Tô Thiên Tử không nghĩ tới Dư Lý sẽ một câu mà đem dao sắc chặt đứt ý đồ gây rối, những lời cô ấy nói, cũng thật đúng ý mình, cô cười gật đầu:

"Được."

Sau đó cô lại nhìn về phía Lâm Uyển Đình "Không sao, tớ có thể cho cậu mượn tiền."

Nghe được từ "mượn" này, Lâm Uyên Đình có chút do dự.

Nếu từ chối thì khác gì cô ta đang thừa nhận rằng mình không có tiền, lại mang tiếng là "thịt dê béo". Nhưng nếu đồng ý thì nhiều tiền như vậy, cô ta lại còn đang nợ nần, lấy tiền đâu ra mà trả chứ? Phải làm sao bây giờ?

"Tốt rồi, nếu Thiên Từ đã nói như vậy thì Tiểu Vương, cô đi lấy giấy bút tới, để cô Lâm đây viết giấy nợ đi."

"Vâng!" Nhân viên tên Tiểu Dương ở gần đó lên tiếng, nhanh nhẹn cầm giấy bút lại.

Sắc mặt Lâm Uyển Đình liền thay đổi, cô ta tức giận "Dư Lý, cô đừng quá quá phận!"

Dư Lý xem Lâm Uyển Đình và Liễu An An đều không vừa mắt, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nếu biết ở chỗ này có thể gặp được Dư Lý, Lâm Uyển Đình dù có bị đánh chết cũng sẽ không tiến vào nửa bước.

Nhưng hiện tại, hối hận cũng không kịp nữa.

Nhân viên kia thấy Lâm Uyển Đình phản ứng quá kích như vậy thì hơi hoảng sợ, liền thấy Lâm Uyển Đình duỗi tay, đột nhiên đoạt lại giấy bút.

Thời điểm đặt bút có hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh liền viết lên hai chữ lớn - giấy nợ.

Lâm Uyển Đình nhất thời không chịu nổi bị người khác khinh miệt, cô ta tức giận đến thân mình run rẩy, thiếu chút nữa là nhào đến tát cô nhân viên một cái.

Đột nhiên cô ta tiến lên một bước, rống giận: "Ai nói, còn không phải chỉ hơn hai mươi vạn thôi sao!"

Tô Thiên Từ ở trước mắt bao người thanh toán hóa đơn, Lâm Uyển Đình vênh váo tự đắc mà quở trách nhân viên kia một trận mới chịu bỏ qua.

Chỉ là lúc các cô đang muốn rời khỏi cửa hàng, thì Dư Lý lại đi theo.

Trong lòng Lâm Uyển Đình âm thầm tính toán, nghĩ đến Tô Thiên Từ vừa nhút nhát lại ngu đần, sự tự tin cũng tăng lên rất nhiều.

Không đến hai phút, giấy nợ liền viết xong.

"Ai nói, liên quan gì đến các cô?" Lâm Uyển Đình rống giận, "Tôi không mua nữa!"

"Sớm nói như vậy không phải xong rồi sao?" Một nhân viên cửa hàng khinh miệt nói, "Mau cởi ra, đừng làm dơ đồ, cô không bồi thường nổi đâu!"

Lâm Uyển Đình nhìn giấy bút trước mặt, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt nhìn về phía Tô Thiên Từ cầu xin giúp đỡ, nói: "Thiên Từ, chúng ta không phải bạn tốt sao, làm gì phải rành mạch như vậy?"

Tô Thiên Từ đang muốn nói chuyện thì cô gái bên cạnh liền cười lạnh một tiếng: "Thân huynh đệ còn nghĩ kế muốn tính sổ nhau, tôi thấy cô rõ ràng là muốn Lệ thiếu phu nhân trở thành dê béo để làm thịt, còn bạn tốt cá gì? Giả tạo..."

Dù sao, tiền mượn cũng là tiền của Tô Thiên Từ.

Hiện tại Tô Thiên Từ chỉ là bị Dư Lý xúi giục mà thôi, chờ Dư Lý không còn ở đây, cô ta có rất nhiều biện pháp làm Tô Thiên Từ không cần đến tờ giấy nợ này nữa, còn cam tâm tình nguyện mà đem số tiền đó đưa cho cô!

Lâm Uyển Đình tức điên, đang muốn phản bác, đã bị Dư Lý vượt qua trước.

( Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenmoi.vn!)

"Lâu lắm không gặp, có muốn đi spa thư giãn không, Thiên Thiên?"

Lâm Uyển Đình có dự cảm xấu, nhìn Dư Lý với ánh mắt cực kỳ khó chịu, "Cô đi theo làm gì?"

Dư Lý nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh miệt, liếc mắt nhìn Lâm Uyển Đình một cái, cười nhạo một tiếng: "Tôi đi đường tôi, liên quan gì tới cô?"

Dư Lý một thân lửa đỏ, xinh đẹp mỹ lệ, giờ phút này đứng ở trước mặt Tô Thiên Từ, ý cười dạt dào nhìn cô.

Tô Thiên Từ có chút bừng tỉnh, nhịn không được nghĩ lại kiếp trước, cô từ người khác nghe được về cuộc sống của Dư Lý.

Cô là cô nhi, đến năm mười ba tuổi được một gia đình kém may mắn không có con thu dưỡng, mười tám tuổi thì được đón về Tô gia.

Còn Dư Lý cũng là cô nhi nhưng lại bị một người đàn ông thu dưỡng. Nói trắng ra là bao dưỡng.

Tô Thiên Tử không nghĩ tới Dư Lý sẽ một câu mà đem dao sắc chặt đứt ý đồ gây rối, những lời cô ấy nói, cũng thật đúng ý mình, cô cười gật đầu:

"Được."

Sau đó cô lại nhìn về phía Lâm Uyển Đình "Không sao, tớ có thể cho cậu mượn tiền."

Nghe được từ "mượn" này, Lâm Uyên Đình có chút do dự.

Nếu từ chối thì khác gì cô ta đang thừa nhận rằng mình không có tiền, lại mang tiếng là "thịt dê béo". Nhưng nếu đồng ý thì nhiều tiền như vậy, cô ta lại còn đang nợ nần, lấy tiền đâu ra mà trả chứ? Phải làm sao bây giờ?

"Tốt rồi, nếu Thiên Từ đã nói như vậy thì Tiểu Vương, cô đi lấy giấy bút tới, để cô Lâm đây viết giấy nợ đi."

"Vâng!" Nhân viên tên Tiểu Dương ở gần đó lên tiếng, nhanh nhẹn cầm giấy bút lại.

Sắc mặt Lâm Uyển Đình liền thay đổi, cô ta tức giận "Dư Lý, cô đừng quá quá phận!"

Dư Lý xem Lâm Uyển Đình và Liễu An An đều không vừa mắt, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nếu biết ở chỗ này có thể gặp được Dư Lý, Lâm Uyển Đình dù có bị đánh chết cũng sẽ không tiến vào nửa bước.

Nhưng hiện tại, hối hận cũng không kịp nữa.

Nhân viên kia thấy Lâm Uyển Đình phản ứng quá kích như vậy thì hơi hoảng sợ, liền thấy Lâm Uyển Đình duỗi tay, đột nhiên đoạt lại giấy bút.

Thời điểm đặt bút có hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh liền viết lên hai chữ lớn - giấy nợ.

Lâm Uyển Đình nhất thời không chịu nổi bị người khác khinh miệt, cô ta tức giận đến thân mình run rẩy, thiếu chút nữa là nhào đến tát cô nhân viên một cái.

Đột nhiên cô ta tiến lên một bước, rống giận: "Ai nói, còn không phải chỉ hơn hai mươi vạn thôi sao!"

Tô Thiên Từ ở trước mắt bao người thanh toán hóa đơn, Lâm Uyển Đình vênh váo tự đắc mà quở trách nhân viên kia một trận mới chịu bỏ qua.

Chỉ là lúc các cô đang muốn rời khỏi cửa hàng, thì Dư Lý lại đi theo.

Trong lòng Lâm Uyển Đình âm thầm tính toán, nghĩ đến Tô Thiên Từ vừa nhút nhát lại ngu đần, sự tự tin cũng tăng lên rất nhiều.

Không đến hai phút, giấy nợ liền viết xong.

"Ai nói, liên quan gì đến các cô?" Lâm Uyển Đình rống giận, "Tôi không mua nữa!"

"Sớm nói như vậy không phải xong rồi sao?" Một nhân viên cửa hàng khinh miệt nói, "Mau cởi ra, đừng làm dơ đồ, cô không bồi thường nổi đâu!"

Lâm Uyển Đình nhìn giấy bút trước mặt, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt nhìn về phía Tô Thiên Từ cầu xin giúp đỡ, nói: "Thiên Từ, chúng ta không phải bạn tốt sao, làm gì phải rành mạch như vậy?"

Tô Thiên Từ đang muốn nói chuyện thì cô gái bên cạnh liền cười lạnh một tiếng: "Thân huynh đệ còn nghĩ kế muốn tính sổ nhau, tôi thấy cô rõ ràng là muốn Lệ thiếu phu nhân trở thành dê béo để làm thịt, còn bạn tốt cá gì? Giả tạo..."

Dù sao, tiền mượn cũng là tiền của Tô Thiên Từ.

Hiện tại Tô Thiên Từ chỉ là bị Dư Lý xúi giục mà thôi, chờ Dư Lý không còn ở đây, cô ta có rất nhiều biện pháp làm Tô Thiên Từ không cần đến tờ giấy nợ này nữa, còn cam tâm tình nguyện mà đem số tiền đó đưa cho cô!

Lâm Uyển Đình tức điên, đang muốn phản bác, đã bị Dư Lý vượt qua trước.

( Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenmoi.vn!)

"Lâu lắm không gặp, có muốn đi spa thư giãn không, Thiên Thiên?"

Lâm Uyển Đình có dự cảm xấu, nhìn Dư Lý với ánh mắt cực kỳ khó chịu, "Cô đi theo làm gì?"

Dư Lý nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh miệt, liếc mắt nhìn Lâm Uyển Đình một cái, cười nhạo một tiếng: "Tôi đi đường tôi, liên quan gì tới cô?"

Dư Lý một thân lửa đỏ, xinh đẹp mỹ lệ, giờ phút này đứng ở trước mặt Tô Thiên Từ, ý cười dạt dào nhìn cô.

Tô Thiên Từ có chút bừng tỉnh, nhịn không được nghĩ lại kiếp trước, cô từ người khác nghe được về cuộc sống của Dư Lý.

Cô là cô nhi, đến năm mười ba tuổi được một gia đình kém may mắn không có con thu dưỡng, mười tám tuổi thì được đón về Tô gia.

Còn Dư Lý cũng là cô nhi nhưng lại bị một người đàn ông thu dưỡng. Nói trắng ra là bao dưỡng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương