Trong thời gian một ngày một đêm, Bạch Tinh Nhiên đã bị nhốt trong căn nhà giam lạnh lẽo ở sân sau, cùng lúc có mấy người phụ nữ chuyên trách đến giúp cô tháo nhẫn, nhưng lần nào cũng tốn công vô ích.

Cách nào cũng đã thử rồi, ngón tay của cô bị bọn họ kéo đến tê dại, mà chiếc nhẫn vẫn nằm im bất động.

Bạch Tinh Nhiên vẫn mặc bộ đồ tối qua đi ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ngủ trông rất an lành, trong màn đêm, ánh mắt của Nam Cung Thiên Ân lướt qua hai vết răng mờ mờ trêи cổ tay của cô, dừng lại một lúc, cuối cùng ánh mắt đặt trêи ngón tay áp út của cô.

Chiếc nhẫn vàng nạm ngọc đen đó sáng lấp lánh trong màn đêm.

Nam Cung Thiên Ân không nhịn được mà cúi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhưng không chờ anh tiếp tục, Bạch Tinh Nhiên vốn đang nằm co quắp ngủ say trêи giường đột nhiên rụt tay lại, tránh né bàn tay của anh.

Bàn tay to lớn của anh bơ vơ giữa không trung, một lúc sau mới thu về, đứng thẳng dậy.

Bạch Tinh Nhiên yếu ớt mở mắt ra, những gì cô nhìn thấy chỉ là một màn đêm tối đen.

“Tỉnh rồi à?”. Nam Cung Thiên Ân bình tĩnh hỏi.

Bạch Tinh Nhiên ngồi dậy trêи giường, sau khi nhìn ngó hai bên một vòng mới phát hiện ra một bóng dáng cao lớn đứng trước giường. Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lùng đang gây áp lực cho cô, cô nhớ đây là hơi thở của Nam Cung Thiên Ân. Bởi vì hơi thở của anh đặc biệt mê người, mà trong đêm tân hôn cô mới đại chiến với anh ba trăm hiệp, cho nên biết rất rõ.

Nhưng mà, Nam Cung Thiên Ân không phải tối qua đã được đưa đi viện cấp cứu rồi sao? Sao đột nhiên lại về rồi?

Cô nhìn anh, gương mặt sợ hãi: “Tôi không đến chỗ quỷ quái đó đâu, tôi không đi đâu!”

“Tôi đến để nói với cô một tin”. Nam Cung Thiên Ân nhìn không rõ vẻ sợ hãi trêи mặt của cô, lạnh nhạt cười: “Tôi quyết định sẽ giữ cô lại”.

Sao cơ? Nam Cung Thiên Ân giữ cô lại? Không bắt cô đi nữa?

“….Cho đến khi nào tháo được nhẫn xuống”. Nam Cung Thiên Ân nói nốt ra nửa câu còn lại.

Bạch Tinh Nhiên khó khăn lắm mới có một tia hi vọng đã bị dập tắt, biết ngay là tên ma quỷ Nam Cung Thiên Ân này không có gì tốt đẹp, hóa ra là vì chiếc nhẫn trêи tay cô.

“Có phải đợi lấy được chiếc nhẫn xuống, tôi sẽ bị đưa đến chỗ đó không?”. Cô liếc nhìn anh.

Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: “Không, chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp, bao giờ lấy được chiếc nhẫn, cô sẽ được tự do”.

“Thật hay giả vậy?”. Tia hi vọng vừa lụi tắt trong lòng Bạch Tinh Nhiên lại một lần nữa được nhen nhóm.

“Cô có thể lựa chọn không tin”.

“Không, tôi tin”. Nếu như không tin, vậy chẳng khác nào đến một tia hi vọng cũng không có sao? Vậy thà cô lựa chọn tin anh.

“Nhưng mà… tôi không tháo được nhẫn xuống”. Cô nói, hôm qua có bao nhiêu người chuyên nghiệp đến còn không tháo được, sao cô tháo được chứ?

“Cái đó là do cô thôi”. Nam Cung Thiên Ân nói xong thì cúi người xuống, một tay nhấc cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Ư…”. Bạch Tinh Nhiên định từ chối theo bản năng.

Nam Cung Thiên Ân bóp chặt mấy ngón tay dưới cằm cô, đôi môi mỏng ghé sát tai cô: “Sao? Cô muốn ra nước ngoài sống với bọn họ à?”

Không… cô không muốn!

“Hay là…. Cô cũng sợ tôi, chê bai tôi giống như bọn họ?”. Nụ hôn của anh càng sâu hơn.

Bạch Tinh Nhiên không dám phản kháng nữa, để mặc cho anh hôn, rồi anh lạnh nhạt chế giễu: “Nếu như bố cô đã bán cô cho tôi, vậy thì cô là người của Nam Cung Thiên Ân tôi, tôi muốn chạm vào cô thì đó là phúc đức của cô, hiểu chưa?”

Rõ ràng là anh bức mua, lại nói giọng khó nghe như thế, trong lòng Bạch Tinh Nhiên mặc dù tức giận, nhưng không dám thể hiện ra ngoài.

Đúng vào lúc cô cho rằng Nam Cung Thiên Ân sẽ đè cô ra giường, thì lại thả cô ra, lạnh lùng rời đi.

Anh cũng không biết tại sao bản thân lại chạy từ bệnh viện về đây để nhìn cô một cái, càng không biết trong cái nhìn này có ý nghĩa gì.

Là vì giấc mơ ban nãy sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương