Người Yêu Cũ
-
Chương 86: Lời hối tiếc muộn màng
Có bao giờ bạn từng nghĩ muốn được thay đổi các thầy cô giáo bộ môn ko? Đơn giản vì họ giảng ko hiểu bài, ko kĩ hoặc là bạn ko thích họ, họ hay gọi bạn lên bảng, lên kiểm tra bài cũ và hay soi mói bạn? Tôi từng có suy nghĩ muốn đổi giáo viên rất nhiều lần hồi lớp mười một. Thầy Duy dạy toán và cô Hương dạy anh. Thú thật ngoại hình của thầy Duy đích thực là Doremon phiên bản Việt, to, tròn, mũm mĩm và kèm theo là cặp kính cận màu đen. Thầy rất hiền, hiền đến nỗi chúng tôi chẳng thấy ông bụt nào hiền như thầy. Thầy hay chém gió với chúng tôi lắm, cứ đến cuối giờ tôi lại ngoan ngoãn khoanh tay vào, mắt ngước lên nhìn thầy, mong chờ hôm nay thầy sẽ kể câu chuyện gì. Dù vậy được cái này mất cái kia, một bài hình thầy giảng kéo dài ba tiếng lận mà đôi lúc thầy giảng tôi chẳng hiểu gì. Ý định muốn đổi giáo viên dạy toán bắt nguồn từ đây. Đến cô Hương, cô dạy rất tận tình nhưng mỗi tội cô nói là chúng tôi lại muồn ngủ, siêu buồn ngủ luôn. Nhất là vào mùa đông, thiếu mỗi cái chăn đắp là đủ combo ngủ gật trong lớp. Ý định thứ hai muốn đổi giáo viên dần dần hình thành.
Lên lớp mười hai cô Bích dạy toán, cô Na dạy anh, nhìn cách hai cô giảng bài tôi mới thấy hối hận quá! Trách mình đã ko chú ý theo dõi bài giảng của thầy Duy và cô Hương. Những lời khuyên đầy chân thành và quý báu của thầy cô đâu mất rồi? Chỉ còn lại hai vệt bóng đen trên cửa lớp. Quyển vở anh học buổi chiều mà cô Hương cho ghi đã giúp tôi rất nhiều trong học tập. Đa số ngữ pháp đều học lại lớp 11, tôi nhận ra chẳng ai dạy kĩ và tận tình như cô Hương, chẳng ai kể chuyện vui như thầy Duy.
Lớp 12 là lớp đầu đàn tôi dần nhận ra những áp lực thi cử mà mình sắp phải đối mặt. Tôi ước được học một tiết của thầy Duy và cô Hương, dù chỉ là mấy phút tôi cũng chấp nhận. Tôi đã ko gặp lại cô Hương từ lúc kết thúc năm học lớp 11 cho đến giờ. Tôi chỉ muốn hỏi: " Dạo này cô có khoẻ ko ạ? " thực sự rất nhớ hai người họ. Hôm hai mươi tháng mười một tôi đã cố gắng tìm hai thầy cô, muốn chụp chung một tấm với hai người, muốn nói lời xin lỗi dù biết là " muộn màng ".
Lên lớp mười hai cô Bích dạy toán, cô Na dạy anh, nhìn cách hai cô giảng bài tôi mới thấy hối hận quá! Trách mình đã ko chú ý theo dõi bài giảng của thầy Duy và cô Hương. Những lời khuyên đầy chân thành và quý báu của thầy cô đâu mất rồi? Chỉ còn lại hai vệt bóng đen trên cửa lớp. Quyển vở anh học buổi chiều mà cô Hương cho ghi đã giúp tôi rất nhiều trong học tập. Đa số ngữ pháp đều học lại lớp 11, tôi nhận ra chẳng ai dạy kĩ và tận tình như cô Hương, chẳng ai kể chuyện vui như thầy Duy.
Lớp 12 là lớp đầu đàn tôi dần nhận ra những áp lực thi cử mà mình sắp phải đối mặt. Tôi ước được học một tiết của thầy Duy và cô Hương, dù chỉ là mấy phút tôi cũng chấp nhận. Tôi đã ko gặp lại cô Hương từ lúc kết thúc năm học lớp 11 cho đến giờ. Tôi chỉ muốn hỏi: " Dạo này cô có khoẻ ko ạ? " thực sự rất nhớ hai người họ. Hôm hai mươi tháng mười một tôi đã cố gắng tìm hai thầy cô, muốn chụp chung một tấm với hai người, muốn nói lời xin lỗi dù biết là " muộn màng ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook