Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
-
Chương 32
Quả nhiên là miệng chó không mọc được ngà voi.
Vương An An buồn bực nằm xuống, kéo chăn lên đầu, bóng tối bao trùm, nhưng cô không sao ngủ được, ngoài kia vẫn có người đang nhìn mình chằm chằm, cho dù biết Cố Ngôn Chi sẽ không nhàm chán ngồi nhìn cô ngủ, nhưng dù sao cuối giường vẫn có một người đang ngồi.
Vương An An buồn bực một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Cái đó.... Cố Ngôn Chi, anh không…. đến phòng khác ngủ sao?”
Một lúc sau Cố Ngôn Chi mới tức giận trả lời: "Vậy là cô muốn Uông Uông xuất hiện cưỡng hôn cô?”
Vương An An bị anh nói lặng cả người, một lúc sau mới phản ứng được, chẳng lẽ vừa rồi Uông Uông thừa lúc cô mơ mơ màng màng làm gì đó không đứng đắn khiến Cố Ngôn Chi không vui nên lúc này anh ta xuất hiện, sau đó không yên lòng không chịu đi ngủ…. Là vì sợ Uông Uông xuất hiện làm chuyện không tốt với cô?
Vương An An cảm thấy đau cả đầu, bình thường tiếp xúc với Uông Uông, thỉnh thoảng lại lẫn lộn với Cố Ngôn Chi, đầu óc cô liền cảm giác như muốn nổ tung a.
Cô vội vàng nhắm mắt lại, cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của mình, tự ép buộc nói với mình, ngủ mau ngủ mau, bệnh đã như vậy rồi, còn rảnh rỗi mà nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn kia.
Ngày hôm sau Vương An An thức dậy rất sớm, không biết Cố Ngôn Chi đã đi từ lúc nào, chỉ là nhìn dáng vẻ Cố Ngôn Chi lạnh lùng, không ngờ lại cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
Cô mới thức dậy không bao lâu, thì nhân viên phục vụ phòng đã đưa bữa sáng cho cô, chỉ bữa sáng thôi cũng khiến người ta phải giơ ngón trỏ lên tán thưởng.
Cô sợ trở về nhà muộn quá, cha mẹ cô sẽ phát hiện ra cô cả đêm không về nhà, cho nên gần như cô nuốt cả quả táo vào miệng.
Ăn được nửa bụng rồi cô muốn ra ngoài, nhưng còn chưa ra đến ngoài đã gặp Thời Cẩn đi tới.
Thời Cẩn đương nhiên là nghe lời Cố Ngôn Chi đến, vô cùng khách sáo dẫn Vương An An xuống lầu, cũng sắp xếp tài xế xe thoả đáng, sau khi lên xe cô thở dài một cái.
Xe không chạy thẳng đến dưới lầu nhà cô, cô bảo bác tài dừng xe bên ngoài chung cư, sau đó cô cẩn thận mở cửa xe, dường như sợ bị người quen bắt gặp, nhón chân rón rén chạy về nhà mình.
Tất cả đều thuận lợi không thể tưởng tượng nổi, cha mẹ của cô vẫn còn chưa thức dậy.
Cô hít sâu một cái, vội vàng thay một bộ quần áo thoáng mát.
Quần áo tối hôm qua bị cô ói lung tung, lúc sáng vẫn là nhân viên phục vụ đem quần áo đã giặt sạch tới cho cô.
Sau khi cô thay xong quần áo, giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này cha mẹ cô đã dậy, cô vẫn điềm nhiên như không nói với cha mẹ chuyện được cử đến nơi khác học tập, cụ thể những lời đó nên nói như thế nào, Thời Cẩn đã dạy từng câu từng chữ cho Vương An An.
Mặc dù cha mẹ cô không ngờ tới, nhưng thấy con gái mình có thể có được cơ hội tốt như vậy, có cha mẹ nào là không vui, chỉ kỳ lạ là cụ thể thế nào một chút Vương An An cũng không tiết lộ, cô vội vội vàng vàng giải thích một, tất cả lời nói đều là do Thời Cẩn dạy cho cô lúc trên đường về nhà, giống như biết cô sẽ không biết nói dối, cho nên mới chuẩn bị đến mức không lọt một giọt nước nào ra.
Sau khi giải thích cho cha mẹ yên tâm, Vương An An thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị đến công ty làm thủ tục, nhưng chỉ là cô không ngờ, Thời Cẩn cũng tới.
Cô ngây cả người, muốn xin nghỉ việc, lại mang theo người của công ty mới đến làm thủ tục mới là chuyện lạ.
Thời Cẩn mỉm cười giải thích: "Xin Vương tiểu thư yên tâm, Cố tổng đã chào hỏi với ông chủ công ty cô, sáng nay còn dặn tôi, lúc đưa cô đi nhất định phải gặp ông ấy tặng hai nghiên mực này.”
Vương An An không ngờ Cố Ngôn Chi lại nghĩ tới những điều này, cô vẫn không hiểu thái độ của Cố Ngôn Chi, cho tới bây giờ lúc nghe Thời Cẩn thuật lại vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Chuyện sau đó cô không cần quan tâm, cô chỉ ngồi bị động trên ghế salon, ngây ngốc nhìn ông chủ của mình trò chuyện vui vẻ với Thời Cẩn.
Ngược lại thư ký giám đốc trước đây vốn lạnh nhạt với cô, nay bỗng nhiên nhiệt tình, không ngừng rót trà tiếp đãi cô.
Cô ngây ngốc ngồi đó, mặc dù đã ở bên cạnh Uông Uông một thời gian, nhưng thân thể lại là của Cố Ngôn Chi, cô liền có cảm giác Cố Ngôn Chi là Cố Ngôn Chi, đối với cô và Uông Uông, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng bây giờ mơ hồ nghe Thời Cẩn nói đến Tân Vũ gì gì đó, cô dường như bừng tỉnh hiểu ra vài chuyện.
Cô theo bản năng lấy điện thoại di động tìm thông tin về tập đoàn Tân Vũ, tên tuổi của công ty này không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy, chỉ là cô không nghĩ Cố Ngôn Chi….
Sau khi xem qua giới thiệu…. Sản nghiệp của tập đoàn Tân Vũ có liên quan đến điện tử, điện lực, kiến trúc, hóa chất, khách sạn, thực phẩm, du lịch, tài chính, trước mắt còn có. . . . . .
Cô có chút bất ngờ, không ngờ Cố Ngôn Chi trẻ thế đã quản lý một công ty như vậy, cô nghĩ tới món quà vừa rồi Thời Cẩn thay Cố Ngôn Chi tặng cho ông chủ cô….
Mấy nghiên mực kia cô không hiểu lắm, nhìn sơ thì cảm thấy nó vô cùng quý giá, ông chủ cô đương nhiên là thụ sủng nhược kinh vô cùng.
Dù sao thì cô làm việc ở đây chưa lâu, cũng biết rõ quy mô công ty Tân Vũ với công ty ông chủ cô, bình thường không nhờ vả công ty họ điều gì, với thân phận của Cố Ngôn Chi, đoán chừng hợp tác với công ty ông chủ cô đã là nể mặt ông chủ cô lắm rồi….
Nhưng bây giờ Cố Ngôn Chi ngay cả quà tặng cũng chuẩn bị rồi. . . . . .
Cô vẫn cho rằng bình thường Cố Ngôn Chi làm việc rất khó hoà hợp, nhưng bây giờ xem ra anh ta cũng biết làm người.
Chỉ là kỳ lạ một điều, tại sao Thời Cẩn lại giới thiệu cô là bạn gái của Cố Ngôn Chi, khiến cho ông chủ cô kinh hãi mà mở to hai mắt, thậm chí còn không ngừng vỗ vai cô, khoa trương mà nói: "Ái chà, thật không ngờ tiểu Vương có thể tìm được một rể hiền tốt như vậy, xem ra công ty tôi thật sự có nhân tài ẩn dật, nhân tài tiềm năng, rồng núp hổ nằm; rồng cuốn hổ phục đấy chứ. . . . . ."
Làm cô ngại đến đỏ cả mặt, không nghĩ tới, vậy cũng có thể coi là bạn trai sao….
Nhưng sau khi nghe ông chủ và Thời Cẩn nói mấy chuyện kia, Cố Ngôn Chi là người như thế nào, tính tình cũng được, lịch sự tao nhã, khí chất bất phàm…..
Mặc dù là lời nịnh hót, nhưng như vậy, ít nhất Cố Ngôn Chi không phải là loại người khó sống chung, thậm chí không khó tiếp xúc, trong giới doanh nhân còn rất nổi tiếng… Điều này cũng quá kỳ lạ…
Thủ tục làm xong rất nhanh, Vương An An cảm thấy kỳ lạ, trên xe không nhịn được mà hỏi Thời Cẩn: “Anh Thời, tôi có chuyện này cảm thấy rất lạ… Tôi vẫn cho rằng Cố tổng là người khó tính, bởi vì mỗi lần anh ta đều đối với tôi…. rất không khách khí….”
Đương nhiên là Thời Cẩn không ngờ Vương An An lại hỏi câu này, anh do dự một chút mới nói: "Rất xin lỗi, Vương tiểu thư, chuyện riêng của ông chủ tôi không thể nói lung tung. . . . . ."
Vương An An cũng không hỏi thêm nữa.
Đến khí đưa cô về đến nhà, Thời Cẩn chợt lúng túng nói: "Đúng rồi, Vương tiểu thư, Cố tổng dặn tôi nói với cô một tiếng, giúp cô làm thủ tục chuyển việc là để trấn an người nhà cô, trên thực tế Tân Vũ không thể tuyển nhân viên như vậy, cho nên về vấn đề tiền lương, mặc dù vẫn phát cho cô một chút tượng trưng, nhưng cô cần hoàn trả lại… Còn tiền thuốc thang, Cố tiên sinh sẽ tạm ứng trước cho cô, nhưng sau đó, vẫn là do Vương tiểu thư….”
Vương An An đã quen bị Cố Ngôn Chi ngược đãi, lúc nghe những lời này cũng cảm thấy đúng, lại nói cô căn bản cũng không muốn chiếm tiện nghi của Cố Ngôn Chi.
Cô rất thoải mái nói: "Không thành vấn đề, anh hãy nói với Cố Ngôn Chi, tôi thật sự vô cùng cảm kích anh ta, mặc kệ anh ta vì mục đích gì mà giúp tôi, như vậy cũng là quá nhiều, theo một nghĩa nào đó, quả thật đã cứu tôi một mạng… cho nên….”
Cô chần chừ một lúc, cảm thấy bất kể như thế nào, mình cũng không thể chán ghét Cố Ngôn Chi được nữa, thật ra trong lúc chờ làm thủ tục, cô vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, nếu nghĩ từ góc độ khác, trong thân thể cô tồn tại một người, mà người này lại thích một người mà mình không ưa, vừa nông cạn vừa nhạt nhẽo, đáng giận nhất là con người nông cạn ấy còn chửi mình sau lưng, chán ghét mình….
Vương An An cảm thấy nếu quả thật cô gặp phải loại chuyện này, chưa đá cho anh ta mấy cái đã là không tệ rồi….
Huống chi điều kiện của Cố Ngôn Chi còn tốt như vậy, cô rõ ràng chính là kéo địa vị của người ta xuống đó a.
Vương An An liền cười nói tiếp: “Cho nên làm phiền anh chuyển lời tới Cố Ngôn Chi, tôi thật sự vô cùng xin lỗi, đã làm giảm đẳng cấp của anh, sau này tôi sẽ chú ý, cũng sẽ cố gắng, cố gắng tránh xa anh ta, không để anh ta chán ghét nữa.”
Vương An An buồn bực nằm xuống, kéo chăn lên đầu, bóng tối bao trùm, nhưng cô không sao ngủ được, ngoài kia vẫn có người đang nhìn mình chằm chằm, cho dù biết Cố Ngôn Chi sẽ không nhàm chán ngồi nhìn cô ngủ, nhưng dù sao cuối giường vẫn có một người đang ngồi.
Vương An An buồn bực một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Cái đó.... Cố Ngôn Chi, anh không…. đến phòng khác ngủ sao?”
Một lúc sau Cố Ngôn Chi mới tức giận trả lời: "Vậy là cô muốn Uông Uông xuất hiện cưỡng hôn cô?”
Vương An An bị anh nói lặng cả người, một lúc sau mới phản ứng được, chẳng lẽ vừa rồi Uông Uông thừa lúc cô mơ mơ màng màng làm gì đó không đứng đắn khiến Cố Ngôn Chi không vui nên lúc này anh ta xuất hiện, sau đó không yên lòng không chịu đi ngủ…. Là vì sợ Uông Uông xuất hiện làm chuyện không tốt với cô?
Vương An An cảm thấy đau cả đầu, bình thường tiếp xúc với Uông Uông, thỉnh thoảng lại lẫn lộn với Cố Ngôn Chi, đầu óc cô liền cảm giác như muốn nổ tung a.
Cô vội vàng nhắm mắt lại, cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của mình, tự ép buộc nói với mình, ngủ mau ngủ mau, bệnh đã như vậy rồi, còn rảnh rỗi mà nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn kia.
Ngày hôm sau Vương An An thức dậy rất sớm, không biết Cố Ngôn Chi đã đi từ lúc nào, chỉ là nhìn dáng vẻ Cố Ngôn Chi lạnh lùng, không ngờ lại cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
Cô mới thức dậy không bao lâu, thì nhân viên phục vụ phòng đã đưa bữa sáng cho cô, chỉ bữa sáng thôi cũng khiến người ta phải giơ ngón trỏ lên tán thưởng.
Cô sợ trở về nhà muộn quá, cha mẹ cô sẽ phát hiện ra cô cả đêm không về nhà, cho nên gần như cô nuốt cả quả táo vào miệng.
Ăn được nửa bụng rồi cô muốn ra ngoài, nhưng còn chưa ra đến ngoài đã gặp Thời Cẩn đi tới.
Thời Cẩn đương nhiên là nghe lời Cố Ngôn Chi đến, vô cùng khách sáo dẫn Vương An An xuống lầu, cũng sắp xếp tài xế xe thoả đáng, sau khi lên xe cô thở dài một cái.
Xe không chạy thẳng đến dưới lầu nhà cô, cô bảo bác tài dừng xe bên ngoài chung cư, sau đó cô cẩn thận mở cửa xe, dường như sợ bị người quen bắt gặp, nhón chân rón rén chạy về nhà mình.
Tất cả đều thuận lợi không thể tưởng tượng nổi, cha mẹ của cô vẫn còn chưa thức dậy.
Cô hít sâu một cái, vội vàng thay một bộ quần áo thoáng mát.
Quần áo tối hôm qua bị cô ói lung tung, lúc sáng vẫn là nhân viên phục vụ đem quần áo đã giặt sạch tới cho cô.
Sau khi cô thay xong quần áo, giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này cha mẹ cô đã dậy, cô vẫn điềm nhiên như không nói với cha mẹ chuyện được cử đến nơi khác học tập, cụ thể những lời đó nên nói như thế nào, Thời Cẩn đã dạy từng câu từng chữ cho Vương An An.
Mặc dù cha mẹ cô không ngờ tới, nhưng thấy con gái mình có thể có được cơ hội tốt như vậy, có cha mẹ nào là không vui, chỉ kỳ lạ là cụ thể thế nào một chút Vương An An cũng không tiết lộ, cô vội vội vàng vàng giải thích một, tất cả lời nói đều là do Thời Cẩn dạy cho cô lúc trên đường về nhà, giống như biết cô sẽ không biết nói dối, cho nên mới chuẩn bị đến mức không lọt một giọt nước nào ra.
Sau khi giải thích cho cha mẹ yên tâm, Vương An An thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị đến công ty làm thủ tục, nhưng chỉ là cô không ngờ, Thời Cẩn cũng tới.
Cô ngây cả người, muốn xin nghỉ việc, lại mang theo người của công ty mới đến làm thủ tục mới là chuyện lạ.
Thời Cẩn mỉm cười giải thích: "Xin Vương tiểu thư yên tâm, Cố tổng đã chào hỏi với ông chủ công ty cô, sáng nay còn dặn tôi, lúc đưa cô đi nhất định phải gặp ông ấy tặng hai nghiên mực này.”
Vương An An không ngờ Cố Ngôn Chi lại nghĩ tới những điều này, cô vẫn không hiểu thái độ của Cố Ngôn Chi, cho tới bây giờ lúc nghe Thời Cẩn thuật lại vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Chuyện sau đó cô không cần quan tâm, cô chỉ ngồi bị động trên ghế salon, ngây ngốc nhìn ông chủ của mình trò chuyện vui vẻ với Thời Cẩn.
Ngược lại thư ký giám đốc trước đây vốn lạnh nhạt với cô, nay bỗng nhiên nhiệt tình, không ngừng rót trà tiếp đãi cô.
Cô ngây ngốc ngồi đó, mặc dù đã ở bên cạnh Uông Uông một thời gian, nhưng thân thể lại là của Cố Ngôn Chi, cô liền có cảm giác Cố Ngôn Chi là Cố Ngôn Chi, đối với cô và Uông Uông, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng bây giờ mơ hồ nghe Thời Cẩn nói đến Tân Vũ gì gì đó, cô dường như bừng tỉnh hiểu ra vài chuyện.
Cô theo bản năng lấy điện thoại di động tìm thông tin về tập đoàn Tân Vũ, tên tuổi của công ty này không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy, chỉ là cô không nghĩ Cố Ngôn Chi….
Sau khi xem qua giới thiệu…. Sản nghiệp của tập đoàn Tân Vũ có liên quan đến điện tử, điện lực, kiến trúc, hóa chất, khách sạn, thực phẩm, du lịch, tài chính, trước mắt còn có. . . . . .
Cô có chút bất ngờ, không ngờ Cố Ngôn Chi trẻ thế đã quản lý một công ty như vậy, cô nghĩ tới món quà vừa rồi Thời Cẩn thay Cố Ngôn Chi tặng cho ông chủ cô….
Mấy nghiên mực kia cô không hiểu lắm, nhìn sơ thì cảm thấy nó vô cùng quý giá, ông chủ cô đương nhiên là thụ sủng nhược kinh vô cùng.
Dù sao thì cô làm việc ở đây chưa lâu, cũng biết rõ quy mô công ty Tân Vũ với công ty ông chủ cô, bình thường không nhờ vả công ty họ điều gì, với thân phận của Cố Ngôn Chi, đoán chừng hợp tác với công ty ông chủ cô đã là nể mặt ông chủ cô lắm rồi….
Nhưng bây giờ Cố Ngôn Chi ngay cả quà tặng cũng chuẩn bị rồi. . . . . .
Cô vẫn cho rằng bình thường Cố Ngôn Chi làm việc rất khó hoà hợp, nhưng bây giờ xem ra anh ta cũng biết làm người.
Chỉ là kỳ lạ một điều, tại sao Thời Cẩn lại giới thiệu cô là bạn gái của Cố Ngôn Chi, khiến cho ông chủ cô kinh hãi mà mở to hai mắt, thậm chí còn không ngừng vỗ vai cô, khoa trương mà nói: "Ái chà, thật không ngờ tiểu Vương có thể tìm được một rể hiền tốt như vậy, xem ra công ty tôi thật sự có nhân tài ẩn dật, nhân tài tiềm năng, rồng núp hổ nằm; rồng cuốn hổ phục đấy chứ. . . . . ."
Làm cô ngại đến đỏ cả mặt, không nghĩ tới, vậy cũng có thể coi là bạn trai sao….
Nhưng sau khi nghe ông chủ và Thời Cẩn nói mấy chuyện kia, Cố Ngôn Chi là người như thế nào, tính tình cũng được, lịch sự tao nhã, khí chất bất phàm…..
Mặc dù là lời nịnh hót, nhưng như vậy, ít nhất Cố Ngôn Chi không phải là loại người khó sống chung, thậm chí không khó tiếp xúc, trong giới doanh nhân còn rất nổi tiếng… Điều này cũng quá kỳ lạ…
Thủ tục làm xong rất nhanh, Vương An An cảm thấy kỳ lạ, trên xe không nhịn được mà hỏi Thời Cẩn: “Anh Thời, tôi có chuyện này cảm thấy rất lạ… Tôi vẫn cho rằng Cố tổng là người khó tính, bởi vì mỗi lần anh ta đều đối với tôi…. rất không khách khí….”
Đương nhiên là Thời Cẩn không ngờ Vương An An lại hỏi câu này, anh do dự một chút mới nói: "Rất xin lỗi, Vương tiểu thư, chuyện riêng của ông chủ tôi không thể nói lung tung. . . . . ."
Vương An An cũng không hỏi thêm nữa.
Đến khí đưa cô về đến nhà, Thời Cẩn chợt lúng túng nói: "Đúng rồi, Vương tiểu thư, Cố tổng dặn tôi nói với cô một tiếng, giúp cô làm thủ tục chuyển việc là để trấn an người nhà cô, trên thực tế Tân Vũ không thể tuyển nhân viên như vậy, cho nên về vấn đề tiền lương, mặc dù vẫn phát cho cô một chút tượng trưng, nhưng cô cần hoàn trả lại… Còn tiền thuốc thang, Cố tiên sinh sẽ tạm ứng trước cho cô, nhưng sau đó, vẫn là do Vương tiểu thư….”
Vương An An đã quen bị Cố Ngôn Chi ngược đãi, lúc nghe những lời này cũng cảm thấy đúng, lại nói cô căn bản cũng không muốn chiếm tiện nghi của Cố Ngôn Chi.
Cô rất thoải mái nói: "Không thành vấn đề, anh hãy nói với Cố Ngôn Chi, tôi thật sự vô cùng cảm kích anh ta, mặc kệ anh ta vì mục đích gì mà giúp tôi, như vậy cũng là quá nhiều, theo một nghĩa nào đó, quả thật đã cứu tôi một mạng… cho nên….”
Cô chần chừ một lúc, cảm thấy bất kể như thế nào, mình cũng không thể chán ghét Cố Ngôn Chi được nữa, thật ra trong lúc chờ làm thủ tục, cô vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, nếu nghĩ từ góc độ khác, trong thân thể cô tồn tại một người, mà người này lại thích một người mà mình không ưa, vừa nông cạn vừa nhạt nhẽo, đáng giận nhất là con người nông cạn ấy còn chửi mình sau lưng, chán ghét mình….
Vương An An cảm thấy nếu quả thật cô gặp phải loại chuyện này, chưa đá cho anh ta mấy cái đã là không tệ rồi….
Huống chi điều kiện của Cố Ngôn Chi còn tốt như vậy, cô rõ ràng chính là kéo địa vị của người ta xuống đó a.
Vương An An liền cười nói tiếp: “Cho nên làm phiền anh chuyển lời tới Cố Ngôn Chi, tôi thật sự vô cùng xin lỗi, đã làm giảm đẳng cấp của anh, sau này tôi sẽ chú ý, cũng sẽ cố gắng, cố gắng tránh xa anh ta, không để anh ta chán ghét nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook