Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình
-
Chương 32
Diệp Dương đứng yên một lát, cảm thấy mình còn chưa đạt được mục đích, không thể để anh đi như vậy, cô bèn cầm nhẫn đuổi theo anh.
Trương Kiền sải từng bước dài, anh đi rất nhanh, mới mấy bước thôi đã rời khỏi con đường lát gạch, tiến về phía vỉa hè.
Diệp Dương bước nhanh theo anh, vừa đuổi vừa gọi tên anh.
Trương Kiền như không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi.
Diệp Dương gọi liền mấy tiếng, chợt anh lại khựng bước.
Diệp Dương không kịp dừng chân, đầu va vào lưng anh.
Bị cô va phải, anh vẫn không mảy may suy suyển. Diệp Dương cảm giác như mình vừa đâm vào một ngọn núi.
Cô ôm trán, kéo giãn khoảnh cách với anh.
Anh quay người lại.
Cầu Minh Sa ban sáng người qua người lại không ngớt giờ đã trống không, đường xá gần như chẳng còn xe cộ, cũng không có người, chỉ có đèn đỏ nhấp nháy chuyển màu, yên tĩnh tới lạ.
Hai người họ cách nhau thật gần, tuy vậy Diệp Dương vẫn không thể nhìn rõ gương mặt anh. Nhưng cô thấy vậy cũng tốt, có lẽ có những lời sẽ thốt ra dễ dàng hơn. Chỉ là giọng nói cô đã dịu dàng hơn trước. Dù sao cũng đã chín năm rồi, sự đau khổ khó chịu khi xưa đã hóa mây bay. Giờ cô nói ra không phải để chất vấn, không phải tìm đáp án, mà chỉ muốn nói ra mà thôi. Cô hỏi: “Tại sao Phó Vãn Trác nói em không cởi mở phóng khoáng như các cô gái thành phố, anh lại không lên tiếng? Tại sao anh ấy nói lòng tự trọng của em quá cao, mình mẩy toàn gai nhọn, không thể chạm vào, chạm vào là lại cãi cọ xích mích, anh lại không lên tiếng?”
Trương Kiền thoáng dừng lại trong giây lát, anh bình tĩnh nói: “Diệp Dương, em đừng đánh tráo khái niệm. Cậu ấy nói em sao?”
Diệp Dương hé môi, nhưng không thốt nổi nên lời. Không phải vì câu hỏi của anh quá khó trả lời, mà vì cô những tưởng Trương Kiền sẽ không nhớ chuyện này, dù sao đó chỉ là một lời trò chuyện bâng quơ của Phó Vãn Trác và anh, tình cờ bị cô nghe được thôi.
Chỉ là những lời vô ý thường rất tàn nhẫn, có lòng thì còn coi là mưu toan được, nhưng vô ý lại là lời thật lòng thốt ra trong vô thức.
Cô nhìn cặp mắt tỏa sáng trong đêm đen ấy, hỏi: “Có phải anh đã biết từ trước rồi không?”
Trong bóng đêm, Trương Kiền mỉm cười: “Diệp Dương, đã chín năm rồi, em nghĩ thậm chí tôi còn không đoán nổi nguyên nhân sao?”
Diệp Dương bừng tỉnh, rồi cô lại cảm thấy đây cũng là lẽ đương nhiên. Anh là ai chứ, đương nhiên anh có thể đoán ra rồi, cô mím môi, nói: “Anh ấy nói bạn gái mình, nhưng không phải anh ấy hỏi anh sao, tại sao anh ấy lại hỏi anh? Tại sao anh lại im lặng, vì anh cảm thấy anh ấy nói đúng. Anh cảm thấy em chính là kiểu gái quê lòng tự trọng cao, thiếu phóng khoáng, vô vị cứng nhắc còn tỏ ra thanh cao như lời anh ấy nói, phải không?”
Trương Kiền lạnh lùng nở nụ cười: “Đây là lý do sao, chẳng lẽ ban đầu tôi không hỏi em ư? Tôi nhắc đi nhắc lại với em rằng, dù nguyên nhân có là gì thì em cũng phải nói ra. Nhưng em lại đáp, em thấy nhạt nhẽo. Diệp Dương, em có biết cảm giác của tôi lúc phát hiện ra có thể câu nói ấy đã khiến chúng ta chia tay nhau thế nào không? Tôi thấy thật hoang đường, thấy không đáng, thấy không cần thiết phải như vậy. Cái mối mâu thuẫn này khó giải quyết tới đâu mà em lại đòi chia tay chứ. Nhưng chẳng mấy chốc tôi đã nhận ra nguyên nhân hoàn toàn không phải do câu nói đó, mà em mới chính là nguyên nhân, em chưa từng nghĩ tới chuyện bộc bạch với tôi, em chỉ biết né tránh, em luôn luôn như vậy.”
Nói xong những lời này, anh quay người bỏ đi.
“Từng hối hận.” Diệp Dương nói.
Bước chân anh khựng lại.
Diệp Dương nhìn bóng lưng anh, cô bình tĩnh nói: “Sau khi chia tay, dù em biết cứ tiếp tục cũng chẳng có nghĩa lý gì, nhưng em không kiềm chế được mà cứ nảy ra ý nghĩ chỉ cần anh gọi điện, cho em đường lùi thì dù tương lai có ra sao, dù mọi chuyện có hoàn toàn đổi thay, dù chúng ta trở nên thù ghét căm hờn nhau cũng được, em vẫn muốn thử bước tiếp cùng anh. Em nghĩ như vậy vô số lần. Em đợi hơn một tháng nhưng không chờ được cú điện thoại của anh, mà chỉ được chứng kiến anh quay lại với Lương Châm. Thấy vẻ thân mật của anh với Lương Châm rồi, em cảm giác mình như bị sét đánh. Em luôn cho rằng anh nghiêm túc với em, em tưởng dù hai người có quay lại thì ít ra cũng phải là chuyện của một năm sau. Nào ngờ mới hai tháng hai người đã bắt đầu yêu nhau. Em chợt phát hiện, hóa ra mình chẳng là gì. Sự thật này khiến em đau khổ, như phát hiện ra thứ mà mình luôn tin tưởng hóa ra chưa từng tồn tại, như tín ngưỡng sụp đổ. Cú sốc ấy khiến em còn suy sụp hơn khi chia tay. Em mất một thời gian dài để vượt qua cơn sốc. Trương Kiền, do em thiếu suy nghĩ nên chúng ta mới chia tay, nhưng đây không phải hiểu lầm. Nếu khi ấy không chia tay thì sớm muộn gì cũng có ngày chính miệng anh thét những lời đó vào mặt em. Để tránh nỗi đau ấy, em đã giành trước một bước. Vì cách em chọn không được bình tĩnh nên chính em cũng đã phải một cái giá rất đau đớn.” Rồi cô thoáng dừng lại, “Nếu em thật sự có khiến anh tổn thương thì mong anh rộng lượng tha thứ cho em ngày trẻ cạn nghĩ, nhưng nếu em không thích anh như vậy thì đã chẳng ép anh phải nhớ lấy em, cũng sẽ không dùng đến cách cực đoan như thế.”
Anh không nói gì.
Diệp Dương như đã buông bỏ được gánh nặng, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: “Em cứ ngỡ giây phút gặp lại nhau, anh sẽ không nhận ra em, nhưng dạo gần đây, càng lúc em càng cảm thấy mình còn chút đặc biệt với anh. Như vậy đã là đủ rồi, vì với em anh rất đặc biệt. Đặc biệt tới nỗi đến khi tóc em đã bạc trắng, răng em đã rụng hết, em vẫn sẽ nhớ tới anh. Anh là điều ngoài ý muốn của cuộc đời em, chỉ là khi điều ngoài ý muốn ấy xuất hiện, em đã cố hết sức nhưng vẫn không thể giữ được nó, anh cũng không hề dừng bước, nhưng chúng ta đều không sai, phải không.”
Trương Kiền vẫn không lên tiếng.
Diệp Dương không muốn anh đáp lời cô, cô chỉ nói: “Về phần ‘Ván cờ danh lợi’… Nếu Phương Viên thật sự không đủ năng lực thì anh cũng không cần nể mặt người yêu cũ đâu.”
Diệp Dương quay mình, bước dọc theo vỉa hè, chừng năm mươi mét nữa là có trạm xe bus.
Muộn nhường này mà trạm xe bus vẫn có người.
Cô ngồi xuống hàng ghế chằng chịt những tấm biển quảng cáo, cảm thấy tất cả như lặng xuống.
Không ầm ĩ xáo động, nhưng lại có vẻ tĩnh lặng sau cơn sóng dữ ồn ã.
Cô nghiêng đầu nhìn ra xa, không thấy rõ liệu Trương Kiền có còn đứng đó không.
Cô hơi muốn hút thuốc, lúc này mới chợt nhận ra mình vẫn đang cầm nhẫn, cô chỉ thở dài rồi nhét tạm nhẫn vào túi, lần mò bao thuốc lá và bật lửa.
Hút xong một điếu, cô đứng lên, bước tới bên đường gọi xe. Về đến nơi, cô không bật đèn, cứ thế nằm phịch xuống giường một lúc rồi đi tắm rửa.
Tắm xong, cô lại nhấp mấy ngụm rượu theo thói quen rồi nằm xuống thiếp ngủ.
Diệp Dương những tưởng mọi chuyện đã được giải quyết rồi, có thể yên tâm ngủ một giấc, nào ngờ cô mơ miên man.
Giấc mơ hỗn loạn không có trật tự, ồn ào xao động.
Lúc thì mơ thấy mình đang làm thêm ở Kelsey; lúc lại mơ mình đón sinh nhật cùng Trương Kiền, cầm mic hát trước tràng đùa giỡn của mọi người; còn mơ thấy lần đầu mình và Trương Kiền ân ái với nhau, nghe anh nói muốn kết hôn với cô; rồi lại mơ thấy hai người chia tay trong ký túc xá của cô; rồi cô mơ thấy mình xấu hổ mất mặt trước Trương Kiền, tiếng cười vang ầm lên quanh cô; cô cũng mơ thấy cả Trình Ninh, cô ấy tát cho cô một cú đau điếng.
Tỉnh giấc, người Diệp Dương ướt rượt mồ hôi, như thể vừa trải qua một cơn bệnh nặng.
Diệp Dương bật đèn, cô mất một lúc để bình tĩnh lại. Thấy lư hương bên góc bàn, cô nhón một viên hương liệu trong hộp ra, thắp lửa đặt vào lư hương rồi hé cửa sổ.
Nằm xuống, Diệp Dương định ngủ tiếp nhưng cơn buồn ngủ đã tiêu tan hết, không thể chợp mắt nổi.
Cô bèn chân trần bước ra lô gia.
Lô gia nối liền với phòng ngủ chính, là không gian riêng của Diệp Dương. Cô trồng vài chậu hoa cỏ ngoài lô gia, lúc hoa nở, phòng ngủ cũng thoang thoảng hương thơm.
Tháng Chín, hai chậu hoa nhài nở vài bông hoa trắng muốt nhỏ xíu, ghé lại gần ngửi thử, hương thơm phảng phất.
Diệp Dương dần bình tĩnh lại trong hương hoa thơm ngát, nhưng những giấc mộng không đầu không đuôi ấy vẫn tràn ngập trong đầu cô.
Dù chỉ là mơ thôi nhưng lại thật sự khiến người ta phải kinh hãi, mọi chuyện hệt như vừa xảy ra hôm qua vậy.
Ân ái vào ngày sinh nhật, rồi chia tay ngay hôm sau. Thật ra tất cả những chuyện đó đều là mưu toan của cô.
Nhưng vốn nó chẳng phải mưu toan gì, mà chỉ là lẽ dĩ nhiên như nước chảy thành sông.
Nhưng nghe được lời Phó Vãn Trác, thấy Trương Kiền im lặng, biết viễn cảnh chia ly sắp ập tới, chuyện ấy đã biến thành một âm mưu.
Cô muốn anh thấy hạnh phúc, muốn anh thỏa mãn, rồi giáng cho anh một cú tát trời giáng.
Anh hận cô cũng được.
Thay vì nhận lấy một kết thúc hời hợt vô thưởng vô phạt, cô thà để anh hận cô. Như vậy ít ra anh có thể nhớ cô.
Cô không muốn trở thành cô bạn gái cũ mà về sau khi gặp lại anh thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên.
Giờ nghĩ lại, đúng là cô dũng cảm, to gan thật.
Thật ra chuyện đêm đó cũng không đơn thuần chỉ là ân ái với nhau.
Còn có một cái ôm thật dài nữa.
Cái ôm đó là vào lúc họ mới bước vào phòng khách sạn, còn chưa kịp bật đèn.
Anh ôm cô từ phía sau, ôm thật lâu.
Bình thường họ không tìm được nơi kín đáo riêng tư như vậy. Giờ thì có thể yên tâm ôm lấy nhau.
Rồi cô láng máng nghe được anh nói muốn kết hôn.
Nhưng cô luôn cho đó là ảo giác.
Khi đó đã là quá nửa đêm, áng chừng độ ba bốn giờ sáng.
Cô nằm trên chiếc sofa ngoài phòng khách, tựa vào đùi anh ngủ yên, anh vuốt tóc cô, như có như không.
Cô thấy rất thoải mái, dần chìm vào giấc ngủ, rồi trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nghe thấy một câu than thở thật khẽ, “muốn kết hôn”.
Căn phòng yên tĩnh vô cùng, cô nghe rõ mồn một lời này, chợt tỉnh giấc nhỏm dậy nhìn anh.
Cô ngồi phắt dậy khiến anh giật mình, hỏi có chuyện gì vậy.
Cô nhìn anh thật kỹ, nhìn một hồi, cảm thấy anh không giống kiểu người sẽ nói những câu như muốn kết hôn.
Gương mặt ấy có thể khiến người ta tưởng tượng ra vô số điều, nhưng hai chữ “kết hôn” không nằm trong số đó.
Cô tưởng mình nằm mơ.
Nhưng cô vẫn không kiềm chế được phải cất tiếng hỏi, hỏi có phải ban nãy anh vừa nói gì không.
Anh cười, không đáp lời, chỉ ôm cô kéo lên đùi mình, kéo vạt áo ngủ cô ra, vừa vuốt ve vừa hỏi, cô muốn nghe gì.
Chẳng mấy chốc người cô đã mềm nhũn, không còn chút sức lực nào nữa, người cô dán lên cơ thể anh, cũng quên mất chuyện hỏi lại.
Giờ hồi tưởng, Diệp Dương nghĩ không biết nếu khi ấy mình hỏi tiếp, liệu anh có nói ra câu muốn kết hôn không. Nếu khi ấy cô biết anh đã nghĩ tới tương lai, liệu cô có chia tay với anh mà không buồn do dự.
Lúc cô rời khỏi khách sạn, trời còn chưa sáng, tất thảy tối tăm mờ mịt.
Cô bước men theo đường, bắt gặp có quán ăn nhỏ bán sữa đậu nành bánh quẩy, bèn vào mua đồ ăn.
Vừa ăn cô vừa tự nhủ với mình, mọi thứ đã kết thúc rồi.
Chiều hôm đó, lúc Trương Kiền tới ký túc xá nữ Đại học X, Diệp Dương đang giặt quần áo trong nhà tắm.
Phòng ký túc của Đại học X được thiết kế theo kiểu một phòng khách, một phòng vệ sinh, hai phòng ngủ. Phòng ngủ nằm ở hai phía trái phải, phòng khách ở giữa, cửa nhà tắm đối diện với phòng ngủ.
Vì lúc đó đang là kỳ nghỉ Hè nên trong ký túc chỉ có mình Diệp Dương.
Trương Kiền đẩy cửa vào, cửa ra vào và cửa sổ của nhà tắm tạo nên luồng không khí đối lưu, bất chợt có cơn gió lùa vào.
Diệp Dương vừa tắm xong, cô thấy lành lạnh, dường như chẳng hề phát hiện ra sự có mặt của anh, chỉ cắm cúi giặt quần áo. Mái tóc dài ướt rượt rũ xuống bờ vai, che mất gò má cô.
Trương Kiền tiến lại, vén những lọn tóc xổ trên vai cô ra sau lưng.
Tháng Tám nóng nực, cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen, vai chăng kín những dấu hôn.
Trương Kiền ghé lại bên vai cô, anh khẽ cười: “Sao, tối qua em không hài lòng à, mà hôm nay lại nhắn tin chia tay anh.”
Diệp Dương dừng tay, cô mở vòi nước xả hết bọt xà phòng trên tay, rồi lại rửa mặt, đóng vòi lại. Cô nhìn anh, bình tĩnh nói: “Trương Kiền, em không đùa, em nghiêm túc đấy, chúng ta chia tay đi.”
Gương mặt anh tối sầm lại.
Diệp Dương liếc ra sau lưng anh: “Hồi cấp III em bận học hành sách vở, gần như không có thời gian nghĩ tới những thứ khác. Lên đại học, vốn em không định yêu đương, nhưng phát hiện ra mọi người xung quanh đều hẹn hò, nhìn nhiều đâm cũng ngưỡng mộ, muốn thử một lần, giờ những chuyện cần làm khi yêu thì cũng đã làm hết rồi, lại phát hiện ra chẳng thú vị như trong tưởng tượng.”
Gương mặt Trương Kiền tái xanh: “Em nói lại lần nữa xem.”
Diệp Dương nói thẳng: “Chúng ta chia tay đi.”
Giọng điệu Trương Kiền càng thêm nặng nề, gần như uy hiếp: “Em nói lại lần nữa.”
Diệp Dương vẫn nói: “Em bảo chúng ta chia tay đi.”
Những câu nói liên tiếp của Diệp Dương khiến ngọn lửa tức giận của Trương Kiền bốc lên cao, những lời tục tằn như đang chực nổ tung. Nhưng anh nhìn cô chằm chằm, cuối cũng vẫn nuốt những lời đó vào bụng, anh kiên nhẫn nói: “Diệp Dương, có chuyện gì thì em cứ nói đi, đừng mang chia tay ra làm trò đùa.”
Diệp Dương tiếp tục giặt quần áo, cô nói: “Những điều muốn nói em đã nói hết rồi.”
Trương Kiền kéo cô lại.
Vốn dưới vòi nước có chiếc bậc cao hơn đất hai mươi centimet, khi nãy cô đứng trên bục, giờ bị anh kéo xuống, cô không giữ được thăng bằng, khuỵu chân ngã thẳng vào lòng anh. Trương Kiền ôm chặt cô, cô chỉ níu chắc lấy áo anh, trong tích tắc, vẻ mặt cô trở nên thật đáng thương. Trương Kiền vốn định nổi giận nhưng nhìn cô như vậy, mới chốc lát thôi cơn giận đã lại dịu đi, anh cố kiềm chế, nói: “Diệp Dương, em không phải người không biết nói lý lẽ. Em nói cho anh biết rốt cuộc đã có chuyện gì, chúng ta sẽ cùng bàn bạc, em mà còn thế này thì anh sẽ coi đây là chuyện nghiêm túc đấy.”
Diệp Dương bình tĩnh tới độ gần như lạnh nhạt: “Trương Kiền, anh đừng như thế này nữa, không phải chúng ta đã nói với nhau rồi sao, dứt khoát lên đi.”
Trương Kiền bỗng đẩy cô ra, giọng anh còn lạnh lùng hơn cô: “Diệp Dương, dù có thế nào đi chăng nữa thì những câu em nói cũng quá đáng rồi đấy, anh hỏi em lần cuối, nếu em không nói thì sau khi anh bước khỏi cánh cửa này, dù em có nói gì anh cũng sẽ không nghe, em nghĩ cho kỹ đi.”
Diệp Dương cởi chiếc nhẫn trên ngón tay ra, cô kéo tay anh, đặt nhẫn vào lòng bàn tay anh: “Chẳng có lý do gì khác cả, chỉ cảm thấy yêu đương thật nhạt nhẽo, không muốn lãng phí thời gian thôi.”
Tất thảy chợt chìm vào im lặng, như thể bụi bặm đã lắng xuống, sự đã rồi, không thể thay đổi.
Trương Kiền lập tức cởi chiếc nhẫn trên ngón tay mình ra, ném thẳng nó vào thùng rác cùng với chiếc cô vừa trả lại anh, anh lạnh lùng giễu cợt: “Yêu nhau lâu vậy rồi mà tôi không biết cô là loại người cởi mở đến thế.” Rồi anh lại nói với vẻ khó hiểu, “Nếu cô đã có kiểu suy nghĩ ấy thì sao không nói sớm? Nói trước tôi đã chẳng phải lãng phí thời gian vun đắp tình cảm gì cả, cứ làm theo kiểu tình một đêm thôi. Ai không chơi nổi kiểu của cô chứ?”
Anh hất phăng cửa bỏ đi.
Trương Kiền sải từng bước dài, anh đi rất nhanh, mới mấy bước thôi đã rời khỏi con đường lát gạch, tiến về phía vỉa hè.
Diệp Dương bước nhanh theo anh, vừa đuổi vừa gọi tên anh.
Trương Kiền như không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi.
Diệp Dương gọi liền mấy tiếng, chợt anh lại khựng bước.
Diệp Dương không kịp dừng chân, đầu va vào lưng anh.
Bị cô va phải, anh vẫn không mảy may suy suyển. Diệp Dương cảm giác như mình vừa đâm vào một ngọn núi.
Cô ôm trán, kéo giãn khoảnh cách với anh.
Anh quay người lại.
Cầu Minh Sa ban sáng người qua người lại không ngớt giờ đã trống không, đường xá gần như chẳng còn xe cộ, cũng không có người, chỉ có đèn đỏ nhấp nháy chuyển màu, yên tĩnh tới lạ.
Hai người họ cách nhau thật gần, tuy vậy Diệp Dương vẫn không thể nhìn rõ gương mặt anh. Nhưng cô thấy vậy cũng tốt, có lẽ có những lời sẽ thốt ra dễ dàng hơn. Chỉ là giọng nói cô đã dịu dàng hơn trước. Dù sao cũng đã chín năm rồi, sự đau khổ khó chịu khi xưa đã hóa mây bay. Giờ cô nói ra không phải để chất vấn, không phải tìm đáp án, mà chỉ muốn nói ra mà thôi. Cô hỏi: “Tại sao Phó Vãn Trác nói em không cởi mở phóng khoáng như các cô gái thành phố, anh lại không lên tiếng? Tại sao anh ấy nói lòng tự trọng của em quá cao, mình mẩy toàn gai nhọn, không thể chạm vào, chạm vào là lại cãi cọ xích mích, anh lại không lên tiếng?”
Trương Kiền thoáng dừng lại trong giây lát, anh bình tĩnh nói: “Diệp Dương, em đừng đánh tráo khái niệm. Cậu ấy nói em sao?”
Diệp Dương hé môi, nhưng không thốt nổi nên lời. Không phải vì câu hỏi của anh quá khó trả lời, mà vì cô những tưởng Trương Kiền sẽ không nhớ chuyện này, dù sao đó chỉ là một lời trò chuyện bâng quơ của Phó Vãn Trác và anh, tình cờ bị cô nghe được thôi.
Chỉ là những lời vô ý thường rất tàn nhẫn, có lòng thì còn coi là mưu toan được, nhưng vô ý lại là lời thật lòng thốt ra trong vô thức.
Cô nhìn cặp mắt tỏa sáng trong đêm đen ấy, hỏi: “Có phải anh đã biết từ trước rồi không?”
Trong bóng đêm, Trương Kiền mỉm cười: “Diệp Dương, đã chín năm rồi, em nghĩ thậm chí tôi còn không đoán nổi nguyên nhân sao?”
Diệp Dương bừng tỉnh, rồi cô lại cảm thấy đây cũng là lẽ đương nhiên. Anh là ai chứ, đương nhiên anh có thể đoán ra rồi, cô mím môi, nói: “Anh ấy nói bạn gái mình, nhưng không phải anh ấy hỏi anh sao, tại sao anh ấy lại hỏi anh? Tại sao anh lại im lặng, vì anh cảm thấy anh ấy nói đúng. Anh cảm thấy em chính là kiểu gái quê lòng tự trọng cao, thiếu phóng khoáng, vô vị cứng nhắc còn tỏ ra thanh cao như lời anh ấy nói, phải không?”
Trương Kiền lạnh lùng nở nụ cười: “Đây là lý do sao, chẳng lẽ ban đầu tôi không hỏi em ư? Tôi nhắc đi nhắc lại với em rằng, dù nguyên nhân có là gì thì em cũng phải nói ra. Nhưng em lại đáp, em thấy nhạt nhẽo. Diệp Dương, em có biết cảm giác của tôi lúc phát hiện ra có thể câu nói ấy đã khiến chúng ta chia tay nhau thế nào không? Tôi thấy thật hoang đường, thấy không đáng, thấy không cần thiết phải như vậy. Cái mối mâu thuẫn này khó giải quyết tới đâu mà em lại đòi chia tay chứ. Nhưng chẳng mấy chốc tôi đã nhận ra nguyên nhân hoàn toàn không phải do câu nói đó, mà em mới chính là nguyên nhân, em chưa từng nghĩ tới chuyện bộc bạch với tôi, em chỉ biết né tránh, em luôn luôn như vậy.”
Nói xong những lời này, anh quay người bỏ đi.
“Từng hối hận.” Diệp Dương nói.
Bước chân anh khựng lại.
Diệp Dương nhìn bóng lưng anh, cô bình tĩnh nói: “Sau khi chia tay, dù em biết cứ tiếp tục cũng chẳng có nghĩa lý gì, nhưng em không kiềm chế được mà cứ nảy ra ý nghĩ chỉ cần anh gọi điện, cho em đường lùi thì dù tương lai có ra sao, dù mọi chuyện có hoàn toàn đổi thay, dù chúng ta trở nên thù ghét căm hờn nhau cũng được, em vẫn muốn thử bước tiếp cùng anh. Em nghĩ như vậy vô số lần. Em đợi hơn một tháng nhưng không chờ được cú điện thoại của anh, mà chỉ được chứng kiến anh quay lại với Lương Châm. Thấy vẻ thân mật của anh với Lương Châm rồi, em cảm giác mình như bị sét đánh. Em luôn cho rằng anh nghiêm túc với em, em tưởng dù hai người có quay lại thì ít ra cũng phải là chuyện của một năm sau. Nào ngờ mới hai tháng hai người đã bắt đầu yêu nhau. Em chợt phát hiện, hóa ra mình chẳng là gì. Sự thật này khiến em đau khổ, như phát hiện ra thứ mà mình luôn tin tưởng hóa ra chưa từng tồn tại, như tín ngưỡng sụp đổ. Cú sốc ấy khiến em còn suy sụp hơn khi chia tay. Em mất một thời gian dài để vượt qua cơn sốc. Trương Kiền, do em thiếu suy nghĩ nên chúng ta mới chia tay, nhưng đây không phải hiểu lầm. Nếu khi ấy không chia tay thì sớm muộn gì cũng có ngày chính miệng anh thét những lời đó vào mặt em. Để tránh nỗi đau ấy, em đã giành trước một bước. Vì cách em chọn không được bình tĩnh nên chính em cũng đã phải một cái giá rất đau đớn.” Rồi cô thoáng dừng lại, “Nếu em thật sự có khiến anh tổn thương thì mong anh rộng lượng tha thứ cho em ngày trẻ cạn nghĩ, nhưng nếu em không thích anh như vậy thì đã chẳng ép anh phải nhớ lấy em, cũng sẽ không dùng đến cách cực đoan như thế.”
Anh không nói gì.
Diệp Dương như đã buông bỏ được gánh nặng, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: “Em cứ ngỡ giây phút gặp lại nhau, anh sẽ không nhận ra em, nhưng dạo gần đây, càng lúc em càng cảm thấy mình còn chút đặc biệt với anh. Như vậy đã là đủ rồi, vì với em anh rất đặc biệt. Đặc biệt tới nỗi đến khi tóc em đã bạc trắng, răng em đã rụng hết, em vẫn sẽ nhớ tới anh. Anh là điều ngoài ý muốn của cuộc đời em, chỉ là khi điều ngoài ý muốn ấy xuất hiện, em đã cố hết sức nhưng vẫn không thể giữ được nó, anh cũng không hề dừng bước, nhưng chúng ta đều không sai, phải không.”
Trương Kiền vẫn không lên tiếng.
Diệp Dương không muốn anh đáp lời cô, cô chỉ nói: “Về phần ‘Ván cờ danh lợi’… Nếu Phương Viên thật sự không đủ năng lực thì anh cũng không cần nể mặt người yêu cũ đâu.”
Diệp Dương quay mình, bước dọc theo vỉa hè, chừng năm mươi mét nữa là có trạm xe bus.
Muộn nhường này mà trạm xe bus vẫn có người.
Cô ngồi xuống hàng ghế chằng chịt những tấm biển quảng cáo, cảm thấy tất cả như lặng xuống.
Không ầm ĩ xáo động, nhưng lại có vẻ tĩnh lặng sau cơn sóng dữ ồn ã.
Cô nghiêng đầu nhìn ra xa, không thấy rõ liệu Trương Kiền có còn đứng đó không.
Cô hơi muốn hút thuốc, lúc này mới chợt nhận ra mình vẫn đang cầm nhẫn, cô chỉ thở dài rồi nhét tạm nhẫn vào túi, lần mò bao thuốc lá và bật lửa.
Hút xong một điếu, cô đứng lên, bước tới bên đường gọi xe. Về đến nơi, cô không bật đèn, cứ thế nằm phịch xuống giường một lúc rồi đi tắm rửa.
Tắm xong, cô lại nhấp mấy ngụm rượu theo thói quen rồi nằm xuống thiếp ngủ.
Diệp Dương những tưởng mọi chuyện đã được giải quyết rồi, có thể yên tâm ngủ một giấc, nào ngờ cô mơ miên man.
Giấc mơ hỗn loạn không có trật tự, ồn ào xao động.
Lúc thì mơ thấy mình đang làm thêm ở Kelsey; lúc lại mơ mình đón sinh nhật cùng Trương Kiền, cầm mic hát trước tràng đùa giỡn của mọi người; còn mơ thấy lần đầu mình và Trương Kiền ân ái với nhau, nghe anh nói muốn kết hôn với cô; rồi lại mơ thấy hai người chia tay trong ký túc xá của cô; rồi cô mơ thấy mình xấu hổ mất mặt trước Trương Kiền, tiếng cười vang ầm lên quanh cô; cô cũng mơ thấy cả Trình Ninh, cô ấy tát cho cô một cú đau điếng.
Tỉnh giấc, người Diệp Dương ướt rượt mồ hôi, như thể vừa trải qua một cơn bệnh nặng.
Diệp Dương bật đèn, cô mất một lúc để bình tĩnh lại. Thấy lư hương bên góc bàn, cô nhón một viên hương liệu trong hộp ra, thắp lửa đặt vào lư hương rồi hé cửa sổ.
Nằm xuống, Diệp Dương định ngủ tiếp nhưng cơn buồn ngủ đã tiêu tan hết, không thể chợp mắt nổi.
Cô bèn chân trần bước ra lô gia.
Lô gia nối liền với phòng ngủ chính, là không gian riêng của Diệp Dương. Cô trồng vài chậu hoa cỏ ngoài lô gia, lúc hoa nở, phòng ngủ cũng thoang thoảng hương thơm.
Tháng Chín, hai chậu hoa nhài nở vài bông hoa trắng muốt nhỏ xíu, ghé lại gần ngửi thử, hương thơm phảng phất.
Diệp Dương dần bình tĩnh lại trong hương hoa thơm ngát, nhưng những giấc mộng không đầu không đuôi ấy vẫn tràn ngập trong đầu cô.
Dù chỉ là mơ thôi nhưng lại thật sự khiến người ta phải kinh hãi, mọi chuyện hệt như vừa xảy ra hôm qua vậy.
Ân ái vào ngày sinh nhật, rồi chia tay ngay hôm sau. Thật ra tất cả những chuyện đó đều là mưu toan của cô.
Nhưng vốn nó chẳng phải mưu toan gì, mà chỉ là lẽ dĩ nhiên như nước chảy thành sông.
Nhưng nghe được lời Phó Vãn Trác, thấy Trương Kiền im lặng, biết viễn cảnh chia ly sắp ập tới, chuyện ấy đã biến thành một âm mưu.
Cô muốn anh thấy hạnh phúc, muốn anh thỏa mãn, rồi giáng cho anh một cú tát trời giáng.
Anh hận cô cũng được.
Thay vì nhận lấy một kết thúc hời hợt vô thưởng vô phạt, cô thà để anh hận cô. Như vậy ít ra anh có thể nhớ cô.
Cô không muốn trở thành cô bạn gái cũ mà về sau khi gặp lại anh thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên.
Giờ nghĩ lại, đúng là cô dũng cảm, to gan thật.
Thật ra chuyện đêm đó cũng không đơn thuần chỉ là ân ái với nhau.
Còn có một cái ôm thật dài nữa.
Cái ôm đó là vào lúc họ mới bước vào phòng khách sạn, còn chưa kịp bật đèn.
Anh ôm cô từ phía sau, ôm thật lâu.
Bình thường họ không tìm được nơi kín đáo riêng tư như vậy. Giờ thì có thể yên tâm ôm lấy nhau.
Rồi cô láng máng nghe được anh nói muốn kết hôn.
Nhưng cô luôn cho đó là ảo giác.
Khi đó đã là quá nửa đêm, áng chừng độ ba bốn giờ sáng.
Cô nằm trên chiếc sofa ngoài phòng khách, tựa vào đùi anh ngủ yên, anh vuốt tóc cô, như có như không.
Cô thấy rất thoải mái, dần chìm vào giấc ngủ, rồi trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nghe thấy một câu than thở thật khẽ, “muốn kết hôn”.
Căn phòng yên tĩnh vô cùng, cô nghe rõ mồn một lời này, chợt tỉnh giấc nhỏm dậy nhìn anh.
Cô ngồi phắt dậy khiến anh giật mình, hỏi có chuyện gì vậy.
Cô nhìn anh thật kỹ, nhìn một hồi, cảm thấy anh không giống kiểu người sẽ nói những câu như muốn kết hôn.
Gương mặt ấy có thể khiến người ta tưởng tượng ra vô số điều, nhưng hai chữ “kết hôn” không nằm trong số đó.
Cô tưởng mình nằm mơ.
Nhưng cô vẫn không kiềm chế được phải cất tiếng hỏi, hỏi có phải ban nãy anh vừa nói gì không.
Anh cười, không đáp lời, chỉ ôm cô kéo lên đùi mình, kéo vạt áo ngủ cô ra, vừa vuốt ve vừa hỏi, cô muốn nghe gì.
Chẳng mấy chốc người cô đã mềm nhũn, không còn chút sức lực nào nữa, người cô dán lên cơ thể anh, cũng quên mất chuyện hỏi lại.
Giờ hồi tưởng, Diệp Dương nghĩ không biết nếu khi ấy mình hỏi tiếp, liệu anh có nói ra câu muốn kết hôn không. Nếu khi ấy cô biết anh đã nghĩ tới tương lai, liệu cô có chia tay với anh mà không buồn do dự.
Lúc cô rời khỏi khách sạn, trời còn chưa sáng, tất thảy tối tăm mờ mịt.
Cô bước men theo đường, bắt gặp có quán ăn nhỏ bán sữa đậu nành bánh quẩy, bèn vào mua đồ ăn.
Vừa ăn cô vừa tự nhủ với mình, mọi thứ đã kết thúc rồi.
Chiều hôm đó, lúc Trương Kiền tới ký túc xá nữ Đại học X, Diệp Dương đang giặt quần áo trong nhà tắm.
Phòng ký túc của Đại học X được thiết kế theo kiểu một phòng khách, một phòng vệ sinh, hai phòng ngủ. Phòng ngủ nằm ở hai phía trái phải, phòng khách ở giữa, cửa nhà tắm đối diện với phòng ngủ.
Vì lúc đó đang là kỳ nghỉ Hè nên trong ký túc chỉ có mình Diệp Dương.
Trương Kiền đẩy cửa vào, cửa ra vào và cửa sổ của nhà tắm tạo nên luồng không khí đối lưu, bất chợt có cơn gió lùa vào.
Diệp Dương vừa tắm xong, cô thấy lành lạnh, dường như chẳng hề phát hiện ra sự có mặt của anh, chỉ cắm cúi giặt quần áo. Mái tóc dài ướt rượt rũ xuống bờ vai, che mất gò má cô.
Trương Kiền tiến lại, vén những lọn tóc xổ trên vai cô ra sau lưng.
Tháng Tám nóng nực, cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen, vai chăng kín những dấu hôn.
Trương Kiền ghé lại bên vai cô, anh khẽ cười: “Sao, tối qua em không hài lòng à, mà hôm nay lại nhắn tin chia tay anh.”
Diệp Dương dừng tay, cô mở vòi nước xả hết bọt xà phòng trên tay, rồi lại rửa mặt, đóng vòi lại. Cô nhìn anh, bình tĩnh nói: “Trương Kiền, em không đùa, em nghiêm túc đấy, chúng ta chia tay đi.”
Gương mặt anh tối sầm lại.
Diệp Dương liếc ra sau lưng anh: “Hồi cấp III em bận học hành sách vở, gần như không có thời gian nghĩ tới những thứ khác. Lên đại học, vốn em không định yêu đương, nhưng phát hiện ra mọi người xung quanh đều hẹn hò, nhìn nhiều đâm cũng ngưỡng mộ, muốn thử một lần, giờ những chuyện cần làm khi yêu thì cũng đã làm hết rồi, lại phát hiện ra chẳng thú vị như trong tưởng tượng.”
Gương mặt Trương Kiền tái xanh: “Em nói lại lần nữa xem.”
Diệp Dương nói thẳng: “Chúng ta chia tay đi.”
Giọng điệu Trương Kiền càng thêm nặng nề, gần như uy hiếp: “Em nói lại lần nữa.”
Diệp Dương vẫn nói: “Em bảo chúng ta chia tay đi.”
Những câu nói liên tiếp của Diệp Dương khiến ngọn lửa tức giận của Trương Kiền bốc lên cao, những lời tục tằn như đang chực nổ tung. Nhưng anh nhìn cô chằm chằm, cuối cũng vẫn nuốt những lời đó vào bụng, anh kiên nhẫn nói: “Diệp Dương, có chuyện gì thì em cứ nói đi, đừng mang chia tay ra làm trò đùa.”
Diệp Dương tiếp tục giặt quần áo, cô nói: “Những điều muốn nói em đã nói hết rồi.”
Trương Kiền kéo cô lại.
Vốn dưới vòi nước có chiếc bậc cao hơn đất hai mươi centimet, khi nãy cô đứng trên bục, giờ bị anh kéo xuống, cô không giữ được thăng bằng, khuỵu chân ngã thẳng vào lòng anh. Trương Kiền ôm chặt cô, cô chỉ níu chắc lấy áo anh, trong tích tắc, vẻ mặt cô trở nên thật đáng thương. Trương Kiền vốn định nổi giận nhưng nhìn cô như vậy, mới chốc lát thôi cơn giận đã lại dịu đi, anh cố kiềm chế, nói: “Diệp Dương, em không phải người không biết nói lý lẽ. Em nói cho anh biết rốt cuộc đã có chuyện gì, chúng ta sẽ cùng bàn bạc, em mà còn thế này thì anh sẽ coi đây là chuyện nghiêm túc đấy.”
Diệp Dương bình tĩnh tới độ gần như lạnh nhạt: “Trương Kiền, anh đừng như thế này nữa, không phải chúng ta đã nói với nhau rồi sao, dứt khoát lên đi.”
Trương Kiền bỗng đẩy cô ra, giọng anh còn lạnh lùng hơn cô: “Diệp Dương, dù có thế nào đi chăng nữa thì những câu em nói cũng quá đáng rồi đấy, anh hỏi em lần cuối, nếu em không nói thì sau khi anh bước khỏi cánh cửa này, dù em có nói gì anh cũng sẽ không nghe, em nghĩ cho kỹ đi.”
Diệp Dương cởi chiếc nhẫn trên ngón tay ra, cô kéo tay anh, đặt nhẫn vào lòng bàn tay anh: “Chẳng có lý do gì khác cả, chỉ cảm thấy yêu đương thật nhạt nhẽo, không muốn lãng phí thời gian thôi.”
Tất thảy chợt chìm vào im lặng, như thể bụi bặm đã lắng xuống, sự đã rồi, không thể thay đổi.
Trương Kiền lập tức cởi chiếc nhẫn trên ngón tay mình ra, ném thẳng nó vào thùng rác cùng với chiếc cô vừa trả lại anh, anh lạnh lùng giễu cợt: “Yêu nhau lâu vậy rồi mà tôi không biết cô là loại người cởi mở đến thế.” Rồi anh lại nói với vẻ khó hiểu, “Nếu cô đã có kiểu suy nghĩ ấy thì sao không nói sớm? Nói trước tôi đã chẳng phải lãng phí thời gian vun đắp tình cảm gì cả, cứ làm theo kiểu tình một đêm thôi. Ai không chơi nổi kiểu của cô chứ?”
Anh hất phăng cửa bỏ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook