Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình
-
Chương 13
Dịch: Hạnh
Cái đêm mùng Một đầu năm ấy, bọn họ đã xác định mối quan hệ, chính thức hẹn hò với nhau.
Sau khi yêu nhau, bạn gái không cho anh tới Kelsey Coffee tìm cô nữa, có ngồi một lúc thôi cũng không được.
Cô nói anh sẽ khiến cô phân tâm, lỡ làm hỏng chuyện gì bị khách khiếu nại, rồi bị quản lý trách mắng thì sẽ rất chật vật.
Cô không muốn để anh thấy dáng vẻ khốn cùng đáng thương của mình.
Anh thấy cô nói có lý, cũng cảm thấy mình là đàn ông, không thể tỏ ra quá quấn quýt người ta được, bèn bảo hôm nào cô được nghỉ anh sẽ tới tìm cô.
Bọn họ gặp lại nhau vào ngày mùng năm.
Hôm ấy cô không phải đi làm, anh đưa cô tới công viên. Vì tuyết rơi nên những rường cột chạm trổ, những tường đỏ ngói xanh trong khu công viên cổ lại càng đẹp đẽ. Nhưng cả ngày hôm đó anh gần như không nhìn cảnh tuyết rơi, tâm tư đặt hết lên đôi môi cô. Cô trang điểm nhẹ nhàng, tô son môi, màu không đậm lắm nhưng rất tươi sáng, cô lại trắng, vừa trắng vừa mềm mại, như một quả đào mật đang nghênh ngang phô trương vẻ đẹp của mình, trông rất ngon miệng, khiến anh cứ phấp phỏng nóng ruột. Biết cô là bạn gái anh, anh có thể ăn được nên lòng dạ anh gần như chỉ thấy nóng nảy, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Mới bắt đầu yêu nhau, anh không thể để lộ ranh nanh ngay được, vẫn phải đường hoàng đoan chính, phóng khoáng nhẹ nhàng.
Nhẫn nhịn tới tối, đưa cô về trường, anh hôn cô bên con đường rợp bóng cây, xung quanh không có người, đêm tuyết yên tĩnh, anh có thể hôn rất lâu.
Để tỏ vẻ mình không nóng nảy, anh còn hôn cả trán cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, nhưng cô lại thoáng nghiêng đầu đi, anh chỉ hôn được lên tóc cô.
Cô vùi mặt xuống vai anh, khẽ cười: “Mồm em toàn mùi lẩu.”
Anh bật cười: “Lúc ăn xong người ta tặng kem, em không lấy mà?”
Cô thoáng ngượng nghịu: “Em là gái quê, ai biết người ta tặng kem là có dụng ý như vậy. Hơn nữa, mùa Đông lạnh căm căm, tặng kem gì chứ, tặng kẹo bạc hà không được sao? Không phải anh cũng không lấy đấy thôi.”
Anh cười: “Anh thấy em không ăn nên cũng không ăn, hai đứa cùng có mùi lẩu, không ai phải chê ai cả.”
Cô hờn dỗi giơ tay đấm nhẹ vào ngực anh một cái, anh chợt thấy thật ngọt ngào, miệng toàn mùi lẩu nhưng vẫn muốn hôn cô, nhưng cô đã lập tức đã giãn khoảng cách với anh, trở về ký túc.
Chuẩn bị cả ngày trời mà không hôn được, tối nhớ đến đôi môi xinh đẹp ấy, anh trằn trọc trở mình không ngủ nổi.
Đầu tiên là môi, sau đó lại biến thành những thứ khác.
Một chàng trai ngoài hai mươi có kiềm chế nữa, có đứng đắn nữa thì đầu óc cũng chỉ toàn nghĩ tới cơ thể của người khác giới. Đặc biệt là ở vào tình cảnh anh còn có người yêu, chẳng khác nào một con sói có miếng thịt bên miệng, lúc nào cũng chỉ muốn nuốt vào bụng. Nhưng anh không muốn cư xử tùy tiện với một chuyện tốt đẹp nhường này, vẫn mong bồi dưỡng tình cảm trước đã rồi tính.
Dù mập mờ là một giai đoạn đẹp đẽ, nhưng có rất nhiều chuyện không thể tiến triến xa được. Tình yêu thì không như vậy, nhiều chuyện có thể tìm tòi sâu hơn. Yêu lâu rồi, anh phát hiện người yêu mình chỉ có bề ngoài là dịu dàng dễ bảo, thực chất nội tâm cô lại khá cứng rắn phóng khoáng. Nhưng cái phóng khoáng của cô còn điểm thêm chút yêu kiều, yêu kiều mà lại dứt khoát vô tình… Nói chung là thất thường theo cách vô cùng hấp dẫn.
Ví dụ như những khoản tiền phát sinh trong lúc hẹn hò. Anh là con trai, gia cảnh cũng coi như sung túc, theo lý mà nói thì anh nên bỏ ra nhiều hơn đôi phần, chuyện này rất bình thường, nhưng cô không chịu.
Hồi còn làm bạn, cô cưa đôi với anh, anh có thể hiểu được, nhưng yêu nhau mà vẫn chia nửa, anh thấy hơi không thoải mái.
Cô bảo, lúc ban đầu anh chịu thiệt nhiều, có thể anh sẽ chẳng có cảm giác gì, nhưng cứ thế mãi thì dù không muốn, lòng anh chắc chắn cũng sẽ coi khinh em ít nhiều, đợi đến lúc đó thì cũng đã muộn rồi.
Anh biết cô nói có lý, tất cả những người đàn ông tự tin, tự trọng, mang thái độ nghiêm túc trong tình yêu đều không mong mình luôn là người phải chi trả trong những cuộc hẹn, có qua có lại mới cảm giác mình đã tìm đúng người, nếu không sẽ rất dễ sinh ra ảo giác như đang rút hầu bao hệt một tên ngốc chứ chẳng phải yêu đương. Lâu dài rồi sẽ coi thường đối phương. Nhưng anh cảm thấy chuyện này không nghiêm túc tới nỗi vậy, có những lúc anh dỗ dành cô, bảo chi bao nhiêu là tùy theo năng lực của từng người, ai dư dả hơn thì gánh phần hơn, nhưng cô vẫn kiên quyết không nhượng bộ.
Lại ví như, năm ấy, có một bộ phim Hong Kong tình cảm ấm áp được công chiếu, hai người cùng đi xem. Người bạn gái gần như chưa từng rơi lệ trước mặt anh lại khóc nức nở trong rạp. Vì không muốn anh phát hiện, cô còn xõa tóc ra, mỗi lần gạt lệ lại vờ như đang vuốt tóc. Anh rất muốn kéo cô sát lại bên mình, nhưng sợ cô ngại, đành làm bộ như không thấy.
Phim chiếu xong cũng đã sắp mười giờ, anh đưa cô về trường, hôn cô dưới hàng liễu bên hồ Minh Đức, hỏi cô sao thế, sao lại khóc nhiều tới vậy.
Cô vùi mặt mình vào cổ anh, vẫn không nói gì, nước mắt lại trào ra, anh cảm thấy được vệt nước ấm áp trên vai mình mà không kiềm chế được phải ôm cô chặt thêm.
Cô thì thầm: “Trương Kiền, anh biết em thích gì nhất ở anh không?”
Anh hôn lên tóc cô, hạ giọng: “Không phải em thích sự tự tin của anh sao?”
“Em cũng thích gia đình anh nữa.” Cô nói, “Dù em không biết bình thường quan hệ của anh với bố mẹ ra sao, nhưng nhìn những tấm ảnh du lịch của anh, em thấy tình cảm gia đình anh rất tốt. Chắc chắn bố mẹ anh rất khéo trò chuyện với anh, lắng nghe ý nghĩ của anh, nếu anh làm không tốt, bọn họ sẽ động viên anh. Nếu anh bướng bỉnh, họ sẽ kiên nhẫn uốn nắn. Từ nhỏ họ đã dắt anh đi mở mang tầm mắt, nuôi dưỡng đủ những sở thích cho anh. Họ còn dạy anh kinh nghiệm sống, tránh cho anh phải đi đường vòng. Em thì hoàn toàn trái ngược với anh, em cũng có bố mẹ, nhưng chỉ đến Tết mới gặp được họ. Hơn mười ngày ấy với em như vật lộn trên chiến trường, vì em không biết phải cư xử ra sao với bố mẹ mình. Về sau mẹ em ý thức được sự lạnh nhạt này, từng khóc nghẹn lên, nhưng có một số thứ đã bị khuyết đi rồi thì có làm gì cũng không bù đắp nổi. Vậy nên mẹ em chỉ mong sinh được thêm một đứa con nữa, bà nói dù có phải cõng con đi ăn mày cũng nhất định sẽ tự tay nuôi nó. Chỉ là tuổi tác không cho phép, mong ước của bà không thành hiện thực. Chắc vì chính em khiếm khuyết, nên mỗi lần bắt gặp những cảnh tượng như vậy lại thấy khó chịu như bị ai dẫm phải đuôi. Em rất ngưỡng mộ những gia đình mà bố mẹ và con cái có quan hệ tốt. Những gia đình như vậy thường dễ dàng giãi bày với nhau, tình cảm sâu đậm, con cái họ cũng như vậy, bọn họ có tất cả, chưa bao giờ phải sợ tới mất mát. Em thấy con người ta đều khiếm khuyết chỗ nào thì đi tìm cái đấy, vừa thấy anh em đã biết anh là kiểu người như vậy, tương lai nhất định anh sẽ là một người bố cực kỳ tốt. Em thường nghĩ, nếu con em có một người bố như anh thì thật hay. Tuy vậy em cũng biết, rất hiếm khi tình yêu thời đại học có thể đơm trái. Nhưng dù về sau chúng ta không bên nhau, em vẫn sẽ tìm cho con em một người bố giống anh. Dù sao thì mẹ không đáng tin mà bố đáng tin, đứa trẻ cũng không tới mức bị bị nuôi dưỡng sai cách.”
Anh lại cười, hôn lên tóc cô, nói: “Lời thì hay, nhưng lần nào em cũng thêm một câu lỡ như, anh thấy như vậy lại hơi vẽ rắn thêm chân, lần sau em đừng nói như vậy nữa, anh hiểu ý em, em không cần phải nhấn mạnh liên tục.”
Cô lắc đầu: “Em cảm thấy đây là vẽ rồng điểm mắt (*), nếu không lỡ để anh nảy ra ý nghĩ em muốn kết hôn với anh, có khi anh lại vênh vang đắc ý, không phải anh là sự lựa chọn duy nhất của đời em, chỉ là giờ anh là bạn trai em, em chỉ có thể…”
(*) Vẽrồng điểm mắt: Thêm thắt nhấn mạnh nội dung quan trọng.
Anh hôn cô, hạ giọng: “Anh đã nói rồi, không phải nhấn mạnh, anh hiểu.”
Lại ví như, đợt nghỉ Hè, bạn bè rủ anh đi Nepal leo núi tuyết. Cô không đi được, anh cũng không muốn đi. Một chàng trai đang lúc yêu đương cuồng nhiệt thì trong lòng làm gì có bạn bè, chỉ có người mình yêu thôi. Anh làm gì cũng mong có cô ở bên, không có cô, mọi thứ đều trở nên nhạt nhẽo vô vị. Còn cô lại cứ nằng nặc đòi anh đi. Anh năm lần bảy lượt cảnh cáo cô, bạn gái cũ của anh cũng sẽ đi cùng, cô vẫn chẳng đổi ý, cô nói nếu anh không đi cô sẽ cảm thấy áp lực. Anh hỏi cô không lo mình và bạn gái cũ xảy ra chuyện gì sao, cô nói nếu như vậy thật thì cũng chẳng tránh được, phát hiện sớm thì cũng sớm giải thoát. Cuối cùng anh vẫn đi, nhưng lòng lại vướng bận, chặng đường trở nên dài đằng đẵng.
Trong khoảng thời gian ấy anh không liên lạc với cô, cô cũng không liên lạc với anh, anh lại càng nhớ cô hơn.
Cuối cùng anh vẫn trở về sớm. Lúc về anh không nói cho cô, đợi cô tan làm ngoài vỉa hè trước trung tâm thương mại.
Buổi tối, hàng hoa hòe ven đường nở chói rực cả bầu trời sao, hơn mười một giờ, cô và đồng nghiệp tạm biệt nhau, chầm chậm bước lại gần.
Anh vốn định tỏ ra lạnh lùng, dửng dưng hỏi cô có nhớ anh không, cô lại lao vào lòng anh, nức nở nói cô sợ chết khiếp, tưởng anh tình cũ không rủ cũng tới với bạn gái cũ, quên mất cô rồi.
Nghe câu nói này, anh biết mấy hôm nay cô cũng chẳng dễ chịu hơn anh. Nhưng dù có phấp phỏng như vậy cô cũng không chịu chủ động liên lạc với anh.
Anh kéo cô ra khỏi lòng mình, hôn cô thật sâu.
Trên đường có ít người qua lại, nhưng dù có người thì anh cũng không để tâm.
Anh không muốn kiềm chế chút nào, lần tay vào áo cô, chỉ muốn lột sạch cô ra ngay.
Cũng may anh đánh mất lý trí nhưng cô thì vẫn còn, cô giữ chặt cổ tay anh lại.
Nhưng anh cảm thấy mình có phần không kiềm chế nổi, hay là không muốn kiềm chế nữa. Sớm muộn gì họ cũng làm, sớm một chút, muộn một chút, anh thấy cũng chẳng khác gì nhau.
Anh đẩy cô vào xe, hôn cô, chẳng buồn để tâm tới điều gì khác. Cô chưa từng trải qua những chuyện như vậy, cũng không biết có những lúc, người bạn trai chỉnh tề lịch thiệp của mình có thể sẽ trở thành sói đội lốt người. Cô vừa lo lắng vừa sợ, run rẩy nói: “Sắp đến sinh nhật anh rồi.”
Ngày còn trẻ, cô coi chuyện này như cách mạng vậy, một khi xảy ra, cả đời người sẽ thay đổi, vậy nên cũng phải xét đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.
Trương Kiền bắt đầu chờ mong tới ngày sinh nhật của mình. Nhưng có lúc anh lại hoài nghi người yêu đang mượn cớ, dù vậy anh cũng bình tĩnh lại rồi, chỉ cần người yêu đừng lượn qua lượn lại không chút kiêng dè trước mặt anh, anh cảm thấy mình vẫn có thể đợi tiếp. Người ta bảo giai đoạn đẹp nhất của tình yêu là sau khi hôn nhau, trước khi làm chuyện đó, anh cũng lo chuyện ấy sẽ phá hỏng cảm giác đẹp đẽ lúc này. Nhưng vào ngày sinh nhật mình, người yêu anh mặc một chiếc váy liền đỏ, bình thường cô rất ít mặc váy, da cô trắng, tà váy đỏ lại càng khiến cô trắng như phát sáng, khiến anh ngơ ngẩn hoảng hốt, anh bèn gạt ngay ý nghĩ tiếp tục chờ đợi của mình.
Anh dắt người yêu đi gặp bạn bè mình, ăn cơm xong, họ lại tới quán hát karaoke, lúc rời đi cũng đã hơn mười giờ rồi.
Anh lái xe đưa cô về trường, đỗ xe bên đường, hoa hòe rơi đầy đất, hạ cửa sổ xuống là có thể ngửi được mùi hương nồng nàn.
Anh cởi dây an toàn, cô lại không nhúc nhích, chỉ tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh cảm thấy có vẻ cô hơi mệt, hỏi cô sao vậy, cô lắc đầu, nói không sao. Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt ngân ngấn hàm tình, khiến anh chìm ngập trong đó.
Anh không kiềm chế được nỗi xúc động nữa, vươn tay vuốt ve gò má cô, anh hạ giọng: “Mọi người đều tặng anh quà rồi, còn mỗi em chưa tặng thôi.”
Cô vừa bị trút vài ly rượu, lại bị đẩy lên hát, giọng hơi khàn, cô hỏi: “Sách không được tính à?”
Anh lắc đầu: “Sách sao coi là quà được, em qua loa với anh quá.”
Cô hỏi: “Vậy anh muốn gì?”
Anh cúi xuống cởi dây an toàn cho cô, bình thường anh đều sẽ nhân lúc này để hôn cô, nhưng hôm nay anh lại đưa mắt xuống, không nhìn cô: “Em.”
Ngực cô phập phồng theo nhịp thở, giọng cô rất khẽ, nhưng cũng rất rõ ràng: “Em là được ư?”
Mùi hương nữ giới mềm mại yểu điệu mang theo hương rượu phả vào mặt anh, anh hiểu ý cô ngay, cổ họng anh căng lên, tay cũng luống cuống, đến cả dây an toàn cũng không cởi nổi, nhưng gương mặt anh lại bình tĩnh, giọng nói cũng vậy, như một người đàn ông trời sụp cũng không biến sắc: “Em là đủ rồi.”
Cuối cùng cũng cởi được dây an toàn, cô níu lấy vai anh, hôn anh.
Hơi thở dần nặng nề, cô lí nhí thì thầm: “Vậy thì em có thể tặng anh.”
Lòng anh rung động, hôn lên chóp mũi cô, anh hạ giọng: “Em thật là hào phóng.”
Cô bật cười, vùi mặt vào cổ anh, hạ giọng: “Chúc mừng sinh nhật, anh yêu.”
Lúc cô đáng yêu, anh sẽ gọi cô là em yêu. Rồi anh cũng trêu cô, bắt cô gọi mình như thế, cô kiên quyết không chịu, nói gọi thẳng tên mới tình cảm. Hôm nay là lần đầu cô gọi anh vậy, nhưng lại không thấy xa lạ chút nào, như thể cô đã từng thốt rất nhiều lần rồi, anh khàn khàn: “Đêm nay đừng về, được không?”
Cô vùi vào cổ anh, gật đầu thật khẽ.
Trước đó lúc hôn cô anh luôn kiềm chế, sợ mình ý loạn tình mê sẽ dùng lời đường mật để dụ cô lên giường. Nhưng đương nhiên đêm nay đã tới lúc rồi, anh không cần phải kiềm chế nữa.
Trong lúc đó, cô nức nở nói dù về sau anh có già hay có hói, có phát tướng hay bụng bia thì cô vẫn sẽ thích anh, cô sẽ mãi mãi thích anh.
Xong xuôi, anh hỏi cô vừa nói gì, cô lại giả bộ như không nhớ gì hết.
Anh cảm thấy dáng vẻ ngượng nghịu cự nự của cô rất đáng yêu, bèn thì thầm bên tai cô: “Dù có năm mươi tuổi thì anh cũng không để mình phát tướng hay có bụng bia đâu, em yên tâm đi.”
Cô đỏ mặt nóng tai, lầm bầm: “Dù gì cũng chẳng liên quan tới em.”
Lúc nào những lời âu yếm của cô cũng phải chêm thêm một câu trái ngược đằng sau, như thể nếu không nói vậy thì không được hoàn chỉnh. Khi ấy anh không hiểu sự lắt léo của lòng người mấy, cũng chẳng nghĩ kỹ rốt cuộc tại sao cô lại cư xử như vậy, chỉ cảm thấy cô vừa đáng yêu vừa đáng thương, chỉ muốn cô lại nói xằng thêm chút nữa.
Tuổi trẻ là gì? Tuổi trẻ là có thể âu yếm người mình thích cả đêm, đến tận khi bình minh lên.
Cái đêm sinh nhật năm hai mốt tuổi ấy, như một giấc mộng rực rỡ sắc màu trở thành hiện thực.
Mọi chuyện đều rất tốt đẹp, đẹp đến mức không thể đẹp hơn được nữa.
Thậm chí trong khoảnh khắc, anh còn hy vọng mình đã ba mươi tuổi rồi.
Đàn ông tam thập nhi lập, sự nghiệp ổn định, tâm tính trưởng thành, có thể chống lại mọi cám dỗ, có thể kết hôn sinh con, sống những ngày tháng an ổn. Nhưng khi ấy anh mới chỉ hai mốt, mọi lời hứa về tương lai đều hư ảo rỗng tuếch. Anh sẽ không hứa hẹn, cô cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng sau khi sự tốt đẹp trôi đi, tiếp theo chính là chia tay, nó đến thật nhanh, thật đột ngột. Đến khi thật sự ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì anh đã buông xong những lời ác độc, xuống khỏi ký túc xá nữ Đại học X.
Anh bước dưới bóng những gốc cây bạch quả. Một bên là sân tennis, một bên là bãi tập, nhưng không có ai, sân trường rất yên tĩnh. Anh ngồi xuống bên đường, rút thuốc ra, ngồi một lúc lâu, cuối cùng anh vẫn bỏ đi.
Sau đó, anh không liên lạc với cô nữa.
Vì cô không để lại đường lùi cho anh, anh cũng không để lại đường lùi cho mình.
Một cuộc tình đứt đoạn.
Sau khi chia tay, anh thường nhớ về cô, ban đầu nhớ rất nhiều, về sau cũng ít dần đi. Mấy năm nay, chỉ khi nhìn thấy những người, những chuyện liên quan anh mới lại chợt nghĩ tới.
Điều anh nghĩ tới nhiều nhất là cô sẽ trở thành con người ra sao.
Cô thường nói, anh là người sinh ra ở vạch đích, còn cô là kẻ thua cuộc trong trò chơi đầu thai. Anh sẽ nghĩ tới chuyện một người thua thiệt như cô phải chăng đã bị cuộc sống hành hạ, đặt lên vai những gánh nặng không thể cáng đáng nổi, rồi thay đổi bản thân một cách quá đỗi dễ dàng, cũng giống như đa số những người tin chắc rằng mình sẽ không thay đổi cuối cùng vẫn biến thành loại người mà mình từng ghét bỏ? Phải chăng cô vẫn sẽ mạo hiểm làm tổn thương lòng tự trọng của những người đàn ông khác, giành trả tiền với họ? Phải chăng cô đã hiểu gương mặt xinh đẹp là một vốn quý, có thể giúp cô giao thiệp với những người đàn ông một cách quá đỗi dễ dàng, rồi giành lấy những món lợi ích thực tế cho mình? Chắc chắn cô đã trở nên thông minh rồi, lõi đời rồi, tính toán rồi, cô không còn kiên trì, trở nên láu cá vô cùng. Vậy thì một ngày khi bọn họ trùng phùng tại siêu thị hay trên đường, nhận ra cô, anh sẽ giống như hầu hết những người đàn ông khác, hoàn toàn chẳng muốn thừa nhận người phụ nữ tính toán lõi đời trước mắt là người mà mình từng yêu. Nỗi ẩn ức đau đáu không có được mới là tốt nhất cũng sẽ vỡ tan thành từng mảnh.
Nhưng khi thật sự gặp lại rồi, anh mới phát hiện cô không trở nên giống như những gì anh kỳ vọng, đôi mắt cô không có sự lõi đời khôn khéo, vẻ dịu dàng xen lẫn bướng bỉnh vẫn hiện trên gương mặt cô, cô cũng không dùng thân phận đặc biệt là bạn gái cũ của anh để lên mạng chửi bới. Nhưng đúng là cô đã trưởng thành hơn thời sinh viên, như một khóm trúc khô cứng quê kệch dần biến thành một trái vải tươi ngon, vì vậy mà lại mang thêm một nét quyến rũ khác lạ.
Tên quỷ háo sắc họ Tào lén bình luận các cô gái đẹp trong bữa tiệc chào hỏi của “Em đang bước”, nói cô tạo ra cảm giác bị ngược đãi, khiến người ta chỉ muốn lột sạch quần áo cô, rồi… Chữ đó, ông ta vẫn kiêng dè thân phận không nói ra, nhưng biểu cảm của ông ta lại tỏ ý rõ ràng.
Đương nhiên anh biết điều đó có ý nghĩa ra sao, nhưng chuyện này đã chẳng còn liên quan tới anh nữa.
Suy cho cùng, giả dụ bảo anh vẫn không thoát nổi ràng buộc trần tục thì chắc chắn ràng buộc đó cũng chẳng phải cô.
Ngày còn trẻ, ta đều tưởng người mình yêu là duy nhất, trải qua nhiều chuyện rồi mới biết, chẳng có ai là không thể thay thế được cả.
Trương Kiền hút xong một điếu bèn dụi tắt tàn thuốc, vứt xuống gạt tàn rồi lái xe rời khỏi con đường nhỏ tĩnh lặng.
Cái đêm mùng Một đầu năm ấy, bọn họ đã xác định mối quan hệ, chính thức hẹn hò với nhau.
Sau khi yêu nhau, bạn gái không cho anh tới Kelsey Coffee tìm cô nữa, có ngồi một lúc thôi cũng không được.
Cô nói anh sẽ khiến cô phân tâm, lỡ làm hỏng chuyện gì bị khách khiếu nại, rồi bị quản lý trách mắng thì sẽ rất chật vật.
Cô không muốn để anh thấy dáng vẻ khốn cùng đáng thương của mình.
Anh thấy cô nói có lý, cũng cảm thấy mình là đàn ông, không thể tỏ ra quá quấn quýt người ta được, bèn bảo hôm nào cô được nghỉ anh sẽ tới tìm cô.
Bọn họ gặp lại nhau vào ngày mùng năm.
Hôm ấy cô không phải đi làm, anh đưa cô tới công viên. Vì tuyết rơi nên những rường cột chạm trổ, những tường đỏ ngói xanh trong khu công viên cổ lại càng đẹp đẽ. Nhưng cả ngày hôm đó anh gần như không nhìn cảnh tuyết rơi, tâm tư đặt hết lên đôi môi cô. Cô trang điểm nhẹ nhàng, tô son môi, màu không đậm lắm nhưng rất tươi sáng, cô lại trắng, vừa trắng vừa mềm mại, như một quả đào mật đang nghênh ngang phô trương vẻ đẹp của mình, trông rất ngon miệng, khiến anh cứ phấp phỏng nóng ruột. Biết cô là bạn gái anh, anh có thể ăn được nên lòng dạ anh gần như chỉ thấy nóng nảy, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Mới bắt đầu yêu nhau, anh không thể để lộ ranh nanh ngay được, vẫn phải đường hoàng đoan chính, phóng khoáng nhẹ nhàng.
Nhẫn nhịn tới tối, đưa cô về trường, anh hôn cô bên con đường rợp bóng cây, xung quanh không có người, đêm tuyết yên tĩnh, anh có thể hôn rất lâu.
Để tỏ vẻ mình không nóng nảy, anh còn hôn cả trán cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, nhưng cô lại thoáng nghiêng đầu đi, anh chỉ hôn được lên tóc cô.
Cô vùi mặt xuống vai anh, khẽ cười: “Mồm em toàn mùi lẩu.”
Anh bật cười: “Lúc ăn xong người ta tặng kem, em không lấy mà?”
Cô thoáng ngượng nghịu: “Em là gái quê, ai biết người ta tặng kem là có dụng ý như vậy. Hơn nữa, mùa Đông lạnh căm căm, tặng kem gì chứ, tặng kẹo bạc hà không được sao? Không phải anh cũng không lấy đấy thôi.”
Anh cười: “Anh thấy em không ăn nên cũng không ăn, hai đứa cùng có mùi lẩu, không ai phải chê ai cả.”
Cô hờn dỗi giơ tay đấm nhẹ vào ngực anh một cái, anh chợt thấy thật ngọt ngào, miệng toàn mùi lẩu nhưng vẫn muốn hôn cô, nhưng cô đã lập tức đã giãn khoảng cách với anh, trở về ký túc.
Chuẩn bị cả ngày trời mà không hôn được, tối nhớ đến đôi môi xinh đẹp ấy, anh trằn trọc trở mình không ngủ nổi.
Đầu tiên là môi, sau đó lại biến thành những thứ khác.
Một chàng trai ngoài hai mươi có kiềm chế nữa, có đứng đắn nữa thì đầu óc cũng chỉ toàn nghĩ tới cơ thể của người khác giới. Đặc biệt là ở vào tình cảnh anh còn có người yêu, chẳng khác nào một con sói có miếng thịt bên miệng, lúc nào cũng chỉ muốn nuốt vào bụng. Nhưng anh không muốn cư xử tùy tiện với một chuyện tốt đẹp nhường này, vẫn mong bồi dưỡng tình cảm trước đã rồi tính.
Dù mập mờ là một giai đoạn đẹp đẽ, nhưng có rất nhiều chuyện không thể tiến triến xa được. Tình yêu thì không như vậy, nhiều chuyện có thể tìm tòi sâu hơn. Yêu lâu rồi, anh phát hiện người yêu mình chỉ có bề ngoài là dịu dàng dễ bảo, thực chất nội tâm cô lại khá cứng rắn phóng khoáng. Nhưng cái phóng khoáng của cô còn điểm thêm chút yêu kiều, yêu kiều mà lại dứt khoát vô tình… Nói chung là thất thường theo cách vô cùng hấp dẫn.
Ví dụ như những khoản tiền phát sinh trong lúc hẹn hò. Anh là con trai, gia cảnh cũng coi như sung túc, theo lý mà nói thì anh nên bỏ ra nhiều hơn đôi phần, chuyện này rất bình thường, nhưng cô không chịu.
Hồi còn làm bạn, cô cưa đôi với anh, anh có thể hiểu được, nhưng yêu nhau mà vẫn chia nửa, anh thấy hơi không thoải mái.
Cô bảo, lúc ban đầu anh chịu thiệt nhiều, có thể anh sẽ chẳng có cảm giác gì, nhưng cứ thế mãi thì dù không muốn, lòng anh chắc chắn cũng sẽ coi khinh em ít nhiều, đợi đến lúc đó thì cũng đã muộn rồi.
Anh biết cô nói có lý, tất cả những người đàn ông tự tin, tự trọng, mang thái độ nghiêm túc trong tình yêu đều không mong mình luôn là người phải chi trả trong những cuộc hẹn, có qua có lại mới cảm giác mình đã tìm đúng người, nếu không sẽ rất dễ sinh ra ảo giác như đang rút hầu bao hệt một tên ngốc chứ chẳng phải yêu đương. Lâu dài rồi sẽ coi thường đối phương. Nhưng anh cảm thấy chuyện này không nghiêm túc tới nỗi vậy, có những lúc anh dỗ dành cô, bảo chi bao nhiêu là tùy theo năng lực của từng người, ai dư dả hơn thì gánh phần hơn, nhưng cô vẫn kiên quyết không nhượng bộ.
Lại ví như, năm ấy, có một bộ phim Hong Kong tình cảm ấm áp được công chiếu, hai người cùng đi xem. Người bạn gái gần như chưa từng rơi lệ trước mặt anh lại khóc nức nở trong rạp. Vì không muốn anh phát hiện, cô còn xõa tóc ra, mỗi lần gạt lệ lại vờ như đang vuốt tóc. Anh rất muốn kéo cô sát lại bên mình, nhưng sợ cô ngại, đành làm bộ như không thấy.
Phim chiếu xong cũng đã sắp mười giờ, anh đưa cô về trường, hôn cô dưới hàng liễu bên hồ Minh Đức, hỏi cô sao thế, sao lại khóc nhiều tới vậy.
Cô vùi mặt mình vào cổ anh, vẫn không nói gì, nước mắt lại trào ra, anh cảm thấy được vệt nước ấm áp trên vai mình mà không kiềm chế được phải ôm cô chặt thêm.
Cô thì thầm: “Trương Kiền, anh biết em thích gì nhất ở anh không?”
Anh hôn lên tóc cô, hạ giọng: “Không phải em thích sự tự tin của anh sao?”
“Em cũng thích gia đình anh nữa.” Cô nói, “Dù em không biết bình thường quan hệ của anh với bố mẹ ra sao, nhưng nhìn những tấm ảnh du lịch của anh, em thấy tình cảm gia đình anh rất tốt. Chắc chắn bố mẹ anh rất khéo trò chuyện với anh, lắng nghe ý nghĩ của anh, nếu anh làm không tốt, bọn họ sẽ động viên anh. Nếu anh bướng bỉnh, họ sẽ kiên nhẫn uốn nắn. Từ nhỏ họ đã dắt anh đi mở mang tầm mắt, nuôi dưỡng đủ những sở thích cho anh. Họ còn dạy anh kinh nghiệm sống, tránh cho anh phải đi đường vòng. Em thì hoàn toàn trái ngược với anh, em cũng có bố mẹ, nhưng chỉ đến Tết mới gặp được họ. Hơn mười ngày ấy với em như vật lộn trên chiến trường, vì em không biết phải cư xử ra sao với bố mẹ mình. Về sau mẹ em ý thức được sự lạnh nhạt này, từng khóc nghẹn lên, nhưng có một số thứ đã bị khuyết đi rồi thì có làm gì cũng không bù đắp nổi. Vậy nên mẹ em chỉ mong sinh được thêm một đứa con nữa, bà nói dù có phải cõng con đi ăn mày cũng nhất định sẽ tự tay nuôi nó. Chỉ là tuổi tác không cho phép, mong ước của bà không thành hiện thực. Chắc vì chính em khiếm khuyết, nên mỗi lần bắt gặp những cảnh tượng như vậy lại thấy khó chịu như bị ai dẫm phải đuôi. Em rất ngưỡng mộ những gia đình mà bố mẹ và con cái có quan hệ tốt. Những gia đình như vậy thường dễ dàng giãi bày với nhau, tình cảm sâu đậm, con cái họ cũng như vậy, bọn họ có tất cả, chưa bao giờ phải sợ tới mất mát. Em thấy con người ta đều khiếm khuyết chỗ nào thì đi tìm cái đấy, vừa thấy anh em đã biết anh là kiểu người như vậy, tương lai nhất định anh sẽ là một người bố cực kỳ tốt. Em thường nghĩ, nếu con em có một người bố như anh thì thật hay. Tuy vậy em cũng biết, rất hiếm khi tình yêu thời đại học có thể đơm trái. Nhưng dù về sau chúng ta không bên nhau, em vẫn sẽ tìm cho con em một người bố giống anh. Dù sao thì mẹ không đáng tin mà bố đáng tin, đứa trẻ cũng không tới mức bị bị nuôi dưỡng sai cách.”
Anh lại cười, hôn lên tóc cô, nói: “Lời thì hay, nhưng lần nào em cũng thêm một câu lỡ như, anh thấy như vậy lại hơi vẽ rắn thêm chân, lần sau em đừng nói như vậy nữa, anh hiểu ý em, em không cần phải nhấn mạnh liên tục.”
Cô lắc đầu: “Em cảm thấy đây là vẽ rồng điểm mắt (*), nếu không lỡ để anh nảy ra ý nghĩ em muốn kết hôn với anh, có khi anh lại vênh vang đắc ý, không phải anh là sự lựa chọn duy nhất của đời em, chỉ là giờ anh là bạn trai em, em chỉ có thể…”
(*) Vẽrồng điểm mắt: Thêm thắt nhấn mạnh nội dung quan trọng.
Anh hôn cô, hạ giọng: “Anh đã nói rồi, không phải nhấn mạnh, anh hiểu.”
Lại ví như, đợt nghỉ Hè, bạn bè rủ anh đi Nepal leo núi tuyết. Cô không đi được, anh cũng không muốn đi. Một chàng trai đang lúc yêu đương cuồng nhiệt thì trong lòng làm gì có bạn bè, chỉ có người mình yêu thôi. Anh làm gì cũng mong có cô ở bên, không có cô, mọi thứ đều trở nên nhạt nhẽo vô vị. Còn cô lại cứ nằng nặc đòi anh đi. Anh năm lần bảy lượt cảnh cáo cô, bạn gái cũ của anh cũng sẽ đi cùng, cô vẫn chẳng đổi ý, cô nói nếu anh không đi cô sẽ cảm thấy áp lực. Anh hỏi cô không lo mình và bạn gái cũ xảy ra chuyện gì sao, cô nói nếu như vậy thật thì cũng chẳng tránh được, phát hiện sớm thì cũng sớm giải thoát. Cuối cùng anh vẫn đi, nhưng lòng lại vướng bận, chặng đường trở nên dài đằng đẵng.
Trong khoảng thời gian ấy anh không liên lạc với cô, cô cũng không liên lạc với anh, anh lại càng nhớ cô hơn.
Cuối cùng anh vẫn trở về sớm. Lúc về anh không nói cho cô, đợi cô tan làm ngoài vỉa hè trước trung tâm thương mại.
Buổi tối, hàng hoa hòe ven đường nở chói rực cả bầu trời sao, hơn mười một giờ, cô và đồng nghiệp tạm biệt nhau, chầm chậm bước lại gần.
Anh vốn định tỏ ra lạnh lùng, dửng dưng hỏi cô có nhớ anh không, cô lại lao vào lòng anh, nức nở nói cô sợ chết khiếp, tưởng anh tình cũ không rủ cũng tới với bạn gái cũ, quên mất cô rồi.
Nghe câu nói này, anh biết mấy hôm nay cô cũng chẳng dễ chịu hơn anh. Nhưng dù có phấp phỏng như vậy cô cũng không chịu chủ động liên lạc với anh.
Anh kéo cô ra khỏi lòng mình, hôn cô thật sâu.
Trên đường có ít người qua lại, nhưng dù có người thì anh cũng không để tâm.
Anh không muốn kiềm chế chút nào, lần tay vào áo cô, chỉ muốn lột sạch cô ra ngay.
Cũng may anh đánh mất lý trí nhưng cô thì vẫn còn, cô giữ chặt cổ tay anh lại.
Nhưng anh cảm thấy mình có phần không kiềm chế nổi, hay là không muốn kiềm chế nữa. Sớm muộn gì họ cũng làm, sớm một chút, muộn một chút, anh thấy cũng chẳng khác gì nhau.
Anh đẩy cô vào xe, hôn cô, chẳng buồn để tâm tới điều gì khác. Cô chưa từng trải qua những chuyện như vậy, cũng không biết có những lúc, người bạn trai chỉnh tề lịch thiệp của mình có thể sẽ trở thành sói đội lốt người. Cô vừa lo lắng vừa sợ, run rẩy nói: “Sắp đến sinh nhật anh rồi.”
Ngày còn trẻ, cô coi chuyện này như cách mạng vậy, một khi xảy ra, cả đời người sẽ thay đổi, vậy nên cũng phải xét đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.
Trương Kiền bắt đầu chờ mong tới ngày sinh nhật của mình. Nhưng có lúc anh lại hoài nghi người yêu đang mượn cớ, dù vậy anh cũng bình tĩnh lại rồi, chỉ cần người yêu đừng lượn qua lượn lại không chút kiêng dè trước mặt anh, anh cảm thấy mình vẫn có thể đợi tiếp. Người ta bảo giai đoạn đẹp nhất của tình yêu là sau khi hôn nhau, trước khi làm chuyện đó, anh cũng lo chuyện ấy sẽ phá hỏng cảm giác đẹp đẽ lúc này. Nhưng vào ngày sinh nhật mình, người yêu anh mặc một chiếc váy liền đỏ, bình thường cô rất ít mặc váy, da cô trắng, tà váy đỏ lại càng khiến cô trắng như phát sáng, khiến anh ngơ ngẩn hoảng hốt, anh bèn gạt ngay ý nghĩ tiếp tục chờ đợi của mình.
Anh dắt người yêu đi gặp bạn bè mình, ăn cơm xong, họ lại tới quán hát karaoke, lúc rời đi cũng đã hơn mười giờ rồi.
Anh lái xe đưa cô về trường, đỗ xe bên đường, hoa hòe rơi đầy đất, hạ cửa sổ xuống là có thể ngửi được mùi hương nồng nàn.
Anh cởi dây an toàn, cô lại không nhúc nhích, chỉ tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh cảm thấy có vẻ cô hơi mệt, hỏi cô sao vậy, cô lắc đầu, nói không sao. Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt ngân ngấn hàm tình, khiến anh chìm ngập trong đó.
Anh không kiềm chế được nỗi xúc động nữa, vươn tay vuốt ve gò má cô, anh hạ giọng: “Mọi người đều tặng anh quà rồi, còn mỗi em chưa tặng thôi.”
Cô vừa bị trút vài ly rượu, lại bị đẩy lên hát, giọng hơi khàn, cô hỏi: “Sách không được tính à?”
Anh lắc đầu: “Sách sao coi là quà được, em qua loa với anh quá.”
Cô hỏi: “Vậy anh muốn gì?”
Anh cúi xuống cởi dây an toàn cho cô, bình thường anh đều sẽ nhân lúc này để hôn cô, nhưng hôm nay anh lại đưa mắt xuống, không nhìn cô: “Em.”
Ngực cô phập phồng theo nhịp thở, giọng cô rất khẽ, nhưng cũng rất rõ ràng: “Em là được ư?”
Mùi hương nữ giới mềm mại yểu điệu mang theo hương rượu phả vào mặt anh, anh hiểu ý cô ngay, cổ họng anh căng lên, tay cũng luống cuống, đến cả dây an toàn cũng không cởi nổi, nhưng gương mặt anh lại bình tĩnh, giọng nói cũng vậy, như một người đàn ông trời sụp cũng không biến sắc: “Em là đủ rồi.”
Cuối cùng cũng cởi được dây an toàn, cô níu lấy vai anh, hôn anh.
Hơi thở dần nặng nề, cô lí nhí thì thầm: “Vậy thì em có thể tặng anh.”
Lòng anh rung động, hôn lên chóp mũi cô, anh hạ giọng: “Em thật là hào phóng.”
Cô bật cười, vùi mặt vào cổ anh, hạ giọng: “Chúc mừng sinh nhật, anh yêu.”
Lúc cô đáng yêu, anh sẽ gọi cô là em yêu. Rồi anh cũng trêu cô, bắt cô gọi mình như thế, cô kiên quyết không chịu, nói gọi thẳng tên mới tình cảm. Hôm nay là lần đầu cô gọi anh vậy, nhưng lại không thấy xa lạ chút nào, như thể cô đã từng thốt rất nhiều lần rồi, anh khàn khàn: “Đêm nay đừng về, được không?”
Cô vùi vào cổ anh, gật đầu thật khẽ.
Trước đó lúc hôn cô anh luôn kiềm chế, sợ mình ý loạn tình mê sẽ dùng lời đường mật để dụ cô lên giường. Nhưng đương nhiên đêm nay đã tới lúc rồi, anh không cần phải kiềm chế nữa.
Trong lúc đó, cô nức nở nói dù về sau anh có già hay có hói, có phát tướng hay bụng bia thì cô vẫn sẽ thích anh, cô sẽ mãi mãi thích anh.
Xong xuôi, anh hỏi cô vừa nói gì, cô lại giả bộ như không nhớ gì hết.
Anh cảm thấy dáng vẻ ngượng nghịu cự nự của cô rất đáng yêu, bèn thì thầm bên tai cô: “Dù có năm mươi tuổi thì anh cũng không để mình phát tướng hay có bụng bia đâu, em yên tâm đi.”
Cô đỏ mặt nóng tai, lầm bầm: “Dù gì cũng chẳng liên quan tới em.”
Lúc nào những lời âu yếm của cô cũng phải chêm thêm một câu trái ngược đằng sau, như thể nếu không nói vậy thì không được hoàn chỉnh. Khi ấy anh không hiểu sự lắt léo của lòng người mấy, cũng chẳng nghĩ kỹ rốt cuộc tại sao cô lại cư xử như vậy, chỉ cảm thấy cô vừa đáng yêu vừa đáng thương, chỉ muốn cô lại nói xằng thêm chút nữa.
Tuổi trẻ là gì? Tuổi trẻ là có thể âu yếm người mình thích cả đêm, đến tận khi bình minh lên.
Cái đêm sinh nhật năm hai mốt tuổi ấy, như một giấc mộng rực rỡ sắc màu trở thành hiện thực.
Mọi chuyện đều rất tốt đẹp, đẹp đến mức không thể đẹp hơn được nữa.
Thậm chí trong khoảnh khắc, anh còn hy vọng mình đã ba mươi tuổi rồi.
Đàn ông tam thập nhi lập, sự nghiệp ổn định, tâm tính trưởng thành, có thể chống lại mọi cám dỗ, có thể kết hôn sinh con, sống những ngày tháng an ổn. Nhưng khi ấy anh mới chỉ hai mốt, mọi lời hứa về tương lai đều hư ảo rỗng tuếch. Anh sẽ không hứa hẹn, cô cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng sau khi sự tốt đẹp trôi đi, tiếp theo chính là chia tay, nó đến thật nhanh, thật đột ngột. Đến khi thật sự ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì anh đã buông xong những lời ác độc, xuống khỏi ký túc xá nữ Đại học X.
Anh bước dưới bóng những gốc cây bạch quả. Một bên là sân tennis, một bên là bãi tập, nhưng không có ai, sân trường rất yên tĩnh. Anh ngồi xuống bên đường, rút thuốc ra, ngồi một lúc lâu, cuối cùng anh vẫn bỏ đi.
Sau đó, anh không liên lạc với cô nữa.
Vì cô không để lại đường lùi cho anh, anh cũng không để lại đường lùi cho mình.
Một cuộc tình đứt đoạn.
Sau khi chia tay, anh thường nhớ về cô, ban đầu nhớ rất nhiều, về sau cũng ít dần đi. Mấy năm nay, chỉ khi nhìn thấy những người, những chuyện liên quan anh mới lại chợt nghĩ tới.
Điều anh nghĩ tới nhiều nhất là cô sẽ trở thành con người ra sao.
Cô thường nói, anh là người sinh ra ở vạch đích, còn cô là kẻ thua cuộc trong trò chơi đầu thai. Anh sẽ nghĩ tới chuyện một người thua thiệt như cô phải chăng đã bị cuộc sống hành hạ, đặt lên vai những gánh nặng không thể cáng đáng nổi, rồi thay đổi bản thân một cách quá đỗi dễ dàng, cũng giống như đa số những người tin chắc rằng mình sẽ không thay đổi cuối cùng vẫn biến thành loại người mà mình từng ghét bỏ? Phải chăng cô vẫn sẽ mạo hiểm làm tổn thương lòng tự trọng của những người đàn ông khác, giành trả tiền với họ? Phải chăng cô đã hiểu gương mặt xinh đẹp là một vốn quý, có thể giúp cô giao thiệp với những người đàn ông một cách quá đỗi dễ dàng, rồi giành lấy những món lợi ích thực tế cho mình? Chắc chắn cô đã trở nên thông minh rồi, lõi đời rồi, tính toán rồi, cô không còn kiên trì, trở nên láu cá vô cùng. Vậy thì một ngày khi bọn họ trùng phùng tại siêu thị hay trên đường, nhận ra cô, anh sẽ giống như hầu hết những người đàn ông khác, hoàn toàn chẳng muốn thừa nhận người phụ nữ tính toán lõi đời trước mắt là người mà mình từng yêu. Nỗi ẩn ức đau đáu không có được mới là tốt nhất cũng sẽ vỡ tan thành từng mảnh.
Nhưng khi thật sự gặp lại rồi, anh mới phát hiện cô không trở nên giống như những gì anh kỳ vọng, đôi mắt cô không có sự lõi đời khôn khéo, vẻ dịu dàng xen lẫn bướng bỉnh vẫn hiện trên gương mặt cô, cô cũng không dùng thân phận đặc biệt là bạn gái cũ của anh để lên mạng chửi bới. Nhưng đúng là cô đã trưởng thành hơn thời sinh viên, như một khóm trúc khô cứng quê kệch dần biến thành một trái vải tươi ngon, vì vậy mà lại mang thêm một nét quyến rũ khác lạ.
Tên quỷ háo sắc họ Tào lén bình luận các cô gái đẹp trong bữa tiệc chào hỏi của “Em đang bước”, nói cô tạo ra cảm giác bị ngược đãi, khiến người ta chỉ muốn lột sạch quần áo cô, rồi… Chữ đó, ông ta vẫn kiêng dè thân phận không nói ra, nhưng biểu cảm của ông ta lại tỏ ý rõ ràng.
Đương nhiên anh biết điều đó có ý nghĩa ra sao, nhưng chuyện này đã chẳng còn liên quan tới anh nữa.
Suy cho cùng, giả dụ bảo anh vẫn không thoát nổi ràng buộc trần tục thì chắc chắn ràng buộc đó cũng chẳng phải cô.
Ngày còn trẻ, ta đều tưởng người mình yêu là duy nhất, trải qua nhiều chuyện rồi mới biết, chẳng có ai là không thể thay thế được cả.
Trương Kiền hút xong một điếu bèn dụi tắt tàn thuốc, vứt xuống gạt tàn rồi lái xe rời khỏi con đường nhỏ tĩnh lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook