Người Vợ Trọng Sinh: Lệ Tiên Sinh, Mau Ký Đơn!
-
Chương 15: Người Đàn Ông Này… Thật Sự Là Quá Yêu Nghiệt!
Mặc dù trái tim Tô Thiên Từ đang đập loạn nhịp, nhưng lý trí của cô lại rất tỉnh táo. Cô đứng thẳng người dậy, dùng sức đẩy anh ra khỏi thân thể của mình. Bàn tay vô tình chạm vào da thịt bóng loáng, cơ bắp săn chắc, khuôn mặt nhỏ lập tức lại nóng lên.
Người đàn ông này... Thật sự là quá
yêu nghiệt!
Anh không chỉ mỗi khuôn mặt đẹp, ngay cả làn da cũng hoàn hảo đến mức khiến người ta ghen tị, dáng người cũng... Trong đầu lập tức liên tưởng tới cái thứ hùng vĩ kia, mặt Tô Thiên Tử nhịn không được mà đỏ lên. Cô đang nghĩ cái gì thế này, cô lắc lắc đầu muốn cho cái ý nghĩ này nhanh chóng bay đi.
Cô nhìn vào con ngươi âm u, lạnh lẽo của anh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tô Thiên Tử lại mở miệng giải thích: "Tôi còn muốn lấy quà tặng mẹ, anh… cứ tiếp tục!"
Lúc Tô Thiên Tử đang muốn chạy trối chết thì cánh tay đã bị ai đó vững vàng giữ lại.
"Tiếp tục?" Thanh âm Lệ Tư Thừa trầm thấp, làm say lòng người.
Đột nhiên Tô Thiên Tử bị kéo lại, cô không kịp đề phòng, cả thân thể liền ngã xuống giường.
Tô Thiên Tử mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn người đàn ông trước mặt mình.
"Cô biết vừa rồi tôi muốn làm gì sao, mà muốn tôi tiếp tục? Hử?"
Tiếng nói trầm thấp, thậm chí âm còn cuối kéo dài, khiến cho trái của tim Tô Thiên Tử không khỏi đập nhanh hơn bình thường.
Đối với những người phụ nữ khác như thế nào thì cô không biết, nhưng cô… đang rất khẩn trương...
Nhìn con ngươi đen nhánh, thâm thuý của anh, Tô Thiên Tử khec nuốt xuống một ngụm nước miếng, sợ hãi nói: "Không phải anh đang thay quần áo sao?"
Ít nhất anh nên che lại cái dáng người gợi cảm đó của mình lại chứ. Cũng may hiện tại cô là Tô Thiên Từ của 5 năm sau, nếu mà là Tô Thiên Từ của 5 năm trước, có lẽ nước miếng đã sớm văng đầy sàn rồi.
Lệ Tư Thừa nhếch môi: "Cô muốn chạy?"
Áp chế cảm xúc đang hỗn độn xuống, Tô Thiên Từ gật đầu như giã tỏi, dùng sức đẩy tay anh ra, chạy như bay ra ngoài: "Tôi đi tặng quà cho mẹ." Thuận thế đẩy, không nghĩ tới lại đẩy được thật, Tô Thiên Từ không dám ở lâu, liền nhanh chân chạy đi.
- -----
Lệ Tư Thừa nhìn cánh cửa đang lung lay, con ngươi khẽ động, nhìn về phía cái gương trên bàn trang điểm cách đó không xa.
Trong gương, cơ bắp trên người anh vô cùng gợi cảm công thêm khuôn mặt tuấn mỹ đến kinh diễm lòng người.
Nếu là Tô Thiên Từ của trước đây, vào lúc anh kéo cô lên giường, chỉ sợ sẽ lập tức nói: Chúng ta là vợ chồng, cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!
Nhưng hiện tại...
Một đêm ngắn ngủi, lại có thể biến hoá lớn như vậy sao?
Anh thu hồi tầm mắt lại, cất bước đi về phía tủ quần áo.
Là thật hay giả thì thử xem chẳng phải sẽ biết luôn hay sao?
- ------
Tô Thiên Từ không hề biết mình đã bị hoài nghi.
Đáy lòng chờ mong muốn tặng quà, lúc cô bước ra, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía cô.
Cố gắng làm bản thân nhìn tự nhiên một chút, Tô Thiên Từ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi về phía trước.
Lệ phu nhân nhìn về phía Tô Thiên Từ, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng vui mừng.
Cái này đứa con dâu này, nhìn kỹ thì cũng không tệ!
"Ông nội, mẹ." Tô Thiên Từ hô lên, đem hộp quà đặt ở giữa bàn, tiện đà, lại lấy ra một cái hộp nhỏ, rồi nhìn về phía Lệ lão thủ trưởng.
Người đàn ông này... Thật sự là quá
yêu nghiệt!
Anh không chỉ mỗi khuôn mặt đẹp, ngay cả làn da cũng hoàn hảo đến mức khiến người ta ghen tị, dáng người cũng... Trong đầu lập tức liên tưởng tới cái thứ hùng vĩ kia, mặt Tô Thiên Tử nhịn không được mà đỏ lên. Cô đang nghĩ cái gì thế này, cô lắc lắc đầu muốn cho cái ý nghĩ này nhanh chóng bay đi.
Cô nhìn vào con ngươi âm u, lạnh lẽo của anh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tô Thiên Tử lại mở miệng giải thích: "Tôi còn muốn lấy quà tặng mẹ, anh… cứ tiếp tục!"
Lúc Tô Thiên Tử đang muốn chạy trối chết thì cánh tay đã bị ai đó vững vàng giữ lại.
"Tiếp tục?" Thanh âm Lệ Tư Thừa trầm thấp, làm say lòng người.
Đột nhiên Tô Thiên Tử bị kéo lại, cô không kịp đề phòng, cả thân thể liền ngã xuống giường.
Tô Thiên Tử mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn người đàn ông trước mặt mình.
"Cô biết vừa rồi tôi muốn làm gì sao, mà muốn tôi tiếp tục? Hử?"
Tiếng nói trầm thấp, thậm chí âm còn cuối kéo dài, khiến cho trái của tim Tô Thiên Tử không khỏi đập nhanh hơn bình thường.
Đối với những người phụ nữ khác như thế nào thì cô không biết, nhưng cô… đang rất khẩn trương...
Nhìn con ngươi đen nhánh, thâm thuý của anh, Tô Thiên Tử khec nuốt xuống một ngụm nước miếng, sợ hãi nói: "Không phải anh đang thay quần áo sao?"
Ít nhất anh nên che lại cái dáng người gợi cảm đó của mình lại chứ. Cũng may hiện tại cô là Tô Thiên Từ của 5 năm sau, nếu mà là Tô Thiên Từ của 5 năm trước, có lẽ nước miếng đã sớm văng đầy sàn rồi.
Lệ Tư Thừa nhếch môi: "Cô muốn chạy?"
Áp chế cảm xúc đang hỗn độn xuống, Tô Thiên Từ gật đầu như giã tỏi, dùng sức đẩy tay anh ra, chạy như bay ra ngoài: "Tôi đi tặng quà cho mẹ." Thuận thế đẩy, không nghĩ tới lại đẩy được thật, Tô Thiên Từ không dám ở lâu, liền nhanh chân chạy đi.
- -----
Lệ Tư Thừa nhìn cánh cửa đang lung lay, con ngươi khẽ động, nhìn về phía cái gương trên bàn trang điểm cách đó không xa.
Trong gương, cơ bắp trên người anh vô cùng gợi cảm công thêm khuôn mặt tuấn mỹ đến kinh diễm lòng người.
Nếu là Tô Thiên Từ của trước đây, vào lúc anh kéo cô lên giường, chỉ sợ sẽ lập tức nói: Chúng ta là vợ chồng, cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!
Nhưng hiện tại...
Một đêm ngắn ngủi, lại có thể biến hoá lớn như vậy sao?
Anh thu hồi tầm mắt lại, cất bước đi về phía tủ quần áo.
Là thật hay giả thì thử xem chẳng phải sẽ biết luôn hay sao?
- ------
Tô Thiên Từ không hề biết mình đã bị hoài nghi.
Đáy lòng chờ mong muốn tặng quà, lúc cô bước ra, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía cô.
Cố gắng làm bản thân nhìn tự nhiên một chút, Tô Thiên Từ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi về phía trước.
Lệ phu nhân nhìn về phía Tô Thiên Từ, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng vui mừng.
Cái này đứa con dâu này, nhìn kỹ thì cũng không tệ!
"Ông nội, mẹ." Tô Thiên Từ hô lên, đem hộp quà đặt ở giữa bàn, tiện đà, lại lấy ra một cái hộp nhỏ, rồi nhìn về phía Lệ lão thủ trưởng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook