Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình
-
Chương 36
Dịch: Hạnh
Diệp Dương tiến lại, vắt áo khoác lên lưng ghế: “Nếu không còn chuyện gì khác thì em về trước đây.”
Lúc cô đang cúi người vắt áo, Trương Kiền bước ra dụi tắt thuốc lá vào nắp thùng rác, anh hỏi: “Có phải em còn giữ chiếc khăn tay không?”
Diệp Dương ngẩn ngơ, không biết tại sao đột nhiên anh lại nhớ ra chuyện này, cô gật đầu.
Trương Kiền nhìn cô: “Dùng xong rồi sao không trả lại?”
Diệp Dương hé môi, không đáp nổi.
Cô nghĩ tới chuyện trả anh rồi. Nhưng lúc thì quên mang, lúc có mang lại không tìm được cơ hội thích hợp, cuối cùng cô cũng đành gác lại.
Trương Kiền lại bảo: “Đây là quà của người khác, tôi không tiện tặng nó cho em, em trả lại tôi đi.”
Mặt Diệp Dương đỏ lên: “Vậy khi nào anh rảnh? Em mang đi cho anh.”
Trương Kiền nói: “Bây giờ đi, tôi còn phải nhắn lại cho người ta.”
Diệp Dương thấy vô cùng khó xử, cô bảo ngay: “Vậy giờ em về lấy.”
“Không cần.” Trương Kiền lại nói, “Tôi phải về rồi, gọi taxi đi, vừa khéo cũng tiện đường, em mang xuống cho tôi là được.”
Diệp Dương lúng túng, cô không suy nghĩ nhiều, trở lại phòng tiệc lấy đồ ngay rồi vẫy taxi cùng anh.
Xe đến cầu Chùa Đồ Bạch, hai người cùng xuống xe, bước vào khu chung cư.
Cạnh tòa nhà nơi Diệp Dương ở có một vườn hoa hình thang, trồng mấy gốc ngô đồng, dưới bóng cây có hàng ghế dài bằng đá.
Diệp Dương bảo anh ngồi đó đợi, để cô lên lấy khăn.
Trương Kiền kéo cổ áo, nói uống rượu nhiều khát nước, nhờ cô lên nhà thì mang một ly nước xuống giúp anh.
Anh nói vậy, cô cũng chỉ đành mời anh lên nhà.
Còn chưa đến chân tòa nhà, người ta bảo khát thì ai đời lại không cho lên uống nước.
Đến cửa, Diệp Dương đang mò mẫn tìm thẻ ra vào trong túi, còn chưa kịp quẹt thẻ thì đã thấy cửa mở, có chú chó Pekingese chui ra.
Trương Kiền tiến lại mở cửa giúp người phía trong.
Bước khỏi tòa nhà rồi, bà cụ lên tiếng cảm ơn, dứt lời thì ngửi thấy mùi rượu, bà khẽ cau mày.
Diệp Dương cười, tiến lại chào hỏi bà.
Bà cụ ồ lên: “Cô gái trẻ, là cháu à, lâu lắm rồi không gặp cháu.”
Diệp Dương nói: “Vâng ạ, mấy hôm rồi cháu không thấy bà, bà đã ăn tối chưa ạ?”
Bà cụ bảo ăn rồi, sau đó bà mượn ánh đèn chiếu dưới cửa để quan sát Trương Kiền, nói thẳng: “Cậu thanh niên này trông khỏe khoắn đấy, nhưng nếp sống không được tốt, vừa hút thuốc vừa uống rượu, phải sửa.”
Diệp Dương cười: “Anh ấy phải đi xã giao nhiều, không tránh được bà ạ.”
Trong lời trách móc của bà cụ có cả vẻ quan tâm của bậc bề trên: “Toàn lấy cớ hết, khó tránh cái gì mà khó tránh chứ. Có lòng thôi thì muốn gì mà chẳng được. Đám các cháu toàn ỷ mình trẻ mà không chịu chú ý.”
Diệp Dương cười xòa: “Bà nói đúng lắm ạ, về sau nhất định bọn cháu sẽ để ý.”
Lúc này bà cụ mới chầm chậm bước xuống bậc thềm, đi tìm con chó Pekingese vừa chạy mất của mình.
Diệp Dương vừa bước vào vừa nói: “Bà sống một mình, không ở cùng con cái, cô đơn lắm, vậy nên thấy ai trẻ tuổi là bà rất nhiệt tình.”
Trương Kiền đáp lời.
Đến tầng bốn, Diệp Dương gọi điện cho Lý Tiểu Bạch, hỏi cô ấy có nhà không để tránh bất tiện.
Lý Tiểu Bạch nói mình đang ở ngoài, vẫn chưa về nhà.
Diệp Dương mở cửa, bảo Trương Kiền ngồi trong phòng khách rồi vào bếp rót cho anh cốc nước ấm, sau đó cô về phòng tìm khăn tay.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách. Diệp Dương ở phòng ngủ chính, không gian khá rộng rãi, đồ đạc không nhiều, nhưng rất gọn gàng nề nếp, tìm gì cũng dễ.
Cô cất khăn trong chiếc hộp góc tủ quần áo.
Lấy được khăn tay rồi, Diệp Dương quay người dợm bước ra ngoài, chợt đã thấy Trương Kiền đang đứng bên cửa quan sát phòng cô.
Diệp Dương thấy ánh mắt anh dừng lại bên chiếc ghita nơi góc tường, cô vội vã tiến lại định cản anh, nhưng tiếc là đã muộn một bước, anh cúi người cầm chiếc ghita lên.
Diệp Dương bước lại đưa khăn cho anh, anh không nhận, chỉ đưa tay gảy thử ghita.
Nốt nhạc trong vắt, như tiếng châu ngọc leng keng buông mình xuống mâm.
Trương Kiền ôm chiếc ghita, tự nhiên ngồi xuống sofa, chỉnh trang lại tư thế rồi thử đánh vài nốt.
Ban đầu anh chỉ đánh bừa, về sau mới dần tìm lại được cảm giác.
Diệp Dương biết anh đang đàn gì.
Đó là “Aurora Borealis”.
Nhưng tay đàn rất lóng ngóng.
Không biết là vì giờ anh không còn chơi ghita nữa, hay do anh chưa từng đàn khúc nhạc này.
Mỗi lần bàn tay anh khựng lại, suy nghĩ nốt nhạc, anh lại nhíu mày. Khi nhíu mày, trông anh thoáng như một đứa trẻ.
Diệp Dương thấy hàng mày anh hiện nét trẻ con mà đâm sững sờ.
Khúc nhạc này vẫn không thể chơi đến cuối.
Anh đứng dậy đặt ghita về chỗ cũ.
Diệp Dương đưa khăn tay cho anh, anh không nhận, chỉ nhìn cô.
Lần này Diệp Dương nhìn lại.
Chốn công sở là địa bàn của anh, cô phải cúi đầu vâng dạ, nhưng đây là địa bàn của cô, cô không cần phải sợ anh nữa.
Tuy vậy, mới được hơn mười giây cô đã bại trận.
Ánh mắt Trương Kiền có vẻ sắc sảo như được tôi qua trong núi đao biển lửa, lúc nhìn người khác, anh như có thể lột trần kẻ này, không bí mật gì trốn được khỏi ánh mắt anh. Ai muốn phân bì so cao so thấp với anh, anh dùng ánh mắt thôi là đã có thể ăn tươi nuốt sống người ta.
Diệp Dương né tránh ánh mắt anh, cô nói: “Khu này hơi rộng, anh mới tới dễ lạc đường, để em đưa anh xuống.”
Trương Kiền không để tâm tới cô, anh chỉ nói: “Trước đó tôi đàn cho em nghe rất nhiều lần rồi, hôm nay em trả lại tôi một khúc đi?” Vừa nói anh vừa ngồi xuống sofa.
Diệp Dương không muốn anh nán lại lâu, cô chỉ bảo: “Em mua chơi thôi, không biết đàn.”
Trương Kiền lặp lại: “Tôi muốn nghe, Diệp Dương.”
Giọng anh thoáng mang sự ngang bướng như đang ra lệnh, Diệp Dương không thốt nổi câu chối từ.
Diệp Dương cầm ghita, ngồi xuống cuối giường.
Không biết vì sao mà cô hơi căng thẳng, căng thẳng tới độ lòng bàn tay rịn cả mồ hôi.
Diệp Dương lau tay vào váy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy dường như những bản nhạc mà mình học không hợp để đàn cho anh, nghe chúng như đang chờ mong điều gì vậy, cô bèn đàn một khúc “Five Hundred Miles”.
Bài hát chủ đề của bộ phim “Inside Llewyn Davis” được sản xuất bởi hai anh em nhà Coen.
Diệp Dương biết hai người này cũng vì Trương Kiền là fan của họ.
Khi ấy Trương Kiền là chàng sinh viên Học viện Điện ảnh mắt cao tận trời. Luôn mồm làn sóng mới, rồi chủ nghĩa hiện thực, coi nền điện ảnh thương mại là rác rưởi, muốn làm nên một bộ phim độc lập không bị ràng buộc bởi tiền bạc.
Cặp anh em này là thần tượng của anh.
Còn giờ, Trương Kiền đã trở thành một mắt xích trong dây chuyền điện ảnh thương mại.
Đương nhiên anh rất thành công, anh là quản lý cấp cao trẻ tuổi của một công ty điện ảnh.
Nhưng anh đã đi ngược lại với lý tưởng của mình.
Một khúc ca, ba phút đồng hồ, lúc đang chuyên tâm chơi đàn, Diệp Dương vẫn bị vấp mấy lần.
Nhưng Trương Kiền ngồi đó, anh không lên tiếng, lắng nghe đến hết.
Nốt nhạc cuối cùng lặng xuống, hai người không cất lời.
Diệp Dương đặt ghita xuống bên cạnh, đứng dậy chuẩn bị tiễn khách.
Cô vừa đứng lên anh đã chợt bước lại, đẩy cô, ấn ngược cô xuống giường.
Anh quỳ xuống bên người cô, hai bàn tay giữ bả vai cô, đưa mắt nhìn cô từ trên xuống.
Diệp Dương cũng nhìn anh.
Mày rậm mắt dài, đường nét sắc sảo, nhìn thế này anh lại càng đẹp hơn. Người này chỉ cần đứng trước mặt bạn thôi, chẳng phải làm gì cả cũng đã đủ quyến rũ rồi.
Hai người nhìn nhau chỉ chừng đôi phút, anh đã chợt cúi người xuống.
Diệp Dương khẽ nghiêng mình né tránh.
Môi anh vùi xuống gáy cô, trọng lượng cơ thể phủ xuống.
Cơ thể người đàn ông rắn chắc, nóng bỏng, đối lập với cô, như một miếng đậu phụ, dù anh không ép người xuống, nhưng cô gần như chực bể nát.
Diệp Dương nghiêng đầu, nói lời nhàm chán: “Trương Kiền, anh có bạn gái rồi, đừng làm như vậy.”
Môi Trương Kiền phủ lên vành tai cô, anh thì thầm dỗ dành: “Không phải em bảo tôi là điều ngoài ý muốn của em sao, chín năm trước em không giữ, giờ đưa tới trước mặt em, em vẫn không chịu nắm lấy, phải không?”
Diệp Dương lắc đầu, cô kiên định: “Anh có bạn gái.”
Trương Kiền khựng lại, anh nói: “Em coi như tôi không có là được.”
Diệp Dương lập tức đẩy đầu anh khỏi gáy mình, cô nhìn anh, vẻ mặt thoáng nỗi bi ai cầu khẩn: “Có là có, không có là không có, coi như không có nghĩa là sao?”
Biểu cảm trên gương mặt cô khiến lòng người phải rung động, chỉ cần thoáng phô bày, sẽ có hàng tá đàn ông phải điêu đứng. Nhưng cô khăng khăng không chịu, như thể muốn đối đầu với Thượng Đế, giẫm đạp lên món quà trời ban, trong nét đáng thương của cô hiển hiện vẻ bướng bỉnh, cái sự cứng đầu ngang ngạnh của cô thường khiến người ta chỉ muốn bóp chết cô.
Vẻ bi ai khẩn cầu trên gương mặt cô ngày càng đậm, như biểu hiện của sự yếu thế, xin anh hãy dứt khoát: “Dù em luôn bảo anh dung tục, nhưng thật lòng em không nghĩ vậy. Anh rất có tự trọng, nếu có bạn gái thì chắc chắn anh sẽ không lằng nhằng mờ ám với người yêu cũ, còn không đây đã chẳng phải là vấn đề anh phản bội ai, mà là anh đang tự phản bội chính bản thân mình. Sự giáo dục và nguyên tắc sống của anh sẽ không cho phép anh làm như vậy, phải chứ? Em tin anh sẽ đi yêu người mới ngay khi vừa chia tay, nhưng em không tin anh sẽ mờ ám với người phụ nữ khác trong lúc đang trong một mối quan hệ, phải chứ?”
Sau khi cô cất câu hỏi, cả căn phòng lặng xuống.
Im lặng như thể chỉ cần có chiếc kim khẽ rơi xuống cũng nghe rõ mồn một.
Trương Kiền chợt kéo cô dậy, đá sập cánh cửa đang nửa hé rồi ấn cô lên.
Tiếng cửa kêu “cách” một tiếng, khép chặt không một khe hở.
Anh áp mình lên, giọng vang bên tai cô: “Diệp Dương, tôi biết em đã xin lỗi rồi, bình thường chỉ cần người khác xin lỗi thật lòng, tôi sẽ không bao giờ tính toán nữa. Vốn tôi tưởng chỉ cần nghe được lời xin lỗi của em, mọi chuyện sẽ chấm dứt, nhưng sự thật không phải như vậy. Chỉ là chuyện này cũng không thể đổ hết lỗi lên đầu tôi được, muốn trách thì em hãy tự trách mình. Chia tay thì chia tay, tại sao em lại không nói gì, tại sao em lại lấy cái cớ ác độc như vậy? Em có biết cảm giác của một người đàn ông khi nghe bạn gái mình bảo yêu anh ta rất nhạt nhẽo là thế nào không? Em không chỉ giẫm đạp lên lòng tự tôn của tôi, mà còn giày xéo tình yêu của tôi. Em tưởng sau chín năm, em chỉ thốt một câu nhẹ bẫng ngày trẻ cạn nghĩ là có thể phủi sạch mọi chuyện sao? Mười tám tuổi là đã đủ bị phán tội rồi. Nhưng giờ tôi cũng chẳng còn hứng thú để quẩn quanh chuyện này nữa, nếu trước đó em thích dứt khoát thì chắc giờ cũng vẫn vậy. Đã thế hôm nay chúng ta hãy chấm dứt tất cả đi.”
Diệp Dương bị đè trên cửa, cô nảy sinh cảm giác không cam lòng chịu nhục nhã, giãy giụa mấy lần theo bản năng, cô phát hiện người đàn ông này như một bức tường, không hề nhúc nhích, cô bèn buông xuôi. Cùng lúc ấy, cô cũng cảm thấy lời anh nói có lý, dù sao khi yêu nhau anh cũng chẳng phạm phải lỗi lầm gì. Mà có viện lý do gì nào chăng nữa thì cách chia tay của cô cũng quá ác độc, cô phải trả giá cho sự ngông cuồng thời trẻ của mình. Cô ngoan ngoãn đứng đó, lòng đã biết trước nhưng cô vẫn hỏi: “Anh có người yêu không?”
Giọng anh thoáng phần tàn nhẫn đầy tỉnh táo: “Diệp Dương, đừng hỏi những lời này, có hay không cũng chẳng liên quan đến em.”
Rất nhanh thôi, Diệp Dương đã không hỏi nữa rồi, vì thật sự là không cần thiết.
Lý Tiểu Bạch xách túi hoành thánh bước khỏi thang máy, ấn mật mã cửa.
Trong cơ mơ hồ, ý thức chợt quay về với Diệp Dương, cô lần mò chốt trên tay nắm cửa, ấn một cái, khóa trái cửa lại.
Lý Tiểu Bạch đặt hoành thánh lên bàn ăn, bước lại gõ cửa phòng ngủ chính, nói: “Cưng ơi, hôm nay tớ phát hiện ra một quán hoành thánh ngon lắm lắm, cậu thích ăn hoành thánh mà nhỉ, tớ mua cho cậu một suất, để ngoài bàn ăn đấy.”
Diệp Dương cắn môi cố hết sức chịu đựng, nhưng lại cảm thấy Lý Tiểu Bạch đang chờ câu trả lời của mình, cô thử hé miệng, nhưng không thể thốt thành lời hoàn chỉnh, vì có người đang dồn lực mạnh, chẳng biết muốn dò xét rốt cuộc sức chịu đựng của cô được tới đâu, hay đang hy vọng cô mất khống chế.
Cô nói lời cảm ơn ngắt quãng, bảo rằng lát nữa mình sẽ ăn.
Lý Tiểu Bạch nghe không rõ, bèn lớn tiếng: “Gì cơ, cưng ơi, cậu nói to lên, tớ không nghe thấy.”
Giờ đến cả một lời đứt đoạn Diệp Dương cũng chẳng thốt nổi.
Lý Tiểu Bạch không nghe được lời đáp, đợi hơn mười giây ngoài cửa rồi đi, nhưng không trở lại phòng mình ngay mà còn qua lại ngoài phòng khách và bếp.
Cùi chỏ Diệp Dương chống lên cửa, trán vùi xuống tay, cắn chặt môi mình.
Bọn họ đều nghe được tiếng bước chân của Lý Tiểu Bạch.
Chân Lý Tiểu Bạch giậm bước rất mạnh, nghe mà có cảm giác cô gái này rất khỏe khoắn, có khi là người luyện võ cũng nên.
Bọn họ đều không lên tiếng, nhưng lại nảy sinh cảm giác kích thích cấm đoán trong những đợt bước chân.
Trong cơn mơ màng, Diệp Dương nhớ tới cái đêm sinh nhật hai mốt tuổi của anh.
Hơi nóng cuồn cuộn trong phòng tắm.
Nước bốc hơi, phủ mờ tấm gương trước bồn rửa mặt.
Nhưng cô vẫn thấy bóng hai người trên mặt gương mờ.
Sắc trắng của cô và màu đồng của anh tạo nên sự đối lập rõ ràng, kích thích thị giác.
Hạnh: Đương nhiên là lúc này Trương Kiền đã chia tay với Trình Ninh rồi nhé.
Diệp Dương tiến lại, vắt áo khoác lên lưng ghế: “Nếu không còn chuyện gì khác thì em về trước đây.”
Lúc cô đang cúi người vắt áo, Trương Kiền bước ra dụi tắt thuốc lá vào nắp thùng rác, anh hỏi: “Có phải em còn giữ chiếc khăn tay không?”
Diệp Dương ngẩn ngơ, không biết tại sao đột nhiên anh lại nhớ ra chuyện này, cô gật đầu.
Trương Kiền nhìn cô: “Dùng xong rồi sao không trả lại?”
Diệp Dương hé môi, không đáp nổi.
Cô nghĩ tới chuyện trả anh rồi. Nhưng lúc thì quên mang, lúc có mang lại không tìm được cơ hội thích hợp, cuối cùng cô cũng đành gác lại.
Trương Kiền lại bảo: “Đây là quà của người khác, tôi không tiện tặng nó cho em, em trả lại tôi đi.”
Mặt Diệp Dương đỏ lên: “Vậy khi nào anh rảnh? Em mang đi cho anh.”
Trương Kiền nói: “Bây giờ đi, tôi còn phải nhắn lại cho người ta.”
Diệp Dương thấy vô cùng khó xử, cô bảo ngay: “Vậy giờ em về lấy.”
“Không cần.” Trương Kiền lại nói, “Tôi phải về rồi, gọi taxi đi, vừa khéo cũng tiện đường, em mang xuống cho tôi là được.”
Diệp Dương lúng túng, cô không suy nghĩ nhiều, trở lại phòng tiệc lấy đồ ngay rồi vẫy taxi cùng anh.
Xe đến cầu Chùa Đồ Bạch, hai người cùng xuống xe, bước vào khu chung cư.
Cạnh tòa nhà nơi Diệp Dương ở có một vườn hoa hình thang, trồng mấy gốc ngô đồng, dưới bóng cây có hàng ghế dài bằng đá.
Diệp Dương bảo anh ngồi đó đợi, để cô lên lấy khăn.
Trương Kiền kéo cổ áo, nói uống rượu nhiều khát nước, nhờ cô lên nhà thì mang một ly nước xuống giúp anh.
Anh nói vậy, cô cũng chỉ đành mời anh lên nhà.
Còn chưa đến chân tòa nhà, người ta bảo khát thì ai đời lại không cho lên uống nước.
Đến cửa, Diệp Dương đang mò mẫn tìm thẻ ra vào trong túi, còn chưa kịp quẹt thẻ thì đã thấy cửa mở, có chú chó Pekingese chui ra.
Trương Kiền tiến lại mở cửa giúp người phía trong.
Bước khỏi tòa nhà rồi, bà cụ lên tiếng cảm ơn, dứt lời thì ngửi thấy mùi rượu, bà khẽ cau mày.
Diệp Dương cười, tiến lại chào hỏi bà.
Bà cụ ồ lên: “Cô gái trẻ, là cháu à, lâu lắm rồi không gặp cháu.”
Diệp Dương nói: “Vâng ạ, mấy hôm rồi cháu không thấy bà, bà đã ăn tối chưa ạ?”
Bà cụ bảo ăn rồi, sau đó bà mượn ánh đèn chiếu dưới cửa để quan sát Trương Kiền, nói thẳng: “Cậu thanh niên này trông khỏe khoắn đấy, nhưng nếp sống không được tốt, vừa hút thuốc vừa uống rượu, phải sửa.”
Diệp Dương cười: “Anh ấy phải đi xã giao nhiều, không tránh được bà ạ.”
Trong lời trách móc của bà cụ có cả vẻ quan tâm của bậc bề trên: “Toàn lấy cớ hết, khó tránh cái gì mà khó tránh chứ. Có lòng thôi thì muốn gì mà chẳng được. Đám các cháu toàn ỷ mình trẻ mà không chịu chú ý.”
Diệp Dương cười xòa: “Bà nói đúng lắm ạ, về sau nhất định bọn cháu sẽ để ý.”
Lúc này bà cụ mới chầm chậm bước xuống bậc thềm, đi tìm con chó Pekingese vừa chạy mất của mình.
Diệp Dương vừa bước vào vừa nói: “Bà sống một mình, không ở cùng con cái, cô đơn lắm, vậy nên thấy ai trẻ tuổi là bà rất nhiệt tình.”
Trương Kiền đáp lời.
Đến tầng bốn, Diệp Dương gọi điện cho Lý Tiểu Bạch, hỏi cô ấy có nhà không để tránh bất tiện.
Lý Tiểu Bạch nói mình đang ở ngoài, vẫn chưa về nhà.
Diệp Dương mở cửa, bảo Trương Kiền ngồi trong phòng khách rồi vào bếp rót cho anh cốc nước ấm, sau đó cô về phòng tìm khăn tay.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách. Diệp Dương ở phòng ngủ chính, không gian khá rộng rãi, đồ đạc không nhiều, nhưng rất gọn gàng nề nếp, tìm gì cũng dễ.
Cô cất khăn trong chiếc hộp góc tủ quần áo.
Lấy được khăn tay rồi, Diệp Dương quay người dợm bước ra ngoài, chợt đã thấy Trương Kiền đang đứng bên cửa quan sát phòng cô.
Diệp Dương thấy ánh mắt anh dừng lại bên chiếc ghita nơi góc tường, cô vội vã tiến lại định cản anh, nhưng tiếc là đã muộn một bước, anh cúi người cầm chiếc ghita lên.
Diệp Dương bước lại đưa khăn cho anh, anh không nhận, chỉ đưa tay gảy thử ghita.
Nốt nhạc trong vắt, như tiếng châu ngọc leng keng buông mình xuống mâm.
Trương Kiền ôm chiếc ghita, tự nhiên ngồi xuống sofa, chỉnh trang lại tư thế rồi thử đánh vài nốt.
Ban đầu anh chỉ đánh bừa, về sau mới dần tìm lại được cảm giác.
Diệp Dương biết anh đang đàn gì.
Đó là “Aurora Borealis”.
Nhưng tay đàn rất lóng ngóng.
Không biết là vì giờ anh không còn chơi ghita nữa, hay do anh chưa từng đàn khúc nhạc này.
Mỗi lần bàn tay anh khựng lại, suy nghĩ nốt nhạc, anh lại nhíu mày. Khi nhíu mày, trông anh thoáng như một đứa trẻ.
Diệp Dương thấy hàng mày anh hiện nét trẻ con mà đâm sững sờ.
Khúc nhạc này vẫn không thể chơi đến cuối.
Anh đứng dậy đặt ghita về chỗ cũ.
Diệp Dương đưa khăn tay cho anh, anh không nhận, chỉ nhìn cô.
Lần này Diệp Dương nhìn lại.
Chốn công sở là địa bàn của anh, cô phải cúi đầu vâng dạ, nhưng đây là địa bàn của cô, cô không cần phải sợ anh nữa.
Tuy vậy, mới được hơn mười giây cô đã bại trận.
Ánh mắt Trương Kiền có vẻ sắc sảo như được tôi qua trong núi đao biển lửa, lúc nhìn người khác, anh như có thể lột trần kẻ này, không bí mật gì trốn được khỏi ánh mắt anh. Ai muốn phân bì so cao so thấp với anh, anh dùng ánh mắt thôi là đã có thể ăn tươi nuốt sống người ta.
Diệp Dương né tránh ánh mắt anh, cô nói: “Khu này hơi rộng, anh mới tới dễ lạc đường, để em đưa anh xuống.”
Trương Kiền không để tâm tới cô, anh chỉ nói: “Trước đó tôi đàn cho em nghe rất nhiều lần rồi, hôm nay em trả lại tôi một khúc đi?” Vừa nói anh vừa ngồi xuống sofa.
Diệp Dương không muốn anh nán lại lâu, cô chỉ bảo: “Em mua chơi thôi, không biết đàn.”
Trương Kiền lặp lại: “Tôi muốn nghe, Diệp Dương.”
Giọng anh thoáng mang sự ngang bướng như đang ra lệnh, Diệp Dương không thốt nổi câu chối từ.
Diệp Dương cầm ghita, ngồi xuống cuối giường.
Không biết vì sao mà cô hơi căng thẳng, căng thẳng tới độ lòng bàn tay rịn cả mồ hôi.
Diệp Dương lau tay vào váy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy dường như những bản nhạc mà mình học không hợp để đàn cho anh, nghe chúng như đang chờ mong điều gì vậy, cô bèn đàn một khúc “Five Hundred Miles”.
Bài hát chủ đề của bộ phim “Inside Llewyn Davis” được sản xuất bởi hai anh em nhà Coen.
Diệp Dương biết hai người này cũng vì Trương Kiền là fan của họ.
Khi ấy Trương Kiền là chàng sinh viên Học viện Điện ảnh mắt cao tận trời. Luôn mồm làn sóng mới, rồi chủ nghĩa hiện thực, coi nền điện ảnh thương mại là rác rưởi, muốn làm nên một bộ phim độc lập không bị ràng buộc bởi tiền bạc.
Cặp anh em này là thần tượng của anh.
Còn giờ, Trương Kiền đã trở thành một mắt xích trong dây chuyền điện ảnh thương mại.
Đương nhiên anh rất thành công, anh là quản lý cấp cao trẻ tuổi của một công ty điện ảnh.
Nhưng anh đã đi ngược lại với lý tưởng của mình.
Một khúc ca, ba phút đồng hồ, lúc đang chuyên tâm chơi đàn, Diệp Dương vẫn bị vấp mấy lần.
Nhưng Trương Kiền ngồi đó, anh không lên tiếng, lắng nghe đến hết.
Nốt nhạc cuối cùng lặng xuống, hai người không cất lời.
Diệp Dương đặt ghita xuống bên cạnh, đứng dậy chuẩn bị tiễn khách.
Cô vừa đứng lên anh đã chợt bước lại, đẩy cô, ấn ngược cô xuống giường.
Anh quỳ xuống bên người cô, hai bàn tay giữ bả vai cô, đưa mắt nhìn cô từ trên xuống.
Diệp Dương cũng nhìn anh.
Mày rậm mắt dài, đường nét sắc sảo, nhìn thế này anh lại càng đẹp hơn. Người này chỉ cần đứng trước mặt bạn thôi, chẳng phải làm gì cả cũng đã đủ quyến rũ rồi.
Hai người nhìn nhau chỉ chừng đôi phút, anh đã chợt cúi người xuống.
Diệp Dương khẽ nghiêng mình né tránh.
Môi anh vùi xuống gáy cô, trọng lượng cơ thể phủ xuống.
Cơ thể người đàn ông rắn chắc, nóng bỏng, đối lập với cô, như một miếng đậu phụ, dù anh không ép người xuống, nhưng cô gần như chực bể nát.
Diệp Dương nghiêng đầu, nói lời nhàm chán: “Trương Kiền, anh có bạn gái rồi, đừng làm như vậy.”
Môi Trương Kiền phủ lên vành tai cô, anh thì thầm dỗ dành: “Không phải em bảo tôi là điều ngoài ý muốn của em sao, chín năm trước em không giữ, giờ đưa tới trước mặt em, em vẫn không chịu nắm lấy, phải không?”
Diệp Dương lắc đầu, cô kiên định: “Anh có bạn gái.”
Trương Kiền khựng lại, anh nói: “Em coi như tôi không có là được.”
Diệp Dương lập tức đẩy đầu anh khỏi gáy mình, cô nhìn anh, vẻ mặt thoáng nỗi bi ai cầu khẩn: “Có là có, không có là không có, coi như không có nghĩa là sao?”
Biểu cảm trên gương mặt cô khiến lòng người phải rung động, chỉ cần thoáng phô bày, sẽ có hàng tá đàn ông phải điêu đứng. Nhưng cô khăng khăng không chịu, như thể muốn đối đầu với Thượng Đế, giẫm đạp lên món quà trời ban, trong nét đáng thương của cô hiển hiện vẻ bướng bỉnh, cái sự cứng đầu ngang ngạnh của cô thường khiến người ta chỉ muốn bóp chết cô.
Vẻ bi ai khẩn cầu trên gương mặt cô ngày càng đậm, như biểu hiện của sự yếu thế, xin anh hãy dứt khoát: “Dù em luôn bảo anh dung tục, nhưng thật lòng em không nghĩ vậy. Anh rất có tự trọng, nếu có bạn gái thì chắc chắn anh sẽ không lằng nhằng mờ ám với người yêu cũ, còn không đây đã chẳng phải là vấn đề anh phản bội ai, mà là anh đang tự phản bội chính bản thân mình. Sự giáo dục và nguyên tắc sống của anh sẽ không cho phép anh làm như vậy, phải chứ? Em tin anh sẽ đi yêu người mới ngay khi vừa chia tay, nhưng em không tin anh sẽ mờ ám với người phụ nữ khác trong lúc đang trong một mối quan hệ, phải chứ?”
Sau khi cô cất câu hỏi, cả căn phòng lặng xuống.
Im lặng như thể chỉ cần có chiếc kim khẽ rơi xuống cũng nghe rõ mồn một.
Trương Kiền chợt kéo cô dậy, đá sập cánh cửa đang nửa hé rồi ấn cô lên.
Tiếng cửa kêu “cách” một tiếng, khép chặt không một khe hở.
Anh áp mình lên, giọng vang bên tai cô: “Diệp Dương, tôi biết em đã xin lỗi rồi, bình thường chỉ cần người khác xin lỗi thật lòng, tôi sẽ không bao giờ tính toán nữa. Vốn tôi tưởng chỉ cần nghe được lời xin lỗi của em, mọi chuyện sẽ chấm dứt, nhưng sự thật không phải như vậy. Chỉ là chuyện này cũng không thể đổ hết lỗi lên đầu tôi được, muốn trách thì em hãy tự trách mình. Chia tay thì chia tay, tại sao em lại không nói gì, tại sao em lại lấy cái cớ ác độc như vậy? Em có biết cảm giác của một người đàn ông khi nghe bạn gái mình bảo yêu anh ta rất nhạt nhẽo là thế nào không? Em không chỉ giẫm đạp lên lòng tự tôn của tôi, mà còn giày xéo tình yêu của tôi. Em tưởng sau chín năm, em chỉ thốt một câu nhẹ bẫng ngày trẻ cạn nghĩ là có thể phủi sạch mọi chuyện sao? Mười tám tuổi là đã đủ bị phán tội rồi. Nhưng giờ tôi cũng chẳng còn hứng thú để quẩn quanh chuyện này nữa, nếu trước đó em thích dứt khoát thì chắc giờ cũng vẫn vậy. Đã thế hôm nay chúng ta hãy chấm dứt tất cả đi.”
Diệp Dương bị đè trên cửa, cô nảy sinh cảm giác không cam lòng chịu nhục nhã, giãy giụa mấy lần theo bản năng, cô phát hiện người đàn ông này như một bức tường, không hề nhúc nhích, cô bèn buông xuôi. Cùng lúc ấy, cô cũng cảm thấy lời anh nói có lý, dù sao khi yêu nhau anh cũng chẳng phạm phải lỗi lầm gì. Mà có viện lý do gì nào chăng nữa thì cách chia tay của cô cũng quá ác độc, cô phải trả giá cho sự ngông cuồng thời trẻ của mình. Cô ngoan ngoãn đứng đó, lòng đã biết trước nhưng cô vẫn hỏi: “Anh có người yêu không?”
Giọng anh thoáng phần tàn nhẫn đầy tỉnh táo: “Diệp Dương, đừng hỏi những lời này, có hay không cũng chẳng liên quan đến em.”
Rất nhanh thôi, Diệp Dương đã không hỏi nữa rồi, vì thật sự là không cần thiết.
Lý Tiểu Bạch xách túi hoành thánh bước khỏi thang máy, ấn mật mã cửa.
Trong cơ mơ hồ, ý thức chợt quay về với Diệp Dương, cô lần mò chốt trên tay nắm cửa, ấn một cái, khóa trái cửa lại.
Lý Tiểu Bạch đặt hoành thánh lên bàn ăn, bước lại gõ cửa phòng ngủ chính, nói: “Cưng ơi, hôm nay tớ phát hiện ra một quán hoành thánh ngon lắm lắm, cậu thích ăn hoành thánh mà nhỉ, tớ mua cho cậu một suất, để ngoài bàn ăn đấy.”
Diệp Dương cắn môi cố hết sức chịu đựng, nhưng lại cảm thấy Lý Tiểu Bạch đang chờ câu trả lời của mình, cô thử hé miệng, nhưng không thể thốt thành lời hoàn chỉnh, vì có người đang dồn lực mạnh, chẳng biết muốn dò xét rốt cuộc sức chịu đựng của cô được tới đâu, hay đang hy vọng cô mất khống chế.
Cô nói lời cảm ơn ngắt quãng, bảo rằng lát nữa mình sẽ ăn.
Lý Tiểu Bạch nghe không rõ, bèn lớn tiếng: “Gì cơ, cưng ơi, cậu nói to lên, tớ không nghe thấy.”
Giờ đến cả một lời đứt đoạn Diệp Dương cũng chẳng thốt nổi.
Lý Tiểu Bạch không nghe được lời đáp, đợi hơn mười giây ngoài cửa rồi đi, nhưng không trở lại phòng mình ngay mà còn qua lại ngoài phòng khách và bếp.
Cùi chỏ Diệp Dương chống lên cửa, trán vùi xuống tay, cắn chặt môi mình.
Bọn họ đều nghe được tiếng bước chân của Lý Tiểu Bạch.
Chân Lý Tiểu Bạch giậm bước rất mạnh, nghe mà có cảm giác cô gái này rất khỏe khoắn, có khi là người luyện võ cũng nên.
Bọn họ đều không lên tiếng, nhưng lại nảy sinh cảm giác kích thích cấm đoán trong những đợt bước chân.
Trong cơn mơ màng, Diệp Dương nhớ tới cái đêm sinh nhật hai mốt tuổi của anh.
Hơi nóng cuồn cuộn trong phòng tắm.
Nước bốc hơi, phủ mờ tấm gương trước bồn rửa mặt.
Nhưng cô vẫn thấy bóng hai người trên mặt gương mờ.
Sắc trắng của cô và màu đồng của anh tạo nên sự đối lập rõ ràng, kích thích thị giác.
Hạnh: Đương nhiên là lúc này Trương Kiền đã chia tay với Trình Ninh rồi nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook