“Tổng giám đốc, tôi có chuyện này muốn báo cáo.” Trong phòng làm việc của Lôi Khiếu, quản lý Ban Phát triển Hoàng Dật Lãng nghiêm túc nói.

“Chuyện gì?” Lôi Khiếu ngẩng đầu lên, hỏi.

“Tôi nghi ngờ trong Ban phát triển có gián điệp.”

“Cái gì?” Lôi Khiếu nhíu mày. “Là ai? Có bằng chứng gì không?”

Hoàng Dật Lãng lắc đầu. “Chưa xác định là ai, cũng không có bằng chứng.”

“Tại sao lại nói vậy?”

“Có dấu hiệu ăn cắp tài liệu mật của công ty.”

“Làm sao cậu phát hiện ra?”

“Để phòng ngừa có người lấy cắp tài liệu, trên mỗi máy tính tôi đều cài đặt một phần mềm giám sát bí mật.”

“Vậy cậu phải tìm ra kẻ đó rồi chứ?”

“Không phải. Tôi phát hiện việc này chỉ xảy ra ở một phòng, chẳng lẽ cả phòng đó đều là gián điệp?”

“Phòng nào?”

“Phòng hai.”

“Cái gì?” Lôi Khiếu giật mình. “Không phải chứ?”

Vì sao chuyện này lại liên quan đến phòng Tiểu Thụy? Chuyện này chắc chắn không phải cậu làm.

“Tổng giám đốc, phần mềm giám sát của tôi nhất định không sai đâu.”

“Như vậy nghĩa là gián điệp ở ngay trong phòng hai?”

“Đúng vậy, hồ sơ về phòng hai đều có trong này, mời Tổng giám đốc xem qua.”

Lôi Khiếu vừa lật giở hồ sơ vừa hỏi. “Lần này tình hình có nghiêm trọng không?”

“Chưa quá nghiêm trọng, nhưng có lẽ có liên quan đến việc chúng ta hợp tác với Tập đoàn Smith.”

“Ngoài Ưng Dương còn có công ty nào muốn cạnh tranh dự án này?”

“Là Tập đoàn Chấn Viễn.”

Lôi Khiếu gật đầu. “Cho người giám sát bên đó.”

“Tôi đã sắp xếp rồi.”

“Hiện tại…” Lôi Khiếu suy tư. “Không nên đánh rắn động cỏ.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, Tổng giám đốc.” Hoàng Dật Lãng nói. “Nhưng tên gián điệp này phải nhanh chóng tìm ra, để tránh gây ra tổn thất lớn cho Ưng Dương.”

“Chúng ta có thể tương kế tựu kế.”

“A? Tổng giám đốc có cao kiến gì?”

“Cao kiến thì không phải. Công việc giao cho phòng số hai chuyển hết cho bộ phận khác làm, sau đó…”

“Khiến hắn mất phương hướng?” Hoàng Dật Lãng nháy mắt.

Lôi Khiếu nhìn hắn, chỉ cười không nói.

***

“Khiếu, anh đang ở đâu?” Phương Thụy rón rén chạy vào căn phòng dưới gầm cầu thang, lén gọi điện cho Lôi Khiếu.

“Anh đang ở phòng làm việc.”

“Cái kia… tối nay em phải tăng ca.” Phương Thụy thì thầm. “Anh cứ về nhà trước đi.”

“Sao lại tăng ca?” Lôi Khiếu nhíu mày. “Gần đây công việc bận rộn thế sao?”

“Em cũng không biết tại sao. Công việc được giao cũng đã hoàn thành rồi.”

“Không sao, anh chờ em.”

“Sẽ lâu lắm đó.” Phương Thụy áy náy.

“Ừ, anh cũng có việc cần làm, không sao đâu.”

“Được rồi, bao giờ làm xong em gọi anh nhé?”

“Ừ. Tạm biệt.”

“Tạm biệt…”

Tắt điện thoại, Phương Thụy mới nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe tiếng Trần Thiên Luân gọi lớn. “A Thụy, cậu đâu rồi?”

Phương Thụy bĩu môi, không tình nguyện mở cửa ra. “Tôi ở trong này.”

“Hừ! Một mình cậu chui vào đó làm gì?” Trần Thiên Luân nhìn Phương Thụy bỏ điện thoại vào túi, cười nói. “Lén gọi điện cho ai?”

“Cho em gái tôi, thật đấy!” Phương Thụy hơi giận, hỏi. “Có việc gì à?”

“Không có gì.” Trần Thiên Luân nhún vai. “Hôm nay tôi cũng ở lại công ty. Cậu muốn ăn gì? Tôi đi mua.”

“Cậu mời?”

“A Thụy, tôi sắp chết đến nơi mà cậu còn nhẫn tâm thế hả?”

“Không phải mới lĩnh lương sao?”

“Tôi phải tiết kiệm tiền cưới vợ!”

“Bây giờ cậu có hẹn hò với em nào đâu, chờ khi nào có thì nói sau!”

“Oa, A Thụy thật quá đáng!”

“Đừng trách tôi, hiện tại tâm trạng tôi không tốt.”

“Hả?” Trần Thiên Luân chớp mắt. “Sao mà tâm tình không tốt? Chẳng lẽ… tối nay cậu đi hẹn hò?”

“Hẹn cái đầu cậu, đi mua cơm đi!”

***

“Cơm thịt gà của trưởng phòng, chị Đổng là cơm sườn, A Thụy cũng là cơm gà.” Trần Thiên Luân tay cầm túi cơm hộp đi phát cho từng người. “Còn có súp ngô nữa.”

“Được rồi, mọi người ăn cơm đi!” Đinh Thiếu Ngạn cười nói. “Ăn thật no mới có sức mà làm việc.”

“Nào, ăn thôi!” Trần Thiên Luân cười.

Mọi người sang phòng họp lớn ngồi, cả phòng cùng ăn trưa.

“A Thụy, cơm thịt gà của cậu trông ngon không kém cơm thịt bò của tôi nha!”

“Đâu có, giống nhau mà.”

“Cơm của cậu có cả súp lơ nha, của tôi chỉ có cà rốt!”

“Cà rốt rất nhiều dinh dường mà!” Phương Thụy gắp một miếng súp lơ đặt vào hộp cơm của Trần Thiên Luân. “Được rồi, đừng có nháo, ăn đi!”

“A Thụy và Thiên Luân vẫn thật thân thiết.” Chị Đổng cười nói.

“Tất nhiên rồi!” Trần Thiên Luân vỗ vai Phương Thụy. “Tôi và A Thụy vào công ty cùng một lúc, là anh em tốt đó!”

Phương Thụy cúi đầu ăn cơm, nhắm mắt làm lơ.

“Nhưng mà…” Trần Thiên Luân đổi đề tài, cười nói. “Hình như gần đây A Thụy mới có người yêu nha, hay lén lút gọi điện thoại cho ai đó, ngay cả lúc ăn trưa cũng trốn luôn!”

“Tôi làm gì có!” Phương Thụy hất tay phản đối. “Đừng có nói bừa.”

“Sao lại nói bừa? Vừa nãy cậu chui vào gầm cầu thang gọi điện còn gì!”

“Đã bảo là tôi gọi điện cho em gái.”

“Gọi cho em gái mà cũng phải trốn hả?”

“Không trốn thì sẽ ảnh hưởng đến người khác.”

“Oa, A Thụy thật quá đáng, cậu còn coi tôi là người khác!” Trần Thiên Luân giả vờ lau nước mắt. “Chẳng phải tôi và cậu thân nhau nhất sao? Vì sao cậu lại lén lút yêu đương không cho tôi biết?”

Phương Thụy bất đắc dĩ, khinh thường liếc hắn một cái, cũng không biết nói thế nào. “Tùy cậu, nói thế nào cũng được!”

“Trưởng phòng, anh xem A Thụy kìa…”

Đinh Thiếu Ngạn mỉm cười nhìn bọn họ, nói. “Tập trung ăn cơm đi.”

***

“Huynh trưởng, anh vẫn chưa về sao?” Đã hết giờ làm việc, trợ lý Chu vứt luôn hình tượng tinh anh lạnh lùng lúc trước, lập tức biến thành gã đàn em ranh ma của Tổng giám đốc.

“Không có gì, cậu cứ về trước đi.”

“Huynh trưởng à, gần đây hình như anh tăng ca hơi nhiều nha?” Trợ lý Chu chớp mắt, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của Lôi Khiếu.

“Công việc bận rộn.” Lôi Khiếu dựa lưng vào ghế, bây giờ cũng chẳng có việc gì, cùng đàn em nói chuyện một chút cũng được.

“Hả? Chẳng lẽ anh không đi hẹn hò sao?” Theo như trợ lý Chu thấy, huynh trưởng của hắn và Tiểu Thụy kia tình cảm rất thắm thiết cơ mà.

Lôi Khiếu trừng hắn một cái, thật là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa(1), nếu Tiểu Thụy không tăng ca, anh thật sự sẽ đi tìm cậu.

“Đừng có trừng tôi!” Trợ lý Chu vội vàng xua tay. “Cũng không phải tôi không cho anh đi hẹn hò, chẳng lẽ… Huynh trưởng, không phải anh đã bị…” Hắn liền làm động tác cắt cổ.

“Không phải! Đừng có nói xui xẻo!”

“Vậy sao anh cứ làm cái mặt bất mãn vậy?”

“Cậu mới bất mãn ấy!”

“Được rồi, là tôi không đúng, nhưng thấy anh nhàn nhã không có việc gì mà lại không về nhà, tôi cảm thấy rất kỳ quái.”

“Cậu ấy phải tăng ca.”

“Hả? Ai? Ai tăng ca?” Trợ lý Chu kinh ngạc kêu lên. “Cậu ấy phải tăng ca thì anh sẽ biết mà ở lại chờ? Hai người có thần giao cách cảm chắc?”

Lôi Khiếu không nói gì, ngón tay chỉ xuống dưới lầu.

“Anh nói…” Trợ lý Chu mắt sáng lên. “Tiểu Thụy của anh ở dưới lầu?”

Lôi Khiếu gật đầu.

“Oa, vậy tôi phải xuống xem!” Trợ lý Chu vội vàng đứng lên.

“Đứng lại cho tôi!” Lôi Khiếu lớn tiếng ngăn hắn lại.

“Huynh trưởng à, tôi chỉ nhìn một chút thôi.”

“Đừng có quầy rầy cậu ấy.”

“Hừ, anh cũng quá bảo vệ cậu ấy rồi đó.” Trợ lý Chu đi ra ngoài. “Không nhìn thì không nhìn.”

“Cậu đi đâu?” Chẳng lẽ định nói một đằng làm một nẻo(2)?

“Tôi đi WC!” Dù thế nào, nhất định phải tìm cho ra hôm nay có những ai tăng ca! Trợ lý Chu nhủ thầm.

“Vậy đi ăn thôi.”

“Đã biết.”

***

“Huynh trưởng, cơm của anh.” Vừa có người đưa cơm đến, trợ lý Chu liền đem tới đặt trước mặt Lôi Khiếu.

“Ngồi đi.”

“Chắc anh không chỉ mời tôi lại ăn cơm đi?”

“Có chuyện.” Lôi Khiểu thở dài. “Quản lý Hoàng phát hiện ở Ban Phát triển có dấu hiệu bị đánh cắp tài liệu.”

“Là sao?” Trợ lý Chu biến sắc, lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh tinh anh thường ngày.

“Có gián điệp.”

“Vậy sao!” Trợ lý Chu nhíu mày. “Đã tra ra ai làm chưa?”

“Chưa.” Lôi Khiếu lắc đầu. “Nhưng chuyện này đều tập trung trong một phòng.”

“Vậy phải giám sát bọn họ thật chặt.”

“Đã làm rồi, vì không muốn đánh rắn động cỏ, tôi đã bảo quản lý Hoàng tăng thêm lượng công việc cho bọn họ.”

“Như vậy chẳng phải tài liệu mật sẽ bị lấy cắp càng nhiều sao?”

Lôi Khiếu lắc đầu. “Không phải, dự án mới thoạt nhìn sẽ là cấp trên phân xuống, nhưng trên thực tế sẽ không được đưa vào thử nghiệm.”

Trợ lý Chu giơ một ngón tay cái. “Lão đại thật gian xảo!”

Lôi Khiếu thở dài. “Mọi chuyện không đơn giản như vậy.”

“Vì sao? Đã theo dõi toàn bộ rồi mà?”

“Tiểu Thụy cũng làm trong phòng đó.”

“A!” Trợ lý Chu vỗ tay một cái. “Chẳng lẽ anh nghi ngờ Tiểu Thụy là gián điệp?” Nếu Phương Thụy thật sự là gián điệp, lần này huynh trưởng của hắn thảm rồi.

“Không có khả năng.” Lôi Khiếu ánh mắt kiên định. “Tôi tin tưởng cậu ấy.”

“Vậy còn có vấn đề gì?” Hắn nhất định phải tìm bằng được Tiểu Thụy kia, người đa nghi như Lôi Khiếu còn tuyệt đối tin tưởng cậu, quá lợi hại!

“Không biết, chỉ là cảm thấy bất an.”

“Huynh trưởng.” Trợ lý Chu cười. “Anh quá nhạy cảm rồi đó.”

“Cậu đang cười tôi?”

“Tôi nào dám!” Cũng đâu phải hắn không muốn sống chứ.

Lôi Khiếu gật đầu. “Còn cười nữa, tôi đem cậu tới Nam Cực làm mồi cho chim cánh cụt.”

“Lão đại, không cần tàn nhẫn như vậy!” Nam Cực quá xa xôi, chi bằng cứ ra Thái Bình Dương là được!

***

“Ha! Hôm nay mệt thật!” Chín giờ tối, Trần Thiên Luân xoa xoa thắt lưng.

“Mọi người vất vả rồi.” Đinh Thiếu Ngạn cười nói. “Hôm nay làm đến đây thôi.”

“Vạn tuế!” Trần Thiên Luân giơ tay hô to. “Não tôi sắp chảy thành keo luôn rồi!”

“Keo?” Phương Thụy cười nhạo. “Xi măng thì có!”

“Chị Đổng, chị xem A Thụy kìa!” Trần Thiên Luân chạy tới kéo tay Đổng Tâm Khiết. “Đã mệt còn trêu chọc em!”

Chị Đổng lắc đầu bật cười. “Không phải xi măng chẳng lẽ là rơm rạ?”

“Ha ha, chị Đổng nói rất đúng, nhất định là toàn rơm rạ!”

“A Thụy! Chị Đổng!” Trần Thiên Luân kịch liệt phản đối. “Đầu tôi chứa toàn chất xám, nên mới thông minh vậy đó!”

“Toàn chất xám?” Não phẳng thì có.

“Được rồi, hôm nay làm mệt vậy, tôi sẽ mời mọi người ăn khuya.” Đinh Thiếu Ngạn ngắt lời bọn họ, vừa mặc áo khoác vừa cười.

“Oa, trưởng phòng thật tốt!” Trần Thiên Luân lập tức chạy tới. “Để anh mời thật là ngại quá.”

“Thật xin lỗi, tôi phải về trông con.” Chị Đổng cầm túi xách, cười áy náy. “Các cậu cứ đi đi, tôi về nhà trước.”

“Chị Đổng, tôi đưa chị về.”

“Không cần, cũng chưa muộn lắm.” Đổng Tâm Khiết vẫy tay, chạy tới thang máy.

“Tôi cũng có việc bận.” Phương Thụy khó xử nói.

“Cậu là đàn ông độc thân thì có việc gì?”

“Tôi… tôi…” Phương Thụy đảo mắt. “Tôi phải về giặt quần áo!”

“Giặt quần áo?” Trần Thiên Luân nói lớn. “Chỉ vì giặt mấy cái quần áo mà không đi ăn khuya?”

“Vì…” Phương Thụy gãi đầu. “Quần áo hôm qua thay ra rất nhiều, nếu không giặt sẽ bốc mùi mất.”

“Trời ạ, thật không chịu nổi cậu.” Trần Thiên Luân hơi tức giận.

“Nếu A Thụy không tiện, vậy để hôm khác nhé?” Đinh Thiếu Ngạn hiểu ý cười nói.

“Thật là ngại quá…” Phương Thụy cúi đầu xin lỗi.

Đinh Thiếu Ngạn xoa đầu cậu, cười nói. “Không sao, cũng giúp tôi tiết kiệm tiền.”

“Hừ! Hóa ra A Thụy muốn giữ tiền cho trưởng phòng!”

“Tôi đâu có!”

_________________________________________

Chú thích:

(1) Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa: Nguyên văn là ‘Na hồ không ra đề na hồ’ (哪壶不开提哪壶). Nghĩa đen là không mở bình thì không biết trong bình có gì, nghĩa bóng là nói trúng bí mật của người khác. Khi nói chuyện cần tránh đề cập đến chuyện riêng tư, phải biết cái gì nên nói cái gì không. Câu này với ‘tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa’ không cùng nghĩa, nhưng xét theo văn cảnh thì vẫn hợp lý nên ta cứ để vậy.

(2) Nói một đằng làm một nẻo: Nguyên văn là ‘Âm phụng dương vi’ (阴奉阳违). Ý thì đúng là nói một đằng làm một nẻo. Mặt ngoài thì nghe theo, nhưng trong thì âm thầm vi phạm, trong ngoài không đồng nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương