Từ khi Thủy Băng Nhu mang thai đến bây giờ, Hoàng Phu Tuyệt thường xuyên ở nhà, phần lớn công việc cũng là thừa dịp Thủy Băng Nhu lúc nghỉ ngơi ở nhà xử lý, đối với điều này Thủy Băng Nhu mặc dù bất đắc dĩ, nhưng là cũng không cách nào làm gì, nói anh cũng sẽ không nghe, người đàn ông này cưng chiều cô vô cùng ngày ngày giống như một cậu nhóc dánh vào bên cạnh cô, hơn nữa còn thỉnh thoảng ghen với đứa nhỏ trong bụng cô, hiện tại đứa bé còn chưa có ra đời, anh đã ai oán nhìn chằm chằm vào bụng cô như vậy, nếu là ra đời rồi còn như vậy sao?

Cơm nước xong sau, Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách lớn, người giúp việc đã sớm đặt lên trên mặt bàn trước sa lon rất nhiều loại hoa quả.

Hoàng Phu Tuyệt đem Thủy Băng Nhu ôm vào trên người mình, giúp cô tìm một vị trí thoải mái xong, bắt đầu dùng răng cầm lên một mảnh trái cây thả vào bên miệng Thủy Băng Nhu, cưng chìu nhìn cô.

Thấy thế, Thủy Băng Nhu mở rộng đôi môi đỏ mọng, miệng ngậm vào miếng trái cây bền cạnh, ăn rất khoái trí, ăn xong còn giống như chưa thỏa mãn, liếm liếm nước trái cây dính bên môi.

Thấy động tác của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không tự chủ lè lưỡi liếm môi một cái, đôi mắt nhìn về phía cô từ từ trầm xuống, anh đột nhiên giống như muốn nếm thử một chút cái thứ trái cây này có phải thật ngọt như vậy hay không.

Động lòng không bằng hành động, Hoàng Phu Tuyệt một tay vòng chắc thân thể thuỳ mị của cô, một tay nâng cằm của cô lên, hôn sâu xuống đôi môi non mịn của cô. Môi lưỡi tùy ý dây dưa, từ hàm răng ngọc khẽ mở tiến vào, cường hãn công chiếm trong đó mỗi một tấc không gian. Mút cái lưới của cô, đổi lấy cô vụng về đáp lại, môi lưỡi nước miếng dây dưa.

Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt mới nhẹ nhàng buông Thủy Băng Nhu ra, khẽ cắn vành tai của cô, khàn khàn rù rì nói: "Rất ngọt."

"Đúng rồi, chuyện em nhờ anh giúp đỡ Đoạn Thừa Phong, ra sao rồi, Đoàn thị hiện tại không có nguy cơ gì chứ?" Thủy Băng Nhu điều chỉnh tốt hô hấp, lười biếng nằm ở trên người của Hoàng Phu Tuyệt, không chút để ý hỏi, cô yêu cầu anh làm chuyện gì, anh luôn luôn cũng rất nhanh hơn nữa rất thuận lợi mà hoàn thành, chuyện lần này tin tưởng anh cũng có thể hoàn thành mà không phai thổi dù một chút bụi.

"Anh làm việc em còn phải lo lắng sao? Bà xã, không cho phép quan tâm ai khác ngoài anh." Hoàng Phu Tuyệt nói, trong giọng nói có chút vị chua chua, cái tên Đoạn Thừa Phong này đúng là rất hại người nha, thế nhưng lại khién cho bé con của anh lần nữa nhớ đến hắn và những chuyện có liên quan hắn, nếu như có thể, anh hận không được làm thịt cái tên tiểu tử Đoạn Thừa Phong kia, hừ. . . . . . Nhưng là anh lại không thể biểu hiện như một ông chồng đang ghen tuông.

"Biết rồi, em chỉ là tùy tiện hỏi một chút nha, ưmh. . . . . . Thật đúng là một đống mùi chua nha." Thủy Băng Nhu cười nói, nhìn vẻ ghen tuông giống như một người bình thường của anh, cô cảm thấy vô cùng đáng yêu.

"Mùi chua? Không có nha, " Hoàng Phu Tuyệt dùng lỗ mũi hít hít ở trong không khí xong, không có phát hiện bất kỳ mùi chua nào, nghi ngờ nói.

"Ha ha ha. . . . . . Là rất chua." Nước Băng Nhu nhìn thấy động tác của anh cười càng vui vẻ hơn.

"Chẳng lẽ là trái cây chưa đủ chín? Vậy thì không nên ăn tiếp, nếu không ăn đau bụng thì hư chuyện." Mặt lo lắng nói, không nghĩ tới những thứ trái cây này lại chưa có chín, nhóm người giúp việc này làm việc thế nào vậy, đồ bệnh hoạn như vậy tại sao có thể lấy đưa bảo bối của anh ăn đấy.

"Trái cây rất tốt, không tin anh nếm thử một chút xem." Thủy Băng Nhu cầm lên một mảnh trái cây bỏ vào trong miệng của anh.

"Ừ, thật là tốt ăn, rất ngọt, không có vị chua nha." Hoàng Phu Tuyệt lần này càng mơ hồ hơn, chẳng lẽ là vị giác của bảo bối có vấn đề?

"Đúng nha, hơn nữa còn là thùng dấm người khác đổ đấy." Thủy Băng Nhu trêu ghẹo nói.

"A, được, em lại dám giễu cợt anh." Hoàng Phu Tuyệt lúc này mới hiểu ý tứ trong lời nói của Thủy Băng Nhu, ôm chầm thân thể của cô, khẽ cắn vành tai đỏ tươi của cô ấy, anh biết đó chỗ mẫn cảm nhất của cô, Hoàng Phu Tuyệt tính trừng phạt cắn xuống.

"Ừm. . . . . . Đừng làm rộn. . . . . . Ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu bị anh trêu chọc mất khống chế rên rỉ thành tiếng, trong lòng sợ sẽ bị người giúp việc trong lâu đài nhìn thấy.

"Ha ha ha. . . . . . Lần này trước hết bỏ qua cho em." Hoàng Phu Tuyệt khàn khàn nói, hành hạ cô đồng thời cũng là hành hạ chính mình, làm gì mà kể từ lúc mang thai đến giờ cũng không cho anh đụng cô, sợ làm tổn thương đứa bé, tư vị chỉ có thể xem không thể ăn thật khó chịu.

Đoạn Thừa Phong theo cái địa chỉ nữ nhân viên lễ tân kia cho hắn đi tới trước mặt một tòa lâi đài khí thế hung vĩ, từ bên ngoài xem ra, tòa lâu đài này lớn dọa người, tin đồn đây là tòa lâu đài Hoàng Phu Tuyệt xây cho phu nhân của hắn, có thể thấy được hắn có bao nhiêu thương yêu phu nhân của hắn, Đoạn Thừa Phong thu hồi ý nghĩ, xuống xe, tìm được thủ vệ nơi cửa, lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận của mình.

Thủ vệ canh giữ ở cửa lâu đài cầm lấy giấy tờ tùy thân của Đoạn Thừa Phong nhanh chóng chính xác trong hệ thống của “Ám Dạ” tìm đủ mợi tư liệu từ khi Đoạn Thừa Phong ra đời cho tới giờ, mới mở cửa chính lâu đài ra để hắn đi vào.

Hồi lâu sau Đoạn Thừa Phong mới nhận lại giấy tờ tùy thân từ tay thủ vệ đó, đối với việc bọn họ tìm kiếm chứng thực thân phận lâu như vậy, hắn cũng không có nghi vấn, dù sao đây là một tòa lâu đài lớn, bên trong thân phận chủ nhân hiển hách, dĩ nhiên là không thể có một chút xíu qua loa nào.

Đoạn Thừa Phong cứ như vậy lái xe đi trên con đường nhỏ, trên đường nhỏ có đủ loại cây, gió nhè nhẹ thổi qua mang theo một mùi hương thoang thoảng , đảo mắt nhìn lại, lại là một biển hoa, bên trong trồng đầy hoa hồng màu lửa đỏ, Sắc Vi Hoa, Hoa Bách Hợp, Cẩm Chướng. . . . . . Có khá nhiều loại hoa anh không biết thuộc giống loài nào, bên cạnh vườn hoa là một con suối nhỏ, nước trong suốt phản chiếu ánh nắng mặt trời,

Một thảm thực vật xanh thẳm cho thấy sức sống mạnh mẽ, nhành liễu theo gió khẽ đu đưa thầy thư thái, nước hồ trong veo tinh khiết từ từ gợn sóng, trên mặt cánh hoa sương đọng lóe ánh sáng óng ánh trong suốt đủ màu, ở chỗ này, giống như có thể nghe được thanh âm ánh mặt trời vuốt ve lá cây, thanh âm ong mật hôn hoa tươi, ánh trăng rung rinh trong nước. Trên hồ là kiến trúc cầu đá cùng cầu gỗ hòa trộng phong cách đầy hài hòa, chiếc ghế bên hồ dùng để nghỉ ngơi, cảnh vật nơi này, có thể thoát tục đến thế, thanh tĩnh đến thế, tựa như nhìn vĩnh viễn đều không đủ, Thủy Mặc Đan Thanh xem không mệt mỏi, ý cảnh sâu thẳm, không bao giờ quên được, đây mới thật là một địa phương y hệt Điền Viên thế ngoại, có thể thấy được chủ nhân rốt cuộc tốn bao nhiêu công phu.

Đoạn Thừa Phong đột nhiên rất muốn nhìn một chút người yêu của Hoàng Phu Tuyệt rốt cuộc là bộ dáng gì, thế nhưng khiến cho hắn coi như bảo bối, cho dù xinh đẹp đến cỡ nào cũng không có xinh đẹp được như Tiểu Nhu đi!

Quản gia vừa thông qua điện thaọi biết được Đoạn Thừa Phong đến, vội vàng đi vào đại sảnh, đối với dáng vẻ mập mờ của Hoàng Phu Tuyệt cùng Thủy Băng Nhu làm như không thấy, đi lặng lẽ đến bên tai Hoàng Phu Tuyệt nhỏ giọng bẩm báo.

"Hả? Biết rồi, đi xuống đi." Hoàng Phu Tuyệt nhíu mày nói, không nghĩ tới Đoạn Thừa Phong người này thế nhưng chạy đến lãnh thổ của anh.

"Dạ, thuộc hạ cáo lui!" Quản gia cung kính thối lui ra khỏi phòng khách, chuẩn bị tới cửa nghênh đón khách quý.

“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?" Thấy ánh mắt quái dị của Hoàng Phu Tuyệt, Thủy Băng Nhu nâng gương mặt ửng đỏ lên hỏi, thật là rất tệ, mới vừa lại bị bác Quản gia bắt gặp một màn này, cô hận không thể có một cái lỗ nẻ mà chui xuống.

Mới vừa rôi rốt cuộc bác Quản gia thì thấm cái gì vào tai anh ấy? Có cái gì là cô không thể biết sao? Thủy Băng Nhu nghi ngờ thầm nghĩ.

"Không có gì, em bây giờ không phải là muốn đi nghỉ ngơi sao? Ngủ đi?" Hoàng Phu Tuyệt dụ dỗ nói, chờ một chút Đoạn Thừa Phong sẽ phải tiến vào, anh nhất định phải đem bảo bối của anh dụ dỗ đi mới được, tuyệt đối không thể để Đoạn Thừa Phong thấy bảo bối, nếu không tiểu tử kia không biét chừng lại ngày ngày tới quấn lấy bảo bối, nếu là thật ra cái hình dạng như vậy, anh sẽ phải ngày ngày ngấm trong một bình dấm rồi.

"Không cần, em chưa muốn ngủ." Thủy Băng Nhu cố chấp nói, bây giờ mặc dù đúng như anh vừa nói, cô thật đúng là có điểm mệt nhọc, nhưng là anh hình như có chuyện già giấu giếm cô, cô muốn dò đến cùng.

"Bảo bối ngoan, hiện tại đi ngủ." Hoàng Phu Tuyệt không giải thích nhiều ôm lấy cô đang muốn đi lên lầu.

"Em không muốn đi, anh có phải có điều gì gạt em hay không? Hay là anh ở bên ngoài nuôi người đàn bà khác? Thành thực khai báo." Thủy Băng Nhu nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận nói, mặc dù biết cái người này rất yêu cô, chắc chắn sẽ không nhìn lâu phụ nữ bên ngoài một cái, đối với anh, cô luôn luôn đều là rất có lòng tin, nhưng là cô chính là rất muốn hiểu rõ anh rốt cuộc giấu giếm cô chuyện gì.

"Bảo bối, đừng nghĩ nhiều, nào có cái gì phụ nữ khác." Hoàng Phu Tuyệt vội vàng giải thích, anh cũng không muốn bé cưng của anh hiểu lầm cái gì.

"Vậy ta tại sao không thể ở lại đại sảnh?" trong mắt Thủy Băng Nhu lộ ra anh sắng sáng tỏ, nghi ngờ hỏi.

"Nhưng là bây giờ đến thời gian buồn ngủ, bé cưng, có biết hay không? Hả? Chờ anh xử lý xong chuyện sẽ lên cùng em." Hoàng Phu Tuyệt ôm lấy Thủy Băng Nhu, mặc dù nói đứa bé trong bụng của cô cũng đến thời gian cần nghỉ ngơi, nhưng là anh chínhlà có lòng riêng không hi vọng Đoạn Thừa Phong nhìn thấy cô.

Đoạn Thừa Phong dừng xe trước mặt một tòa nhà thì trên bậc thang thật cao đã có một vị lão nhân đứng ở chỗ đó, Đoạn Thừa Phong đi ra lễ phép với ông lão nói:

"Xin hỏi một chút Tổng giám đốc Hoàng có ở nhà không? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Đoạn thị Đoạn Thừa Phong, tôi muốn tìm tổng giám đốc của ông bàn chút chuyện hợp tác làm ăn."

"Ông chủ ở bên trong, mời ngài vào trong." Quản gia dẫn Đoạn Thừa Phong hướng phòng khách đi tới, trên đường gặp phải rất nhiều người giúp việc, trong nháy mắt họ nhìn thấy Đoạn Thừa Phong kia, mắt cũng tỏa sáng bắn về phía anh ta.

Người đàn ông thật là anh tuấn. Mặc dù không đẹp trai như ông chủ, nhưng là dầu gì cũng là một Đại soái ca, huống chi ông chủ hiện tại đã có phu nhân, liếc mắt nhìn họ một cái cũng ghét, đối với ông chủ, bọn họ là vĩnh viễn đều không có cơ hội, nếu trai đẹp trước mặt cũng là một người độc thân, như vậy họ đều có cơ hội.

Lão quản gia cau mày nhìn về một đám phụ nữ lộ vẻ háu sắc, xem ra nữ giúp việc trong lâu đài lại phải đổi một nhóm khác rồi, yêu cầu ngoại trừ không được có si tâm vọng tưởng gì với chủ nhân, cũng không có nghĩa là với người ngoài thì không sao, hơn nữa còn không thể tổn thương phu nhân.

"Không có chuyện gì làm sao?" Quản gia lạnh lẽo nói.

Nghe được lời quản gia nói, cho dù thích trai đẹp trước mắt hơn nữa, họ cũng không thể không lui ra, đi làm chuyện của mình.

Thời gian một cái nháy mắt, toàn bộ người giúp việc biến mất ở trong hành lang.

***

P/s Hu ra 100 chương rồi nha, ta phục ta quá cuối cùng cũng lết được cái thân già tới khúc này rồi. Vậy là khả năng rất lớn sẽ hoàn bộ này trong tháng này rồi. hi hi. " Khả năng rất lớn" thôi nha các bạn, vì thời gian tới ta chuyển công tác, ban ngày cơ bản không thể onl, chỉ có thể vào buổi tối thôi, hức hức. Bắt đầu bỏ phiếu bình bầu xem có nên làm phiên ngoại bộ nì không nha bà con, xem cái anh sủng vợ tận trời này ghen với con ra sao nha, giò còn chưa ra đời mà đã "ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm" vào bụng vợ. Ôi trời ơi! không biết chị Nhu nhà ta có sinh con trai phúc hắc không nữa, chưa biết chừng tối ngày ngâm cha trong thùng dấm tới nhợt nhạt người luôn ý. Kinh nghiệm rút ra là mấy cái người suất như anh Tuyệt là hay sinh ra phúc hắc "quái thai" ..."sóng sau đè sóng trước" ka ka ka ka. Nếu có nhiều bạn thích thì ta sẽ xem xét chuyện làm phiên ngoại, nếu không thì chỉ hoàn chính văn xong là ta "lặn", an dưỡng tuổi già một thời gian cho hồi sức, tiến tới chắc phải chọn mấy bộ ngăn ngắn nhằn cho đỡ cực, chạy việt dã thế này khiếp thật, cơ mà mấy bộ dài thì thường rất là hay thế mới đau chứ. hắc hắc

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương