Lý Khang lập tức bước nhanh ra khỏi thư phòng.

"Đợi chút, hôm nay An Đông Nghê không có gì khác thường chứ?" thời điểm Lý Khang đi tới cửa, Hoàng Phu Tuyệt đột nhiên mở miệng hỏi, anh cũng không có quên anh còn có một tình địch như vậy.

"Không có khác thường, hôm nay hắn dường như rất đau lòng, dẹp bỏ đám đồng đảng qua một bên, một thân một mình đến quán bar uống rượu." Lý Khang quay đầu thành thật nói.

"Ừ, biết rồi, người đi theo bên cạnh hắn cũng có thể rút về rồi, mặt khác tăng thêm người ở bên cạnh bảo vệ phu nhân, nhớ lấy ngàn vạn lần không thể để xảy ra một chút không may nào." Hoàng Hoàng Phu Tuyệt nghiêm nghị nói, anh nhất định phải bảo vệ thật tốt nha đầu của anh, tuyệt đối không thể để cho cô phải chịu một chút tổn thương nào.

"Dạ, thuộc hạ lập tức sắp xếp!" Lý Khang cung kính nói.

"Ừ, đi xuống đi! Phân phó Quản gia, bắt đầu từ bây giờ cho đến mai nếu không có chuyện gì đặc biệt thì không cần lên trên lầu." Hoàng Phu Tuyệt phất tay một cái nói.

"Dạ!" Lý Khang xoay người đi ra ngoài, mắt ái muội chớp chớp.

Thời điểm Hoàng Phu Tuyệt trở về phòng, vừa lúc Thủy Băng Nhu mặc áo choàng tắm màu xanh dương từ trong phòng tắm đi ra, những giọt nước trên đầu tí tách dọc theo xương quai xanh hoàn mỹ chảy xuống chui vào bên trong áo choàng tắm, biến mất không dấu vết, tình cảnh này tràn đầy hấp dẫn.

Hoàng Phu Tuyệt nhanh chóng tới ôm ngang eo cô đi đến bên giường ngồi xuống, từ trong ngăn tủ tìm máy sấy mang lại.

"Ha ha ha. . . . . . Nha đầu của anh không kịp đợi muốn động phòng rồi, hả? Ngay cả tắm cũng đã tắm xong, anh còn tưởng rằng phải quay về phòng hôn tỉnh em đấy." Hoàng Phu Tuyệt vừa giúp cô sấy tóc vừa trêu đùa, vuốt ve sợi tóc trong tay tựa như bảo bối trân quý nhất thế gian vậy.

Nghe được lời trêu chọc của anh, khuôn mặt trắng xanh của Thủy Băng Nhu dần chuyển đỏ, không biết là vì thẹn thùng hay do máy sáy tóc thổi.

Thật ra thì ngay từ thời điểm lúc trở lại lâu đài kia cô cũng đã tỉnh, bởi vì không biết làm thế nào, nên đành giả bộ ngủ.

"Ừ, được rồi." Hoàng Phu Tuyệt cất xong máy sấy, vuốt vuốt những sợi tóc của cô.

"Ừm, lão bà, chờ anh nha!" Hoàng Phu Tuyệt ôm cô ngồi ở trong ngực của anh, làm chuyện xấu cắn cắn vành tai nhạy cảm của cô.

"Ừm ——" Thủy Băng Nhu không nhịn được rên thành tiếng.

"Ha ha ha. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt thấy phản ứng của cô, hài lòng buông cô ra, sau đó đi vào phòng tắm.

"O o —— Tuyệt thật sự là càng ngày càng yêu nghiệt rồi!" Thủy Băng Nhu vuốt vuốt trái tim đang nhảy thình thịch rất nhanh, vừa lầm bầm lầu bầu nói.

Lão bà? Nghĩ đến anh gọi, trong lòng của cô xông lên một loạt ngọt ngào.

Trong chốc lát, phòng tắm liền truyền đến tiếng nước chảy rào rào, Thủy Băng Nhu vội nhảy tót lên giường, dùng chăn che kín lấy người mình, theo thời gian trôi qua, tim của cô đập càng lúc càng nhanh, ngay cả khuôn mặt nhỏ bé cũng không tự chủ thay đổi càng ngày càng hồng.

"Ha ha ha. . . . . Cô dâu bé bỏng của anh đang suy nghĩ gì đấy? Gương mặt đỏ như vậy, hả?" Hoàng Phu Tuyệt từ từ đi về phía cô.

Nằm ở trên giường Thủy Băng Nhu ngếch lên nhìn Hoàng Phu Tuyệt từ trong phòng tắm đi ra, oa. . . . . . Thân thể thon dài, dung nhan tuấn mỹ, anh thật sự là Tuyệt nhà cô sao?

Hai tay cô túm thật chặt tấm chăn, che kín bộ vị từ cổ trở xuống, khó khăn nuốt nước miếng một cái, vẫn là không có cách nào áp chế nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Bộ dạng mới vừa tắm xong của anh thật rất có mị lực nha, áo choàng tắm màu xanh dương vô cùng thích hợp với anh, mái tóc ngắn màu đen ngạo nghễ lộn xộn đứng thẳng, ngay cả tư thế đi bộ cũng ưu nhã không chịu được, toàn thân cao thấp đều phát ra khí chất cao quý đâu vào đấy.

"Ha ha ha. . . . Nha đầu của anh, để em đợi lâu rồi." Hoàng Phu Tuyệt đi tới bên giường, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống, khẽ mỉm cười nhìn cô, trong mắt chưa đựng cưng chiều không giấu diếm.

Thủy Băng Nhu khẽ mỉm cười đáp lại anh, sau đó lặng lẽ cúi đầu, trong nháy mắt vẻ thẹn thùng đẹp đến mức khiến cho hô hấp của anh hơi chậm lại.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền dừng lại nhân gian vô số.

(Editer: Câu này để nguyên nha mọi người, ta không làm sao dịch thoát ý được cái câu mùi mẫn này, có bạn nào dịch nghĩa được thì giúp giùm nha).

Ngoài cửa sổ trăng đã lên cao sáng rỡ, gió nhẹ nhẹ thổi khiến cho rèm che cửa sổ sát đất bay lất phất.

Hoàng Phu Tuyệt từ từ tiêu sái lên giường, vén chăn lên, kéo cô vào trong lòng.

"Ha ha ha. . . . . Nha đầu của anh mới có như vậy đã đỏ mặt, đợi lát nữa phải làm sao mới phải đây? Hả? Ha ha ha. . . . ." Hoàng Phu Tuyệt ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng liếm láp lỗ tai nhạy cảm của cô, sau đó men theo lối, hôn lên cái cổ trắng nõn của cô, cuối cùng biến thành nhẹ nhàng gặm cắn.

"Ừm ——" Thủy Băng Nhu không thể kiềm được than nhẹ một tiếng, hai tay không tự chủ ôm chặt hông của anh.

Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt ngẩng lên hai mắt tràn ngập thỏa mãn nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ như trái cà chua kia.

Không khí càng ngày càng trở nên khô nóng, nhiệt độ không ngừng tăng lên, anh chăm chú nhìn như muốn thiêu rụi cô vậy, tiếng tim đập của Thủy Băng Nhu càng ngày càng lớn.

Gần như là gào thét, Hoàng Phu Tuyệt lật người đè cô dưới thân, anh cúi người xuống hôn lên môi của cô, tùy ý cọ sát lẫn nhau, chiếm đoạt.

Khác biệt hoàn toàn với những nụ hôn trước kia, lần này anh không hề có bất kỳ kiêng dè nào, không cần phải kiềm chế bản thân, cho nên liền không chút kiêng kỵ. Lưỡi của anh xâm nhập vào trong miệng của cô, thỏa thích mút vào cái lưỡi thơm tho của cô, thậm chí ở hàm trên của cô, giữa hàm răng ngọc lưu luyến không rời.

Công thành đoạt đất, không buông tha bất kỳ chỗ nào, bí mật mang theo nước miếng của bọn họ, đặc biệt phá lệ.

Răng môi dây dưa, tay của anh ở bên dưới cũng không nhàn hạ. Nhanh chóng loại bỏ áo ngủ màu xanh dương trên người cô, vì vậy một khối như bạch ngọc liền hoàn toàn hiện ra ở trước mắt anh.

Đáng chết, cô thế nhưng lại không có mặc đồ lót, Hoàng Phu Tuyệt khẽ nguyền rủa một tiếng, may là cô ở trong phòng, nếu không vóc người linh lung hấp dẫn của cô chẳng phải nhất nhất hiện ra rồi sao.

Mặc dù lúc ở trong phòng anh vô cùng thích như vậy ..., nhưng là vừa nghĩ tới bên ngoài có người có thể thấy vóc người tốt nhìn của cô, anh liền phi thường nổi giận, xem ra sau này phải nhắc nhở thật tốt cô gái bé bỏng của anh nhớ mặc nội y mới có thể ra khỏi cửa phòng.

Hoàng Phu Tuyệt ngồi dậy, cơ hồ là mê mẩn nhìn cô bé trước mắt, bắt đầu từ tám năm trước từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, một lòng của anh liền rơi vào trên người cô.

Anh yêu cô, không đơn thuần vì khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cô, mà còn vì tính tình đơn thuần không nhiễm việc đời, vẻ mặt ngây thơ, không có chỗ nào không khiến cho anh điên cuồng.

Cô một thân da thịt được tạo hóa ưu ái, da như mỡ đông, khinh thường sương tuyết, ở dưới ánh đèn giống như Ngọc Thạch ôn nhuận từ từ tán phát ánh sáng.

Ánh mắt Hoàng Phu Tuyệt từ từ di chuyển, đó là một loại khiêu khích không tiếng động. Mắt cá chân mảnh khảnh, chân thon dài thẳng tắp, mông mượt mà khéo léo, eo vừa đầy một nắm tay, sau đó là bộ ngực sữa trổ mã tốt đẹp. Hai điểm đỏ hồng bởi vì anh nhìn chăm chú mà run rẩy, run rẩy, sau đó dựng thẳng đứng.

"Em thật là đẹp!" Tự đáy lòng anh than nhẹ, sau đó thân mình cúi xuống, bắt đầu từ cổ ngọc trắng như tuyết của cô, ấn xuống từng cái từng cái hôn.

Ở trên cổ cô không ngừng liếm hôn, mút vào, lưu lại vô số ấn ký màu đỏ. Anh cảm thấy thân thể của cô trở nên lửa nóng, nhẹ nhàng run rẩy. Một đường xuống phía dưới, anh rốt cuộc đã đi đến trước ngực của cô, dừng lại.

Trổ mã tốt đẹp chính là rất tròn cực kỳ mê người, khiến cho thân thể anh căng thẳng đến đau đớn.

"Nhìn anh!" Anh dịu dàng nói, đối diện với đôi mắt của cô, một tay anh đặt lên ngực phải cô, nhẹ nhàng vuốt ve điểm phấn hồng, sau đó tà tà mỉm cười, vừa nhìn cô, vừa ngậm bên ngực trái vào trong miệng, khẽ cắn.

"Ô!" Thủy Băng Nhu chưa bao giờ trải qua trêu đùa như vậy, phát ra một tiếng rên rỉ đầy nhục dục, khoái cảm mãnh liệt khiến cả thân thể cô cong lên, nhưng không ngờ như vậy lại khiến bầu ngực sữa càng thêm đưa tới trên môi anh.

——————————————

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương