi mua căn hộ gần trường kia.
Trên hợp đồng mua nhà có viết tên hai chúng tôi, ghi rõ căn nhà này mua cho con đi học, còn gì chờ lấy được sổ đỏ thì viết tên con lên, coi như là quà ra đời cho con, thế nhưng bây giờ vẫn chưa lấy được sổ đỏ.
Nếu không có đứa nhỏ trong bụng tôi, tất cả đồ đạc Lương Vĩnh Trạch sở hữu sẽ không liên quan gì tới tôi nữa, người nhà họ Lương đang sợ tôi dùng đứa con để tranh gia sẩn.
Tôi nằm trên giường, đưa tay ôm Thán Đầu, để nó không kêu nữa.
Đột nhiên tôi thấy không đáng thay cho Lương Vĩnh Trạch. Hôm qua anh mới gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của Lương Vĩnh Khiết là sợ tôi giành tài sản, bình tĩnh đến tìm tôi giành chìa khóa, đưa tôi về nhà “an toàn”, trả tôi lại cho ba mẹ.
Bọn họ không cho tôi gặp anh lần cuối, thậm chí đến giọt máu cuối cùng của anh cũng không muốn giữ lại.
Bây giờ người buồn cho anh chắc chỉ còn tôi cùng Thán Đầu đang nằm trong lòng.
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Thán Đầu, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của nó, nói với mẹ: “Con muốn sinh đứa nhỏ này, không cần một đồng từ nhà họ Lương.”
Thán Đầu giống như nghe hiểu tôi nói, lập tức đứng lên gầm gừ, lắc lắc đầu, như nôn nóng phủ nhận suy nghĩ của tôi.
Nó thì biết gì chứ!
Sao nó biết được Lương Vĩnh Trạch mong đợi đứa bé này thế nào, nó đâu biết Lương Vĩnh Trạch đã làm bao nhiêu đồ chơi đặt trong nhà đợi con?
Kiểm tra ra mang thai không đến một tháng, anh đã tự tay làm ngựa gỗ và giường em bé.
Nó đâu biết, ngoài nó ra, sau này có lẽ chỉ còn tôi và đứa bé nhớ về sự tồn tại của anh ấy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook