Người Yêu Cũ Có Người Yêu Mới
-
Chương 2
Chia tay chưa bao giờ là đau khổ nhất
Chúng ta sẽ đôi lần hứng chịu về cho riêng mình những nỗi đau ngoài sức chịu đựng.
Chia tay chưa bao giờ là đau khổ nhất, mất đi người đó mãi mãi trên thế gian mới là nỗi thống khổ triền miên.
Thật tâm mà nói, đối với một người từng rất yêu dù họ đi qua chúng ta tàn nhẫn đến đâu, từ trái tim của một người từng yêu tha thiết, chúng ta sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy người ấy đau khổ. Có lẽ vì người hạnh phúc ta cũng đớn đau mà không hạnh phúc thì nỗi xót xa càng nhiều.
Thế nên, chia tay cũng được nhưng hãy hứa là sẽ sống bình yên đâu đó trên hành tinh này.......
Hãy giấu nỗi đau đầu tiên của tôi vào lòng Sài Gòn có được không?
Tôi biết khóc lần đầu tiên khi vừa chào đời.
Tôi biết cười lần đầu tiên khi tôi cầm món đồ chơi mẹ mua.
Tôi biết mừng vui lần đầu tiên khi được vào công viên.
Tôi biết lưu luyến lần đầu tiên khi chia tay những đứa bạn trung học.
Và tôi biết đau lần đầu tiên khi anh ấy ra đi.
Mọi chuyện xảy ra rất nhẹ nhàng, anh ấy báo rằng chúng tôi không hợp nhau dù tôi hiểu còn vô vàn những điều xót xa sau cái lý do phổ biến ấy.
Tôi bỗng dưng thấy tim mình nhói lên một vũ khúc rạn vỡ, tôi nghe âm thanh của sự đổ nát ngay dưới chân mình.
Mọi thiết tha, đam mê và kiêu hãnh vùng vằng quay lưng với tôi. Tôi đau một nỗi đau bất tận.
Vì nỗi đau quá lớn?
Hay là vì đó là nỗi đau đầu tiên?
Tôi bước qua những ngày khốn khổ ấy thật khó khăn. Bởi từ bỏ một yêu thương chưa bao giờ là dễ. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, tôi chẳng nhớ gì nhiều anh ấy ngoài một cái tên. Rồi một chiều xanh nắng, tôi đang bước ngang ngã tư đông đúc bỗng gặp lại ánh mắt rất quen...ngỡ ngàng và trong vắt. Thứ xúc cảm đau tin tràn về rất nhanh trong phút chốc, lấp đầy hốc mắt tràn nước của tôi.
Rồi tôi nhận ra, anh ấy vẫn ở đấy nguyên lành cạnh bên tôi... Yêu thương có vơi những nỗi đau vẫn đầy.
Hãy giấu nỗi đau đầu tiên của tôi vào lòng Sài Gòn có được không?
Để yêu anh ấy tôi đã chấp nhận luôn cả người yêu của anh ấy.....
Tôi là người đến trước - nhưng trong câu chuyện kể không có tình yêu.
Cô ấy là người đến sau - kể một câu chuyện rất ngắn đại loại như: "Anh ấy yêu chị".
Đến trước hay đến sau thì cũng thế.
Thời gian có là bao lâu, vỡ nát là vỡ nát.
Gắn bó bền vững thì sao, tan tành là tan tành.
Tôi chẳng biết là từ khi nào mà anh ấy lại mang một giá trị tuyệt đối về hành phúc với cuộc đời tôi như vậy.
Niềm vui của tôi không chỉ là những lúc bên anh ấy mà nỗi vui bắt nguồn từ nụ cười của anh ấy, từ những câu chuyện kể đời thường, từ những thăng trầm hay va vấp được sẻ chia... còn từ câu chuyện về cô ấy.
Để yêu anh ấy - tôi đã chấp nhận luôn cả người yêu của anh ấy.
Đừng vội trách tôi ngu khờ, ái tình ấp đến, bản năng con người chỉ muốn thỏa mãn thật nhanh cơn khát ấy, chẳng ai đủ thời gian cho đúng và sai, tốt và xấu.
Năm tháng dài trôi đi. Tôi biết trong sâu thẳm mình rất đau khi yêu lại phải ôm đến hai người vào lòng.
Năm tháng dài trôi đi. Không biết bao lần tôi dằn lòng bảo từ bỏ.
Năm tháng dài trôi đi. Tôi nghe tim mình vỡ nát như một thói quen.
Yêu một người... là điều khó định nghĩa lắm.
Tôi muốn được yêu một người thật lâu
Để tất cả những bình yên được trở thành thói quen, cho lòng tôi lắng lại những âm thanh gần gũi mỗi chiều tà.
Tôi muốn được yêu một người thật lâu.
Những chuyến đi luôn ẩn chứa bao trải nghiệm, để tôi thấy những cái ôm siết thật ấm áp.
Tôi muốn được yêu một người thật lâu.
Vì tôi muốn tin vào cổ tích, tôi muốn sống những tháng ngày trẻ trung và già cỗi bên một người duy nhất.
Tôi muốn được yêu một người thật lâu.
Khi mọi vật chất nhẹ tênh, sự phản bội nhạt dần thì tôi vẫn sẽ kiêu ngạo với tình yêu của mình.
Tôi muốn được yêu một người thật lâu.
Để trải qua những cung bậc buồn vui của chiều dài cuộc đời này với cùng một bàn tay, cùng một nụ cười.
Tôi muốn được yêu một người thật lâu.
Vì tôi sợ những điều mới sắc nhọn cứa nát những điều cũ kĩ yêu thương, vì tôi sợ những gì chóng chán, nhạt vị và nhuốm màu lợi dụng.
Thật muốn được yêu một người thật lâu.
Vì tình yêu tôi bé lắm, chỉ đủ cho một người mà thôi.
Yêu một người thật lâu, là điều kì diệu nhất tôi có thể dạy cho trái tim mình giữa những vội vã bon chen, giữa những thấp hèn lừa lọc. Khi tôi biết nghĩ về một người thật nhiều và cho đi bằng tất cả chân thành.
Tôi tin - sẽ có người cũng muốn yêu tôi thật lâu.Đứng dưới bầu trời rộng lớn này bạn là ai?
Bạn không phải là người có một tuổi thơ lành lặn.
Bạn không có một gia đình hạnh phúc.
Bạn khuyết tật.
Bạn đồng tính nhưng không thể chấp nhận bản thân và lo sợ ánh nhìn của xã hội.
Bạn trầm cảm và lọt thỏm giữa đám đông.
Bạn sống như thể bị cả thế giới quay lưng.
Bạn hạ mình để có miếng ăn mà sống.
Bạn từng lừa gạt.
Bạn hẹn hò cùng một lúc nhiều người.
Bạn trộm cắp.
Bạn xấu xí.
Bạn sống một cuộc sống nghèo khó.
Bạn luôn đứng chóp lớp.
Bạn là kẻ bất tài trong công việc.
Bạn tẻ nhạt và thiếu tinh tế.
Bạn thất tình và cảm thấy muốn chết.
Bạn mất phương hướng trong cuộc sống.
Bạn luôn bị ức hiếp.
Bạn yếu đuối và nhu nhược.
Bạn buồn nhiều hơn vui.
Bạn là ai? Khi ngân hà vẫn đang dõi theo từng phút giây bạn vùng vẫy để sinh tồn với cuộc sống này.
Bạn là ai? Một người bình thường hay kẻ ngông cuồng vĩ đại muốn chạm tay vào ước mơ của mình.
Bạn là ai? Phải chăng cũng chỉ là một người bình thường muốn được yêu thương?
Có bao giờ bạn tự hỏi mình điều đó, có bao giờ bạn thấy tự hào vì đã được sinh ra?
Hãy đứng lên, xé lớp áo ngụy trang và cho thế giới biết về sức mạnh của bạn.
Tôi không sợ cái chết mà sợ sự sống vô vị, trôi tuột qua cuộc đời người này, phai dấu ở cuộc đời người kia.
Bạn phải sống sao để tất cả mọi người xung quanh đều trả lời được câu hỏi: “Bạn là ai?”.
Tiền bạc và danh vọng đến cuối cùng cũng chỉ là sương khói tan trong cõi hư vô mà thôi. Tất cả chúng ta… tất cả… không bao giờ có cuộc đời thứ hai để nói lời yêu thương và chứng minh rằng mình kiên cường. Hãy làm điều đó ngay bây giờ!
Chúng ta sẽ đôi lần hứng chịu về cho riêng mình những nỗi đau ngoài sức chịu đựng.
Chia tay chưa bao giờ là đau khổ nhất, mất đi người đó mãi mãi trên thế gian mới là nỗi thống khổ triền miên.
Thật tâm mà nói, đối với một người từng rất yêu dù họ đi qua chúng ta tàn nhẫn đến đâu, từ trái tim của một người từng yêu tha thiết, chúng ta sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy người ấy đau khổ. Có lẽ vì người hạnh phúc ta cũng đớn đau mà không hạnh phúc thì nỗi xót xa càng nhiều.
Thế nên, chia tay cũng được nhưng hãy hứa là sẽ sống bình yên đâu đó trên hành tinh này.......
Hãy giấu nỗi đau đầu tiên của tôi vào lòng Sài Gòn có được không?
Tôi biết khóc lần đầu tiên khi vừa chào đời.
Tôi biết cười lần đầu tiên khi tôi cầm món đồ chơi mẹ mua.
Tôi biết mừng vui lần đầu tiên khi được vào công viên.
Tôi biết lưu luyến lần đầu tiên khi chia tay những đứa bạn trung học.
Và tôi biết đau lần đầu tiên khi anh ấy ra đi.
Mọi chuyện xảy ra rất nhẹ nhàng, anh ấy báo rằng chúng tôi không hợp nhau dù tôi hiểu còn vô vàn những điều xót xa sau cái lý do phổ biến ấy.
Tôi bỗng dưng thấy tim mình nhói lên một vũ khúc rạn vỡ, tôi nghe âm thanh của sự đổ nát ngay dưới chân mình.
Mọi thiết tha, đam mê và kiêu hãnh vùng vằng quay lưng với tôi. Tôi đau một nỗi đau bất tận.
Vì nỗi đau quá lớn?
Hay là vì đó là nỗi đau đầu tiên?
Tôi bước qua những ngày khốn khổ ấy thật khó khăn. Bởi từ bỏ một yêu thương chưa bao giờ là dễ. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, tôi chẳng nhớ gì nhiều anh ấy ngoài một cái tên. Rồi một chiều xanh nắng, tôi đang bước ngang ngã tư đông đúc bỗng gặp lại ánh mắt rất quen...ngỡ ngàng và trong vắt. Thứ xúc cảm đau tin tràn về rất nhanh trong phút chốc, lấp đầy hốc mắt tràn nước của tôi.
Rồi tôi nhận ra, anh ấy vẫn ở đấy nguyên lành cạnh bên tôi... Yêu thương có vơi những nỗi đau vẫn đầy.
Hãy giấu nỗi đau đầu tiên của tôi vào lòng Sài Gòn có được không?
Để yêu anh ấy tôi đã chấp nhận luôn cả người yêu của anh ấy.....
Tôi là người đến trước - nhưng trong câu chuyện kể không có tình yêu.
Cô ấy là người đến sau - kể một câu chuyện rất ngắn đại loại như: "Anh ấy yêu chị".
Đến trước hay đến sau thì cũng thế.
Thời gian có là bao lâu, vỡ nát là vỡ nát.
Gắn bó bền vững thì sao, tan tành là tan tành.
Tôi chẳng biết là từ khi nào mà anh ấy lại mang một giá trị tuyệt đối về hành phúc với cuộc đời tôi như vậy.
Niềm vui của tôi không chỉ là những lúc bên anh ấy mà nỗi vui bắt nguồn từ nụ cười của anh ấy, từ những câu chuyện kể đời thường, từ những thăng trầm hay va vấp được sẻ chia... còn từ câu chuyện về cô ấy.
Để yêu anh ấy - tôi đã chấp nhận luôn cả người yêu của anh ấy.
Đừng vội trách tôi ngu khờ, ái tình ấp đến, bản năng con người chỉ muốn thỏa mãn thật nhanh cơn khát ấy, chẳng ai đủ thời gian cho đúng và sai, tốt và xấu.
Năm tháng dài trôi đi. Tôi biết trong sâu thẳm mình rất đau khi yêu lại phải ôm đến hai người vào lòng.
Năm tháng dài trôi đi. Không biết bao lần tôi dằn lòng bảo từ bỏ.
Năm tháng dài trôi đi. Tôi nghe tim mình vỡ nát như một thói quen.
Yêu một người... là điều khó định nghĩa lắm.
Tôi muốn được yêu một người thật lâu
Để tất cả những bình yên được trở thành thói quen, cho lòng tôi lắng lại những âm thanh gần gũi mỗi chiều tà.
Tôi muốn được yêu một người thật lâu.
Những chuyến đi luôn ẩn chứa bao trải nghiệm, để tôi thấy những cái ôm siết thật ấm áp.
Tôi muốn được yêu một người thật lâu.
Vì tôi muốn tin vào cổ tích, tôi muốn sống những tháng ngày trẻ trung và già cỗi bên một người duy nhất.
Tôi muốn được yêu một người thật lâu.
Khi mọi vật chất nhẹ tênh, sự phản bội nhạt dần thì tôi vẫn sẽ kiêu ngạo với tình yêu của mình.
Tôi muốn được yêu một người thật lâu.
Để trải qua những cung bậc buồn vui của chiều dài cuộc đời này với cùng một bàn tay, cùng một nụ cười.
Tôi muốn được yêu một người thật lâu.
Vì tôi sợ những điều mới sắc nhọn cứa nát những điều cũ kĩ yêu thương, vì tôi sợ những gì chóng chán, nhạt vị và nhuốm màu lợi dụng.
Thật muốn được yêu một người thật lâu.
Vì tình yêu tôi bé lắm, chỉ đủ cho một người mà thôi.
Yêu một người thật lâu, là điều kì diệu nhất tôi có thể dạy cho trái tim mình giữa những vội vã bon chen, giữa những thấp hèn lừa lọc. Khi tôi biết nghĩ về một người thật nhiều và cho đi bằng tất cả chân thành.
Tôi tin - sẽ có người cũng muốn yêu tôi thật lâu.Đứng dưới bầu trời rộng lớn này bạn là ai?
Bạn không phải là người có một tuổi thơ lành lặn.
Bạn không có một gia đình hạnh phúc.
Bạn khuyết tật.
Bạn đồng tính nhưng không thể chấp nhận bản thân và lo sợ ánh nhìn của xã hội.
Bạn trầm cảm và lọt thỏm giữa đám đông.
Bạn sống như thể bị cả thế giới quay lưng.
Bạn hạ mình để có miếng ăn mà sống.
Bạn từng lừa gạt.
Bạn hẹn hò cùng một lúc nhiều người.
Bạn trộm cắp.
Bạn xấu xí.
Bạn sống một cuộc sống nghèo khó.
Bạn luôn đứng chóp lớp.
Bạn là kẻ bất tài trong công việc.
Bạn tẻ nhạt và thiếu tinh tế.
Bạn thất tình và cảm thấy muốn chết.
Bạn mất phương hướng trong cuộc sống.
Bạn luôn bị ức hiếp.
Bạn yếu đuối và nhu nhược.
Bạn buồn nhiều hơn vui.
Bạn là ai? Khi ngân hà vẫn đang dõi theo từng phút giây bạn vùng vẫy để sinh tồn với cuộc sống này.
Bạn là ai? Một người bình thường hay kẻ ngông cuồng vĩ đại muốn chạm tay vào ước mơ của mình.
Bạn là ai? Phải chăng cũng chỉ là một người bình thường muốn được yêu thương?
Có bao giờ bạn tự hỏi mình điều đó, có bao giờ bạn thấy tự hào vì đã được sinh ra?
Hãy đứng lên, xé lớp áo ngụy trang và cho thế giới biết về sức mạnh của bạn.
Tôi không sợ cái chết mà sợ sự sống vô vị, trôi tuột qua cuộc đời người này, phai dấu ở cuộc đời người kia.
Bạn phải sống sao để tất cả mọi người xung quanh đều trả lời được câu hỏi: “Bạn là ai?”.
Tiền bạc và danh vọng đến cuối cùng cũng chỉ là sương khói tan trong cõi hư vô mà thôi. Tất cả chúng ta… tất cả… không bao giờ có cuộc đời thứ hai để nói lời yêu thương và chứng minh rằng mình kiên cường. Hãy làm điều đó ngay bây giờ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook