Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình
-
Chương 8
Dịch: Hạnh
Hôm chủ nhật, Diệp Dương bê một chậu hoa quỳnh tới nhà Chu Gia Ngư.
Chu Gia Ngư cầm chậu hoa quỳnh, quan sát cô một hồi rồi nhíu mày nói: “Rõ ràng tớ đã dặn cậu mặc đẹp vào, sao cậu lại không nghe tớ vậy?”
Diệp Dương cúi đầu nhìn chiếc quần yếm của mình, ngạc nhiên nói: “Sao, mặc thế này không đẹp à? Vả lại, mặc gì chẳng vậy, quan trọng là cái mặt, cậu không thấy tớ đang trang điểm à.”
Chu Giang Ngư ngó ngang ngó dọc gương mặt cô, nhìn cả buổi mà vẫn thoáng tỏ ra ghét bỏ: “Cậu trang điểm nhạt quá…”
Diệp Dương lườm cô.
Chu Gia Ngư vội sửa miệng: “Được rồi được rồi, bà chị của tôi ơi, chị đẹp từ trong trứng đẹp ra, có trang điểm hay không cũng vẫn đẹp.”
Nhậm Gia An thò người ra khỏi bếp: “Nào, để anh ngắm thử xem.”
Diệp Dương tự đắc xoay một vòng cho anh nhìn.
Nhậm Gia An cười: “Anh thấy đáng yêu ra phết.”
Chu Gia Ngư vừa tìm chỗ đặt hoa vừa nói: “Đáng yêu thì có ích gì, phải đẹp lộng lẫy mới được.”
Nhậm Gia An hỏi: “Không phải em bảo bạn gái trước của cậu ấy thuộc tuýp người thông minh hiểu biết à?”
Chu Gia Ngư nói: “Là tuýp người thông minh hiểu biết đẹp lộng lẫy, nói chung không phải dễ thương.”
Nhậm Gia An nhún vai: “Không phải họ vẫn chia tay như thường đấy thôi.”
Chu Gia Ngư chống nạnh nhìn anh: “Thế anh hiểu anh ấy hay em hiểu anh ấy đây?”
“Đợi đã.” Diệp Dương bối rối cất lời, “Sao tớ nghe thấy cứ sai sai vậy nhỉ, rốt cuộc hai người đang nói gì vậy?”
Chu Gia Ngư quay người túm lấy Diệp Dương, đẩy cô vào bếp: “Cưng ơi, tớ nói với cậu rồi mà, công ty tớ có một con bé giả tạo đáng ghét, nó là trợ lý của sếp tớ, hôm nay nó thay mặt sếp tới ăn tiệc tân gia, tớ không ưa cái kiểu đong đưa ưỡn ẹo của nó nên phải lấy cậu ra để thị uy.”
Diệp Dương cũng đã nghe Chu Gia Ngư nhắc đến sự tích về cô nàng giả tạo đáng ghét kia rồi, cô bèn hỏi: “Có phải đó là cái cô đâm lén cậu trong nhóm chat rồi cướp mất công cậu không?”
Chu Gia Ngư nói: “Chính là con ả đấy!”
Diệp Dương nói: “Nhưng cô ta có liên quan gì tới tớ?”
Nhậm Gia An cười: “Gia Ngư nói Diệp Vị Quân có thiện cảm với em, cô nàng giả tạo đáng ghét thì có thiện cảm với Diệp Vị Quân, hôm nay cả ba cùng tới ăn tân gia, cô ấy muốn mang em ra chọc tức cô nàng kia.”
Diệp Dương bừng tỉnh, bảo sao Chu Gia Ngư lại bảo cô ăn vận cẩn thận. Cô bèn nhìn Chu Gia Ngư: “Cưng à, nếu giúp được cậu thì chắc chắn tớ không từ chối đâu, nhưng cậu thật sự nghĩ Diệp Vị Quân có thiện cảm với tớ sao?”
Chu Gia Ngư gật đầu trịnh trọng: “Chắc chắn anh ấy có thiện cảm với cậu đấy, một trăm phần trăm luôn.”
Diệp Dương cảnh cáo: “Nếu cậu còn cố tình lừa tớ để tớ tưởng bở trước mặt người ta, tớ sẽ tuyệt giao với cậu đấy!”
Chu Gia Ngư nói: “Đầu tháng trước tớ mời anh ấy ăn cơm, định tác hợp cho hai người, đúng là anh ấy có tỏ ý chưa kịp chuẩn bị, bảo muốn đợi một thời gian nữa đã. Nhưng về sau lúc mình gặp nhau ở Thời Đại, tớ thấy anh ấy quan tâm cậu ra phết đấy…” Cô ngừng lại một lát, “Đừng bảo với tớ cậu không thấy đấy nhé, rõ ràng thế kia mà.”
Diệp Dương chỉ nói: “Đợi một thời gian nữa nghĩa là không thích. Người ta đã từ chối hai lần rồi, thế mà cậu vẫn cứ cố làm mối, cứ như hai chúng ta thèm khát lắm ấy.” Cô ngừng lại, “Chúng ta có thèm khát không?”
“Không thèm không thèm.” Chu Gia Ngư dỗ dành: “Ai thèm thì thèm nhưng chắc chắn không phải là cậu rồi, cậu yên tâm đi, tớ vẫn có chừng mực mà.”
Đến gần mười một giờ, bạn bè của Nhậm Gia An kéo đến trước, anh bèn ra chào hỏi họ. Hơn mười một giờ, vài người đồng nghiệp của Chu Gia Ngư cũng lục tục có mặt. Diệp Vị Quân và Thường Huyên là tới muộn nhất, Chu Gia Ngư nghe được tiếng họ từ bếp, bèn nghiến răng ghé tai Diệp Dương nói: “Con bé giả tạo đáng ghét.” Nói rồi cô rời khỏi bếp.
Diệp Dương dỏng tai lên nghe, chỉ nghe thấy có một giọng nữ dịu dàng đang tán dương ba trăm sáu mươi độ căn nhà của Chu Gia Ngư không thiếu góc nào, từ diện tích, rồi ánh sáng cho tới nội thất, còn phối hợp xen thêm cả tiếng phụ họa của Diệp Vị Quân, Chu Gia Ngư thì cười khanh khách. Diệp Dương nghe Diệp Vị Quân hỏi: “Chậu hoa đẹp quá, đây là hoa quỳnh sao?”
Chu Gia Ngư quay đầu, cười nói: “Hình như là vậy.”
Diệp Vị Quân cười: “Hoa quỳnh nuôi khó lắm, không ngờ cô lại có sở thích này.”
“Tôi làm gì có thời gian rảnh mà trồng chứ, bạn tôi tặng đấy.” Chu Gia Ngư nói: “Chắc Huyên Huyên không biết cô ấy đâu, Vị Quân thì biết đấy, đó là Diệp Dương thường tới họp ở Thời Đại với chúng ta, cô ấy thích trồng mấy cái thứ lạ lạ thế này lắm.”
Ba người vừa nói vừa bước ra cửa phòng bếp, Diệp Dương nghe tiếng bèn bỏ con tôm đang bóc xuống, quay đầu lại nhìn.
Chu Gia Ngư cười: “Diệp Dương, để tớ giới thiệu với cậu, đây là đồng nghiệp của tớ, Diệp Vị Quân chắc cậu cũng biết rồi, còn đây là Thường Huyên.”
Diệp Vị Quân gật đầu với cô.
Diệp Dương cười, bước lại nói với Chu Gia Ngư: “Buổi tiệc lần trước tớ uống say, cậu có nhờ anh ấy đưa thuốc giải rượu cho tớ đúng không?’
Chu Gia Ngư trách: “Đầu óc như cậu mà cũng nhớ được người ta là ai, đúng là hiếm thấy.”
Diệp Dương nhìn Diệp Vị Quân, cười nói: “Là Vị Quân (*) trong dương liễu thướt tha lá còn chưa đủ sao?”
(*) Diệp Vị Quân (叶未匀): có thể hiểu nôm na là lá cây còn chưa mọc đầy
Diệp Vị Quân sững sờ, cười: “Cô giỏi thật đấy, rất ít người hiểu được ba chữ này mà không cần giải thích.”
Chu Gia Ngư cũng cười theo: “Tôi với cô ấy quen nhau quen nhau ở công ty cũ, bọn tôi cùng vào làm với nhau, đến trưa cô ấy hẹn tôi cùng đi ăn cơm, gọi tôi là thủy quân tử (*), rất ít người biết ý nghĩa tên tôi, mọi người thường chỉ hiểu ý mặt ngoài là một con cá đẹp thôi, nghe vậy tôi ngạc nhiên lắm, sau hỏi ra mới biết cô ấy học khoa tiếng Trung trường Đại học X, bảo sao lại thông thái thế.”
(*) Gia Ngư (嘉鱼): Là loài cá hồi chấm hồng, được xưng là thủy quân tử.
Thường Huyên cười theo: “Vậy thì chắc chắn chị Diệp Dương phải biết hàm ý tên em là gì rồi.”
Chu Gia Ngư lập tức cất lời chặn miệng Thường Huyên lại: “Em đừng để cô ấy bắt nạt, có khi cô ấy còn chẳng lớn bằng em đâu.”
Thường Huyên thoáng ngạc nhiên: “Em tưởng chị Diệp Dương bằng tuổi chị Gia Ngư.”
Chu Gia Ngư nói: “Lúc học đại học cô ấy nhảy lớp, Diệp Dương nhỏ hơn chị mấy tuổi, Huyên Huyên sinh năm bao nhiêu nhỉ?”
Thường Huyên không trả lời thẳng, chỉ cười: “Vậy tuổi chúng mình cũng xêm xêm nhau.”
Diệp Dương thấy mình ở đây cũng thừa, bèn nói với Chu Gia Ngư: “Bếp vẫn còn đang bật, để tớ vào xem xem, cậu ở ngoài này nói chuyện với mọi người đi, đừng để quần áo ám khói, người toàn mùi cơm.”
Diệp Vị Quân nói: “Không sao, mọi người cứ làm đi, bọn tôi chỉ ghé chào hỏi thôi.” Nói rồi anh rời khỏi bếp.
Chu Gia Ngư trông bọn họ đi xa rồi, lập tức mắng: “Bitch!”
Diệp Dương vừa bóc tôm vừa nói: “Người ta có làm gì cậu đâu, sao lại tức thế.”
Chu Gia Ngư nghiến răng: “Lúc nãy nó định làm khó cậu, để cậu mất mặt trước Diệp Vị Quân, ha ha, tớ mà để nó thỏa ý thì chữ Chu trong tên tớ viết ngược!”
Diệp Dương nói: “Ý cậu là chuyện cô ấy bảo tớ đoán nghĩa tên mình sao?”
Chu Gia Ngư nói: “Đúng vậy, nếu cậu không đoán được chắc chắn nó sẽ cười ha ha, hóa ra bạn chị chỉ được thế này thôi à!”
Diệp Dương nói: “Tớ thấy cô ấy cũng được mà, ăn nói nhẹ nhàng, trông cũng dịu dàng, có khi chỉ muốn tìm đề tài để nói nên mới thuận miệng vậy thôi.”
Chu Gia Ngư nói: “Này, không phải đấy chứ, cậu thích mấy con bé ngốc nghếch dễ thương thì thôi không nói, giờ còn thích cả loại giả tạo khó ưa đó hả?”
Diệp Dương khựng lại: “Chỉ là tớ thích những thứ dịu dàng một chút, ngọt ngào một chút thôi, dịu dàng và ngọt ngào không tượng trưng cho ngốc nghếch dễ thương và giả tạo khó ưa, cậu đừng chụp mũ linh tinh cho tớ.”
Chu Gia Ngư nói: “Cậu đừng giải thích nữa, thực chất tâm hồn cậu là tâm hồn của một người đàn ông.”
Diệp Dương không chịu thua kém: “Nói vậy thì Nhậm Gia An cũng ngốc nghếch dễ thương đấy, cậu cũng thích ngốc nghếch dễ thương!”
Chu Gia Ngư định nói gì thêm, nhưng lại nhớ tới dáng vẻ ngơ ngơ vui vẻ của chồng mình, bảo anh ấy vậy cũng chẳng sai. Cô đành nói: “Ngốc nghếch dễ thương là từ trung tính, giả tạo khó ưa mang nghĩa tiêu cực, tớ thích ngốc nghếch dễ thương, không thích giả tạo khó ưa!”
…
Lát sau, Nhậm Gia An vào bếp lấy đồ, nhỏ giọng bảo Chu Gia Ngư: “Đồng nghiệp em ghê thật, nhoắng cái đã chuyển đề tài từ căn hộ sang bản thân mình, nói chuyện lâu thế rồi mà chủ đề vẫn xoay quanh cô ấy…”
Chu Gia Ngư lạnh lùng nở nụ cười, nói với Diệp Dương: “Cậu thấy chưa, cái kiểu dịu dàng mà cậu bảo đấy, dịu dàng cái gì chứ, đây gọi là không có chừng mực, giành sự chú ý của người khác mà không biết cân nhắc đến tình hình.”
Nhậm Gia An nói: “Nhưng cậu Diệp kia đúng là không nhiệt tình với cô ấy lắm.”
Chu Gia Ngư hài lòng: “Diệp Vị Quân mà thích cái loại đấy thì em đã chẳng giới thiệu cho Diệp Dương.”
Nhậm Gia An lấy đồ, rời khỏi bếp.
Diệp Dương định chuẩn bị chặt sườn, tiếc là thường cô ít khi phải chặt xương sườn, không biết làm thế nào, còn Chu Gia Ngư thì lại đang bận, không có thời gian giúp cô, bèn để cô tự làm. Diệp Dương chỉ đành cầm dao chém bừa, chém đến độ xương bắn tung tóe, đang chuẩn bị rút điện thoại ra tra mạng thì chợt nghe phía sau có ai hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Chu Gia Ngư quay đầu, “ơ” một tiếng: “Sao anh lại vào đây. Sao, mọi người không đợi được nên bảo anh vào giục à?”
Diệp Vị Quân cười: “Không, bọn họ đang nói chuyện hăng say, nào còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện này, tôi rảnh rỗi quá nên vào xem hai người có cần giúp không.”
Chu Gia Ngư cười: “Bình thường anh có hay nấu cơm không, đừng có vào đây làm rối đấy nhé.”
Diệp Vị Quân gật đầu, nói: “Tôi không hay nấu lắm nhưng giúp đỡ chút đỉnh thì được.”
Chu Gia Ngư liếc Diệp Dương, nói: “Vậy anh giúp Diệp Dương chặt xương đi, sức cô ấy thế kia thì chặt đến sáng mai cũng không xong!”
Diệp Vị Quân lau tay, cười: “Thật ra tôi cũng không thạo lắm đâu, chặt không ra gì thì đừng cười tôi nhé.” Rồi anh cúi đầu mò khớp xương, “phập phập” mấy nhát, rồi lại “phập phập phập” mấy nhát nữa, thế là đã chặt gọn gàng sạch sẽ.
Chu Gia Ngư thốt: “Ối chà, điêu luyện quá nhỉ, đây là ít khi nấu cơm đấy sao?”
“Thỉnh thoảng tôi mới làm thôi.” Diệp Vị Quân cầm dao, hào hứng hỏi: “Có còn món gì không?”
Diệp Dương tiến lại, nói: “Chỉ còn mấy món linh tinh thôi, để tôi làm cho.”
Lúc Diệp Dương bước qua, Diệp Vị Quân ngửi thấy mùi hương dừa.
Diệp Vị Quân đứng cạnh rửa tay, vừa khéo món của Chu Gia Ngư đã xong xuôi, rửa tay xong anh bèn bưng đĩa ra.
Sau khi Diệp Vị Quân trở lại, Thường Huyên cũng đi theo sau, hỏi xem có gì để giúp không, Chu Gia Ngư chỉ đành để họ bóc tỏi.
Hai người bóc tỏi khá rảnh rang, còn có thể vừa bóc vừa nói chuyện. Chu Gia Ngư dành toàn bộ sự chú ý cho đồ ăn, được cái này thì mất cái kia, thỉnh thoảng mới có thể nói góp một câu. Vì Diệp Dương không thân với họ nên cũng chẳng lên tiếng, chỉ đứng giúp Chu Gia Ngư.
Diệp Dương nghe thấy Thường Huyên cứ cười mãi. Dường như câu nào Diệp Vị Quân nói, dù anh có nói gì đi chăng nữa thì cũng vẫn khiến Thường Huyên cười. Cách cười của Thường Huyên cũng có nhiều kiểu, lúc thì khẽ cười dịu dàng, lúc lại cười ha ha ngọt ngào, còn cả cười lớn, vừa cười vừa vỗ tay nữa. Diệp Dương tự nhận mình cũng là con người từng trải, nhưng đây đúng là lần đầu cô gặp người thích cười như vậy. Sau đó, lúc ăn cơm Thường Huyên cũng cười không ngừng, ai nói cũng cười, khiến người ta cảm thấy rất dễ gần, rồi chủ đề câu chuyện cũng cứ thế lại quay trở về với Thường Huyên.
Trong bụng, Chu Gia Ngư không chịu nổi Thường Huyên dù chỉ một phút, nhưng trên bàn cơm cô lại kiềm chế biểu cảm của mình rất tốt, chỉ có lúc mấy người bạn của Nhậm Gia An liên tục thiết tha gần gũi với Thường Huyên, vẻ mặt của cô mới hơi thay đổi. Vì mấy người anh em này biểu hiện quá ư rõ ràng, còn chẳng buồn giấu giếm chút nào, Chu Gia Ngư vừa nghĩ tới dáng vẻ con bé khốn nạn này đang mừng thầm trong lòng là lại muốn nổ đom đóm mắt.
Có mấy lần Chu Gia Ngư lại định chuyển chủ đề sang Diệp Dương, nhưng trông bạn mình dửng dưng như không, cô lại đành bỏ cuộc. Diệp Dương cái gì cũng tốt, chỉ có không biết mình là một mỹ nhân, không quý trọng những lợi ích mà gương mặt mình có thể đem lại. Nếu cô cũng có gương mặt như Diệp Dương thì đã chẳng cam tâm tình nguyện hóa thành lá xanh làm nền thế này. Nhưng nghĩ lại thì có người thích náo nhiệt, có người lại ưa yên tĩnh, mỗi người một cách sống, không thể ép buộc được.
Hôm chủ nhật, Diệp Dương bê một chậu hoa quỳnh tới nhà Chu Gia Ngư.
Chu Gia Ngư cầm chậu hoa quỳnh, quan sát cô một hồi rồi nhíu mày nói: “Rõ ràng tớ đã dặn cậu mặc đẹp vào, sao cậu lại không nghe tớ vậy?”
Diệp Dương cúi đầu nhìn chiếc quần yếm của mình, ngạc nhiên nói: “Sao, mặc thế này không đẹp à? Vả lại, mặc gì chẳng vậy, quan trọng là cái mặt, cậu không thấy tớ đang trang điểm à.”
Chu Giang Ngư ngó ngang ngó dọc gương mặt cô, nhìn cả buổi mà vẫn thoáng tỏ ra ghét bỏ: “Cậu trang điểm nhạt quá…”
Diệp Dương lườm cô.
Chu Gia Ngư vội sửa miệng: “Được rồi được rồi, bà chị của tôi ơi, chị đẹp từ trong trứng đẹp ra, có trang điểm hay không cũng vẫn đẹp.”
Nhậm Gia An thò người ra khỏi bếp: “Nào, để anh ngắm thử xem.”
Diệp Dương tự đắc xoay một vòng cho anh nhìn.
Nhậm Gia An cười: “Anh thấy đáng yêu ra phết.”
Chu Gia Ngư vừa tìm chỗ đặt hoa vừa nói: “Đáng yêu thì có ích gì, phải đẹp lộng lẫy mới được.”
Nhậm Gia An hỏi: “Không phải em bảo bạn gái trước của cậu ấy thuộc tuýp người thông minh hiểu biết à?”
Chu Gia Ngư nói: “Là tuýp người thông minh hiểu biết đẹp lộng lẫy, nói chung không phải dễ thương.”
Nhậm Gia An nhún vai: “Không phải họ vẫn chia tay như thường đấy thôi.”
Chu Gia Ngư chống nạnh nhìn anh: “Thế anh hiểu anh ấy hay em hiểu anh ấy đây?”
“Đợi đã.” Diệp Dương bối rối cất lời, “Sao tớ nghe thấy cứ sai sai vậy nhỉ, rốt cuộc hai người đang nói gì vậy?”
Chu Gia Ngư quay người túm lấy Diệp Dương, đẩy cô vào bếp: “Cưng ơi, tớ nói với cậu rồi mà, công ty tớ có một con bé giả tạo đáng ghét, nó là trợ lý của sếp tớ, hôm nay nó thay mặt sếp tới ăn tiệc tân gia, tớ không ưa cái kiểu đong đưa ưỡn ẹo của nó nên phải lấy cậu ra để thị uy.”
Diệp Dương cũng đã nghe Chu Gia Ngư nhắc đến sự tích về cô nàng giả tạo đáng ghét kia rồi, cô bèn hỏi: “Có phải đó là cái cô đâm lén cậu trong nhóm chat rồi cướp mất công cậu không?”
Chu Gia Ngư nói: “Chính là con ả đấy!”
Diệp Dương nói: “Nhưng cô ta có liên quan gì tới tớ?”
Nhậm Gia An cười: “Gia Ngư nói Diệp Vị Quân có thiện cảm với em, cô nàng giả tạo đáng ghét thì có thiện cảm với Diệp Vị Quân, hôm nay cả ba cùng tới ăn tân gia, cô ấy muốn mang em ra chọc tức cô nàng kia.”
Diệp Dương bừng tỉnh, bảo sao Chu Gia Ngư lại bảo cô ăn vận cẩn thận. Cô bèn nhìn Chu Gia Ngư: “Cưng à, nếu giúp được cậu thì chắc chắn tớ không từ chối đâu, nhưng cậu thật sự nghĩ Diệp Vị Quân có thiện cảm với tớ sao?”
Chu Gia Ngư gật đầu trịnh trọng: “Chắc chắn anh ấy có thiện cảm với cậu đấy, một trăm phần trăm luôn.”
Diệp Dương cảnh cáo: “Nếu cậu còn cố tình lừa tớ để tớ tưởng bở trước mặt người ta, tớ sẽ tuyệt giao với cậu đấy!”
Chu Gia Ngư nói: “Đầu tháng trước tớ mời anh ấy ăn cơm, định tác hợp cho hai người, đúng là anh ấy có tỏ ý chưa kịp chuẩn bị, bảo muốn đợi một thời gian nữa đã. Nhưng về sau lúc mình gặp nhau ở Thời Đại, tớ thấy anh ấy quan tâm cậu ra phết đấy…” Cô ngừng lại một lát, “Đừng bảo với tớ cậu không thấy đấy nhé, rõ ràng thế kia mà.”
Diệp Dương chỉ nói: “Đợi một thời gian nữa nghĩa là không thích. Người ta đã từ chối hai lần rồi, thế mà cậu vẫn cứ cố làm mối, cứ như hai chúng ta thèm khát lắm ấy.” Cô ngừng lại, “Chúng ta có thèm khát không?”
“Không thèm không thèm.” Chu Gia Ngư dỗ dành: “Ai thèm thì thèm nhưng chắc chắn không phải là cậu rồi, cậu yên tâm đi, tớ vẫn có chừng mực mà.”
Đến gần mười một giờ, bạn bè của Nhậm Gia An kéo đến trước, anh bèn ra chào hỏi họ. Hơn mười một giờ, vài người đồng nghiệp của Chu Gia Ngư cũng lục tục có mặt. Diệp Vị Quân và Thường Huyên là tới muộn nhất, Chu Gia Ngư nghe được tiếng họ từ bếp, bèn nghiến răng ghé tai Diệp Dương nói: “Con bé giả tạo đáng ghét.” Nói rồi cô rời khỏi bếp.
Diệp Dương dỏng tai lên nghe, chỉ nghe thấy có một giọng nữ dịu dàng đang tán dương ba trăm sáu mươi độ căn nhà của Chu Gia Ngư không thiếu góc nào, từ diện tích, rồi ánh sáng cho tới nội thất, còn phối hợp xen thêm cả tiếng phụ họa của Diệp Vị Quân, Chu Gia Ngư thì cười khanh khách. Diệp Dương nghe Diệp Vị Quân hỏi: “Chậu hoa đẹp quá, đây là hoa quỳnh sao?”
Chu Gia Ngư quay đầu, cười nói: “Hình như là vậy.”
Diệp Vị Quân cười: “Hoa quỳnh nuôi khó lắm, không ngờ cô lại có sở thích này.”
“Tôi làm gì có thời gian rảnh mà trồng chứ, bạn tôi tặng đấy.” Chu Gia Ngư nói: “Chắc Huyên Huyên không biết cô ấy đâu, Vị Quân thì biết đấy, đó là Diệp Dương thường tới họp ở Thời Đại với chúng ta, cô ấy thích trồng mấy cái thứ lạ lạ thế này lắm.”
Ba người vừa nói vừa bước ra cửa phòng bếp, Diệp Dương nghe tiếng bèn bỏ con tôm đang bóc xuống, quay đầu lại nhìn.
Chu Gia Ngư cười: “Diệp Dương, để tớ giới thiệu với cậu, đây là đồng nghiệp của tớ, Diệp Vị Quân chắc cậu cũng biết rồi, còn đây là Thường Huyên.”
Diệp Vị Quân gật đầu với cô.
Diệp Dương cười, bước lại nói với Chu Gia Ngư: “Buổi tiệc lần trước tớ uống say, cậu có nhờ anh ấy đưa thuốc giải rượu cho tớ đúng không?’
Chu Gia Ngư trách: “Đầu óc như cậu mà cũng nhớ được người ta là ai, đúng là hiếm thấy.”
Diệp Dương nhìn Diệp Vị Quân, cười nói: “Là Vị Quân (*) trong dương liễu thướt tha lá còn chưa đủ sao?”
(*) Diệp Vị Quân (叶未匀): có thể hiểu nôm na là lá cây còn chưa mọc đầy
Diệp Vị Quân sững sờ, cười: “Cô giỏi thật đấy, rất ít người hiểu được ba chữ này mà không cần giải thích.”
Chu Gia Ngư cũng cười theo: “Tôi với cô ấy quen nhau quen nhau ở công ty cũ, bọn tôi cùng vào làm với nhau, đến trưa cô ấy hẹn tôi cùng đi ăn cơm, gọi tôi là thủy quân tử (*), rất ít người biết ý nghĩa tên tôi, mọi người thường chỉ hiểu ý mặt ngoài là một con cá đẹp thôi, nghe vậy tôi ngạc nhiên lắm, sau hỏi ra mới biết cô ấy học khoa tiếng Trung trường Đại học X, bảo sao lại thông thái thế.”
(*) Gia Ngư (嘉鱼): Là loài cá hồi chấm hồng, được xưng là thủy quân tử.
Thường Huyên cười theo: “Vậy thì chắc chắn chị Diệp Dương phải biết hàm ý tên em là gì rồi.”
Chu Gia Ngư lập tức cất lời chặn miệng Thường Huyên lại: “Em đừng để cô ấy bắt nạt, có khi cô ấy còn chẳng lớn bằng em đâu.”
Thường Huyên thoáng ngạc nhiên: “Em tưởng chị Diệp Dương bằng tuổi chị Gia Ngư.”
Chu Gia Ngư nói: “Lúc học đại học cô ấy nhảy lớp, Diệp Dương nhỏ hơn chị mấy tuổi, Huyên Huyên sinh năm bao nhiêu nhỉ?”
Thường Huyên không trả lời thẳng, chỉ cười: “Vậy tuổi chúng mình cũng xêm xêm nhau.”
Diệp Dương thấy mình ở đây cũng thừa, bèn nói với Chu Gia Ngư: “Bếp vẫn còn đang bật, để tớ vào xem xem, cậu ở ngoài này nói chuyện với mọi người đi, đừng để quần áo ám khói, người toàn mùi cơm.”
Diệp Vị Quân nói: “Không sao, mọi người cứ làm đi, bọn tôi chỉ ghé chào hỏi thôi.” Nói rồi anh rời khỏi bếp.
Chu Gia Ngư trông bọn họ đi xa rồi, lập tức mắng: “Bitch!”
Diệp Dương vừa bóc tôm vừa nói: “Người ta có làm gì cậu đâu, sao lại tức thế.”
Chu Gia Ngư nghiến răng: “Lúc nãy nó định làm khó cậu, để cậu mất mặt trước Diệp Vị Quân, ha ha, tớ mà để nó thỏa ý thì chữ Chu trong tên tớ viết ngược!”
Diệp Dương nói: “Ý cậu là chuyện cô ấy bảo tớ đoán nghĩa tên mình sao?”
Chu Gia Ngư nói: “Đúng vậy, nếu cậu không đoán được chắc chắn nó sẽ cười ha ha, hóa ra bạn chị chỉ được thế này thôi à!”
Diệp Dương nói: “Tớ thấy cô ấy cũng được mà, ăn nói nhẹ nhàng, trông cũng dịu dàng, có khi chỉ muốn tìm đề tài để nói nên mới thuận miệng vậy thôi.”
Chu Gia Ngư nói: “Này, không phải đấy chứ, cậu thích mấy con bé ngốc nghếch dễ thương thì thôi không nói, giờ còn thích cả loại giả tạo khó ưa đó hả?”
Diệp Dương khựng lại: “Chỉ là tớ thích những thứ dịu dàng một chút, ngọt ngào một chút thôi, dịu dàng và ngọt ngào không tượng trưng cho ngốc nghếch dễ thương và giả tạo khó ưa, cậu đừng chụp mũ linh tinh cho tớ.”
Chu Gia Ngư nói: “Cậu đừng giải thích nữa, thực chất tâm hồn cậu là tâm hồn của một người đàn ông.”
Diệp Dương không chịu thua kém: “Nói vậy thì Nhậm Gia An cũng ngốc nghếch dễ thương đấy, cậu cũng thích ngốc nghếch dễ thương!”
Chu Gia Ngư định nói gì thêm, nhưng lại nhớ tới dáng vẻ ngơ ngơ vui vẻ của chồng mình, bảo anh ấy vậy cũng chẳng sai. Cô đành nói: “Ngốc nghếch dễ thương là từ trung tính, giả tạo khó ưa mang nghĩa tiêu cực, tớ thích ngốc nghếch dễ thương, không thích giả tạo khó ưa!”
…
Lát sau, Nhậm Gia An vào bếp lấy đồ, nhỏ giọng bảo Chu Gia Ngư: “Đồng nghiệp em ghê thật, nhoắng cái đã chuyển đề tài từ căn hộ sang bản thân mình, nói chuyện lâu thế rồi mà chủ đề vẫn xoay quanh cô ấy…”
Chu Gia Ngư lạnh lùng nở nụ cười, nói với Diệp Dương: “Cậu thấy chưa, cái kiểu dịu dàng mà cậu bảo đấy, dịu dàng cái gì chứ, đây gọi là không có chừng mực, giành sự chú ý của người khác mà không biết cân nhắc đến tình hình.”
Nhậm Gia An nói: “Nhưng cậu Diệp kia đúng là không nhiệt tình với cô ấy lắm.”
Chu Gia Ngư hài lòng: “Diệp Vị Quân mà thích cái loại đấy thì em đã chẳng giới thiệu cho Diệp Dương.”
Nhậm Gia An lấy đồ, rời khỏi bếp.
Diệp Dương định chuẩn bị chặt sườn, tiếc là thường cô ít khi phải chặt xương sườn, không biết làm thế nào, còn Chu Gia Ngư thì lại đang bận, không có thời gian giúp cô, bèn để cô tự làm. Diệp Dương chỉ đành cầm dao chém bừa, chém đến độ xương bắn tung tóe, đang chuẩn bị rút điện thoại ra tra mạng thì chợt nghe phía sau có ai hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Chu Gia Ngư quay đầu, “ơ” một tiếng: “Sao anh lại vào đây. Sao, mọi người không đợi được nên bảo anh vào giục à?”
Diệp Vị Quân cười: “Không, bọn họ đang nói chuyện hăng say, nào còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện này, tôi rảnh rỗi quá nên vào xem hai người có cần giúp không.”
Chu Gia Ngư cười: “Bình thường anh có hay nấu cơm không, đừng có vào đây làm rối đấy nhé.”
Diệp Vị Quân gật đầu, nói: “Tôi không hay nấu lắm nhưng giúp đỡ chút đỉnh thì được.”
Chu Gia Ngư liếc Diệp Dương, nói: “Vậy anh giúp Diệp Dương chặt xương đi, sức cô ấy thế kia thì chặt đến sáng mai cũng không xong!”
Diệp Vị Quân lau tay, cười: “Thật ra tôi cũng không thạo lắm đâu, chặt không ra gì thì đừng cười tôi nhé.” Rồi anh cúi đầu mò khớp xương, “phập phập” mấy nhát, rồi lại “phập phập phập” mấy nhát nữa, thế là đã chặt gọn gàng sạch sẽ.
Chu Gia Ngư thốt: “Ối chà, điêu luyện quá nhỉ, đây là ít khi nấu cơm đấy sao?”
“Thỉnh thoảng tôi mới làm thôi.” Diệp Vị Quân cầm dao, hào hứng hỏi: “Có còn món gì không?”
Diệp Dương tiến lại, nói: “Chỉ còn mấy món linh tinh thôi, để tôi làm cho.”
Lúc Diệp Dương bước qua, Diệp Vị Quân ngửi thấy mùi hương dừa.
Diệp Vị Quân đứng cạnh rửa tay, vừa khéo món của Chu Gia Ngư đã xong xuôi, rửa tay xong anh bèn bưng đĩa ra.
Sau khi Diệp Vị Quân trở lại, Thường Huyên cũng đi theo sau, hỏi xem có gì để giúp không, Chu Gia Ngư chỉ đành để họ bóc tỏi.
Hai người bóc tỏi khá rảnh rang, còn có thể vừa bóc vừa nói chuyện. Chu Gia Ngư dành toàn bộ sự chú ý cho đồ ăn, được cái này thì mất cái kia, thỉnh thoảng mới có thể nói góp một câu. Vì Diệp Dương không thân với họ nên cũng chẳng lên tiếng, chỉ đứng giúp Chu Gia Ngư.
Diệp Dương nghe thấy Thường Huyên cứ cười mãi. Dường như câu nào Diệp Vị Quân nói, dù anh có nói gì đi chăng nữa thì cũng vẫn khiến Thường Huyên cười. Cách cười của Thường Huyên cũng có nhiều kiểu, lúc thì khẽ cười dịu dàng, lúc lại cười ha ha ngọt ngào, còn cả cười lớn, vừa cười vừa vỗ tay nữa. Diệp Dương tự nhận mình cũng là con người từng trải, nhưng đây đúng là lần đầu cô gặp người thích cười như vậy. Sau đó, lúc ăn cơm Thường Huyên cũng cười không ngừng, ai nói cũng cười, khiến người ta cảm thấy rất dễ gần, rồi chủ đề câu chuyện cũng cứ thế lại quay trở về với Thường Huyên.
Trong bụng, Chu Gia Ngư không chịu nổi Thường Huyên dù chỉ một phút, nhưng trên bàn cơm cô lại kiềm chế biểu cảm của mình rất tốt, chỉ có lúc mấy người bạn của Nhậm Gia An liên tục thiết tha gần gũi với Thường Huyên, vẻ mặt của cô mới hơi thay đổi. Vì mấy người anh em này biểu hiện quá ư rõ ràng, còn chẳng buồn giấu giếm chút nào, Chu Gia Ngư vừa nghĩ tới dáng vẻ con bé khốn nạn này đang mừng thầm trong lòng là lại muốn nổ đom đóm mắt.
Có mấy lần Chu Gia Ngư lại định chuyển chủ đề sang Diệp Dương, nhưng trông bạn mình dửng dưng như không, cô lại đành bỏ cuộc. Diệp Dương cái gì cũng tốt, chỉ có không biết mình là một mỹ nhân, không quý trọng những lợi ích mà gương mặt mình có thể đem lại. Nếu cô cũng có gương mặt như Diệp Dương thì đã chẳng cam tâm tình nguyện hóa thành lá xanh làm nền thế này. Nhưng nghĩ lại thì có người thích náo nhiệt, có người lại ưa yên tĩnh, mỗi người một cách sống, không thể ép buộc được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook