Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
-
Chương 70: Thiên Ân thiếu gia ngất rồi 4
Y tá tưởng cô sợ đau, còn dịu dàng vỗ về nói: “Cô Diêu cô đừng sợ, thai nhi còn nhỏ, bỏ dễ lắm, đau một chút rồi qua”.
Bỏ dễ lắm… tại sao cô nghe mà lại kinh sợ thế chứ?
Lời dọa nạt của Diêu Mỹ hiện lên trong đầu, đây là một mạng người, thai nhi có linh hồn thai…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô hoảng hồn, sau khi ổn định lại tinh thần thì mới nhận ra là điện thoại mình đang reo.
Y tá thúc giục cô: “Nhanh lên, nếu không thì sẽ qua số đó”.
Bạch Tinh Nhiên tạo thế tay tỏ ý xin lỗi với cô ta, xoay người đi đến đầu kia hành lang, ấn phím nghe, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói sốt ruột của trợ lý Hoàng: “Thiếu phu nhân không hay rồi, đại thiếu gia vừa nãy bị ngất trong văn phòng, giờ đang cấp cứu…”.
“Anh nói cái gì?”, Bạch Tinh Nhiên hoảng hốt hỏi tiếp một câu: “Đại thiếu gia sao lại bị ngất? Tình hình thế nào? Còn nữa… ở bệnh viện nào?”.
Lúc hỏi ra những lời này, cô đã xoay người chạy về phía thang máy.
“Đại thiếu gia giờ đang ở Bệnh viện Hồng Ân, nhưng tình hình vẫn chưa biết thế nào”, trợ lý Hoàng nói, còn về việc tại sao lại ngất, anh ta cũng không trả lời được, vì việc này đã không phải lần đầu rồi.
Nghe thấy tin Nam Cung Thiên Ân ngất, Bạch Tinh Nhiên đến cả phẫu thuật phá thai cũng không quan tâm được nữa, ra khỏi cổng bệnh viện thì chặn một chiếc taxi đi đến Bệnh viện Hồng Ân.
Bất lực cái là bệnh viện cô chọn bây giờ ở khu Tây, mà Bệnh viện Hồng Ân ở khu Đông, dù trong tình hình dọc đường thông thoáng thì đến nơi cũng phải mất nửa tiếng.
Ngồi ghế sau taxi, Bạch Tinh Nhiên vừa liên tục nhìn đồng hồ vừa không ngừng giục: “Anh lái xe, có thể lái nhanh chút không? Cùng lắm thì tôi thêm tiền cho anh”.
“Cô này, con đường này giới hạn tốc độ, tôi muốn lái nhanh cũng không nhanh được”, anh lái xe nhìn một cái dáng vẻ lòng như lửa đốt của cô trong gương chiếu hậu, ân cần hỏi: “Thấy cô vội thế này là người rất quan trọng bị bệnh sao?”.
“Ừm”, Bạch Tinh Nhiên đáp bừa.
“Người rất quan trọng bị bệnh đúng là khiến người ta lo lắng, nhưng sốt ruột cũng vô ích, cô vẫn nên bình tĩnh đã, như này sau khi xuống xe dễ xảy ra chuyện”.
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên hơi sợ hãi, người rất quan trọng? Nam Cung Thiên Ân từ bao giờ trở thành người rất quan trọng với cô? Một người đàn ông đến cả con cũng không cho phép cô sinh, tại sao sau khi nghe thấy tin anh bị ngất cô lại sốt ruột đến mức thế này?
Mặc dù ý thức được điều này, nhưng cô vẫn rất thiếu nghị lực mà thúc giục tài xế: “Cố gắng nhanh chút, cảm ơn”.
Đợi đến khi đến Bệnh viện Hồng Ân thì đã là 40 phút sau, Nam Cung Thiên Ân cũng đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Trong phòng bệnh, Nam Cung Thiên Ân đã ngủ rồi, anh với sắc mặt tái nhợt cộng thêm bộ đồ bệnh nhân nằm trêи giường trông vô cùng tiều tụy, hoàn toàn không còn sự hăng hái thường ngày.
Nhìn thấy anh lúc này, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên hơi hối hận tại sao tối qua lúc nhìn thấy anh nôn ra máu mình lại không nói với lão phu nhân, nếu lão phu nhân biết anh nôn ra máu thì chắc chắn sẽ ép anh chữa trị, cũng chắc chắn sẽ không để anh đi làm.
“Chị dâu họ, chị đến rồi?”, Phác Luyến Dao đang quay lưng với cửa điều chỉnh máy móc xoay người thì nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên tựa ở cạnh cửa, trêи mặt nở nụ cười.
Bạch Tinh Nhiên hơi kinh ngạc, đánh giá cô với bộ đồ nhân viên y tế: “Luyến Dao? Sao em lại ở đây?”.
“Trước giờ em vẫn làm việc ở đây mà, chị không biết sao?”, Phác Luyến Dao cũng là vẻ mặt ngạc nhiên.
“Không ai nói với chị”.
“Ôi, xin lỗi, em cứ tưởng chị biết cơ”, Phác Luyến Dao mỉm cười đi về phía cô.
Bạch Tinh Nhiên liếc nhìn Nam Cung Thiên Ân trêи giường bệnh một cái hỏi: “Anh ấy thế nào rồi? Tại sao đột nhiên lại ngất xỉu?”.
Phác Luyến Dao nhìn Nam Cung Thiên Ân theo cô: “Giờ đã không sao rồi, vốn dĩ sức khỏe của anh họ đã không tốt lắm, mấy hôm này lại mệt nhọc, tâm trạng thay đổi cũng lớn, cho nên mới bị ngất. Nhưng chị yên tâm, Thẩm Tâm sẽ ở lại chăm sóc anh ấy”.
“Thẩm Tâm?”, cô ta có ý gì? Bạch Tinh Nhiên không hiểu.
“Đúng thế, mỗi lần anh họ nhập viện thì đều là Thẩm Tâm chăm sóc anh ấy, cho nên nếu chị cảm thấy không tự nhiên và không quen thì có thể bảo Thẩm Tâm giúp chị”.
Lời này nghe rõ ràng là có lòng tốt, cũng không có gì không phù hợp, nhưng Bạch Tinh Nhiên nghe lại cực kì chối tai.
Thẩm Tâm là em họ không cảm thấy mất tự nhiên, cô là vợ thì có gì mà mất tự nhiên? Hơn nữa nếu không quen thì có thể học từ từ mà, có ai trời sinh là biết chăm sóc người khác đâu?
Cô đáp lại cô ta bằng một nụ cười: “Không sao, nếu chị đã gả cho Thiên Ân thiếu gia thì đương nhiên không thể làm phiền Thẩm Tâm nữa, từ từ học sẽ quen thôi”.
“Cũng đúng”, Phác Luyến Dao giơ tay lên vỗ vào cánh tay cô một cái: “Vậy em về văn phòng trước nhé, lát nữa chị nhớ cho anh họ uống nhiều nước lọc chút, còn nữa, thuốc ở trong ngăn kéo nhớ uống theo hướng dẫn”.
“Được, cảm ơn”.
Sau khi Phác Luyến Dao đi, Bạch Tinh Nhiên lại về trong phòng bệnh, đứng cạnh giường bệnh của Nam Cung Thiên Ân, nhìn chằm chằm anh, Nam Cung Thiên Ân vẫn đang ngủ, trông có vẻ vẫn chưa tỉnh được.
Cô nhìn anh một lúc, bất giác khẽ lẩm bẩm một câu: “Xin lỗi nhé”.
Nếu không phải hôm qua cô chạy đến cung văn hóa, anh sẽ không tức giận, cũng sẽ không kiên trì đi làm khi bị bệnh.
Xem ra lần này Nam Cung Thiên Ân không dạy cho cô một trận hẳn hoi, đúng như anh nói, là không muốn để cô ảnh hưởng tâm trạng anh, kéo theo ảnh hưởng cả sức khỏe của anh.
Anh chắc chắn cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện trêи báo, càng không ngờ dồn nén một đêm, cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng.
Đại khái là vừa nãy chạy gấp quá, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy bụng âm ỉ đau, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng đau. Một tay cô chống lưng ghế, một tay ôm bụng, hít vào một hơi đau đớn.
Nghĩ bụng toi rồi, chắc không phải cục cưng sắp có chuyện đấy chứ? Đừng mà…
May mà đau đớn nhanh chóng giảm bớt, đến khi khó khăn lắm cô mới định thần lại, đứng dậy, vừa ngẩng đầu thì phát hiện Nam Cung Thiên Ân đang nhìn mình.
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, anh tỉnh lại lúc nào thế?
Cô vội vàng ưỡn thẳng lưng, giả vờ dáng vẻ như không có chuyện gì, nhìn anh quan tâm nói: “Đại thiếu gia, anh tỉnh rồi?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn quét cô, hỏi: “Không khỏe à?”.
Bỏ dễ lắm… tại sao cô nghe mà lại kinh sợ thế chứ?
Lời dọa nạt của Diêu Mỹ hiện lên trong đầu, đây là một mạng người, thai nhi có linh hồn thai…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô hoảng hồn, sau khi ổn định lại tinh thần thì mới nhận ra là điện thoại mình đang reo.
Y tá thúc giục cô: “Nhanh lên, nếu không thì sẽ qua số đó”.
Bạch Tinh Nhiên tạo thế tay tỏ ý xin lỗi với cô ta, xoay người đi đến đầu kia hành lang, ấn phím nghe, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói sốt ruột của trợ lý Hoàng: “Thiếu phu nhân không hay rồi, đại thiếu gia vừa nãy bị ngất trong văn phòng, giờ đang cấp cứu…”.
“Anh nói cái gì?”, Bạch Tinh Nhiên hoảng hốt hỏi tiếp một câu: “Đại thiếu gia sao lại bị ngất? Tình hình thế nào? Còn nữa… ở bệnh viện nào?”.
Lúc hỏi ra những lời này, cô đã xoay người chạy về phía thang máy.
“Đại thiếu gia giờ đang ở Bệnh viện Hồng Ân, nhưng tình hình vẫn chưa biết thế nào”, trợ lý Hoàng nói, còn về việc tại sao lại ngất, anh ta cũng không trả lời được, vì việc này đã không phải lần đầu rồi.
Nghe thấy tin Nam Cung Thiên Ân ngất, Bạch Tinh Nhiên đến cả phẫu thuật phá thai cũng không quan tâm được nữa, ra khỏi cổng bệnh viện thì chặn một chiếc taxi đi đến Bệnh viện Hồng Ân.
Bất lực cái là bệnh viện cô chọn bây giờ ở khu Tây, mà Bệnh viện Hồng Ân ở khu Đông, dù trong tình hình dọc đường thông thoáng thì đến nơi cũng phải mất nửa tiếng.
Ngồi ghế sau taxi, Bạch Tinh Nhiên vừa liên tục nhìn đồng hồ vừa không ngừng giục: “Anh lái xe, có thể lái nhanh chút không? Cùng lắm thì tôi thêm tiền cho anh”.
“Cô này, con đường này giới hạn tốc độ, tôi muốn lái nhanh cũng không nhanh được”, anh lái xe nhìn một cái dáng vẻ lòng như lửa đốt của cô trong gương chiếu hậu, ân cần hỏi: “Thấy cô vội thế này là người rất quan trọng bị bệnh sao?”.
“Ừm”, Bạch Tinh Nhiên đáp bừa.
“Người rất quan trọng bị bệnh đúng là khiến người ta lo lắng, nhưng sốt ruột cũng vô ích, cô vẫn nên bình tĩnh đã, như này sau khi xuống xe dễ xảy ra chuyện”.
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên hơi sợ hãi, người rất quan trọng? Nam Cung Thiên Ân từ bao giờ trở thành người rất quan trọng với cô? Một người đàn ông đến cả con cũng không cho phép cô sinh, tại sao sau khi nghe thấy tin anh bị ngất cô lại sốt ruột đến mức thế này?
Mặc dù ý thức được điều này, nhưng cô vẫn rất thiếu nghị lực mà thúc giục tài xế: “Cố gắng nhanh chút, cảm ơn”.
Đợi đến khi đến Bệnh viện Hồng Ân thì đã là 40 phút sau, Nam Cung Thiên Ân cũng đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Trong phòng bệnh, Nam Cung Thiên Ân đã ngủ rồi, anh với sắc mặt tái nhợt cộng thêm bộ đồ bệnh nhân nằm trêи giường trông vô cùng tiều tụy, hoàn toàn không còn sự hăng hái thường ngày.
Nhìn thấy anh lúc này, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên hơi hối hận tại sao tối qua lúc nhìn thấy anh nôn ra máu mình lại không nói với lão phu nhân, nếu lão phu nhân biết anh nôn ra máu thì chắc chắn sẽ ép anh chữa trị, cũng chắc chắn sẽ không để anh đi làm.
“Chị dâu họ, chị đến rồi?”, Phác Luyến Dao đang quay lưng với cửa điều chỉnh máy móc xoay người thì nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên tựa ở cạnh cửa, trêи mặt nở nụ cười.
Bạch Tinh Nhiên hơi kinh ngạc, đánh giá cô với bộ đồ nhân viên y tế: “Luyến Dao? Sao em lại ở đây?”.
“Trước giờ em vẫn làm việc ở đây mà, chị không biết sao?”, Phác Luyến Dao cũng là vẻ mặt ngạc nhiên.
“Không ai nói với chị”.
“Ôi, xin lỗi, em cứ tưởng chị biết cơ”, Phác Luyến Dao mỉm cười đi về phía cô.
Bạch Tinh Nhiên liếc nhìn Nam Cung Thiên Ân trêи giường bệnh một cái hỏi: “Anh ấy thế nào rồi? Tại sao đột nhiên lại ngất xỉu?”.
Phác Luyến Dao nhìn Nam Cung Thiên Ân theo cô: “Giờ đã không sao rồi, vốn dĩ sức khỏe của anh họ đã không tốt lắm, mấy hôm này lại mệt nhọc, tâm trạng thay đổi cũng lớn, cho nên mới bị ngất. Nhưng chị yên tâm, Thẩm Tâm sẽ ở lại chăm sóc anh ấy”.
“Thẩm Tâm?”, cô ta có ý gì? Bạch Tinh Nhiên không hiểu.
“Đúng thế, mỗi lần anh họ nhập viện thì đều là Thẩm Tâm chăm sóc anh ấy, cho nên nếu chị cảm thấy không tự nhiên và không quen thì có thể bảo Thẩm Tâm giúp chị”.
Lời này nghe rõ ràng là có lòng tốt, cũng không có gì không phù hợp, nhưng Bạch Tinh Nhiên nghe lại cực kì chối tai.
Thẩm Tâm là em họ không cảm thấy mất tự nhiên, cô là vợ thì có gì mà mất tự nhiên? Hơn nữa nếu không quen thì có thể học từ từ mà, có ai trời sinh là biết chăm sóc người khác đâu?
Cô đáp lại cô ta bằng một nụ cười: “Không sao, nếu chị đã gả cho Thiên Ân thiếu gia thì đương nhiên không thể làm phiền Thẩm Tâm nữa, từ từ học sẽ quen thôi”.
“Cũng đúng”, Phác Luyến Dao giơ tay lên vỗ vào cánh tay cô một cái: “Vậy em về văn phòng trước nhé, lát nữa chị nhớ cho anh họ uống nhiều nước lọc chút, còn nữa, thuốc ở trong ngăn kéo nhớ uống theo hướng dẫn”.
“Được, cảm ơn”.
Sau khi Phác Luyến Dao đi, Bạch Tinh Nhiên lại về trong phòng bệnh, đứng cạnh giường bệnh của Nam Cung Thiên Ân, nhìn chằm chằm anh, Nam Cung Thiên Ân vẫn đang ngủ, trông có vẻ vẫn chưa tỉnh được.
Cô nhìn anh một lúc, bất giác khẽ lẩm bẩm một câu: “Xin lỗi nhé”.
Nếu không phải hôm qua cô chạy đến cung văn hóa, anh sẽ không tức giận, cũng sẽ không kiên trì đi làm khi bị bệnh.
Xem ra lần này Nam Cung Thiên Ân không dạy cho cô một trận hẳn hoi, đúng như anh nói, là không muốn để cô ảnh hưởng tâm trạng anh, kéo theo ảnh hưởng cả sức khỏe của anh.
Anh chắc chắn cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện trêи báo, càng không ngờ dồn nén một đêm, cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng.
Đại khái là vừa nãy chạy gấp quá, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy bụng âm ỉ đau, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng đau. Một tay cô chống lưng ghế, một tay ôm bụng, hít vào một hơi đau đớn.
Nghĩ bụng toi rồi, chắc không phải cục cưng sắp có chuyện đấy chứ? Đừng mà…
May mà đau đớn nhanh chóng giảm bớt, đến khi khó khăn lắm cô mới định thần lại, đứng dậy, vừa ngẩng đầu thì phát hiện Nam Cung Thiên Ân đang nhìn mình.
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, anh tỉnh lại lúc nào thế?
Cô vội vàng ưỡn thẳng lưng, giả vờ dáng vẻ như không có chuyện gì, nhìn anh quan tâm nói: “Đại thiếu gia, anh tỉnh rồi?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn quét cô, hỏi: “Không khỏe à?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook