Bài tập kết khóa học hè là vẽ chân dung.
Phòng vẽ nằm trong một tòa nhà văn phòng ở khu đô thị, nhìn qua cửa sổ sát sàn có thể nhìn thấy người xe như nước, cũng có thể thấy người qua kẻ lại.
Chu Vọng Thư gặp phải khó khăn khi chọn người mẫu.

Giấy bỏ hết tờ này tới tờ khác, chọc cho cô giáo đi tới cau mày dạy dỗ cậu: “Đoạn Nhất Thanh, không có ý tưởng thì cũng không được lãng phí giấy, có hiểu bảo vệ môi trường không hả?”
Chu Vọng Thư né bàn tay của cô vỗ tới đầu cậu, cười nhạt: “Dạ dạ em sai rồi.”
Cô giáo họ Thẩm tên chỉ một chữ Linh, tuổi chưa tới 30, là cô dạy vẽ thời tiểu học của Chu Vọng Thư.

Chị tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, ban đầu chỉ dạy gia sư cho học sinh nghệ thuật, sau này có nhiều khách hàng bèn theo đó mở một lớp học huấn luyện, tiện thể phát triển nghiệp vụ dạy vẽ.
Về mặt ý nghĩa nào đó thì Chu Vọng Thư là chị trông lớn lên.

Chị không quá hiểu về tình trạng gia đình của Chu Vọng Thư, nhưng ít nhiều gì cũng biết đôi chút, thấy Chu Vọng Thư cười lên không khỏi thở dài: “Tiểu Nhất Thanh, em còn nhỏ tuổi thế mà đã âm u như này, lớn rồi phải làm sao đây.”
Chị nhéo mặt Chu Vọng Thư: “Rõ ràng khi bé đáng yêu thế kia!”
Chu Vọng Thư vừa vươn tay chụp cổ tay Vọng Thư, vừa tránh bàn tay nóng lòng muốn thử của chị: “Cô à, cô đang muốn phạt thể xác của học sinh!”
Hôm nay phòng vẽ không có lớp, Chu Vọng Thư không vui vẻ gì khi ở nhà, không có việc gì đều chạy tới phòng tranh.

Hai người quậy một trận trong phòng học lớn như vậy, Thẩm Linh chợt như nhìn thấy cái gì, huýt sáo đầy hứng thú, đưa cằm về phía ngoài cửa sổ: “Nhất Thanh, em đang sầu vì không tìm được người mẫu phải không? Nhìn ra sau, báu vật kìa.”
“Gì ạ?”

Chu Vọng Thư không hiểu gì, thuận theo tầm mắt của Thẩm Linh quay đầu sang lập tức cũng ngây ngẩn.
Các cửa hàng khu trung tâm thương mại sắp xếp không đồng đều nhưng lại rất đẹp, ở giữa có một khoảng đất trống được sửa lại thành như quảng trường hoa.

Ở trước đài phun nước có một người dáng đứng như ngọc, mặc quần dài áo thun trắng đơn giản nhất nhưng lại làm cho người qua đường xung quanh liên tục dừng chân quay đầu, nổi bật khiến người ta không thể dời mắt.
Anh đứng đó như một bức tranh.
Lần đầu tiên Chu Vọng Thư cảm nhận được sâu sắc đến như này rằng vẻ đẹp cực hạn đúng thật là vẻ đẹp không giới tính.
Người đó nhìn qua rất trẻ, lớn lắm là đầu 20.

Các đường nét trên gương mặt tinh xảo như được điêu khắc tỉ mỉ, hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được.

Nếu như trên đời thật sự có đấng tạo hóa thì khi sáng tạo nên gương mặt này có lẽ là phải dùng hết tất cả mọi yếu tố có thể dùng được để ca tụng cho cái gọi là tuấn mỹ.
Người đàn ông trẻ tuổi như cảm giác được tầm mắt của Chu Vọng Thư, ngẩng đầu nhìn lên đúng lúc chạm phải ánh mắt của Chu Vọng Thư.
Trời hè nóng nực, cách sóng nước lấp lánh sương mờ lại làm nổi bật thêm vẻ sáng sủa rực rỡ của gương mặt kia.
“Thịch-”
Chu Vọng Thư nghe thấy tiếng tim đập của mình thoắt cái rõ hơn.
Giọng của Thẩm Linh càng hưng phấn: “Cậu ta nhìn thấy chúng ta à? Chà, gương mặt này không làm minh tinh thật đáng tiếc.”
Chu Vọng Thư bỗng đứng phắt dậy, đưa tay đẩy Thẩm Linh đứng trước người một khoảng, sải chân chạy thẳng ra ngoài.
“A.”
Thẩm Linh nhìn nhìn Chu Vọng Thư chớp mắt đã chạy không thấy bóng dáng, lại nhìn nhìn “báu vật” cất bước muốn đi đằng trước, không khỏi phì cười: “Thằng nhóc này!”
***
Khi Chu Vọng Thư chạy tới bên đài phun nước, người trẻ tuổi kia đã không ở đó nữa.

Cậu chạy như bay từ lầu hai xuống, do ít vận động mà chạy cực nhanh làm cậu thở hồng hộc, giờ không có mục tiêu, chỉ có thể chống tay lên đầu gối cố gắng thở, đồng thời không từ bỏ ý định nhìn xung quanh.
Vào một khoắc cuối cùng hơi thở kịch liệt bình tĩnh trở lại, Chu Vọng Thư nhìn thấy bóng dáng kia rẽ vào khúc quanh bên cạnh.
Cậu chẳng kịp suy nghĩ nhiều lập tức chạy qua chỗ đó, níu lấy cổ tay anh trước khi người lạ đi mất: “Xin lỗi…”
Người này rất cao, cao hơn Chu Vọng Thư cả một cái đầu.

Anh không rõ lắm quay đầu lại, cúi đầu nhìn người tùy tiện kéo mình lại trước mặt mọi người, đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lại, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Sắc đẹp ngay trước mắt, Chu Vọng Thư bất giác bị kích động lần nữa.

Tim cậu đập nhanh, rất khó nói rốt cuộc là phản ứng sinh lý do chạy nhanh hay là hormone bản năng con người quấy phá.

Cậu chỉ có thể nhanh chóng giải thích một cách lộn xộn: “Rất xin lỗi vì làm phiền anh, em… em là học sinh mỹ thuật đang chuẩn bị bài thi vẽ chân dung, vẫn luôn tìm không được người mẫu thích hợp… Anh, anh có thể làm người mẫu cho em không ạ?”

Cậu nói dối một chút xíu, nhưng mà cái này không quan trọng…
Thấy người không có bản ứng gì, Chu Vọng Thư không khỏi căng thẳng: “Em sẽ không để anh làm không công đâu ạ, em sẽ trả tiền công, bao nhiêu tiền do anh quyết định…”
“Tại sao tìm tôi?”
Người lạ hỏi.

Giọng anh rất êm tai giống như nước suối trong núi, mang theo một cảm giác mát lạnh thấm vào lòng người.
Mặt Chu Vọng Thư thoắt cái đỏ lên.

Dù cậu không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được nóng bừng bừng trên mặt: “Tại vì…” Cậu lí nhí nói, “Anh rất đẹp.

Em chưa từng thấy ai đẹp hơn anh.”
“Cảm ơn.”
Người lạ mặt mỉm cười lễ phép, chói lóa làm Chu Vọng Thư thấy hoa cả mắt: “Nhưng mà rất xin lỗi, tôi còn đang đi học, việc học nặng nên chắc là tôi không có thời gian rảnh phối hợp với cậu.”
Chu Vọng Thư lại trở nên căng thẳng: “K-không cần rất lâu đâu ạ! Bây giờ không phải nghỉ hè sao? Nhiều lắm ba ngày là có thể kết thúc…”
Cậu nhanh chóng tổ chức từ ngữ trong đầu: “Em còn một tháng nữa mới khai giảng, nếu như trong kỳ nghỉ anh cũng rất bận thì em có thể phối hợp với thời gian của anh…”
“Cố chấp vậy à.” Người lạ nói, “Vậy tôi vẫn từ chối thì không phải rất không có tình người hay sao?”
Lúc này Chu Vọng Thư mới muộn màng nhận ra, sinh ra cảm giác xấu hổ vì làm khó người ta.

Cậu buông tay đối phương ra, hơi ủ rũ nói: “Xin, xin lỗi anh.

Bức tranh này em bị kẹt lâu rồi, cho nên vừa nãy có hơi kích động.”
Cậu cúi đầu, giọng nói càng thấp: “Thật sự rất xin lỗi, anh không muốn cũng không sao, là em quá nghiễm nhiên rồi ạ.”
Anh dịu giọng nói: “Không sao.


Nếu như không cần thời gian dài quá thì tôi có thể phối hợp với cậu.”
Chu Vọng Thư lập tức vui mừng ngạc nhiên và không thể tin được ngẩng đầu lên.
Người kia nhún vai: “Có tiền sao lại không kiếm chứ? Tôi có việc part-time nghỉ hè, còn có thực nghiệm trên lớp phải lo, cho nên lát nữa tôi phải đi làm.

Cậu tên gì?”
“Đoạn… Đoạn Nhất Thanh.”
Anh nói: “Chào cậu, tôi là Úc Thiên.

Có tiện cho tôi số liên lạc của cậu không? Có thời gian rảnh tôi sẽ liên lạc với cậu.”
Chu Vọng Thư nghe vậy mỉm cười trút được gánh nặng.

Mắt cậu sáng lấp lánh rạng ngời dưới ánh mặt trời: “Cảm ơn anh ạ.”
HếtLời tác giả:
Tôi tỉnh ngộ rồi, Úc Thiên đúng thật không phải là công dịu dàng, anh là boi tâm cơ.

Boi tâm cơ lúc này 19 tuổi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương