Người Yêu Cũ
-
Chương 35: Chồng tương lai của nhiên
" Bụp " - bố tôi đánh vào đầu tôi một phát tỏ ý nhắc nhở. - Có chết con cũng ko dạy cậu ta.
- Mày nói câu nữa thử xem _ bố tôi giơ cao cây roi lên.
- TẠI SAO BỐ CHỈ BIẾT LÀM THEO Ý MÌNH CHỨ? _ mỗi lần bố cầm cây roi lên là những nỗi buồn trong quá khứ tự dưng ùa về trong chốc lát.
- Cái gì? _ bố trừng mắt lên toan lao tới đánh tôi nhưng bị mẹ ngăn lại.
- Ông thôi đi, chẳng lẽ ông muốn Trình Anh nhìn thấy những chuyện đáng lẽ ko nên cãi nhau sao _ suýt thì bị ăn roi, may nhờ có mẹ ra tay nghĩa hiệp cứu giúp.
- Chúng ta xuống nhà đi, để hai đứa còn học bài _ mẹ dìu bố xuống với gương mặt ko thể mệt mỏi hơn.
- Hầy, gia đình cãi nhau thật tốn kém _ rõ ràng tên Trình Anh muốn đổ thêm dầu vào lửa mờ.
- Im đi. Mất bao nhiêu? Cậu biết à mà nói _ tôi cãi ngu thấy rõ.
- Xem này, tôi đã cài đặt báo thức từ 18h và bây giờ là 18h50, thử hỏi xem tốn bao nhiêu? _ hãy trả lại Trình Anh ngu đần ngu độn của ngày hôm qua cho tôi.
- Mặc kệ cậu, tóm lại hôm nay tôi ko có tâm trạng để dạy cậu, mời cậu về cho _ tôi đuổi khéo Trình Anh.
- Ko thích _ bị tôi đuổi về mà cái mặt vẫn câng câng trông rõ ghét.
- NHẤC CÁI MÔNG VÀ VỀ NGAY CHO _ muốn nghe hét thì bà đây sẽ hét thật to.
Trình Anh vội vàng bảo vệ hai lỗ tai của mình nhưng dù tôi có làm gì cậu ta cứ ngồi lì ở ghế.
- Rốt cuộc thì cậu muốn gì? _ hết cách rồi, đành cầu xin tình địch.
- Nếu cậu kể cho tôi chuyện khiến cậu phải buồn trong quá khứ, tôi sẽ về.
- Mố? Oát tờ heo? _ tôi trố mắt lên nhìn.
- Cớ gì tôi phải kể cho cậu nghe.
- Thế thì đêm nay tôi sẽ ngủ ở đây.
- Ok, tôi sẽ kể cho cậu nhưng phải hứa là về đấy.
- Kể đi _ Trình Anh ra lệnh cho tôi.
- Chuyện là........
Câu chuyện tôi đang kể cho cậu ta về tính chất thì 100% sự thật là ko thể. Cho tôi xin lỗi vì đã nói dối cậu nhé, ngàn lần xin lỗi.
Hết ngày mai là gia đình tôi lại trở về Hà Nội, sao lòng tôi có chút buồn man mác nhỉ? Tôi tự an ủi bản thân phải vui lên, phải tiếp tục sống, quan trọng hơn phải sống nốt phần đời còn lại giúp em trai tôi. Cha zố!
" Reng ", " reng ", chuông đt bàn kêu lên. Tôi hì hục chạy xuống nhà nghe máy.
- Alo?
- Nhiên cùng đồng bọn đây, bao giờ thì chế về _ lâu rồi mới được nghe giọng của tụi nó, hạnh phúc ghê.
- Nhớ các bạn quá! Tớ còn nốt ngày mai thì về _ tôi từ tốn trả lời.
- MAU MAU VẾ ĐỂ CÒN NHÌN MẶT CHỒNG TƯƠNG LAI CỦA NHIÊN NHÉ _ bỗng dưng tiếng Phương lầm lì rõ to vang lên.
Nhờ thế mà tôi bị sốc vì câu nói của Phương.
- Chồng tương lai á? _ tôi há hốc mồm nhắc lại.
- Yes lại sắp được đi ăn cỗ, quan trong hơn là phải bưng tráp cho nó, rõ mệt _ bạn Linh xinh đẹp cũng nhảy vào nốt.
- Trời ơi, quý hoá quá _ cứ thế tôi buôn dưa lê bán dưa chuột cùng tụi nó suốt mấy tiếng đồng hồ liền.
- Mày nói câu nữa thử xem _ bố tôi giơ cao cây roi lên.
- TẠI SAO BỐ CHỈ BIẾT LÀM THEO Ý MÌNH CHỨ? _ mỗi lần bố cầm cây roi lên là những nỗi buồn trong quá khứ tự dưng ùa về trong chốc lát.
- Cái gì? _ bố trừng mắt lên toan lao tới đánh tôi nhưng bị mẹ ngăn lại.
- Ông thôi đi, chẳng lẽ ông muốn Trình Anh nhìn thấy những chuyện đáng lẽ ko nên cãi nhau sao _ suýt thì bị ăn roi, may nhờ có mẹ ra tay nghĩa hiệp cứu giúp.
- Chúng ta xuống nhà đi, để hai đứa còn học bài _ mẹ dìu bố xuống với gương mặt ko thể mệt mỏi hơn.
- Hầy, gia đình cãi nhau thật tốn kém _ rõ ràng tên Trình Anh muốn đổ thêm dầu vào lửa mờ.
- Im đi. Mất bao nhiêu? Cậu biết à mà nói _ tôi cãi ngu thấy rõ.
- Xem này, tôi đã cài đặt báo thức từ 18h và bây giờ là 18h50, thử hỏi xem tốn bao nhiêu? _ hãy trả lại Trình Anh ngu đần ngu độn của ngày hôm qua cho tôi.
- Mặc kệ cậu, tóm lại hôm nay tôi ko có tâm trạng để dạy cậu, mời cậu về cho _ tôi đuổi khéo Trình Anh.
- Ko thích _ bị tôi đuổi về mà cái mặt vẫn câng câng trông rõ ghét.
- NHẤC CÁI MÔNG VÀ VỀ NGAY CHO _ muốn nghe hét thì bà đây sẽ hét thật to.
Trình Anh vội vàng bảo vệ hai lỗ tai của mình nhưng dù tôi có làm gì cậu ta cứ ngồi lì ở ghế.
- Rốt cuộc thì cậu muốn gì? _ hết cách rồi, đành cầu xin tình địch.
- Nếu cậu kể cho tôi chuyện khiến cậu phải buồn trong quá khứ, tôi sẽ về.
- Mố? Oát tờ heo? _ tôi trố mắt lên nhìn.
- Cớ gì tôi phải kể cho cậu nghe.
- Thế thì đêm nay tôi sẽ ngủ ở đây.
- Ok, tôi sẽ kể cho cậu nhưng phải hứa là về đấy.
- Kể đi _ Trình Anh ra lệnh cho tôi.
- Chuyện là........
Câu chuyện tôi đang kể cho cậu ta về tính chất thì 100% sự thật là ko thể. Cho tôi xin lỗi vì đã nói dối cậu nhé, ngàn lần xin lỗi.
Hết ngày mai là gia đình tôi lại trở về Hà Nội, sao lòng tôi có chút buồn man mác nhỉ? Tôi tự an ủi bản thân phải vui lên, phải tiếp tục sống, quan trọng hơn phải sống nốt phần đời còn lại giúp em trai tôi. Cha zố!
" Reng ", " reng ", chuông đt bàn kêu lên. Tôi hì hục chạy xuống nhà nghe máy.
- Alo?
- Nhiên cùng đồng bọn đây, bao giờ thì chế về _ lâu rồi mới được nghe giọng của tụi nó, hạnh phúc ghê.
- Nhớ các bạn quá! Tớ còn nốt ngày mai thì về _ tôi từ tốn trả lời.
- MAU MAU VẾ ĐỂ CÒN NHÌN MẶT CHỒNG TƯƠNG LAI CỦA NHIÊN NHÉ _ bỗng dưng tiếng Phương lầm lì rõ to vang lên.
Nhờ thế mà tôi bị sốc vì câu nói của Phương.
- Chồng tương lai á? _ tôi há hốc mồm nhắc lại.
- Yes lại sắp được đi ăn cỗ, quan trong hơn là phải bưng tráp cho nó, rõ mệt _ bạn Linh xinh đẹp cũng nhảy vào nốt.
- Trời ơi, quý hoá quá _ cứ thế tôi buôn dưa lê bán dưa chuột cùng tụi nó suốt mấy tiếng đồng hồ liền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook