Người Yêu Cũ
-
Chương 17: Anh trai đi xe sh đã bị tôi nốc ao
Lời thú nhận của Long đã làm tôi lỡ mất một nhịp tim, ngọt ngào đậm chất soái ca biết bao. Chắc sau chuyện này tình cảm tôi dành cho Long ngày càng nhiều ( Ahihi). Thú thật lần trở lại chốn cũ là một quyết định mạo hiểm với tôi, thứ nhất ko muốn gặp lại bạn cũ, thứ hai là hàng xóm và người thân cũ. Bởi vì bạn cũ thì các bạn biết lý do rồi đó, còn về người thân và hàng xóm thì có hàng ngàn, hàng trăm hay hàng vạn lý do để tôi trở nên ghét họ.
Người thân sao? Tôi ko chắc tôi có thể nhìn mặt họ, gọi tên họ một cách đúng nghĩa nhất. Từ cô, chú, cậu, dì, bác......họ đều ích kỷ, nhỏ nhen y hệt nhau. Chính họ là nguyên nhân khiến gia đình tôi mất đi đứa em trai thân thương, ngoan ngoãn, cục mịch. Dù cho mọi chuyện đã xảy ra từ rất lâu nhưng tôi sẽ ko bao giờ quên. Tôi căm phẫn bọn họ từ đầu đến cuối.
Đã thế bố mẹ còn bảo tôi đi bưng tráp giúp Như Băng - con của cô ruột tôi. Khỏi nói tôi phản đối dữ dội, chống trả quyết liệt: " Bố bị hâm à, chả thân chả chơi với nhau mà bảo con đi bưng ".
- Đi bưng thì sao? Ko chết đâu mà lo _ khiếp thật ông bố thật là.......
- A! Ko chịu đâu. Mất duyên, bố muốn con gái mình mất duyên F.A suốt đời phải ko?
Sau cùng vì thương con gái cộng với đòn đánh trúng tâm lí của bố tôi ( vì ông sợ nhất việc con gái ko có ai lấy) nên đã lấy lý do tôi bận học. Nhưng với điều kiện là phải đến nhà cô sớm và giúp đỡ ( xì, con ko thích) cô.
Vâng hôm nay là cái ngày ko mong muốn nhất đây. Dậy từ 5h30, trang điểm thật lỗng lậy ( khéo lấn áp cả cô dâu), diện váy trắng, giày đen. Đến nhà cô vào lúc 7h30 ( cố tình nhe) khiến bố tôi câm nín.
Đám cưới có khác, cô nào, dì nào, chị nào cũng xinh đẹp, kiêu sa và sang trọng. Tôi ko mong có ai đó sẽ để ý đến tôi, trong đầu chỉ duy nhất một câu thần chú: " Hãy xem tôi như người vô hình ". Vậy mà chắc chỉ là bằng miệng nên ko được giúp chăng? Một đứa bé trai tầm 8 tuổi ( nếu em trai tôi còn sống chắc cũng tầm tuổi như vậy) diện comle trông vô cùng lịch sự cơ mà sao cái miệng của nó vô duyên đến thế là cùng: " Mẹ ơi, chị này là ai mà lạ hoắc thế ạ? " _ đứa bé chỉ tay thẳng mặt tôi và hỏi mẹ nó.
Người mẹ còn đổ thêm dầu vào lửa nhìn thẳng vào tôi: " Ơ! Cháu là con cái nhà ai mà xinh thế? ".
Ờ thì bố mẹ cháu là ai thì liên quan gì đến cô mà thôi, cháu nể tình cô vừa khen cháu xinh nên ko tính toán.
- Cháu là con bố......
- Thư ra đây bố nhờ tí _ chưa nói hết bố tôi vô tình cứu tôi một ván cờ nguy hiểm.
- Vâng.
Tôi đi rồi, đằng sau vẫn còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm to nhỏ của cô lúc nãy. Tôi đoán chắc cô ấy cũng đã biết tôi là con cái nhà nào.
" Oh my god ", hoá ra chuyện bố nhờ là bảo tôi bưng cơm, bưng canh giúp ( vãi chưởng). " Con ghét bố nhất hôm nay, huhuhuhuhu ", dù ko muốn tôi vẫn phải làm, cũng may giày chỉ có 5 phân. Thế mà tôi còn định đi đôi cao gót của Nhiên 11 phân để cho bằng bạn bằng bè. Thử tưởng tượng đi đôi đó mà bưng cỗ chắc vào bệnh viện từ lâu rồi ( suýt chết).
Người thân sao? Tôi ko chắc tôi có thể nhìn mặt họ, gọi tên họ một cách đúng nghĩa nhất. Từ cô, chú, cậu, dì, bác......họ đều ích kỷ, nhỏ nhen y hệt nhau. Chính họ là nguyên nhân khiến gia đình tôi mất đi đứa em trai thân thương, ngoan ngoãn, cục mịch. Dù cho mọi chuyện đã xảy ra từ rất lâu nhưng tôi sẽ ko bao giờ quên. Tôi căm phẫn bọn họ từ đầu đến cuối.
Đã thế bố mẹ còn bảo tôi đi bưng tráp giúp Như Băng - con của cô ruột tôi. Khỏi nói tôi phản đối dữ dội, chống trả quyết liệt: " Bố bị hâm à, chả thân chả chơi với nhau mà bảo con đi bưng ".
- Đi bưng thì sao? Ko chết đâu mà lo _ khiếp thật ông bố thật là.......
- A! Ko chịu đâu. Mất duyên, bố muốn con gái mình mất duyên F.A suốt đời phải ko?
Sau cùng vì thương con gái cộng với đòn đánh trúng tâm lí của bố tôi ( vì ông sợ nhất việc con gái ko có ai lấy) nên đã lấy lý do tôi bận học. Nhưng với điều kiện là phải đến nhà cô sớm và giúp đỡ ( xì, con ko thích) cô.
Vâng hôm nay là cái ngày ko mong muốn nhất đây. Dậy từ 5h30, trang điểm thật lỗng lậy ( khéo lấn áp cả cô dâu), diện váy trắng, giày đen. Đến nhà cô vào lúc 7h30 ( cố tình nhe) khiến bố tôi câm nín.
Đám cưới có khác, cô nào, dì nào, chị nào cũng xinh đẹp, kiêu sa và sang trọng. Tôi ko mong có ai đó sẽ để ý đến tôi, trong đầu chỉ duy nhất một câu thần chú: " Hãy xem tôi như người vô hình ". Vậy mà chắc chỉ là bằng miệng nên ko được giúp chăng? Một đứa bé trai tầm 8 tuổi ( nếu em trai tôi còn sống chắc cũng tầm tuổi như vậy) diện comle trông vô cùng lịch sự cơ mà sao cái miệng của nó vô duyên đến thế là cùng: " Mẹ ơi, chị này là ai mà lạ hoắc thế ạ? " _ đứa bé chỉ tay thẳng mặt tôi và hỏi mẹ nó.
Người mẹ còn đổ thêm dầu vào lửa nhìn thẳng vào tôi: " Ơ! Cháu là con cái nhà ai mà xinh thế? ".
Ờ thì bố mẹ cháu là ai thì liên quan gì đến cô mà thôi, cháu nể tình cô vừa khen cháu xinh nên ko tính toán.
- Cháu là con bố......
- Thư ra đây bố nhờ tí _ chưa nói hết bố tôi vô tình cứu tôi một ván cờ nguy hiểm.
- Vâng.
Tôi đi rồi, đằng sau vẫn còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm to nhỏ của cô lúc nãy. Tôi đoán chắc cô ấy cũng đã biết tôi là con cái nhà nào.
" Oh my god ", hoá ra chuyện bố nhờ là bảo tôi bưng cơm, bưng canh giúp ( vãi chưởng). " Con ghét bố nhất hôm nay, huhuhuhuhu ", dù ko muốn tôi vẫn phải làm, cũng may giày chỉ có 5 phân. Thế mà tôi còn định đi đôi cao gót của Nhiên 11 phân để cho bằng bạn bằng bè. Thử tưởng tượng đi đôi đó mà bưng cỗ chắc vào bệnh viện từ lâu rồi ( suýt chết).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook