Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình
-
Chương 12
Dịch: Hạnh
Trương Kiền lái xe vào một con đường nhỏ, anh tắt máy.
Hai bên đường trồng rợp những hàng hòe, các gốc hòe giao nhau tại chính giữa con đường, mặt đường rải đầy những cánh hoa hòe xanh trắng đan xen.
Quanh đường là những khu dân cư cũ kỹ, phóng mắt ra sau hàng rào sắt, có thể thấy ánh sáng lập lòe từ những hộp đèn kém chất lượng của những cửa hàng, tiệm in, tiệm làm đầu và quán ăn vặt dưới tầng một.
Thỉnh thoảng cũng có người giống anh, rẽ từ làn đường chính vào đây, chốc chốc lại nghe có tiếng chó sủa vọng lại từ khu dân cư.
Anh hạ cửa sổ xuống, châm một điếu thuốc, còn chưa hút hết thì đã có điện thoại gọi tới. Anh nói vài câu đơn giản với người ta rồi cúp máy.
Bên đường có đôi tình nhân đang cười nói đi ngang qua.
Tới gần trước xe anh, chợt họ lại dừng bước, chàng trai cúi người buộc dây giày cho cô gái, đèn đường phủ quầng sáng mờ ảo lên người họ, trông mộc mạc hệt như một thước phim điện ảnh.
Chợt không hiểu vì sao, anh lại cảm thấy hình ảnh này thật rung động, chắc do đã quá lâu rồi anh chưa làm những chuyện như vậy, cũng đã quá lâu rồi chưa dừng lại để quan sát cuộc sống.
Chàng trai nọ đối mặt với anh. Trương Kiền dường như có thể thấy rõ gương mặt cậu, cậu đang vô cùng chăm chú.
Thắt xong dây giày, chàng trai còn kéo một cái, thấy chắc chắn rồi mới đứng dậy nắm tay cô gái đi về phía trước.
Trời tháng Sáu đã rất nóng rồi, nhưng dường như họ lại không cảm nhận được cái nóng này.
Những cặp yêu nhau không sợ cái nóng bức mùa Hè, không sợ giá rét mùa Đông.
Tình đầu của anh bắt đầu vào mùa Đông, có một thời gian anh cũng không sợ lạnh.
Giờ nghĩ lại, khi ấy anh đúng là ngốc không chịu nổi.
Thật ra xét một cách nghiêm túc thì đó không phải là tình đầu. Nhưng trên mặt ý nghĩa tình cảm thì lại là tình đầu. Vì tình yêu thời cấp III quá mơ màng ngốc nghếch. Bắt đầu một cách mơ màng, còn chưa cảm nhận được mùi vị gì thì đã chia tay trong mơ màng. Còn lần ở đại học ấy, anh có một dòng thời gian rất rõ ràng, người ta đứng trước quầy thu ngân ngập tràn hương cà phê, cười với anh, hỏi anh muốn dùng gì, thế là anh đã biết mình muốn ở bên cô gái này.
Nhưng tiếp xúc lâu mới biết, cô gái trông thì rất hiền lành, rất dễ dụ này thật ra lại chẳng chóng xiêu lòng chút nào. Hay nói cách khác, ban đầu thì dễ dụ, nhưng dụ dỗ xong, muốn tiến xa hơn sẽ khá khó khăn.
Không phải khó vì cô không thích anh, mà rõ ràng cô có thiện cảm với anh, cũng chẳng hề che giấu sự thiện cảm ấy, nhưng lúc nào cô cũng giữ khoảng cách.
Ví dụ như anh mời cô ăn cơm, cô sẽ mời lại.
Anh mời cô xem phim, cô cũng mời lại.
Anh mời cô xem kịch nói, cô mời lại.
Không phải kiểu đáp lễ có qua có lại của một cặp nam nữ đang có tình cảm với nhau, cô cứ A là A, B là B, phủi sạch sẽ quan hệ với anh.
Đương nhiên, cô cũng sẽ nói một cách thật nhã nhặn dễ nghe, nhưng thực chất hành động của cô là phủi bỏ quan hệ…
Hôm sinh nhật bạn, anh biết cô không đi làm, định mời cô tham gia cùng, nhân cơ hội này để tìm hiểu cô kỹ hơn, cô từ chối, nói mình đổi ca với đồng nghiệp.
Ngày Bắc Kinh có tuyết rơi, anh mời cô đi trượt tuyết, cô lại kiếm cớ khước từ…
Nhưng niềm khao khát khám phá thế giới của những chàng trai trẻ tuổi luôn rất mạnh mẽ. Mặt đất rộng thênh thang, bày tất cả mọi thứ ra trước mắt anh, anh sẽ cảm thấy vô vị. Cứ khó hiểu khó đoán, lúc nóng lúc lạnh như vậy, dù có khi anh sẽ khổ não sầu muộn, nhưng vẫn cứ càng lúc càng hào hứng, càng muốn ở bên cô, càng muốn thân cận với cô.
Anh thường tới Kelsey Coffee mua cà phê vào lúc hơn mười giờ, ngồi tới khi đóng cửa rồi ra ngoài đợi cô.
Cô thường bước khỏi quán sau khi đóng cửa chừng nửa tiếng.
Khi ấy đang vào Đông, anh đứng hút thuốc dưới gốc hòe đã khô trụi lá bên đường.
Có những lúc anh mất kiên nhẫn, cảm thấy làm như vậy không phải cách hay, muốn đợi cô bước ra rồi hôn cô luôn. Nếu cô không đồng ý, thì thôi vậy.
Nhưng tới khi cô bước ra thật rồi, nhìn gương mặt cô, suy nghĩ ấy của anh cũng biến mất. Anh có cảm giác cô gái này rất dễ hoảng sợ, lỡ như dọa cô sợ thì thôi xong, chẳng phải công sức ba tháng nay của anh đi tong sao, thôi thì cứ từ từ vậy.
Kết quả, cô gái này lại rất kỳ diệu, anh càng đối xử tốt với cô, cô càng chẳng coi anh ra gì, về sau thậm chí còn không trả lời tin nhắn, không cả nhận điện thoại.
Sự thay đổi trong quan hệ giữa người với người rất dễ phát hiện. Trước kia anh chủ động cũng vì cảm nhận được cô có thiện cảm với mình, ngầm chấp nhận để bọn họ phát triển xa hơn. Nếu không, ngay từ đầu anh đã chẳng hành động. Trước giờ anh không bao giờ làm những chuyện dã tràng xe cát, rất vô nghĩa. Giờ cô tỏ ra lạnh nhạt, đương nhiên anh cũng cảm thấy được, bèn lạnh nhạt theo. Cô không tiếp điện thoại hai lần, anh cũng không gọi lại lần thứ ba nữa.
Không liên lạc được hơn một tháng, anh thử qua lại với những cô gái khác có thiện cảm với mình.
Xem phim, ăn cơm, nói nói cười cười, cuộc đối thoại không bị đứt đoạn. Nhưng sau khi chia tay, người ta gửi tin nhắn đến muốn trò chuyện thêm, anh lại chẳng có chút mong muốn tiếp tục.
Về sau, cuối cùng anh cảm thấy kết thúc như vậy thì thật phiền muộn, rạng sáng mùng một đầu năm, anh lấy cớ chúc Tết gọi điện cho cô.
Cô nhận điện thoại, giọng nghe lúng búng như mới bị đánh thức.
Cô thật sự chẳng buồn để tâm, vậy mà khiến anh phải suy nghĩ mãi, thế là anh không thèm nói gì nữa, cứ thế cúp máy luôn.
Cúp máy rồi, ngẫm lại cái câu chúc mừng năm mới kia, chẳng biết vì sao anh lại thoáng buồn.
Anh cảm giác như cô đang chực khóc, nhưng lại nghi mình nghĩ ngợi nhiều, cô không giống kiểu người sẽ khóc vì chuyện này.
Mùng một, bạn bè tìm đến rủ anh đi chơi, anh không hào hứng nổi. Anh lái xe tới quán Kelsey Coffee gần đại học X, vốn tưởng cô đã về Giang Tô rồi, không còn ở thành phố này nữa, nào ngờ cô vẫn còn ở đây. Cách lớp vách kính thủy tinh của Kelsey Coffee, anh nhìn thấy cô đứng trước quầy thu ngân, thỉnh thoảng lại nghiêng người giải thích cho khách hàng, nở một nụ cười mỉm thật quen thuộc.
Chợt anh cảm giác như vừa bị thứ gì đó đâm phải.
Anh tưởng cô làm thêm là vì muốn có thêm trải nghiệm sống, chẳng phải do cần tiền lương. Nhưng nếu vì muốn trải nghiệm thật thì tại sao đang dịp Tết cô lại vẫn còn ở đây?
Đương nhiên không phải để trải nghiệm, mà do cô thật sự cần tiền.
Cô khổ cực tới vậy, nhưng chưa bao giờ khiến anh thấy cô khổ, cũng chưa từng chiếm phần hơn anh. Dù anh bằng lòng chịu thiệt, cô cũng chẳng quan tâm anh bằng lòng hay không, cô không bao giờ lợi dụng. Một cô gái thật quật cường, thật tự trọng.
Anh cảm thấy mình nên đối xử với cô nghiêm túc hơn.
Chiều hôm ấy, Bắc Kinh bắt đầu có tuyết, tuyết không lớn, chầm chậm buông mình xuống, bỗng chốc đã biến cái thành phố hanh khô xám xịt này trở nên lãng mạn.
Nhớ cô từng nói, bốn mùa ở phương Nam không rõ rệt, có khi hết nửa mùa Thu rồi, cô còn chưa ý thức được Hè đã qua. Cô nói, bốn mùa Bắc Kinh rõ ràng, Xuân có hoa đào bay, Hạ có hòe rợp bóng, Thu có bạch quả phủ khắp, Đông thì tuyết rơi đầy trời. Vào một ngày giao mùa nào đó, cô có thể cảm nhận được một mùa mới đang gõ cửa, khi ấy, cô chợt thấy thành phố này thật kỳ diệu.
Cô thấy thành phố kỳ diệu, anh thấy cô kỳ diệu, đây là chuyện rất bình thường, nhưng cô lại hình dung nó thật lãng mạn.
Nhưng anh thích cái lãng mạn ấy, anh cảm thấy cô là một cô gái giỏi tìm tòi những nét đẹp bé nhỏ tinh vi của cuộc sống, anh thích sự tinh tế ấy ở cô.
Khi Kelsey Coffee đóng cửa cũng đã là hơn mười một giờ, tuyết rơi vài tiếng, thành phố phủ một màu trắng xóa. Cô và đồng nghiệp bước ra ngoài, hàng đèn đường trước trung tâm thương mại chiếu rọi những bông hoa tuyết dày đặc trong đêm, chiếc áo lông màu trái xoài của cô sáng rực trong màu tuyết.
Cô và đồng nghiệp bước xuống thềm cửa, họ chia tay nhau trên vỉa hè trồng rợp những gốc hòe.
Cô tiến về phía anh.
Nơi này cách trường cô hai trạm xe bus, nếu ngồi xe thì phải sang cầu vượt; không sang tức là đi bộ về.
Anh nghĩ, chắc vì trời đang có tuyết nên cô mới muốn đi bộ về, thật lãng mạn.
Anh hạ cửa sổ xe, gọi cô gái đang đi ngang qua mình: “Diệp Dương.”
Cô giật mình, nhìn rõ anh rồi mới thở phào, ánh mắt cô thoáng vẻ ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
Anh xuống xe, đẩy cô sang một bên, mở cửa ghế phụ lái cho cô, để cô ngồi vào rồi thắt dây an toàn cho cô.
Hơn một tháng không liên lạc, cô thích ứng rất tốt.
Anh đợi cô lâu tới vậy nhưng lại không muốn để cô biết, có lẽ cũng vì cô khi nóng khi lạnh, khiến lòng tự trọng của anh bị tổn thương.
Anh nói: “Anh có chuyện muốn nói với em, em đang định về trường à?”
Có lẽ cô cảm thấy bầu không khí là lạ, cũng có thể vì cô lạnh nhạt nên không nói gì, chỉ gật đầu.
Mỗi khi tới Tết, thành phố này lại biến thành một ngôi thành trống. Trên phố không có xe, đường cũng gần, vài phút thôi đã tới nơi.
Anh dừng lại trên con đường trước Đại học X, tháo dây an toàn ra rồi lại cúi người tháo cho cả cô.
Cô vội nói để mình tự làm, vừa tháo vừa hỏi: “Anh muốn nói gì với em?”
Anh đang nghĩ làm sao để phá vỡ sự mập mờ này, rồi hôn cô, đột nhiên lại cảm giác không thể thi triển được chiêu này trên xe, anh bèn mở cửa xe bước xuống.
Ngoài trời lạnh, nhưng những bông tuyết nhỏ bồng bềnh bay thật lãng mạn. Anh vòng ra phía đối diện mở cửa cho cô, để cô xuống rồi đứng dựa vào cửa xe.
Cô trợn mắt nhìn anh, mắt cô thật to, phản chiếu được cả những bông tuyết.
Cô nhìn khiến tim anh đập thình thịch, chẳng muốn nói gì nữa, chuẩn bị hành động ngay.
Nhưng để đề phòng, anh vẫn phải hỏi một câu, lỡ bị tát cho một cái lại đâm xấu hổ.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Anh muốn hôn em.”
Mắt cô còn trợn to hơn.
Anh nói: “Vậy anh hôn đây.” Rồi anh ôm lấy eo cô, hôn cô.
Cô khẽ vùng vẫy, nhưng anh không quan tâm liệu mình có bị tát không nữa, hôn trước đã rồi tính.
Xong, anh vùi gò má vào phần gáy ấm áp của cô, hạ giọng hỏi: “Trước đây em chưa yêu ai à?”
Anh chỉ cảm thấy nhiệt độ trên cổ cô tăng vọt, cô không cam chịu tỏ ra yếu thế: “Hồi cấp III em bận học, không có thời gian yêu.”
Anh thì thầm hỏi: “Giờ em có thời gian chưa?”
Cô lặng đi một lúc, hạ giọng: “Giờ cũng không có thời gian.”
Hơi ấm từ cổ cô, mùi cà phê trên thân thể cô nữa. Tất cả đều khiến anh rất muốn cắn cô một miếng, nhưng cuối cùng anh chỉ khẽ hôn cô, nói: “Em cố gắng sắp xếp đi, thời gian đều được thu xếp mà thành.”
Cô lại im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Em cảm thấy chúng ta không phải người của cùng một thế giới, nếu yêu nhau chắc chắn sẽ rất khổ, anh khổ, em cũng khổ, không cẩn thận còn trở mặt với nhau, em không muốn như vậy.”
Anh chợt ý thức được cái khi nóng khi lạnh của cô không phải chiêu trò, cũng chẳng phải trêu đùa anh, mà là cô đang nghiêm túc suy xét một vấn đề tương đối thực tế.
Anh mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của vấn đề ấy, chỉ là không cho rằng nó lớn lao như cô nghĩ.
Anh cúi xuống trông cô, cô vẫn cứ không nhìn anh.
Anh hạ giọng: “Em coi anh là gì, thiếu gia con nhà giàu sao? Không phải, anh chỉ là một người bản xứ rất bình thường, nếu chỉ như vậy đã là một thế giới khác em rồi, thì e rằng không người nào có thể cùng một thế giới với em.”
Cô bật cười, vẫn không ngước mắt lên, nốt ruồi lệ trên khóe mắt cô chợt dịu dàng tới lạ: “Em rất thích sự tự tin khiêm tốn của anh.”
Anh nắm lấy tay cô, ban đầu cô hơi lúng túng, dường như định giãy ra, sau khi phát hiện ra anh nắm còn chặt hơn cô mới không vùng vẫy nữa. Anh luôn tò mò không biết cảm giác nắm lấy bàn tay này là thế nào, giờ đã phát hiện ra rồi, lành lạnh, mềm mềm, giống hệt như chủ nhân của nó. Anh nói: “Em đừng tiếp tục dùng những lời như vậy để dỗ dành anh nữa, mục tiêu của anh rất rõ ràng, không có chuyện không thành thì làm bạn đâu.”
Cô không lên tiếng.
Trương Kiền lại cảm thấy mình hơi nghiêm khắc, bèn lập tức hạ giọng, như thể đang dỗ dành cô: “Em đừng nghĩ chuyện này quá phức tạp, nghĩ nữa cũng chỉ là lý luận suông, thành hay không thành cũng phải thử mới biết được. Thử rồi, nếu không được thật thì cả hai chúng ta đều không phải tiếc nuối, có đúng không?”
Cô vẫn không lên tiếng.
Trương Kiền kéo cô vào lòng.
Cô không từ chối, im lặng dựa vào ngực anh.
Đường trống trơn, tuyết bay đầy trời.
Hồi lâu cô mới thì thầm: “Em đoán chắc chắn không được quá ba tháng.”
Anh hỏi: “Gì cơ?”
Cô nhỏ giọng: “Có người từng nói, ba tháng là khoảng thời gian của tình yêu cuồng nhiệt, rất nhiều cặp tình nhân qua giai đoạn này rồi đột nhiên không còn cảm giác với nhau nữa.”
Anh không nói gì.
Cô lại nói: “Nếu có một ngày anh phát hiện ra mình không còn cảm giác với em thì cứ nói thẳng. Đừng giống như một số người khác, không thích nữa nhưng nào là ngại mặt mũi đàn ông, nào là sượng sùng không dám nói, cứ liên tục dây dưa kéo dài, kéo dài đến cuối, khi ấy đã hoàn toàn biến thành một người khác. Nếu là em, em cũng sẽ thẳng thắn nói ra. Chúng ta đều là những người dứt khoát, phải chứ?”
Không biết vì lẽ gì mà lời cô nói khiến anh rất rung động. Có lẽ không phải nội dung câu nói, mà chính thái độ của cô khiến tim anh run lên. Anh lại muốn hôn cô, anh kéo cô khỏi lồng ngực mình, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô.
Lần này không còn hời hợt nữa, anh hôn rất lâu.
Có lẽ vì chưa từng hôn nên sức chống cự của cô rất yếu ớt, không nén nổi phải rên lên vài tiếng, lập tức anh đã nảy sinh nỗi xúc động muốn nuốt cô vào bụng.
Trương Kiền lái xe vào một con đường nhỏ, anh tắt máy.
Hai bên đường trồng rợp những hàng hòe, các gốc hòe giao nhau tại chính giữa con đường, mặt đường rải đầy những cánh hoa hòe xanh trắng đan xen.
Quanh đường là những khu dân cư cũ kỹ, phóng mắt ra sau hàng rào sắt, có thể thấy ánh sáng lập lòe từ những hộp đèn kém chất lượng của những cửa hàng, tiệm in, tiệm làm đầu và quán ăn vặt dưới tầng một.
Thỉnh thoảng cũng có người giống anh, rẽ từ làn đường chính vào đây, chốc chốc lại nghe có tiếng chó sủa vọng lại từ khu dân cư.
Anh hạ cửa sổ xuống, châm một điếu thuốc, còn chưa hút hết thì đã có điện thoại gọi tới. Anh nói vài câu đơn giản với người ta rồi cúp máy.
Bên đường có đôi tình nhân đang cười nói đi ngang qua.
Tới gần trước xe anh, chợt họ lại dừng bước, chàng trai cúi người buộc dây giày cho cô gái, đèn đường phủ quầng sáng mờ ảo lên người họ, trông mộc mạc hệt như một thước phim điện ảnh.
Chợt không hiểu vì sao, anh lại cảm thấy hình ảnh này thật rung động, chắc do đã quá lâu rồi anh chưa làm những chuyện như vậy, cũng đã quá lâu rồi chưa dừng lại để quan sát cuộc sống.
Chàng trai nọ đối mặt với anh. Trương Kiền dường như có thể thấy rõ gương mặt cậu, cậu đang vô cùng chăm chú.
Thắt xong dây giày, chàng trai còn kéo một cái, thấy chắc chắn rồi mới đứng dậy nắm tay cô gái đi về phía trước.
Trời tháng Sáu đã rất nóng rồi, nhưng dường như họ lại không cảm nhận được cái nóng này.
Những cặp yêu nhau không sợ cái nóng bức mùa Hè, không sợ giá rét mùa Đông.
Tình đầu của anh bắt đầu vào mùa Đông, có một thời gian anh cũng không sợ lạnh.
Giờ nghĩ lại, khi ấy anh đúng là ngốc không chịu nổi.
Thật ra xét một cách nghiêm túc thì đó không phải là tình đầu. Nhưng trên mặt ý nghĩa tình cảm thì lại là tình đầu. Vì tình yêu thời cấp III quá mơ màng ngốc nghếch. Bắt đầu một cách mơ màng, còn chưa cảm nhận được mùi vị gì thì đã chia tay trong mơ màng. Còn lần ở đại học ấy, anh có một dòng thời gian rất rõ ràng, người ta đứng trước quầy thu ngân ngập tràn hương cà phê, cười với anh, hỏi anh muốn dùng gì, thế là anh đã biết mình muốn ở bên cô gái này.
Nhưng tiếp xúc lâu mới biết, cô gái trông thì rất hiền lành, rất dễ dụ này thật ra lại chẳng chóng xiêu lòng chút nào. Hay nói cách khác, ban đầu thì dễ dụ, nhưng dụ dỗ xong, muốn tiến xa hơn sẽ khá khó khăn.
Không phải khó vì cô không thích anh, mà rõ ràng cô có thiện cảm với anh, cũng chẳng hề che giấu sự thiện cảm ấy, nhưng lúc nào cô cũng giữ khoảng cách.
Ví dụ như anh mời cô ăn cơm, cô sẽ mời lại.
Anh mời cô xem phim, cô cũng mời lại.
Anh mời cô xem kịch nói, cô mời lại.
Không phải kiểu đáp lễ có qua có lại của một cặp nam nữ đang có tình cảm với nhau, cô cứ A là A, B là B, phủi sạch sẽ quan hệ với anh.
Đương nhiên, cô cũng sẽ nói một cách thật nhã nhặn dễ nghe, nhưng thực chất hành động của cô là phủi bỏ quan hệ…
Hôm sinh nhật bạn, anh biết cô không đi làm, định mời cô tham gia cùng, nhân cơ hội này để tìm hiểu cô kỹ hơn, cô từ chối, nói mình đổi ca với đồng nghiệp.
Ngày Bắc Kinh có tuyết rơi, anh mời cô đi trượt tuyết, cô lại kiếm cớ khước từ…
Nhưng niềm khao khát khám phá thế giới của những chàng trai trẻ tuổi luôn rất mạnh mẽ. Mặt đất rộng thênh thang, bày tất cả mọi thứ ra trước mắt anh, anh sẽ cảm thấy vô vị. Cứ khó hiểu khó đoán, lúc nóng lúc lạnh như vậy, dù có khi anh sẽ khổ não sầu muộn, nhưng vẫn cứ càng lúc càng hào hứng, càng muốn ở bên cô, càng muốn thân cận với cô.
Anh thường tới Kelsey Coffee mua cà phê vào lúc hơn mười giờ, ngồi tới khi đóng cửa rồi ra ngoài đợi cô.
Cô thường bước khỏi quán sau khi đóng cửa chừng nửa tiếng.
Khi ấy đang vào Đông, anh đứng hút thuốc dưới gốc hòe đã khô trụi lá bên đường.
Có những lúc anh mất kiên nhẫn, cảm thấy làm như vậy không phải cách hay, muốn đợi cô bước ra rồi hôn cô luôn. Nếu cô không đồng ý, thì thôi vậy.
Nhưng tới khi cô bước ra thật rồi, nhìn gương mặt cô, suy nghĩ ấy của anh cũng biến mất. Anh có cảm giác cô gái này rất dễ hoảng sợ, lỡ như dọa cô sợ thì thôi xong, chẳng phải công sức ba tháng nay của anh đi tong sao, thôi thì cứ từ từ vậy.
Kết quả, cô gái này lại rất kỳ diệu, anh càng đối xử tốt với cô, cô càng chẳng coi anh ra gì, về sau thậm chí còn không trả lời tin nhắn, không cả nhận điện thoại.
Sự thay đổi trong quan hệ giữa người với người rất dễ phát hiện. Trước kia anh chủ động cũng vì cảm nhận được cô có thiện cảm với mình, ngầm chấp nhận để bọn họ phát triển xa hơn. Nếu không, ngay từ đầu anh đã chẳng hành động. Trước giờ anh không bao giờ làm những chuyện dã tràng xe cát, rất vô nghĩa. Giờ cô tỏ ra lạnh nhạt, đương nhiên anh cũng cảm thấy được, bèn lạnh nhạt theo. Cô không tiếp điện thoại hai lần, anh cũng không gọi lại lần thứ ba nữa.
Không liên lạc được hơn một tháng, anh thử qua lại với những cô gái khác có thiện cảm với mình.
Xem phim, ăn cơm, nói nói cười cười, cuộc đối thoại không bị đứt đoạn. Nhưng sau khi chia tay, người ta gửi tin nhắn đến muốn trò chuyện thêm, anh lại chẳng có chút mong muốn tiếp tục.
Về sau, cuối cùng anh cảm thấy kết thúc như vậy thì thật phiền muộn, rạng sáng mùng một đầu năm, anh lấy cớ chúc Tết gọi điện cho cô.
Cô nhận điện thoại, giọng nghe lúng búng như mới bị đánh thức.
Cô thật sự chẳng buồn để tâm, vậy mà khiến anh phải suy nghĩ mãi, thế là anh không thèm nói gì nữa, cứ thế cúp máy luôn.
Cúp máy rồi, ngẫm lại cái câu chúc mừng năm mới kia, chẳng biết vì sao anh lại thoáng buồn.
Anh cảm giác như cô đang chực khóc, nhưng lại nghi mình nghĩ ngợi nhiều, cô không giống kiểu người sẽ khóc vì chuyện này.
Mùng một, bạn bè tìm đến rủ anh đi chơi, anh không hào hứng nổi. Anh lái xe tới quán Kelsey Coffee gần đại học X, vốn tưởng cô đã về Giang Tô rồi, không còn ở thành phố này nữa, nào ngờ cô vẫn còn ở đây. Cách lớp vách kính thủy tinh của Kelsey Coffee, anh nhìn thấy cô đứng trước quầy thu ngân, thỉnh thoảng lại nghiêng người giải thích cho khách hàng, nở một nụ cười mỉm thật quen thuộc.
Chợt anh cảm giác như vừa bị thứ gì đó đâm phải.
Anh tưởng cô làm thêm là vì muốn có thêm trải nghiệm sống, chẳng phải do cần tiền lương. Nhưng nếu vì muốn trải nghiệm thật thì tại sao đang dịp Tết cô lại vẫn còn ở đây?
Đương nhiên không phải để trải nghiệm, mà do cô thật sự cần tiền.
Cô khổ cực tới vậy, nhưng chưa bao giờ khiến anh thấy cô khổ, cũng chưa từng chiếm phần hơn anh. Dù anh bằng lòng chịu thiệt, cô cũng chẳng quan tâm anh bằng lòng hay không, cô không bao giờ lợi dụng. Một cô gái thật quật cường, thật tự trọng.
Anh cảm thấy mình nên đối xử với cô nghiêm túc hơn.
Chiều hôm ấy, Bắc Kinh bắt đầu có tuyết, tuyết không lớn, chầm chậm buông mình xuống, bỗng chốc đã biến cái thành phố hanh khô xám xịt này trở nên lãng mạn.
Nhớ cô từng nói, bốn mùa ở phương Nam không rõ rệt, có khi hết nửa mùa Thu rồi, cô còn chưa ý thức được Hè đã qua. Cô nói, bốn mùa Bắc Kinh rõ ràng, Xuân có hoa đào bay, Hạ có hòe rợp bóng, Thu có bạch quả phủ khắp, Đông thì tuyết rơi đầy trời. Vào một ngày giao mùa nào đó, cô có thể cảm nhận được một mùa mới đang gõ cửa, khi ấy, cô chợt thấy thành phố này thật kỳ diệu.
Cô thấy thành phố kỳ diệu, anh thấy cô kỳ diệu, đây là chuyện rất bình thường, nhưng cô lại hình dung nó thật lãng mạn.
Nhưng anh thích cái lãng mạn ấy, anh cảm thấy cô là một cô gái giỏi tìm tòi những nét đẹp bé nhỏ tinh vi của cuộc sống, anh thích sự tinh tế ấy ở cô.
Khi Kelsey Coffee đóng cửa cũng đã là hơn mười một giờ, tuyết rơi vài tiếng, thành phố phủ một màu trắng xóa. Cô và đồng nghiệp bước ra ngoài, hàng đèn đường trước trung tâm thương mại chiếu rọi những bông hoa tuyết dày đặc trong đêm, chiếc áo lông màu trái xoài của cô sáng rực trong màu tuyết.
Cô và đồng nghiệp bước xuống thềm cửa, họ chia tay nhau trên vỉa hè trồng rợp những gốc hòe.
Cô tiến về phía anh.
Nơi này cách trường cô hai trạm xe bus, nếu ngồi xe thì phải sang cầu vượt; không sang tức là đi bộ về.
Anh nghĩ, chắc vì trời đang có tuyết nên cô mới muốn đi bộ về, thật lãng mạn.
Anh hạ cửa sổ xe, gọi cô gái đang đi ngang qua mình: “Diệp Dương.”
Cô giật mình, nhìn rõ anh rồi mới thở phào, ánh mắt cô thoáng vẻ ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
Anh xuống xe, đẩy cô sang một bên, mở cửa ghế phụ lái cho cô, để cô ngồi vào rồi thắt dây an toàn cho cô.
Hơn một tháng không liên lạc, cô thích ứng rất tốt.
Anh đợi cô lâu tới vậy nhưng lại không muốn để cô biết, có lẽ cũng vì cô khi nóng khi lạnh, khiến lòng tự trọng của anh bị tổn thương.
Anh nói: “Anh có chuyện muốn nói với em, em đang định về trường à?”
Có lẽ cô cảm thấy bầu không khí là lạ, cũng có thể vì cô lạnh nhạt nên không nói gì, chỉ gật đầu.
Mỗi khi tới Tết, thành phố này lại biến thành một ngôi thành trống. Trên phố không có xe, đường cũng gần, vài phút thôi đã tới nơi.
Anh dừng lại trên con đường trước Đại học X, tháo dây an toàn ra rồi lại cúi người tháo cho cả cô.
Cô vội nói để mình tự làm, vừa tháo vừa hỏi: “Anh muốn nói gì với em?”
Anh đang nghĩ làm sao để phá vỡ sự mập mờ này, rồi hôn cô, đột nhiên lại cảm giác không thể thi triển được chiêu này trên xe, anh bèn mở cửa xe bước xuống.
Ngoài trời lạnh, nhưng những bông tuyết nhỏ bồng bềnh bay thật lãng mạn. Anh vòng ra phía đối diện mở cửa cho cô, để cô xuống rồi đứng dựa vào cửa xe.
Cô trợn mắt nhìn anh, mắt cô thật to, phản chiếu được cả những bông tuyết.
Cô nhìn khiến tim anh đập thình thịch, chẳng muốn nói gì nữa, chuẩn bị hành động ngay.
Nhưng để đề phòng, anh vẫn phải hỏi một câu, lỡ bị tát cho một cái lại đâm xấu hổ.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Anh muốn hôn em.”
Mắt cô còn trợn to hơn.
Anh nói: “Vậy anh hôn đây.” Rồi anh ôm lấy eo cô, hôn cô.
Cô khẽ vùng vẫy, nhưng anh không quan tâm liệu mình có bị tát không nữa, hôn trước đã rồi tính.
Xong, anh vùi gò má vào phần gáy ấm áp của cô, hạ giọng hỏi: “Trước đây em chưa yêu ai à?”
Anh chỉ cảm thấy nhiệt độ trên cổ cô tăng vọt, cô không cam chịu tỏ ra yếu thế: “Hồi cấp III em bận học, không có thời gian yêu.”
Anh thì thầm hỏi: “Giờ em có thời gian chưa?”
Cô lặng đi một lúc, hạ giọng: “Giờ cũng không có thời gian.”
Hơi ấm từ cổ cô, mùi cà phê trên thân thể cô nữa. Tất cả đều khiến anh rất muốn cắn cô một miếng, nhưng cuối cùng anh chỉ khẽ hôn cô, nói: “Em cố gắng sắp xếp đi, thời gian đều được thu xếp mà thành.”
Cô lại im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Em cảm thấy chúng ta không phải người của cùng một thế giới, nếu yêu nhau chắc chắn sẽ rất khổ, anh khổ, em cũng khổ, không cẩn thận còn trở mặt với nhau, em không muốn như vậy.”
Anh chợt ý thức được cái khi nóng khi lạnh của cô không phải chiêu trò, cũng chẳng phải trêu đùa anh, mà là cô đang nghiêm túc suy xét một vấn đề tương đối thực tế.
Anh mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của vấn đề ấy, chỉ là không cho rằng nó lớn lao như cô nghĩ.
Anh cúi xuống trông cô, cô vẫn cứ không nhìn anh.
Anh hạ giọng: “Em coi anh là gì, thiếu gia con nhà giàu sao? Không phải, anh chỉ là một người bản xứ rất bình thường, nếu chỉ như vậy đã là một thế giới khác em rồi, thì e rằng không người nào có thể cùng một thế giới với em.”
Cô bật cười, vẫn không ngước mắt lên, nốt ruồi lệ trên khóe mắt cô chợt dịu dàng tới lạ: “Em rất thích sự tự tin khiêm tốn của anh.”
Anh nắm lấy tay cô, ban đầu cô hơi lúng túng, dường như định giãy ra, sau khi phát hiện ra anh nắm còn chặt hơn cô mới không vùng vẫy nữa. Anh luôn tò mò không biết cảm giác nắm lấy bàn tay này là thế nào, giờ đã phát hiện ra rồi, lành lạnh, mềm mềm, giống hệt như chủ nhân của nó. Anh nói: “Em đừng tiếp tục dùng những lời như vậy để dỗ dành anh nữa, mục tiêu của anh rất rõ ràng, không có chuyện không thành thì làm bạn đâu.”
Cô không lên tiếng.
Trương Kiền lại cảm thấy mình hơi nghiêm khắc, bèn lập tức hạ giọng, như thể đang dỗ dành cô: “Em đừng nghĩ chuyện này quá phức tạp, nghĩ nữa cũng chỉ là lý luận suông, thành hay không thành cũng phải thử mới biết được. Thử rồi, nếu không được thật thì cả hai chúng ta đều không phải tiếc nuối, có đúng không?”
Cô vẫn không lên tiếng.
Trương Kiền kéo cô vào lòng.
Cô không từ chối, im lặng dựa vào ngực anh.
Đường trống trơn, tuyết bay đầy trời.
Hồi lâu cô mới thì thầm: “Em đoán chắc chắn không được quá ba tháng.”
Anh hỏi: “Gì cơ?”
Cô nhỏ giọng: “Có người từng nói, ba tháng là khoảng thời gian của tình yêu cuồng nhiệt, rất nhiều cặp tình nhân qua giai đoạn này rồi đột nhiên không còn cảm giác với nhau nữa.”
Anh không nói gì.
Cô lại nói: “Nếu có một ngày anh phát hiện ra mình không còn cảm giác với em thì cứ nói thẳng. Đừng giống như một số người khác, không thích nữa nhưng nào là ngại mặt mũi đàn ông, nào là sượng sùng không dám nói, cứ liên tục dây dưa kéo dài, kéo dài đến cuối, khi ấy đã hoàn toàn biến thành một người khác. Nếu là em, em cũng sẽ thẳng thắn nói ra. Chúng ta đều là những người dứt khoát, phải chứ?”
Không biết vì lẽ gì mà lời cô nói khiến anh rất rung động. Có lẽ không phải nội dung câu nói, mà chính thái độ của cô khiến tim anh run lên. Anh lại muốn hôn cô, anh kéo cô khỏi lồng ngực mình, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô.
Lần này không còn hời hợt nữa, anh hôn rất lâu.
Có lẽ vì chưa từng hôn nên sức chống cự của cô rất yếu ớt, không nén nổi phải rên lên vài tiếng, lập tức anh đã nảy sinh nỗi xúc động muốn nuốt cô vào bụng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook