Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình
-
Chương 9
Dịch: Hạnh
Ăn xong, mọi người lại vào phòng karaoke hát hò.
Căn hộ Chu Gia Ngư và Nhậm Gia An sắm có ba phòng ngủ, một phòng khách, rộng hơn một trăm sáu mươi mét, cọc tiền gần hai triệu tệ. Lúc mới đầu, họ không định mua căn hộ lớn thế này, nhà lớn thì giá đắt. Nhưng nghĩ tới việc mình đều là con một, gia đình còn bốn người già, bố mẹ có tuổi, đi lại không tiện, thể nào cũng phải đón ông bà về ở cùng, nếu đến chỗ ở cũng chẳng có thì… Vậy nên họ mới cắn răng mua một căn hộ rộng rãi. Chỉ là bố mẹ cả hai vẫn còn khỏe mạnh, tạm thời không cần họ chăm lo nên hai vợ chồng sửa một căn phòng trống thành phòng karaoke. Rảnh rỗi thì vào hò hét mấy câu xả stress, cảm thấy rất sảng khoái.
Diệp Dương không ưa náo nhiệt nên không vào theo, chỉ giúp Chu Gia Ngư gọt rửa hoa quả trong bếp, Chu Gia Ngư bưng hoa quả vào thì bị mọi người giữ lại hát, căn bếp chỉ còn lại mình Diệp Dương. Diệp Dương càng rửa càng chậm, lo mình rửa xong lại chẳng còn việc gì làm. Nếu như có thể, cô định rửa hoa quả đến khi mọi người đi về.
Diệp Vị Quân vào nhà vệ sinh, lúc quay trở về thấy trong bếp có người bèn bước vào.
Cô rũ đầu miệt mài rửa hoa quả, không hề phát hiện ra anh. Ánh mắt anh đậu trên người cô, quần yếm ống rộng với áo sơ mi, hệt như một cô nữ sinh giản dị, khác hoàn toàn với dáng vẻ một người đẹp thành thị trang điểm tinh tế khi làm việc.
Anh vừa định mở lời hỏi cô có cần giúp không thì đã nghe cô nói: “Cậu định đợi tới bao giờ nữa?”
Anh ngẩn ra.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy là anh, ánh mắt cô thoáng vẻ ngạc nhiên: “Sao lại là anh, tôi còn tưởng Gia Ngư định đánh úp mình nữa.”
Diệp Vị Quân gật đầu: “Tôi thấy cô chăm chú rửa hoa quả nên không dám quấy rầy.”
Diệp Dương quay đầu lại, nhặt một quả táo lên rửa, vừa rửa cô vừa hỏi: “Sao anh lại ra ngoài?”
Diệp Vị Quân thấy cô quay lưng lại nói chuyện với mình, thoáng có vẻ không được tự nhiên. Anh bèn tiến lại giả vờ đang nhìn hoa quả, nói: “Bên trong ồn ào quá, tôi ra ngoài cho thoáng.”
Diệp Dương cười: “Tôi lại nhớ ra tối hôm đó anh nói tiệc rượu rất phiền phức, ít có người dám nói thẳng như vậy lắm.”
Cạnh bồn rửa có khay cherry đã rửa sạch sẽ, Diệp Vị Quân nhón một quả, gật đầu nói: “Cứ mỗi lần đến dịp thế này là lại khó xử.”
Diệp Dương đồng cảm: “Để người không giỏi giao tiếp đi xã giao thì làm khó người ta quá. Nếu là anh thì tôi đã từ chối Gia Ngư ngay rồi.”
Diệp Vị Quân cười, hỏi cô: “Vậy sao cô lại ở đây?”
Diệp Dương lặng lẽ thở dài: “Tôi tới lao động khổ sai, để cô ấy mắc nợ tôi, về sau bắt Gia Ngư phải đền.”
Những sợi tóc mai lơ thơ lướt qua gò má Diệp Dương theo động tác cô rửa hoa quả, khiến mặt cô ngưa ngứa, Diệp Dương định vén tóc ra sau tai, nhưng ngại hai tay đang ướt đẫm nước. Cô định dùng cổ tay gạt tóc ra nhưng lại thấy chắc không được, bèn thôi.
Diệp Vị Quân hỏi: “Cô cần tôi giúp không?”
Diệp Dương nhìn anh, cười nói: “Vậy phiền anh rồi.”
Diệp Vị Quân buông trái cherry xuống, lại gần cô thêm một chút, dùng ngón tay gạt hết tóc mai của cô ra sau tai, rồi đến bên còn lại, anh cũng vén lên gọn gàng. Chắc có lẽ vì ghé lại gần mà anh cảm thấy mùi hương dừa trên người cô càng nồng nàn hơn.
Diệp Dương cảm ơn anh. Nghĩ ra chuyện gì đó, cô lại hỏi: “Nghe nói các anh đã xem bản cắt thô của phim rồi?”
Diệp Vị Quân tỏ vẻ sợ hãi: “Tôi xem đến phát ớn mất.”
“À, đúng rồi, các anh phải cắt trailer, chắc chắn phải xem đi xem lại phim rồi.” Diệp Dương bừng tỉnh, “Tình hình thế nào vậy?”
Diệp Vị Quân nói: “Tốt hơn so với dự tính, có thể thấy được đạo diễn cũng có ý tưởng.”
Diệp Dương thoáng ngạc nhiên: “Thật chứ?”
Diệp Vị Quân nói: “Có thể kỳ vọng với nó thấp quá nên tôi mới hơi bất ngờ.”
Diệp Dương gật đầu như có điều gì đang suy nghĩ. Cô không nói gì nữa, chỉ cầm dao gọt hoa quả lên chuyên tâm gọt táo.
Diệp Vị Quân đứng mà thoáng có cảm giác vô công rồi nghề, anh vươn tay bưng khay cherry định đi, Diệp Dương bèn gọi anh lại ngay, cô nói: “Đợi tôi gọt xong táo thì anh hẵng bưng đi một thể, tôi không vào đâu.”
Diệp Vị Quân khựng lại trong giây lát, anh nói: “Cô không vào thì Gia Ngư cũng sẽ ra gọi cô thôi, không trốn được đâu.”
Diệp Dương nói: “Lát nữa thôi là cô ấy không tìm được tôi rồi.”
Diệp Vị Quân hỏi: “Cô định đi sao?”
Diệp Dương nói: “Tôi vốn đã bị lừa tới đây làm chân khổ sai, giờ làm xong việc, ở lại cũng chẳng để làm gì, anh đừng nói cho cô ấy biết, xuống nhà rồi tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô ấy, để cô ấy khỏi ra cản tôi về.”
Diệp Dương xuống nhà nhắn tin cho Chu Gia Ngư, rời khỏi khu chung cư, ngoài cổng có trạm xe bus, cô đứng đó đợi xe, chưa được bao lâu đã có một chiếc xe đỗ ngay trước mặt, cửa xe hạ xuống, Diệp Vị Quân kêu lên: “Diệp Dương.”
Diệp Dương rất bất ngờ, cô cúi người xuống hỏi: “Sao anh cũng ra đây vậy?”
Anh nói: “Đứng đây nói chuyện không tiện, cô lên xe trước đi.”
Diệp Dương đi vòng qua, mở cửa ngồi xuống ghế phụ lái.
Diệp Vị Quân hỏi: “Nhà cô ở đâu vậy?”
Diệp Dương nói: “Chùa Đồ Bạch, có tiện đường không?”
Diệp Vị Quân “ừ” một tiếng: “Tôi ở Vịnh Thanh Diệp, không thể tiện hơn được nữa.”
Diệp Dương gật đầu, chợt cô phát hiện ra chẳng còn gì để nói nữa, định bụng tìm đề tài nhưng trong thời gian ngắn ngủi, cô chẳng nghĩ ra được chuyện gì, thế là buồng xe chìm vào im lặng.
Trước đó, Chu Gia Ngư là điểm giao nhau của họ, có cô ở đó, họ chẳng thấy ngại ngần chút nào, nhưng giờ cô không có mặt, dường như chuyện giao lưu lại trở nên thừa thãi.
Diệp Vị Quân không phải người nhiều lời, anh mở đài, một giọng hát dịu dàng chân thành vang lên. Diệp Dương thấy rất quen nhưng không nhớ ra tên bài hát, đến khi nhạc đã phát gần xong rồi, đột nhiên cô lại lên tiếng: “Richard Hawley.”
Diệp Vị Quân ngạc nhiên: “Cô cũng nghe nhạc ông ấy sao?”
Diệp Dương nói: “Trước đó tôi từng nghe một lần rồi, đây là bài “Long Black Train” phải không?”
Diệp Vị Quân đáp “Ừ”.
Diệp Dương nhớ lại: “Từng có thời gian tôi rất thích bìa album “Late Night Final” của ông ấy. Một cửa hàng thức ăn nhanh, có vài người ngồi trước quầy, kẻ cúi đầu đọc báo, kẻ uống nước trái cây, kẻ đưa mắt nhìn quanh. Dưới quầy đặt một chiếc ghế, một bà cụ mặc bộ đồ họa tiết da báo ngồi đó ăn bánh mì, chiếc ghế bên cạnh bà cũ tới nỗi tróc cả da, lớp da cứ rũ rụp xuống. Phía ngoài cùng bên trái tấm bìa là một ông lão đội mũ cúi đầu mò đồ đạc trong túi, chiếc mũ không che nổi mái tóc bạc trắng của ông.”
Diệp Vị Quân cười: “Cô nhớ kỹ thật đấy.”
Diệp Dương nói: “Hình như gam màu của bức ảnh đó là màu vàng ấm, mang vẻ hiền hòa và điềm đạm của người lớn tuổi, tôi đặt nó làm ảnh đại diện trong một thời gian rất dài.”
Đài lại phát một bài hát mới, đó là một ca khúc khác của Richard Hawley – “Open Up Your Door”, khúc nhạc dạo nhẹ nhàng trong trẻo vang lên, Diệp Dương vốn định tìm lời để nói, nhưng lại chợt ngậm chặt miệng.
Diệp Vị Quân đánh vô lăng, chiếc xe rẽ vào một con đường phân luồng, chất giọng dịu dàng tang thương của Richard Hawley lại cất lên: “Open up your door. I can’t see your face no more. Love is so hard to find. and even harder to define…”
Diệp Dương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa đường phân luồng và con đường chính có một dải cây dài thật dài, dải cây xanh trồng rất nhiều hoa hồng, đủ màu sắc, đóa hoa nở rộ bung cánh vươn cao trên đầu cành, đung đưa theo gió, cũng có nhành mọc chĩa khỏi dải cây, mở cửa sổ ra là có thể thuận tay ngắt một cành.
“Oh, open up your door. Cos we’ve time to give. and I’m feeling it so much more…”
Đây là bài hát đầu tiên của Richard Hawley mà cô từng nghe, cũng là bài hát Trương Kiền chia sẻ với cô.
Tên bài hát dịch ra là “Hãy hé mở cánh cửa trái tim em”.
Khi đó cô và Trương Kiền đang mập mờ với thân phận bạn bè, mọi thứ đều trong tình trạng như có như không, vậy nên Trương Kiền chia sẻ một ca khúc như vậy rất dễ khiến người ta mơ mộng viển vông, mà cái mơ mộng viển vông này lại khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Trương Kiền là người thắng cuộc trong trò chơi đầu thai, bố anh là diễn viên kịch nói, mẹ là diễn viên múa, là một gia đình nghệ thuật điển hình. Từ nhỏ anh đã thấm nhuần nghệ thuật, anh có gu thẩm mỹ chín muồi, dù piano và guitar không phải ngón nghề chính nhưng đó cũng là sở thích của anh, mang ra là chơi được. Nghỉ Đông, anh được bố mẹ đưa đi du lịch, đi Nhật, đi Mỹ, đi Anh, đi Úc… Còn cô chỉ là cô gái quê ở một thị trấn nhỏ đất phương Nam, trước khi thi vào đại học trên Bắc Kinh, cô còn chưa rời khỏi tỉnh, chứ đừng nói tới sở thích gì, cô vốn chẳng có tư cách bồi dưỡng được những sở thích thanh tao ấy, cùng lắm cũng chỉ có đọc sách, xem phim mà thôi.
Tự tin trên phương diện tinh thần là một mặt, tự ti trên phương diện vật chất là một mặt khác.
Hồi còn chưa từng yêu ai, cô cảm thấy cuộc sống rất túng quẫn, nếu yêu, bỏ ra thêm một khoản tiền để hoang phí, cô sẽ lại càng túng quẫn hơn. Cô không thể để Trương Kiền ngày ngày cùng mình ăn đồ trong căng tin, chen chúc dạo bộ trên đường, ngắm sao trời. Hiển nhiên Trương Kiền không phải dạng người chất phác giản dị, có tình yêu uống nước cũng thấy no rồi. Nhưng đồng thời, cô cũng không nghĩ lúc yêu nhau, người con trai nên trả tiền cho mọi cuộc hẹn. Cô cảm thấy có qua có lại là chuyện công bằng. Tóm lại, nghĩ hết mọi mặt thì cô cảm thấy mình không đủ điều kiện để yêu đương, đặc biệt là yêu Trương Kiền.
Dù hiện thực chèn ép Diệp Dương, không cho cô nghĩ tới chuyện yêu Trương Kiền, nhưng Trương Kiền liên tục phát tín hiệu cho cô, vậy là cô lại rơi vào trạng thái giằng co nửa muốn nửa không.
Trong giai đoạn này, bạn cùng phòng của cô là Trần Mật chia tay với bạn trai, chuyện này khiến cô hoàn toàn trở nên tỉnh táo trước Trương Kiền.
Trần Mật là người Tây An, gia cảnh rất khấm khá, không phải là con gái nhà giàu đáng giá bạc tỷ, mà là loại khá giả nhà có công xưởng, gia sản tiền triệu. Trông đã biết cô ấy là một cô công chúa nhỏ, được nuông chiều từ tấm bé nhưng không hề hư hỏng. Trần Mật là kiểu người mà tới thân con gái như Diệp Dương nhìn cô cũng chẳng mong cô phải chịu khổ. Trần Mật học cấp ba ở Tây An, yêu một cậu bạn trai. Cậu bạn trai này cũng là người bản địa như không phải dân thành phố, nhà cậu ta ở vùng ngoại ô cách đó hơi xa, gia cảnh cũng không khá lắm. Người bạn trai không thi đỗ đại học tại Bắc Kinh, chỉ có thể học đại học tại Tây An. Nhưng chuyện này cũng chẳng cản trở tình yêu của Trần Mật và người bạn trai. Trần Mật thường đi đi lại lại giữa Bắc Kinh và Tây An, gần như cứ nửa tháng lại đi một chuyến. Trong vòng một năm cô không qua Tây An vài chục thì cũng phải tới mười mấy lần. Trần Mật cất hết vé xe lại, có ngày rảnh rỗi mang ra đếm chơi, nói chỉ tính phí đi đường thôi cũng đã mất hơn ba mươi nghìn tệ rồi.
Bạn trai cô ấy cũng từng tới Bắc Kinh, nhưng số lần cũng rất ít ỏi.
Trần Mật và bạn trai thường gọi điện thoại cho nhau vào buổi tối, nếu phòng ngủ tắt đèn rồi, cô sẽ trùm chăn thì thầm trò chuyện. Nhưng Diệp Dương vẫn có thể nghe được đôi lời. Hai người thường nhắc tới chuyện sau khi kết hôn, có lúc nói rất vui vẻ, có lúc lại thành ra cãi vã. Diệp Dương nhớ khá rõ có lần họ cãi nhau hình như là vì bạn trai Trần Mật lo cô sẽ đối xử không tốt với bố mẹ cậu ta. Trần Mật rất giận, nói bạn trai suy bụng ta ra bụng người, họ đối xử tốt với cô thì đương nhiên cô cũng đối xử tốt với họ…
Vì thường xuyên cãi nhau vì những chuyện như vậy, đi lại cũng vất vả mệt nhọc, Trần Mật thấy hơi mệt mỏi. Cô nói bạn trai yêu mình, mình cũng yêu cậu ta, nhưng sự bất đồng giữa gia đình thật sự sẽ dẫn đến khác biệt trong cách đối nhân xử thế, mà khi mới bắt đầu, những khác biệt này không được rõ ràng lắm, nhưng khi lớn dần, nó cũng sẽ chậm rãi thể hiện ra ngoài. Quan trọng là về sau, những khác biệt này rất khó thay đổi, vậy nên mâu thuẫn giữa cô và bạn trai càng lúc càng nhiều. Trần Mật không biết mình có nên duy trì mối tình không nhìn thấy được tương lai này không.
Mùa Đông năm hai, cuối cùng Trần Mật cũng chia tay với bạn trai. Sau khi chia tay, hai người ngồi xuống, trò chuyện với nhau thật chân thành. Trần Mật nói, cô đã thở phào nhẹ nhõm, bạn trai Trần Mật nói, cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi chuyện này xảy ra, Diệp Dương khinh thường bốn chữ “môn đăng hộ đối”, cô cảm thấy đây là tư tưởng hủ bại, giờ cô mới lĩnh hội được sâu sắc “hộ đối” ở đây không phải tư tưởng hủ bại, mà là một sự sáng suốt phổ biến.
Nhưng Trần Mật cũng không vì bản thân thất bại mà khuyên Diệp Dương đừng yêu Trương Kiền. Cô ấy nói mỗi người một khác, cô và bạn trai mình không đi tới đâu, không có nghĩa Diệp Dương và Trương Kiền cũng vậy. Cô nói Diệp Dương đừng bị ảnh hưởng bởi mình và bạn trai cũ. Nên yêu thì cứ yêu, họ còn đang học đại học, việc gì phải sợ thử một phen.
Từ những lời này, có thể thấy Trần Mật là người quan tâm tới quá trình hơn kết quả. Nhưng Diệp Dương thì không như vậy, cô là kiểu người nếu ngay từ đầu đã biết chuyện chẳng có kết cục tốt đẹp gì thì thà rằng đừng có bắt đầu.
Diệp Dương không định tiếp tục mập mờ với Trương Kiền nữa, nếu không, có miếng thịt treo ngay bên miệng mà không ăn được thì thật là chẳng ra gì.
Trương Kiền cũng chẳng phải loại người biết người ta không có ý với mình mà cứ nhằng nhẵng bám theo, sau hai lần cô không nhận điện thoại, phía bên anh cũng chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Sau khi Trương Kiền không liên lạc với Diệp Dương nữa, cô thoáng có cảm giác hồn bay phách lạc vì thất tình. Nhưng trạng thái này cũng chẳng kéo dài, dù sao cô cũng còn trẻ, lòng tự trọng cao, từ nhỏ đã không ở bên bố mẹ, những quyết định quan trọng trong đời cô toàn chỉ do mình cô quyết. Tính cách cô có một mặt dịu dàng ôn hòa, cũng có mặt khác lạnh lùng hà khắc. Lại thêm cả việc đang là cuối học kỳ, cô phải chuẩn bị thi cử, phải đi làm thêm nên không có thời gian buồn bã âu sầu.
Kết thúc kỳ thi, cô không về nhà trong dịp nghỉ Đông mà xin ở lại trường học. Kelsey Coffee làm việc cả năm, cô ở lại làm thêm, hôm nào cũng làm tới hơn mười một giờ tối, có lúc đến tận quá ba giờ sáng, vậy là chẳng còn thời gian mà nghĩ tới Trương Kiền rồi.
Hôm giao thừa, cô kết thúc một ngày làm việc, trở về ký túc, lúc này cũng đã mệt rã rời rồi. Sau khi gọi điện cho người nhà thì chỉ còn nửa tiếng nữa là tới năm mới, nhưng cô chẳng buồn chờ đợi, cứ thế ngủ luôn. Trong mơ màng, cô nghe tiếng chuông reo lên, bèn mò điện thoại ra từ dưới gối, Alô một tiếng, đầu bên kia im lặng thật lâu.
Diệp Dương dần tỉnh táo lại, nhìn màn hình. Là Trương Kiền.
Cô cũng không lên tiếng.
Hai bên cùng chìm vào im lặng.
Sự lặng yên này kéo dài thật lâu. Trong trầm lặng, Diệp Dương có thể nghe được tiếng ồn ào bên anh, chắc chắn rất náo nhiệt. Chợt cô lại thấy xót xa, bèn hạ giọng nói một câu, năm mới vui vẻ.
Đầu dây bên kia ngắt máy.
Diệp Dương định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nằm xuống ngủ tiếp nhưng không tài nào ngủ nổi.
Cô mở bài hát “Open Up Your Door” trên điện thoại, nghe suốt đêm.
Đây là một bài hát rất phù hợp để lắng nghe khi đêm về, ngâm nga khẽ khàng, bùi tai nghe mà như say.
Người đó cứ hát mãi: “Open up your door, Open up your door, Open up your door…”
Nghe nhiều, cô thật sự nảy ra ảo giác như có người đang gõ cửa.
Nghe đi, người ấy thật sự đang giục bạn, mau mở cửa đi, mau mở cửa đi, tôi không đợi được nữa rồi.
Tưởng tượng, mà đẹp tới mức muốn bật khóc.
Ăn xong, mọi người lại vào phòng karaoke hát hò.
Căn hộ Chu Gia Ngư và Nhậm Gia An sắm có ba phòng ngủ, một phòng khách, rộng hơn một trăm sáu mươi mét, cọc tiền gần hai triệu tệ. Lúc mới đầu, họ không định mua căn hộ lớn thế này, nhà lớn thì giá đắt. Nhưng nghĩ tới việc mình đều là con một, gia đình còn bốn người già, bố mẹ có tuổi, đi lại không tiện, thể nào cũng phải đón ông bà về ở cùng, nếu đến chỗ ở cũng chẳng có thì… Vậy nên họ mới cắn răng mua một căn hộ rộng rãi. Chỉ là bố mẹ cả hai vẫn còn khỏe mạnh, tạm thời không cần họ chăm lo nên hai vợ chồng sửa một căn phòng trống thành phòng karaoke. Rảnh rỗi thì vào hò hét mấy câu xả stress, cảm thấy rất sảng khoái.
Diệp Dương không ưa náo nhiệt nên không vào theo, chỉ giúp Chu Gia Ngư gọt rửa hoa quả trong bếp, Chu Gia Ngư bưng hoa quả vào thì bị mọi người giữ lại hát, căn bếp chỉ còn lại mình Diệp Dương. Diệp Dương càng rửa càng chậm, lo mình rửa xong lại chẳng còn việc gì làm. Nếu như có thể, cô định rửa hoa quả đến khi mọi người đi về.
Diệp Vị Quân vào nhà vệ sinh, lúc quay trở về thấy trong bếp có người bèn bước vào.
Cô rũ đầu miệt mài rửa hoa quả, không hề phát hiện ra anh. Ánh mắt anh đậu trên người cô, quần yếm ống rộng với áo sơ mi, hệt như một cô nữ sinh giản dị, khác hoàn toàn với dáng vẻ một người đẹp thành thị trang điểm tinh tế khi làm việc.
Anh vừa định mở lời hỏi cô có cần giúp không thì đã nghe cô nói: “Cậu định đợi tới bao giờ nữa?”
Anh ngẩn ra.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy là anh, ánh mắt cô thoáng vẻ ngạc nhiên: “Sao lại là anh, tôi còn tưởng Gia Ngư định đánh úp mình nữa.”
Diệp Vị Quân gật đầu: “Tôi thấy cô chăm chú rửa hoa quả nên không dám quấy rầy.”
Diệp Dương quay đầu lại, nhặt một quả táo lên rửa, vừa rửa cô vừa hỏi: “Sao anh lại ra ngoài?”
Diệp Vị Quân thấy cô quay lưng lại nói chuyện với mình, thoáng có vẻ không được tự nhiên. Anh bèn tiến lại giả vờ đang nhìn hoa quả, nói: “Bên trong ồn ào quá, tôi ra ngoài cho thoáng.”
Diệp Dương cười: “Tôi lại nhớ ra tối hôm đó anh nói tiệc rượu rất phiền phức, ít có người dám nói thẳng như vậy lắm.”
Cạnh bồn rửa có khay cherry đã rửa sạch sẽ, Diệp Vị Quân nhón một quả, gật đầu nói: “Cứ mỗi lần đến dịp thế này là lại khó xử.”
Diệp Dương đồng cảm: “Để người không giỏi giao tiếp đi xã giao thì làm khó người ta quá. Nếu là anh thì tôi đã từ chối Gia Ngư ngay rồi.”
Diệp Vị Quân cười, hỏi cô: “Vậy sao cô lại ở đây?”
Diệp Dương lặng lẽ thở dài: “Tôi tới lao động khổ sai, để cô ấy mắc nợ tôi, về sau bắt Gia Ngư phải đền.”
Những sợi tóc mai lơ thơ lướt qua gò má Diệp Dương theo động tác cô rửa hoa quả, khiến mặt cô ngưa ngứa, Diệp Dương định vén tóc ra sau tai, nhưng ngại hai tay đang ướt đẫm nước. Cô định dùng cổ tay gạt tóc ra nhưng lại thấy chắc không được, bèn thôi.
Diệp Vị Quân hỏi: “Cô cần tôi giúp không?”
Diệp Dương nhìn anh, cười nói: “Vậy phiền anh rồi.”
Diệp Vị Quân buông trái cherry xuống, lại gần cô thêm một chút, dùng ngón tay gạt hết tóc mai của cô ra sau tai, rồi đến bên còn lại, anh cũng vén lên gọn gàng. Chắc có lẽ vì ghé lại gần mà anh cảm thấy mùi hương dừa trên người cô càng nồng nàn hơn.
Diệp Dương cảm ơn anh. Nghĩ ra chuyện gì đó, cô lại hỏi: “Nghe nói các anh đã xem bản cắt thô của phim rồi?”
Diệp Vị Quân tỏ vẻ sợ hãi: “Tôi xem đến phát ớn mất.”
“À, đúng rồi, các anh phải cắt trailer, chắc chắn phải xem đi xem lại phim rồi.” Diệp Dương bừng tỉnh, “Tình hình thế nào vậy?”
Diệp Vị Quân nói: “Tốt hơn so với dự tính, có thể thấy được đạo diễn cũng có ý tưởng.”
Diệp Dương thoáng ngạc nhiên: “Thật chứ?”
Diệp Vị Quân nói: “Có thể kỳ vọng với nó thấp quá nên tôi mới hơi bất ngờ.”
Diệp Dương gật đầu như có điều gì đang suy nghĩ. Cô không nói gì nữa, chỉ cầm dao gọt hoa quả lên chuyên tâm gọt táo.
Diệp Vị Quân đứng mà thoáng có cảm giác vô công rồi nghề, anh vươn tay bưng khay cherry định đi, Diệp Dương bèn gọi anh lại ngay, cô nói: “Đợi tôi gọt xong táo thì anh hẵng bưng đi một thể, tôi không vào đâu.”
Diệp Vị Quân khựng lại trong giây lát, anh nói: “Cô không vào thì Gia Ngư cũng sẽ ra gọi cô thôi, không trốn được đâu.”
Diệp Dương nói: “Lát nữa thôi là cô ấy không tìm được tôi rồi.”
Diệp Vị Quân hỏi: “Cô định đi sao?”
Diệp Dương nói: “Tôi vốn đã bị lừa tới đây làm chân khổ sai, giờ làm xong việc, ở lại cũng chẳng để làm gì, anh đừng nói cho cô ấy biết, xuống nhà rồi tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô ấy, để cô ấy khỏi ra cản tôi về.”
Diệp Dương xuống nhà nhắn tin cho Chu Gia Ngư, rời khỏi khu chung cư, ngoài cổng có trạm xe bus, cô đứng đó đợi xe, chưa được bao lâu đã có một chiếc xe đỗ ngay trước mặt, cửa xe hạ xuống, Diệp Vị Quân kêu lên: “Diệp Dương.”
Diệp Dương rất bất ngờ, cô cúi người xuống hỏi: “Sao anh cũng ra đây vậy?”
Anh nói: “Đứng đây nói chuyện không tiện, cô lên xe trước đi.”
Diệp Dương đi vòng qua, mở cửa ngồi xuống ghế phụ lái.
Diệp Vị Quân hỏi: “Nhà cô ở đâu vậy?”
Diệp Dương nói: “Chùa Đồ Bạch, có tiện đường không?”
Diệp Vị Quân “ừ” một tiếng: “Tôi ở Vịnh Thanh Diệp, không thể tiện hơn được nữa.”
Diệp Dương gật đầu, chợt cô phát hiện ra chẳng còn gì để nói nữa, định bụng tìm đề tài nhưng trong thời gian ngắn ngủi, cô chẳng nghĩ ra được chuyện gì, thế là buồng xe chìm vào im lặng.
Trước đó, Chu Gia Ngư là điểm giao nhau của họ, có cô ở đó, họ chẳng thấy ngại ngần chút nào, nhưng giờ cô không có mặt, dường như chuyện giao lưu lại trở nên thừa thãi.
Diệp Vị Quân không phải người nhiều lời, anh mở đài, một giọng hát dịu dàng chân thành vang lên. Diệp Dương thấy rất quen nhưng không nhớ ra tên bài hát, đến khi nhạc đã phát gần xong rồi, đột nhiên cô lại lên tiếng: “Richard Hawley.”
Diệp Vị Quân ngạc nhiên: “Cô cũng nghe nhạc ông ấy sao?”
Diệp Dương nói: “Trước đó tôi từng nghe một lần rồi, đây là bài “Long Black Train” phải không?”
Diệp Vị Quân đáp “Ừ”.
Diệp Dương nhớ lại: “Từng có thời gian tôi rất thích bìa album “Late Night Final” của ông ấy. Một cửa hàng thức ăn nhanh, có vài người ngồi trước quầy, kẻ cúi đầu đọc báo, kẻ uống nước trái cây, kẻ đưa mắt nhìn quanh. Dưới quầy đặt một chiếc ghế, một bà cụ mặc bộ đồ họa tiết da báo ngồi đó ăn bánh mì, chiếc ghế bên cạnh bà cũ tới nỗi tróc cả da, lớp da cứ rũ rụp xuống. Phía ngoài cùng bên trái tấm bìa là một ông lão đội mũ cúi đầu mò đồ đạc trong túi, chiếc mũ không che nổi mái tóc bạc trắng của ông.”
Diệp Vị Quân cười: “Cô nhớ kỹ thật đấy.”
Diệp Dương nói: “Hình như gam màu của bức ảnh đó là màu vàng ấm, mang vẻ hiền hòa và điềm đạm của người lớn tuổi, tôi đặt nó làm ảnh đại diện trong một thời gian rất dài.”
Đài lại phát một bài hát mới, đó là một ca khúc khác của Richard Hawley – “Open Up Your Door”, khúc nhạc dạo nhẹ nhàng trong trẻo vang lên, Diệp Dương vốn định tìm lời để nói, nhưng lại chợt ngậm chặt miệng.
Diệp Vị Quân đánh vô lăng, chiếc xe rẽ vào một con đường phân luồng, chất giọng dịu dàng tang thương của Richard Hawley lại cất lên: “Open up your door. I can’t see your face no more. Love is so hard to find. and even harder to define…”
Diệp Dương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa đường phân luồng và con đường chính có một dải cây dài thật dài, dải cây xanh trồng rất nhiều hoa hồng, đủ màu sắc, đóa hoa nở rộ bung cánh vươn cao trên đầu cành, đung đưa theo gió, cũng có nhành mọc chĩa khỏi dải cây, mở cửa sổ ra là có thể thuận tay ngắt một cành.
“Oh, open up your door. Cos we’ve time to give. and I’m feeling it so much more…”
Đây là bài hát đầu tiên của Richard Hawley mà cô từng nghe, cũng là bài hát Trương Kiền chia sẻ với cô.
Tên bài hát dịch ra là “Hãy hé mở cánh cửa trái tim em”.
Khi đó cô và Trương Kiền đang mập mờ với thân phận bạn bè, mọi thứ đều trong tình trạng như có như không, vậy nên Trương Kiền chia sẻ một ca khúc như vậy rất dễ khiến người ta mơ mộng viển vông, mà cái mơ mộng viển vông này lại khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Trương Kiền là người thắng cuộc trong trò chơi đầu thai, bố anh là diễn viên kịch nói, mẹ là diễn viên múa, là một gia đình nghệ thuật điển hình. Từ nhỏ anh đã thấm nhuần nghệ thuật, anh có gu thẩm mỹ chín muồi, dù piano và guitar không phải ngón nghề chính nhưng đó cũng là sở thích của anh, mang ra là chơi được. Nghỉ Đông, anh được bố mẹ đưa đi du lịch, đi Nhật, đi Mỹ, đi Anh, đi Úc… Còn cô chỉ là cô gái quê ở một thị trấn nhỏ đất phương Nam, trước khi thi vào đại học trên Bắc Kinh, cô còn chưa rời khỏi tỉnh, chứ đừng nói tới sở thích gì, cô vốn chẳng có tư cách bồi dưỡng được những sở thích thanh tao ấy, cùng lắm cũng chỉ có đọc sách, xem phim mà thôi.
Tự tin trên phương diện tinh thần là một mặt, tự ti trên phương diện vật chất là một mặt khác.
Hồi còn chưa từng yêu ai, cô cảm thấy cuộc sống rất túng quẫn, nếu yêu, bỏ ra thêm một khoản tiền để hoang phí, cô sẽ lại càng túng quẫn hơn. Cô không thể để Trương Kiền ngày ngày cùng mình ăn đồ trong căng tin, chen chúc dạo bộ trên đường, ngắm sao trời. Hiển nhiên Trương Kiền không phải dạng người chất phác giản dị, có tình yêu uống nước cũng thấy no rồi. Nhưng đồng thời, cô cũng không nghĩ lúc yêu nhau, người con trai nên trả tiền cho mọi cuộc hẹn. Cô cảm thấy có qua có lại là chuyện công bằng. Tóm lại, nghĩ hết mọi mặt thì cô cảm thấy mình không đủ điều kiện để yêu đương, đặc biệt là yêu Trương Kiền.
Dù hiện thực chèn ép Diệp Dương, không cho cô nghĩ tới chuyện yêu Trương Kiền, nhưng Trương Kiền liên tục phát tín hiệu cho cô, vậy là cô lại rơi vào trạng thái giằng co nửa muốn nửa không.
Trong giai đoạn này, bạn cùng phòng của cô là Trần Mật chia tay với bạn trai, chuyện này khiến cô hoàn toàn trở nên tỉnh táo trước Trương Kiền.
Trần Mật là người Tây An, gia cảnh rất khấm khá, không phải là con gái nhà giàu đáng giá bạc tỷ, mà là loại khá giả nhà có công xưởng, gia sản tiền triệu. Trông đã biết cô ấy là một cô công chúa nhỏ, được nuông chiều từ tấm bé nhưng không hề hư hỏng. Trần Mật là kiểu người mà tới thân con gái như Diệp Dương nhìn cô cũng chẳng mong cô phải chịu khổ. Trần Mật học cấp ba ở Tây An, yêu một cậu bạn trai. Cậu bạn trai này cũng là người bản địa như không phải dân thành phố, nhà cậu ta ở vùng ngoại ô cách đó hơi xa, gia cảnh cũng không khá lắm. Người bạn trai không thi đỗ đại học tại Bắc Kinh, chỉ có thể học đại học tại Tây An. Nhưng chuyện này cũng chẳng cản trở tình yêu của Trần Mật và người bạn trai. Trần Mật thường đi đi lại lại giữa Bắc Kinh và Tây An, gần như cứ nửa tháng lại đi một chuyến. Trong vòng một năm cô không qua Tây An vài chục thì cũng phải tới mười mấy lần. Trần Mật cất hết vé xe lại, có ngày rảnh rỗi mang ra đếm chơi, nói chỉ tính phí đi đường thôi cũng đã mất hơn ba mươi nghìn tệ rồi.
Bạn trai cô ấy cũng từng tới Bắc Kinh, nhưng số lần cũng rất ít ỏi.
Trần Mật và bạn trai thường gọi điện thoại cho nhau vào buổi tối, nếu phòng ngủ tắt đèn rồi, cô sẽ trùm chăn thì thầm trò chuyện. Nhưng Diệp Dương vẫn có thể nghe được đôi lời. Hai người thường nhắc tới chuyện sau khi kết hôn, có lúc nói rất vui vẻ, có lúc lại thành ra cãi vã. Diệp Dương nhớ khá rõ có lần họ cãi nhau hình như là vì bạn trai Trần Mật lo cô sẽ đối xử không tốt với bố mẹ cậu ta. Trần Mật rất giận, nói bạn trai suy bụng ta ra bụng người, họ đối xử tốt với cô thì đương nhiên cô cũng đối xử tốt với họ…
Vì thường xuyên cãi nhau vì những chuyện như vậy, đi lại cũng vất vả mệt nhọc, Trần Mật thấy hơi mệt mỏi. Cô nói bạn trai yêu mình, mình cũng yêu cậu ta, nhưng sự bất đồng giữa gia đình thật sự sẽ dẫn đến khác biệt trong cách đối nhân xử thế, mà khi mới bắt đầu, những khác biệt này không được rõ ràng lắm, nhưng khi lớn dần, nó cũng sẽ chậm rãi thể hiện ra ngoài. Quan trọng là về sau, những khác biệt này rất khó thay đổi, vậy nên mâu thuẫn giữa cô và bạn trai càng lúc càng nhiều. Trần Mật không biết mình có nên duy trì mối tình không nhìn thấy được tương lai này không.
Mùa Đông năm hai, cuối cùng Trần Mật cũng chia tay với bạn trai. Sau khi chia tay, hai người ngồi xuống, trò chuyện với nhau thật chân thành. Trần Mật nói, cô đã thở phào nhẹ nhõm, bạn trai Trần Mật nói, cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi chuyện này xảy ra, Diệp Dương khinh thường bốn chữ “môn đăng hộ đối”, cô cảm thấy đây là tư tưởng hủ bại, giờ cô mới lĩnh hội được sâu sắc “hộ đối” ở đây không phải tư tưởng hủ bại, mà là một sự sáng suốt phổ biến.
Nhưng Trần Mật cũng không vì bản thân thất bại mà khuyên Diệp Dương đừng yêu Trương Kiền. Cô ấy nói mỗi người một khác, cô và bạn trai mình không đi tới đâu, không có nghĩa Diệp Dương và Trương Kiền cũng vậy. Cô nói Diệp Dương đừng bị ảnh hưởng bởi mình và bạn trai cũ. Nên yêu thì cứ yêu, họ còn đang học đại học, việc gì phải sợ thử một phen.
Từ những lời này, có thể thấy Trần Mật là người quan tâm tới quá trình hơn kết quả. Nhưng Diệp Dương thì không như vậy, cô là kiểu người nếu ngay từ đầu đã biết chuyện chẳng có kết cục tốt đẹp gì thì thà rằng đừng có bắt đầu.
Diệp Dương không định tiếp tục mập mờ với Trương Kiền nữa, nếu không, có miếng thịt treo ngay bên miệng mà không ăn được thì thật là chẳng ra gì.
Trương Kiền cũng chẳng phải loại người biết người ta không có ý với mình mà cứ nhằng nhẵng bám theo, sau hai lần cô không nhận điện thoại, phía bên anh cũng chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Sau khi Trương Kiền không liên lạc với Diệp Dương nữa, cô thoáng có cảm giác hồn bay phách lạc vì thất tình. Nhưng trạng thái này cũng chẳng kéo dài, dù sao cô cũng còn trẻ, lòng tự trọng cao, từ nhỏ đã không ở bên bố mẹ, những quyết định quan trọng trong đời cô toàn chỉ do mình cô quyết. Tính cách cô có một mặt dịu dàng ôn hòa, cũng có mặt khác lạnh lùng hà khắc. Lại thêm cả việc đang là cuối học kỳ, cô phải chuẩn bị thi cử, phải đi làm thêm nên không có thời gian buồn bã âu sầu.
Kết thúc kỳ thi, cô không về nhà trong dịp nghỉ Đông mà xin ở lại trường học. Kelsey Coffee làm việc cả năm, cô ở lại làm thêm, hôm nào cũng làm tới hơn mười một giờ tối, có lúc đến tận quá ba giờ sáng, vậy là chẳng còn thời gian mà nghĩ tới Trương Kiền rồi.
Hôm giao thừa, cô kết thúc một ngày làm việc, trở về ký túc, lúc này cũng đã mệt rã rời rồi. Sau khi gọi điện cho người nhà thì chỉ còn nửa tiếng nữa là tới năm mới, nhưng cô chẳng buồn chờ đợi, cứ thế ngủ luôn. Trong mơ màng, cô nghe tiếng chuông reo lên, bèn mò điện thoại ra từ dưới gối, Alô một tiếng, đầu bên kia im lặng thật lâu.
Diệp Dương dần tỉnh táo lại, nhìn màn hình. Là Trương Kiền.
Cô cũng không lên tiếng.
Hai bên cùng chìm vào im lặng.
Sự lặng yên này kéo dài thật lâu. Trong trầm lặng, Diệp Dương có thể nghe được tiếng ồn ào bên anh, chắc chắn rất náo nhiệt. Chợt cô lại thấy xót xa, bèn hạ giọng nói một câu, năm mới vui vẻ.
Đầu dây bên kia ngắt máy.
Diệp Dương định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nằm xuống ngủ tiếp nhưng không tài nào ngủ nổi.
Cô mở bài hát “Open Up Your Door” trên điện thoại, nghe suốt đêm.
Đây là một bài hát rất phù hợp để lắng nghe khi đêm về, ngâm nga khẽ khàng, bùi tai nghe mà như say.
Người đó cứ hát mãi: “Open up your door, Open up your door, Open up your door…”
Nghe nhiều, cô thật sự nảy ra ảo giác như có người đang gõ cửa.
Nghe đi, người ấy thật sự đang giục bạn, mau mở cửa đi, mau mở cửa đi, tôi không đợi được nữa rồi.
Tưởng tượng, mà đẹp tới mức muốn bật khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook