Người Yêu Cũ
-
Chương 40: Người thứ hai được trình quân anh xin lỗi , tự hào gớm
- MAU RA KHỎI ĐÂY CHO TÔI _ chị ta là thứ gì mà khoẻ dữ vậy. Rõ ràng tôi đang ngồi trên giường, vậy mà chị ta chỉ cần dùng sức một chút là lôi được tôi ra ngoài, tiếp đất với cái nền nhà lạnh cóng.
Thôi xong kiểu này mà bị quay thì chỉ có nước chết, quần áo tả tơi, đầu tóc bù xù hơn cả tổ quạ, soi gương mặt của mình qua gương, tôi lại liên tưởng đến bài Gương Mặt đáng thương của sếp Tùng. Nhưng cũng may là chị ta ko sống ảo như những người trên MXH. Có nghĩa là thấy cái gì lạ mắt thì quay rồi đăng lên Facebook với tốc độ chóng mặt.
- Mày là đứa nào? Dám úp sọt em trai tao phải ko? _ chị ta tuôn một tràng ko dễ nghe chút nào.
- GÌ? Úp sọt? _ ôi điên quá!
Nhìn gương mặt đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm của chị ta, tôi đành kể lại đầu đuôi sự việc, ko xót từng chữ nào. Để rồi sau khi hiểu ra, chị ta quăng cho tôi một nụ cười quấy bẩn. Ko những thế chị ta ném cho tôi một con Iphone 7 rồi nói: " đây là đt của Trình Anh, cứ bấm *101# là biết đt nó còn tận hơn 100 nghìn ". Nghi nghi tôi vẫn bấm thử, quả nhiên đúng như những gì bà phù thuỷ kia nói.
- Ế, thành ra mình bị nó lừa _ đần vãi.
- Bây giờ thì mày biến đi.
- Có chân tôi tự đi, ko cần đuổi.
" Xì ", đúng là một ngày ko thể nào nuốt trôi cơm được. Chắc chắn qua vụ này tôi sẽ thù Trình Anh suốt đời, suốt kiếp cho mà xem. Ngoài lề một chút là đường về nhà vừa lạnh vừa dài ( help me).
Sau khi tôi đi thì Trình Anh cũng trở về, hoá ra cậu ta tới siêu thị mua đồ ăn cho tôi. " Camon cậu nhiều lắm " ( vừa nói hận xong). Tuy nhiên có lẽ chỗ thức ăn đó ko giành cho tôi mà lại giành cho bà phù thuỷ kia. Vào trong phòng ko có tôi, Trình Anh tá hoá tìm, cậu cẩn thận hỏi chị gái thì nhận được câu trả lời cực phũ ( ko muốn nói đâu).
- Chị có thấy một cô gái cao tầm 1m56 ko? Mà ngủ trên giường em đấy ko?
- Chị đuổi về rồi.
- Cái gì? Sao chị lại quá đáng như vậy? _ Trình Anh nói lớn.
- Có phải vì con bé đó mà em chia tay Lâm?
- Tuỳ chị _ cậu ta thở dài vội cầm chìa khoá xe rồi phóng đi bỏ lại bà phù thuỷ với cái mặt tức anh ách.
Trở lại với tôi, chả hiểu sao nước mắt cứ chảy thành dòng, wae? Tôi đã làm gì để bị đối xử như thế? Ít ra bà phù thuỷ kia cũng phải xem xét tình hình như bọn Hằng chứ? Nhỡ đánh lầm thì còn biết đường nhưng chị ta hung hăng, nạt nộ như vậy khiến tôi nghĩ lại bây giờ vẫn thấy chết khiếp. Long ơi, cậu đang làm gì vậy? Nhớ vk ko? _ bất giác tôi nghĩ về Long, tò mò về việc cậu ấy đang làm gì trong khi tôi thê thảm thế này.
Thế rồi Trình Anh phóng xe chắn ngang đường lối khiến tôi ko đi được. Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ, giỏi lắm cậu ta và bà phù thuỷ kia đều đáng ghét như nhau. Ác quỷ đội lốt thiên thần.
- Lên xe, tôi trở về.
- Ko thèm _ tôi từ chối thẳng thừng.
- Đừng bước nữa, đường từ đây ra Hà Nội phải mất tận 5 cây đấy.
- Bộ tôi giống con lợn lắm sao? Giống đến nỗi bị các người bắt nạt _ tôi uất ức nói toạng ra hết những oan ức mà bản thân phải nhận từ bà chị dâu phù thuỷ.
- Chị Ly đã làm gì cậu?
-......._nuốt cục tức vào lòng tôi lạnh lùng ko đáp.
- Thay chị Ly, tôi xin lỗi cậu được chưa? _ Trình Anh xuống nước van tôi.
Nhưng nào đâu tôi chịu tha thứ nhanh như thế. Cậu ta càng cầu xin, tôi càng trơ như cục đá hờn cả thế giới.
- Cậu là người con gái thứ hai tôi cầu xin đấy.
- Thế ai là người đầu tiên? _ cậu ta đã vô tình kích thích trí tò mò của tôi.
- Người đầu tiên.....là nẹ của tôi!!!!!!
Thôi xong kiểu này mà bị quay thì chỉ có nước chết, quần áo tả tơi, đầu tóc bù xù hơn cả tổ quạ, soi gương mặt của mình qua gương, tôi lại liên tưởng đến bài Gương Mặt đáng thương của sếp Tùng. Nhưng cũng may là chị ta ko sống ảo như những người trên MXH. Có nghĩa là thấy cái gì lạ mắt thì quay rồi đăng lên Facebook với tốc độ chóng mặt.
- Mày là đứa nào? Dám úp sọt em trai tao phải ko? _ chị ta tuôn một tràng ko dễ nghe chút nào.
- GÌ? Úp sọt? _ ôi điên quá!
Nhìn gương mặt đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm của chị ta, tôi đành kể lại đầu đuôi sự việc, ko xót từng chữ nào. Để rồi sau khi hiểu ra, chị ta quăng cho tôi một nụ cười quấy bẩn. Ko những thế chị ta ném cho tôi một con Iphone 7 rồi nói: " đây là đt của Trình Anh, cứ bấm *101# là biết đt nó còn tận hơn 100 nghìn ". Nghi nghi tôi vẫn bấm thử, quả nhiên đúng như những gì bà phù thuỷ kia nói.
- Ế, thành ra mình bị nó lừa _ đần vãi.
- Bây giờ thì mày biến đi.
- Có chân tôi tự đi, ko cần đuổi.
" Xì ", đúng là một ngày ko thể nào nuốt trôi cơm được. Chắc chắn qua vụ này tôi sẽ thù Trình Anh suốt đời, suốt kiếp cho mà xem. Ngoài lề một chút là đường về nhà vừa lạnh vừa dài ( help me).
Sau khi tôi đi thì Trình Anh cũng trở về, hoá ra cậu ta tới siêu thị mua đồ ăn cho tôi. " Camon cậu nhiều lắm " ( vừa nói hận xong). Tuy nhiên có lẽ chỗ thức ăn đó ko giành cho tôi mà lại giành cho bà phù thuỷ kia. Vào trong phòng ko có tôi, Trình Anh tá hoá tìm, cậu cẩn thận hỏi chị gái thì nhận được câu trả lời cực phũ ( ko muốn nói đâu).
- Chị có thấy một cô gái cao tầm 1m56 ko? Mà ngủ trên giường em đấy ko?
- Chị đuổi về rồi.
- Cái gì? Sao chị lại quá đáng như vậy? _ Trình Anh nói lớn.
- Có phải vì con bé đó mà em chia tay Lâm?
- Tuỳ chị _ cậu ta thở dài vội cầm chìa khoá xe rồi phóng đi bỏ lại bà phù thuỷ với cái mặt tức anh ách.
Trở lại với tôi, chả hiểu sao nước mắt cứ chảy thành dòng, wae? Tôi đã làm gì để bị đối xử như thế? Ít ra bà phù thuỷ kia cũng phải xem xét tình hình như bọn Hằng chứ? Nhỡ đánh lầm thì còn biết đường nhưng chị ta hung hăng, nạt nộ như vậy khiến tôi nghĩ lại bây giờ vẫn thấy chết khiếp. Long ơi, cậu đang làm gì vậy? Nhớ vk ko? _ bất giác tôi nghĩ về Long, tò mò về việc cậu ấy đang làm gì trong khi tôi thê thảm thế này.
Thế rồi Trình Anh phóng xe chắn ngang đường lối khiến tôi ko đi được. Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ, giỏi lắm cậu ta và bà phù thuỷ kia đều đáng ghét như nhau. Ác quỷ đội lốt thiên thần.
- Lên xe, tôi trở về.
- Ko thèm _ tôi từ chối thẳng thừng.
- Đừng bước nữa, đường từ đây ra Hà Nội phải mất tận 5 cây đấy.
- Bộ tôi giống con lợn lắm sao? Giống đến nỗi bị các người bắt nạt _ tôi uất ức nói toạng ra hết những oan ức mà bản thân phải nhận từ bà chị dâu phù thuỷ.
- Chị Ly đã làm gì cậu?
-......._nuốt cục tức vào lòng tôi lạnh lùng ko đáp.
- Thay chị Ly, tôi xin lỗi cậu được chưa? _ Trình Anh xuống nước van tôi.
Nhưng nào đâu tôi chịu tha thứ nhanh như thế. Cậu ta càng cầu xin, tôi càng trơ như cục đá hờn cả thế giới.
- Cậu là người con gái thứ hai tôi cầu xin đấy.
- Thế ai là người đầu tiên? _ cậu ta đã vô tình kích thích trí tò mò của tôi.
- Người đầu tiên.....là nẹ của tôi!!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook