Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 75: Âm hồn không tan 2

Trong lúc này, Bạch Tinh Nhiên vừa gấp chăn, vừa điên cuồng hắt hơi.

Nam Cung Thiên Ân bị cô làm ồn cả đêm cuối cùng không nhịn được cau mày nói: “Cô có thôi đi không?”.

Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Tinh Nhiên ánh lên vẻ xấu hổ, nói: “Xin lỗi, tôi… tôi dị ứng phấn hoa”.

“Dị ứng phấn hoa?”, Phác Luyến Dao mỉm cười dọn dụng cụ, nhìn lướt bó hoa ly trêи bàn một cái: “Vậy chị còn đặt hoa trong phòng bệnh? Em mang hoa ra ngoài cho chị nhé?”.

“Không, không cần”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng từ chối: “Chị không sao hết, hắt hơi mấy cái là quen thôi”.

Nam Cung Thiên Ân không thích mùi nước khử trùng, nên cô không thể mang hoa đi.

Phác Luyến Dao gật đầu, dùng cằm chỉ hộp giữ nhiệt trêи bàn: “Cháo dinh dưỡng sáng nay em mới nấu, đủ cho hai người, anh chị mau nhân lúc nóng ăn đi”.

“Cảm ơn nhé, còn phải phiền em mang bữa sáng cho bọn chị”.

“Khách sáo gì chứ, đợi em và Thẩm Khác kết hôn thì chúng ta sẽ là người một nhà rồi”, Phác Luyến Dao lại cười.

Sau khi Phác Luyến Dao đi, Bạch Tinh Nhiên đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay quần áo, gột rửa bản thân sạch sẽ xong, lúc chuẩn bị rời khỏi nhà tắm thì điện thoại reo.

Chính là số hẹn phá thai kia, Bạch Tinh Nhiên cắn môi để mặc nó tiếp tục reo, trong đầu đã rối tinh rồi mù.

Nghĩ lại thì cũng trùng hợp thật, mỗi lần cô quyết định đi bỏ đứa bé này thì đều bị Nam Cung Thiên Ân quấy rối. Chẳng lẽ đây là duyên phận con người không thể kiểm soát sao? Là tình thân không thể cắt đứt của hai bố con họ đang gây rối sao?

Cô lại nhớ đến giấc mơ đáng sợ vừa nãy, nhớ đến dáng vẻ đáng thương vẫy tay gọi mình là mẹ của đứa bé xinh xắn kia.

Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, nếu ba tháng sau chắc chắn phải trả lại vị trí thiếu phu nhân nhà Nam Cung cho Bạch Ánh An, vậy thì đứa bé này cô muốn, chắc là được nhỉ?

Giờ là mùa thu, ba tháng sau bụng to hơn giờ không nhiều, hơn nữa sau khi vào đông quần áo mặc nhiều thì càng khó bị người ta phát hiện.

Mặc dù làm vậy rất mạo hiểm, nhưng còn hơn là tàn nhẫn giết chết đứa bé này ở trong bụng.

“Xin lỗi, tôi không muốn làm nữa”, cô nói với trợ lý bác sĩ ở đầu dây bên kia.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Tinh Nhiên bất ngờ phát hiện hoa ly trêи bàn và bệ cửa sổ đã bị vứt vào thùng rác, cô hét nhỏ một tiếng, nhanh chân lao đến cạnh thùng rác hỏi: “Sao lại vứt hoa đi?”.

“Để bản thân có thể có môi trường yên tĩnh”, Nam Cung Thiên Ân lật giở tạp chí trong tay, không ngẩng đầu lên nói.

Bạch Tinh Nhiên biết anh ám chỉ việc cô không ngừng hắt hơi, trong lòng hơi áy náy. Vốn dĩ còn muốn khiến anh có môi trường ngập hương hoa, không ngờ mình lại kém cỏi như vậy, đến cả một chút hương hoa cũng không khắc phục được.

Ngày dài đằng đẵng, Nam Cung Thiên Ân bị ép ở lại phòng bệnh cảm thấy như ngồi tù, phiền hết sức.

Bạch Tinh Nhiên thấy anh bực bội đến mức này, bỗng nảy ra ý tưởng hỏi: “Đại thiếu gia, anh biết chơi game không?”.

“Game gì?”.

“Chơi mấy loại kiểu Mộng Hoan Tây Du ấy”.

“Không biết”, Nam Cung Thiên Ân tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt.

“Chơi hay lắm, đưa điện thoại của anh cho tôi, tôi tải giúp anh một cái ứng dụng rồi dẫn anh chơi”, Bạch Tinh Nhiên không đợi anh đồng ý đã cầm điện thoại anh đặt trêи tủ đầu giường đến, bắt đầu tải ứng dụng game.

Vốn Nam Cung Thiên Ân định từ chối, nhưng nghĩ lại, lão phu nhân không những nhốt anh ở đây, mà còn kiểm soát hết công việc của anh, nếu không tìm chút niềm vui thì ba ngày dài đằng đẵng này thực sự là rất khó sống.

Sau khi tải ứng dụng xong, Bạch Tinh Nhiên tiện thể đăng ký một tài khoản tên Thiên Ân thiếu gia cho anh, còn kéo anh vào đội của mình.

Cô nói rất kĩ càng, Nam Cung Thiên Ân vốn đã thông minh, lúc học cũng rất nhanh. Bạch Tinh Nhiên hài lòng với cá tính nói phát hiểu ngay của anh, cười tủm tỉm nói: “Sau này anh theo tôi và chồng tôi là được, chúng tôi sẽ dẫn anh đi đánh boss kiếm đạo cụ, với sự thông minh nhanh trí của anh thì có thể lên cấp nhanh thôi”.

“Ai là chồng cô?”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên hỏi một câu.

“Đội trưởng Băng Phong”.

“…”.

Bạch Tinh Nhiên không đợi được câu trả lời của anh, xoay đầu mới phát hiện Nam Cung Thiên Ân đang nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt bất thiện. Não cô trống rỗng, vội vàng giải thích: “Đại thiếu gia, anh đừng hiểu nhầm, đây chỉ là quy tắc game, nhân vật trong game sau khi đến một cấp bậc nhất định thì có thể kết hôn, rất nhiều kỹ năng đều cần vợ chồng đồng lòng mới có thể đánh được. Sau này đợi cấp bậc của anh đủ rồi thì có thể tìm một người chơi nữ kết hôn dùng kỹ năng”.

“Các cô kết hôn bao lâu rồi? Động phòng chưa? Sinh con chưa?”.

“…”, giờ Bạch Tinh Nhiên cạn lời rồi.

Có thể đừng nghiêm túc thế không, vãi thật!

Nam Cung Thiên Ân cũng không đợi cô đáp lại, thu tầm nhìn về lại màn hình điện thoại bắt đầu đánh boss.

Bạch Tinh Nhiên âm thầm thở phào, cầm điện thoại mình lên cũng bắt đầu chơi.

Cô không thường xuyên chơi game, cũng không cực kì thích, tài khoản này vẫn là tài khoản lúc đi học cô thỉnh thoảng chơi một lát. Sau đó vẫn luôn bận việc tốt nghiệp, rồi gả vào nhà Nam Cung, cũng căn bản không có tâm trạng chơi.

Băng Phong ân cần hỏi cô thời gian này đi đâu, có phải có chuyện gì không, tại sao không đăng nhập máy chủ. Để không khiến Nam Cung Thiên Ân hiểu nhầm, cô cố ý lờ sự quan tâm của đối phương.

Thiên Ân thiếu gia thì lại xách đại đao, phong độ ngời ngời ngứa mồm nói một câu: “Cô ấy gả cho người ta”.

Bạch Tinh Nhiên lúng túng, bắt đầu hối hận tại sao mình lại muốn dẫn anh vào đội mình.

“Thiên Ân thiếu gia cẩn thận!”, Bạch Tinh Nhiên hô khẽ, chỉ thấy Nam Cung Thiên Ân bị đội trưởng Băng Phong chém một nhát chết trêи đất. Cô cạn lời lườm Nam Cung Thiên Ân ở bên cạnh: “Chẳng phải đã nói với anh giờ chúng ta là đồng đội, không thể nhấc đao chém vào đầu đội trưởng sao? Giờ thì hay rồi chứ, bị người ta chém chết”.

Người đàn ông này, sống những ngày tháng dưới một người trêи vạn người lâu quá rồi, đến cả chơi game cũng muốn phát huy cái tính ngang ngược của mình hết mức.

“Không chơi nữa, chán”, Nam Cung Thiên Ân quẳng điện thoại lên bàn, nằm lại về giường.

Mặc dù Nam Cung Thiên Ân hờn dỗi nói không chơi nữa, nhưng thời gian bị nhốt lại thực sự khó sống, sau bữa trưa anh lại xám xịt về lại máy chủ, theo phía sau Bạch Tinh Nhiên và Băng Phong đánh quái, kiếm điểm tích lũy.

Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, cười trộm.

Nếu để lão phu nhân và hàng nghìn vạn nhân viên của Tập đoàn Nam Cung biết, đường đường là người chèo chống Tập đoàn Nam Cung được dẫn lên mạng chơi game, không biết có rớt tròng mắt không?

Buổi chiều chơi mệt rồi, Bạch Tinh Nhiên bèn bảo anh tự tìm chỗ an toàn kiếm điểm tích lũy, sau đó chỉ vào chiếc giường nhỏ của anh: “Có thể… cho tôi ngủ đây không?”.

Sofa thực sự khó ngủ quá, sau một giấc tối qua giờ cô vẫn ê ẩm hết mình mẩy.

Nam Cung Thiên Ân liếc cô một cái, dịch người để một chỗ bên cạnh, Bạch Tinh Nhiên bèn nằm vào không hề khách sáo.

Chăn được ngâm nước khử trùng rất khó ngửi, nhưng có mùi của anh, cô thích.

Gương mặt nhỏ nhắn bất giác tựa vào cạnh người anh, gần như là dính sát vào anh, nhắm mắt lại, cô cả đêm không ngủ chẳng mấy chốc đã thϊế͙p͙ đi.

Buổi chiều lúc Phác Luyến Dao đến kiểm tra phòng theo lệ, đẩy mở cửa thì thấy Nam Cung Thiên Ân đang tựa ở đầu giường tập trung tinh thần nghịch điện thoại, còn Bạch Tinh Nhiên thì dán vào anh nằm nghiêng cạnh người anh, một tay ôm eo anh ngủ rất ngon lành.

Bạch Tinh Nhiên gả vào nhà Nam Cung lâu vậy rồi, mỗi khi cô ta gặp thì đều là sự lạnh nhạt của Nam Cung Thiên Ân với Bạch Tinh Nhiên, nào đã từng thấy dáng vẻ họ thân mật thế này.

Thậm chí lúc Nam Cung Thiên Ân thấy cô ta vào, còn đặt ngón tay lên môi ra hiệu cô ta nhỏ tiếng chút, đừng làm Bạch Tinh Nhiên tỉnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương