Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
-
Chương 51
Sau khi quyết định đối xử như nhau, Vương An An còn tưởng rằng chuyện kế
tiếp sẽ dễ dàng hơn, kết quả thực tế cô mới thấy mình vẫn không đổi được cái đó tật xấu đó, đối mặt với trạng thái bất đồng của "Cố Ngôn Chi"
thái độ của mình cũng vặn vẹo theo.
Chuyện này cũng không hay, cô rút kinh nghiệm phát hiện ra vấn đề mấu chốt là thái độ của cô đối với Cố Ngôn Chi, mặc kệ cô cố gắng thế nào, cô cũng không thể đối đãi giống như Uông Uông, tỏ ra tự nhiên săn sóc.
Hơn nữa Cố Ngôn Chi là một người đàn ông rất thông minh, coi như cô làm ra vẻ như rất dịu dàng, nhưng trong mắt người kia sự thật lại bị bẻ cong, cô dùng giọng điệu đối với Uông Uông nói chuyện với Cố Ngôn Chi, lúc đầu thật ra vô cùng thuận lợi rõ ràng Cố Ngôn Chi cũng rất ngạc nhiên và vui vẻ nhưng sau vài ngày Cố Ngôn Chi đã nhìn thấu cô.
Có điều người thông minh có chỗ tốt đó chính là anh cũng không nói ra.
Dưới tình huống tế nhị này, thời gian trôi qua từng ngày, bất tri bất giác Vương An An càng ngày càng quen thuộc với con ngưới mới của "Cố Ngôn Chi".
Chính là thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, chẳng mấy ngày nữa mà tuyết lại bắt đầu rơi, mỗi ngày Vương An An đều uống thuốc đúng giờ, còn phải phối hợp làm một vài kiểm tra, sau đó sẽ thông qua kết quả kiểm tra để thay đổi lượng thuốc.
Thường xuyên đi đi về về, đến bệnh viện đã là chuyện bình thường, dần dần Vương An An cảm thấy không còn thuận tiện nữa.
Trở lại nơi ở của Cố Ngôn Chi xa bệnh viện như vậy, đi về sẽ tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa mỗi lần Cố Ngôn Chi đều đích thân đưa cô đi, cô cảm thấy rất ngại ngùng.
Hơn nữa tác dụng phụ của hóa trị cũng hiện ra rõ ràng rồi, càng ngày Vương An An càng yếu, mới đầu là buồn nôn, sau đó là mất ngủ, tóc cũng rụng rất nhiều, không muốn ăn uống.
Trong thời gian này Cố Ngôn Chi tìm rất nhiều dược liệu quý giá cho cô, vài ngày trước đã bắt đầu ăn nấm linh chi, còn có đông trùng hạ thảo, cô cũng không biết mình đã ăn vào bao nhiêu đồ tốt, nhưng sắc mặt cũng không khá hơn tí nào.
Lúc soi gương cô đều sẽ bị bộ dáng của mình dọa sợ, nếu trước kia là một cô gái xinh đẹp thì bây giờ biến thành một người bệnh héo hon.
Nhưng đến cuối tuần cha mẹ cô gọi cô đến, cô còn phải dùng tinh thần mạnh mẽ để ứng phó.
Vì không muốn cho cha mẹ phát hiện mình bị bệnh, Vương An An phá lệ trang điểm đậm.
Cố Ngôn Chi đều thấy hết tất cả, không đến mấy ngày Cố Ngôn Chi đã thuê một căn nhà ở gần bệnh viện, bởi vì gần đấy cũng không có chung cư mới nên Cố Ngôn Chi đành chọn một căn nhà ở khu ký túc xá trước kia của cơ quan, vật chất hơi cũ một chút, nhưng vừa khéo hoàn cảnh rất tốt, người ở đây đều là những người bình thường.
Dù cho diện tích căn hộ hơi nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng ngủ nhỏ chỉ có thể đặt một cái giường đơn.
Vương An An khá bất ngờ, cô còn nghĩ rằng Cố Ngôn Chi thích sống ở trong căn nhà lớn hơn, cô cũng không có ý kiến gì, nhà nhỏ cũng có chỗ tốt ít nhất cô không cần kéo thân thể lên xuống lầu chỉ để ăn một bữa cơm.
Sau khi đến nhà mới, thì Cố Ngôn Chi bày biện giường đệm mới, Vương An An cũng muốn giúp một tay nhưng Cố Ngôn Chi không cho.
Vương An An cũng đành ngồi ở trên ghế dựa bên cạnh, dựa đầu vào ghế cười tủm tỉm ở, nhìn Cố Ngôn Chi bận rộn.
Uông Uông không tính là hoàn mỹ, nhưng những thiếu sót của Uông Uông cô đều có thể chấp nhận, thậm chí cảm thấy những thiếu sót đó ngược lại còn có thể mang lại một Uông Uông đáng yêu, còn Cố Ngôn Chi mặc dù trước kia cô không thích nhưng Cố Ngôn Chi cũng không phải là hoàn toàn không có ưu điểm.
Hiện tại hai người dung nhập lại, ưu điểm khuyết điểm cũng dung hợp với nhau, ưu điểm chung vào một chỗ dĩ nhiên là làm cho người ta vui mừng, chỉ là một mặt lại hiện ra một Cố Ngôn Chi bá đạo không để cho cô làm chuyện gì, mặc kệ cô cố gắng thế nào "Cố Ngôn Chi" cũng sẽ rất kiên quyết từ chối cô.
Nhưng ưu điểm cũng rất rõ ràng, lúc cô muốn thức đêm xem truyền hình thì Cố Ngôn Chi rút hết nguồn điện ra, lúc cô không muốn ăn cơm thì Cố Ngôn Chi không nói một lời bắt cô ăn, nếu như là Uông Uông mà nói căn bản không quản được cô.
Bây giờ cô cảm thấy rất khó chịu, nơi nhỏ như vậy còn không chịu cho cô giúp một tay?
Cô cũng không thể không nói ra cho anh biết: "Ngôn Chi, anh để cho em giúp một chút thì sao, cái chỗ này nhỏ như vậy, em làm chút chuyện coi như rèn luyện thân thể đi."
"Không cần." Cố Ngôn Chi nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, thậm chí còn đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống, tựa trán mình vào trán cô, dùng giọng dụ dỗ đứa bé dỗ cô: "Nếu như rãnh rồi thì ăn cam đi, tối hôm qua nấu canh cho em còn chưa có uống đó, ngoan, đi uống đi."
Vương An An có chút buồn bực, cái canh đó mùi vị bình thường thì cũng được đi, đằng này lại dùng cái loại côn trùng ghê tởm nấu ra, cô biết đông trùng hạ thảo là loại dược liệu rất quý, nhưng mà cô đã tra trên internet, thứ đó chỉ có tác dụng về mặt tâm lý thôi, chứ chẳng có tác dụng gì đối với bệnh ung thư....
Chẳng qua nhìn Cố Ngôn Chi nghiêm túc như vậy nên cô ngoan ngoãn đi uống một chén.
Kể từ sau khi phát bệnh, cô đã thay đổi vô cùng ngoan ngoãn, mặc kệ là lời nói của bác sĩ hay là Cố Ngôn Chi, cô đều nghiêm túc lắng nghe, bắt ăn cái gì liền ăn cái đó, tâm trạng cũng cố gắng điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Ngay cả bác sĩ điều trị cho cô cũng khen cô biểu hiện tốt.
Nhưng mà chữa bệnh không phải cố gắng là có thể trị hết, một ngày sau khi làm kiểm tra xong, Vương An An bị dày vò không còn tinh thần, gần đây phản ứng của cô càng ngày càng lợi hại, cả người chếnh choáng, thân thể khó chịu vô cùng.
Sau khi cô trở lại phòng thuê, cả người ỉu xìu.
Cố Ngôn Chi vẫn coi chừng cô, rất thân mật dán đầu vào mặt cô dùng thân thể đi đo nhiệt độ cô.
Lúc người đang bị bệnh rất yếu ớt, cô bắt đầu trở nên lệ thuộc vào Cố Ngôn Chi.
Lần này cũng không phải bị ép buộc nữa, cô rất tự nhiên thân mật với Cố Ngôn Chi.
Mặc kệ anh là Cố Ngôn Chi hay là Uông Uông cũng không quan trọng, cô chỉ muốn có người có thể chăm sóc mình.
Nhưng Vương An An có thể cảm thấy, kể từ sau khi thân thể và tâm hồn mình ỷ lại vào "Cố Ngôn Chi" thì anh cũng thay đổi theo.
Cô cũng không biết chính xác cụ thể là thay đổi ở phương diện nào, chỉ là có thể khẳng định là tính cách của Cố Ngôn Chi bây giờ hoàn toàn khác xa trước kia.
Trong việc chăm sóc cô cũng rất cẩn thận, mặc kệ là đồ ăn hay là thuốc bổ, anh cẩn thận lo lắng khiến Vương An An không thể không xúc động.
Vừa bắt đầu chọn trị bệnh bằng hoá chất nghĩ là có tác dụng chậm, kết quả Vương An An cũng không phát giác chậm như thế nào, hơn nữa sau mấy lần làm kiểm tra, cũng không thấy tình trạng của cô được cải thiện.
Mặc dù bác sĩ có rất nhiều chuyện đều gạt cô, nhưng thân thể của mình như thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết, cô cũng có chút gấp gáp.
Trái lại Cố Ngôn Chi rất điềm tĩnh, mặc kệ kết quả trị liệu như thế nào, vẻ mặt của anh đều là nhàn nhạt, chưa hề dao động.
Lúc từ bệnh viện đi ra, Vương An An phải dựa vào cửa sổ xe, so với sự ấm áp trong buồng xe thì nhiệt độ ở cửa sổ xe có chút thấp nhưng cô không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Lòng của cô đang run lẩy bẩy cô đã rất cố gắng cô không biết mình còn có thể tiếp tục cố gắng nữa không.
Cô thở dài, trằn trọc mất ngủ, cơ thể suy nhược, sợ lạnh, không ăn uống được, tất cả tập hợp lại cô có thể tưởng tượng được mình làm người ta chán ghét biết bao nhiêu....
Về sau người cô sẽ cần người chăm sóc nhiều hơn, cô thật không muốn liên lụy Cố Ngôn Chi....
Gần tới tết âm lịch, bên ngoài rất nhiều nơi treo lồng đèn đỏ và câu đối chúc tết.
Cố Ngôn Chi cũng không vội vàng đưa Vương An An về nhà, điều trị bằng hóa chất đã được một thời gian, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục, Vương An An còn phải gặp phải làm tiếp một đợt hóa trị.
Đã hết cách, bác sĩ đành nói tình huống xấu nhất cho anh....
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, cho đến lúc tiếng còi xe phía sau thúc giục, anh mới phản ứng kịp, vội vả nổ máy xe.
Ngón tay đều lạnh như băng.
Hai nguời cũng không nói chuyện, phía ngoài cười nói vui vẻ cũng không liên quan với bọn họ.
Vốn bọn họ nên là một đôi hạnh phúc, Vương An An cảm thấy đặc biệt khổ sở, nếu như Cố Ngôn Chi không thích mình thì tốt rồi hay là dứt khoát quên cô đi.
Miễn cưỡng ăn cơm tối xong, Vương An nằm ở trên giường than thở, lúc này Cố Ngôn Chi đi tắm, cũng không biết lần này làm sao Cố Ngôn Chi tắm rất lâu, cô hơi lo lắng cho Cố Ngôn Chi nên đứng dậy đi tới trước cửa phòng tắm.
Nhưng sau khi đẩy cửa ra, cô lại kinh ngạc phát hiện Cố Ngôn Chi đang xoa xoa cái gì lên đầu.
Ngược lại Cố Ngôn Chi hơi bất ngờ, không nghĩ tới Vương An An không nói tiếng nào đã đẩy cửa ra.
Ngay sau đó anh bình tĩnh giải thích: "Anh đang nhuộm tóc."
"Hả?" Vương An An vội vàng đi tới tò mò nhìn tóc Cố Ngôn Chi, tóc của anh còn phải nhuộm sao?
Vương An An rất tự nhiên tựa vào trên bồn rửa mặt đối diện anh.
Cố Ngôn Chi vội cúi đầu cho cô nhìn: "Anh có tóc bạc nhiều năm rồi, mới đầu chỉ có vài sợi, sau này càng ngày càng nhiều, chắc là do dùng não quá nhiều."
Vương An An à một tiếng, anh cao hơn cô nên bình thường cô không chú ý tới đỉnh đầu của anh, lúc này vừa nhìn đúng là bị hù sợ, có một mảng nhỏ tóc trắng....
Vương An An bùi ngùi nói: "Còn tưởng rằng tóc của anh đẹp sẵn, không ngờ cũng sẽ thành ra như vậy...."
Câu nói kế tiếp cô bỗng nhiên không nói nổi nữa, Uông Uông chuyện gì cũng sẽ không lừa gạt cô, nếu quả thật từng có thì Uông Uông đã sớm nói cho cô biết....
Hơn nữa cô và Cố Ngôn Chi ở cùng một chỗ đã hơn hai tháng, cho dù có nhuộm tóc, cũng không thể một chút dấu hiệu cũng không có....
Đây là Cố Ngôn Chi đang gạt cô....
Tóc của anh là bởi vì mình bệnh, tay cô không kiềm được mà run lên, đau lòng không thở nổi, cô cố gắng nén nước mắt....
Cô giả bộ làm như không biết, còn chủ động giúp Cố Ngôn Chi nhuộm tóc, khi còn đi học vì ham vui nên cô cũng từng nhuộm tóc màu hạt dẻ, nhưng sau đó bị mẹ cô mắng cho một trận nhớ đời, cô cũng không dám nhuộm tóc nữa.
Từ đêm đó trở đi, Vương An An không còn rối rắm vì những chuyện kia nữa, cô không còn đường lui, cô chỉ có thể nỗ lực kiên trì hơn trước kia.
Cô sắp xếp cho mình một bảng giờ giấc, liệt kê tất cả các việc cần làm, mỗi ngày đều đi đi bộ tập thể dục, cách nửa giờ sẽ phải ăn một chút trái cây và thực phẩm dinh dưỡng, cố gắng ăn nhiều cơm hơn, không thể bởi vì không thèm ăn mà ăn ít đi, rốt cuộc cô không cần Cố Ngôn Chi thúc giục dụ dỗ nữa, cô chủ động ăn hết phần khẩu phần thức ăn quy định.
Cho dù Cố Ngôn Chi nấu cho cô thuốc bổ gì, cô đều dốc lòng uống cạn, cô càng cố gắng hơn so với trước kia.
Đến gần cuối năm, công việc của Cố Ngôn Chi cũng bắt đầu bận rộn.
Nhưng Cố Ngôn Chi vẫn dùng thời gian ban ngày để chăm sóc An An, đều thừa dịp buổi tối lúc An An ngủ mới làm việc.
Thường xuyên qua lại, Cố Ngôn Chi không biết thế nào thì ngã bệnh.
Mặc dù chỉ là bệnh cảm lạnh, nhưng Cố Ngôn Chi sợ sẽ lây bệnh An An, nên chủ động đến một gian phòng khác nghỉ ngơi.
Vương An An làm sao đồng ý, rất kỳ lạ, rõ ràng thân thể cô yếu ớt như vậy, nhưng vừa thấy Cố Ngôn Chi ngã bệnh, cô lập tức cảm thấy mình không còn đau nữa, toàn bộ lòng dạ của cô đều đặt ở trên người Cố Ngôn Chi, quả thật cũng không cảm thấy mình là một bệnh nhân nữa.
Biết Cố Ngôn Chi bị viêm họng, cô đã nấu nước lê đường phèn cho Cố Ngôn Chi.
Khi bưng cho Cố Ngôn Chi, có lẽ do lau mũi quá nhiều nên mũi Cố Ngôn Chi đã đỏ lên, trước kia Vương An An từng bị viêm mũi, biết bây giờ mũi anh rất khó chịu, cô lại chạy đến phòng bếp lấy dầu vừng, dựa theo phương pháp dân gian lau mũi cho Cố Ngôn Chi.
Cẩn thận dặn dò Cố Ngôn Chi: "Lúc lau mũi đừng mạnh tay quá, như vậy lỗ mũi sẽ rất đau....Ngửi hương dầu vừng sẽ dễ chịu hơn, lúc em còn nhỏ mẹ em dùng cách này làm cho em ...."
Nếu như không phải là bởi vì cảm, Cố Ngôn Chi sẽ hôn cô rồi.
Nhìn đôi mắt lấp lánh, Vương An An cảm thấy đặc biệt thủ vị, chỉ có lúc bị bệnh, Cố Ngôn Chi mới có thể hiện ra bộ dáng này, nếu là Uông Uông, chắc chắn sẽ có ánh mắt như thế ....
Cô ôm cổ anh, thân mật kêu: " Bảo bối yêu quí, nhanh khỏe lại đi."
"Được, bà xã yêu quý." Cố Ngôn Chi mỉm cười đáp lời.
Trước kia "Cố Ngôn Chi" không biết nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, ban đầu Uông Uông đặc biệt khoa trương nói rất nhiều lời tâm tình ngọt ngào làm cho Vương An An ấm áp, Vương An An vì cái này mà còn tiếc nuối trong một thời gian, nhưng gần đây"Cố Ngôn Chi" lại khôi phục trạng thái đó, cũng bắt đầu trong lúc vô tình nói vài lời tâm tình làm cho người ta tim đập mặt đỏ.
Chuyện này cũng không hay, cô rút kinh nghiệm phát hiện ra vấn đề mấu chốt là thái độ của cô đối với Cố Ngôn Chi, mặc kệ cô cố gắng thế nào, cô cũng không thể đối đãi giống như Uông Uông, tỏ ra tự nhiên săn sóc.
Hơn nữa Cố Ngôn Chi là một người đàn ông rất thông minh, coi như cô làm ra vẻ như rất dịu dàng, nhưng trong mắt người kia sự thật lại bị bẻ cong, cô dùng giọng điệu đối với Uông Uông nói chuyện với Cố Ngôn Chi, lúc đầu thật ra vô cùng thuận lợi rõ ràng Cố Ngôn Chi cũng rất ngạc nhiên và vui vẻ nhưng sau vài ngày Cố Ngôn Chi đã nhìn thấu cô.
Có điều người thông minh có chỗ tốt đó chính là anh cũng không nói ra.
Dưới tình huống tế nhị này, thời gian trôi qua từng ngày, bất tri bất giác Vương An An càng ngày càng quen thuộc với con ngưới mới của "Cố Ngôn Chi".
Chính là thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, chẳng mấy ngày nữa mà tuyết lại bắt đầu rơi, mỗi ngày Vương An An đều uống thuốc đúng giờ, còn phải phối hợp làm một vài kiểm tra, sau đó sẽ thông qua kết quả kiểm tra để thay đổi lượng thuốc.
Thường xuyên đi đi về về, đến bệnh viện đã là chuyện bình thường, dần dần Vương An An cảm thấy không còn thuận tiện nữa.
Trở lại nơi ở của Cố Ngôn Chi xa bệnh viện như vậy, đi về sẽ tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa mỗi lần Cố Ngôn Chi đều đích thân đưa cô đi, cô cảm thấy rất ngại ngùng.
Hơn nữa tác dụng phụ của hóa trị cũng hiện ra rõ ràng rồi, càng ngày Vương An An càng yếu, mới đầu là buồn nôn, sau đó là mất ngủ, tóc cũng rụng rất nhiều, không muốn ăn uống.
Trong thời gian này Cố Ngôn Chi tìm rất nhiều dược liệu quý giá cho cô, vài ngày trước đã bắt đầu ăn nấm linh chi, còn có đông trùng hạ thảo, cô cũng không biết mình đã ăn vào bao nhiêu đồ tốt, nhưng sắc mặt cũng không khá hơn tí nào.
Lúc soi gương cô đều sẽ bị bộ dáng của mình dọa sợ, nếu trước kia là một cô gái xinh đẹp thì bây giờ biến thành một người bệnh héo hon.
Nhưng đến cuối tuần cha mẹ cô gọi cô đến, cô còn phải dùng tinh thần mạnh mẽ để ứng phó.
Vì không muốn cho cha mẹ phát hiện mình bị bệnh, Vương An An phá lệ trang điểm đậm.
Cố Ngôn Chi đều thấy hết tất cả, không đến mấy ngày Cố Ngôn Chi đã thuê một căn nhà ở gần bệnh viện, bởi vì gần đấy cũng không có chung cư mới nên Cố Ngôn Chi đành chọn một căn nhà ở khu ký túc xá trước kia của cơ quan, vật chất hơi cũ một chút, nhưng vừa khéo hoàn cảnh rất tốt, người ở đây đều là những người bình thường.
Dù cho diện tích căn hộ hơi nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng ngủ nhỏ chỉ có thể đặt một cái giường đơn.
Vương An An khá bất ngờ, cô còn nghĩ rằng Cố Ngôn Chi thích sống ở trong căn nhà lớn hơn, cô cũng không có ý kiến gì, nhà nhỏ cũng có chỗ tốt ít nhất cô không cần kéo thân thể lên xuống lầu chỉ để ăn một bữa cơm.
Sau khi đến nhà mới, thì Cố Ngôn Chi bày biện giường đệm mới, Vương An An cũng muốn giúp một tay nhưng Cố Ngôn Chi không cho.
Vương An An cũng đành ngồi ở trên ghế dựa bên cạnh, dựa đầu vào ghế cười tủm tỉm ở, nhìn Cố Ngôn Chi bận rộn.
Uông Uông không tính là hoàn mỹ, nhưng những thiếu sót của Uông Uông cô đều có thể chấp nhận, thậm chí cảm thấy những thiếu sót đó ngược lại còn có thể mang lại một Uông Uông đáng yêu, còn Cố Ngôn Chi mặc dù trước kia cô không thích nhưng Cố Ngôn Chi cũng không phải là hoàn toàn không có ưu điểm.
Hiện tại hai người dung nhập lại, ưu điểm khuyết điểm cũng dung hợp với nhau, ưu điểm chung vào một chỗ dĩ nhiên là làm cho người ta vui mừng, chỉ là một mặt lại hiện ra một Cố Ngôn Chi bá đạo không để cho cô làm chuyện gì, mặc kệ cô cố gắng thế nào "Cố Ngôn Chi" cũng sẽ rất kiên quyết từ chối cô.
Nhưng ưu điểm cũng rất rõ ràng, lúc cô muốn thức đêm xem truyền hình thì Cố Ngôn Chi rút hết nguồn điện ra, lúc cô không muốn ăn cơm thì Cố Ngôn Chi không nói một lời bắt cô ăn, nếu như là Uông Uông mà nói căn bản không quản được cô.
Bây giờ cô cảm thấy rất khó chịu, nơi nhỏ như vậy còn không chịu cho cô giúp một tay?
Cô cũng không thể không nói ra cho anh biết: "Ngôn Chi, anh để cho em giúp một chút thì sao, cái chỗ này nhỏ như vậy, em làm chút chuyện coi như rèn luyện thân thể đi."
"Không cần." Cố Ngôn Chi nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, thậm chí còn đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống, tựa trán mình vào trán cô, dùng giọng dụ dỗ đứa bé dỗ cô: "Nếu như rãnh rồi thì ăn cam đi, tối hôm qua nấu canh cho em còn chưa có uống đó, ngoan, đi uống đi."
Vương An An có chút buồn bực, cái canh đó mùi vị bình thường thì cũng được đi, đằng này lại dùng cái loại côn trùng ghê tởm nấu ra, cô biết đông trùng hạ thảo là loại dược liệu rất quý, nhưng mà cô đã tra trên internet, thứ đó chỉ có tác dụng về mặt tâm lý thôi, chứ chẳng có tác dụng gì đối với bệnh ung thư....
Chẳng qua nhìn Cố Ngôn Chi nghiêm túc như vậy nên cô ngoan ngoãn đi uống một chén.
Kể từ sau khi phát bệnh, cô đã thay đổi vô cùng ngoan ngoãn, mặc kệ là lời nói của bác sĩ hay là Cố Ngôn Chi, cô đều nghiêm túc lắng nghe, bắt ăn cái gì liền ăn cái đó, tâm trạng cũng cố gắng điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Ngay cả bác sĩ điều trị cho cô cũng khen cô biểu hiện tốt.
Nhưng mà chữa bệnh không phải cố gắng là có thể trị hết, một ngày sau khi làm kiểm tra xong, Vương An An bị dày vò không còn tinh thần, gần đây phản ứng của cô càng ngày càng lợi hại, cả người chếnh choáng, thân thể khó chịu vô cùng.
Sau khi cô trở lại phòng thuê, cả người ỉu xìu.
Cố Ngôn Chi vẫn coi chừng cô, rất thân mật dán đầu vào mặt cô dùng thân thể đi đo nhiệt độ cô.
Lúc người đang bị bệnh rất yếu ớt, cô bắt đầu trở nên lệ thuộc vào Cố Ngôn Chi.
Lần này cũng không phải bị ép buộc nữa, cô rất tự nhiên thân mật với Cố Ngôn Chi.
Mặc kệ anh là Cố Ngôn Chi hay là Uông Uông cũng không quan trọng, cô chỉ muốn có người có thể chăm sóc mình.
Nhưng Vương An An có thể cảm thấy, kể từ sau khi thân thể và tâm hồn mình ỷ lại vào "Cố Ngôn Chi" thì anh cũng thay đổi theo.
Cô cũng không biết chính xác cụ thể là thay đổi ở phương diện nào, chỉ là có thể khẳng định là tính cách của Cố Ngôn Chi bây giờ hoàn toàn khác xa trước kia.
Trong việc chăm sóc cô cũng rất cẩn thận, mặc kệ là đồ ăn hay là thuốc bổ, anh cẩn thận lo lắng khiến Vương An An không thể không xúc động.
Vừa bắt đầu chọn trị bệnh bằng hoá chất nghĩ là có tác dụng chậm, kết quả Vương An An cũng không phát giác chậm như thế nào, hơn nữa sau mấy lần làm kiểm tra, cũng không thấy tình trạng của cô được cải thiện.
Mặc dù bác sĩ có rất nhiều chuyện đều gạt cô, nhưng thân thể của mình như thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết, cô cũng có chút gấp gáp.
Trái lại Cố Ngôn Chi rất điềm tĩnh, mặc kệ kết quả trị liệu như thế nào, vẻ mặt của anh đều là nhàn nhạt, chưa hề dao động.
Lúc từ bệnh viện đi ra, Vương An An phải dựa vào cửa sổ xe, so với sự ấm áp trong buồng xe thì nhiệt độ ở cửa sổ xe có chút thấp nhưng cô không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Lòng của cô đang run lẩy bẩy cô đã rất cố gắng cô không biết mình còn có thể tiếp tục cố gắng nữa không.
Cô thở dài, trằn trọc mất ngủ, cơ thể suy nhược, sợ lạnh, không ăn uống được, tất cả tập hợp lại cô có thể tưởng tượng được mình làm người ta chán ghét biết bao nhiêu....
Về sau người cô sẽ cần người chăm sóc nhiều hơn, cô thật không muốn liên lụy Cố Ngôn Chi....
Gần tới tết âm lịch, bên ngoài rất nhiều nơi treo lồng đèn đỏ và câu đối chúc tết.
Cố Ngôn Chi cũng không vội vàng đưa Vương An An về nhà, điều trị bằng hóa chất đã được một thời gian, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục, Vương An An còn phải gặp phải làm tiếp một đợt hóa trị.
Đã hết cách, bác sĩ đành nói tình huống xấu nhất cho anh....
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, cho đến lúc tiếng còi xe phía sau thúc giục, anh mới phản ứng kịp, vội vả nổ máy xe.
Ngón tay đều lạnh như băng.
Hai nguời cũng không nói chuyện, phía ngoài cười nói vui vẻ cũng không liên quan với bọn họ.
Vốn bọn họ nên là một đôi hạnh phúc, Vương An An cảm thấy đặc biệt khổ sở, nếu như Cố Ngôn Chi không thích mình thì tốt rồi hay là dứt khoát quên cô đi.
Miễn cưỡng ăn cơm tối xong, Vương An nằm ở trên giường than thở, lúc này Cố Ngôn Chi đi tắm, cũng không biết lần này làm sao Cố Ngôn Chi tắm rất lâu, cô hơi lo lắng cho Cố Ngôn Chi nên đứng dậy đi tới trước cửa phòng tắm.
Nhưng sau khi đẩy cửa ra, cô lại kinh ngạc phát hiện Cố Ngôn Chi đang xoa xoa cái gì lên đầu.
Ngược lại Cố Ngôn Chi hơi bất ngờ, không nghĩ tới Vương An An không nói tiếng nào đã đẩy cửa ra.
Ngay sau đó anh bình tĩnh giải thích: "Anh đang nhuộm tóc."
"Hả?" Vương An An vội vàng đi tới tò mò nhìn tóc Cố Ngôn Chi, tóc của anh còn phải nhuộm sao?
Vương An An rất tự nhiên tựa vào trên bồn rửa mặt đối diện anh.
Cố Ngôn Chi vội cúi đầu cho cô nhìn: "Anh có tóc bạc nhiều năm rồi, mới đầu chỉ có vài sợi, sau này càng ngày càng nhiều, chắc là do dùng não quá nhiều."
Vương An An à một tiếng, anh cao hơn cô nên bình thường cô không chú ý tới đỉnh đầu của anh, lúc này vừa nhìn đúng là bị hù sợ, có một mảng nhỏ tóc trắng....
Vương An An bùi ngùi nói: "Còn tưởng rằng tóc của anh đẹp sẵn, không ngờ cũng sẽ thành ra như vậy...."
Câu nói kế tiếp cô bỗng nhiên không nói nổi nữa, Uông Uông chuyện gì cũng sẽ không lừa gạt cô, nếu quả thật từng có thì Uông Uông đã sớm nói cho cô biết....
Hơn nữa cô và Cố Ngôn Chi ở cùng một chỗ đã hơn hai tháng, cho dù có nhuộm tóc, cũng không thể một chút dấu hiệu cũng không có....
Đây là Cố Ngôn Chi đang gạt cô....
Tóc của anh là bởi vì mình bệnh, tay cô không kiềm được mà run lên, đau lòng không thở nổi, cô cố gắng nén nước mắt....
Cô giả bộ làm như không biết, còn chủ động giúp Cố Ngôn Chi nhuộm tóc, khi còn đi học vì ham vui nên cô cũng từng nhuộm tóc màu hạt dẻ, nhưng sau đó bị mẹ cô mắng cho một trận nhớ đời, cô cũng không dám nhuộm tóc nữa.
Từ đêm đó trở đi, Vương An An không còn rối rắm vì những chuyện kia nữa, cô không còn đường lui, cô chỉ có thể nỗ lực kiên trì hơn trước kia.
Cô sắp xếp cho mình một bảng giờ giấc, liệt kê tất cả các việc cần làm, mỗi ngày đều đi đi bộ tập thể dục, cách nửa giờ sẽ phải ăn một chút trái cây và thực phẩm dinh dưỡng, cố gắng ăn nhiều cơm hơn, không thể bởi vì không thèm ăn mà ăn ít đi, rốt cuộc cô không cần Cố Ngôn Chi thúc giục dụ dỗ nữa, cô chủ động ăn hết phần khẩu phần thức ăn quy định.
Cho dù Cố Ngôn Chi nấu cho cô thuốc bổ gì, cô đều dốc lòng uống cạn, cô càng cố gắng hơn so với trước kia.
Đến gần cuối năm, công việc của Cố Ngôn Chi cũng bắt đầu bận rộn.
Nhưng Cố Ngôn Chi vẫn dùng thời gian ban ngày để chăm sóc An An, đều thừa dịp buổi tối lúc An An ngủ mới làm việc.
Thường xuyên qua lại, Cố Ngôn Chi không biết thế nào thì ngã bệnh.
Mặc dù chỉ là bệnh cảm lạnh, nhưng Cố Ngôn Chi sợ sẽ lây bệnh An An, nên chủ động đến một gian phòng khác nghỉ ngơi.
Vương An An làm sao đồng ý, rất kỳ lạ, rõ ràng thân thể cô yếu ớt như vậy, nhưng vừa thấy Cố Ngôn Chi ngã bệnh, cô lập tức cảm thấy mình không còn đau nữa, toàn bộ lòng dạ của cô đều đặt ở trên người Cố Ngôn Chi, quả thật cũng không cảm thấy mình là một bệnh nhân nữa.
Biết Cố Ngôn Chi bị viêm họng, cô đã nấu nước lê đường phèn cho Cố Ngôn Chi.
Khi bưng cho Cố Ngôn Chi, có lẽ do lau mũi quá nhiều nên mũi Cố Ngôn Chi đã đỏ lên, trước kia Vương An An từng bị viêm mũi, biết bây giờ mũi anh rất khó chịu, cô lại chạy đến phòng bếp lấy dầu vừng, dựa theo phương pháp dân gian lau mũi cho Cố Ngôn Chi.
Cẩn thận dặn dò Cố Ngôn Chi: "Lúc lau mũi đừng mạnh tay quá, như vậy lỗ mũi sẽ rất đau....Ngửi hương dầu vừng sẽ dễ chịu hơn, lúc em còn nhỏ mẹ em dùng cách này làm cho em ...."
Nếu như không phải là bởi vì cảm, Cố Ngôn Chi sẽ hôn cô rồi.
Nhìn đôi mắt lấp lánh, Vương An An cảm thấy đặc biệt thủ vị, chỉ có lúc bị bệnh, Cố Ngôn Chi mới có thể hiện ra bộ dáng này, nếu là Uông Uông, chắc chắn sẽ có ánh mắt như thế ....
Cô ôm cổ anh, thân mật kêu: " Bảo bối yêu quí, nhanh khỏe lại đi."
"Được, bà xã yêu quý." Cố Ngôn Chi mỉm cười đáp lời.
Trước kia "Cố Ngôn Chi" không biết nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, ban đầu Uông Uông đặc biệt khoa trương nói rất nhiều lời tâm tình ngọt ngào làm cho Vương An An ấm áp, Vương An An vì cái này mà còn tiếc nuối trong một thời gian, nhưng gần đây"Cố Ngôn Chi" lại khôi phục trạng thái đó, cũng bắt đầu trong lúc vô tình nói vài lời tâm tình làm cho người ta tim đập mặt đỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook