“Em gái ngoan, giờ chắc bỏ cuộc rồi chứ?”, Bạch Ánh An cười đắc ý, cố ý tựa người vào lòng Lâm An Nam, kiễng chân hôn vào môi anh ta.

Khiêu khích như vậy, dù là người nhu nhược thế nào thì cũng phải biết phản kháng.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, sau đó cười khẩy: "Rất tốt, nhưng các người cũng đừng đắc ý quá, các người cảm thấy tôi dễ bắt nạt đúng không? Vậy thì hôm nay dù có phải đồng quy vu tận với các người thì tôi cũng sẽ không để các người đạt được gian kế".

“Mày muốn làm gì?”, Bạch Ánh An sầm mặt.

“Giờ tôi sẽ về nói với Nam Cung lão phu nhân, tôi tên là Bạch Tinh Nhiên chứ không phải Bạch Ánh An, mọi việc đều do chị và Lâm thiếu gia lên kế hoạch. Các người nói xem nếu để lão phu nhân biết sự thực này, thì nhà họ Bạch và nhà họ Lâm có thể đứng vững ở Châu Thành không? Hai người các người còn có tâm trạng tằng tịu ở đây không?”.

“Mày điên rồi!”, Bạch Ánh An sốt ruột: "Nếu mày nói chân tướng ra, thì chính mày cũng không sống được".

“Có các người chôn cùng, tôi chết cũng vẻ vang!”.

“Mày dám!”.

Đối mặt với sự uy hϊế͙p͙ của Bạch Ánh An, Bạch Tinh Nhiên chỉ nhếch mép cười khẩy, sau đó xoay người nhanh chân xuống tầng.

Bạch Ánh An điên tiết đuổi theo xuống, vừa gọi người làm ở tầng dưới giúp đỡ bắt cô, Bạch Tinh Nhiên tăng nhanh tốc độ bước chân, nhanh chóng lao về phía cổng.

Nước mắt lăn dài trêи má cô, làm nhòe hai mắt.

Bước chân cô càng chạy càng nhanh, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi cặp nam nữ tởm lợm này.

Phía sau, là Bạch Ánh An thét gào giận dữ: "An Nam, bắt lấy nó, nhanh lên, đừng để nó chạy mất...".

Cửa lớn nhà họ Bạch chỉ cần đi một đoạn ngắn là có thể chạy đến đường cái, do nước mắt làm mờ tầm nhìn, Bạch Tinh Nhiên sốt ruột không nhìn thấy chiếc Skyker đang đi tới, lao thẳng vào.

Vốn dĩ cô đã bị thương ở trán, cú va chạm này vừa hay va phải vết thương ban đầu, đau đến mức cô hoa mắt chóng mặt.

Ngay sau đó, cô được một người đàn ông ôm vào khuỷu tay, bên tai vang lên một giọng nói trầm trầm gợi cảm mà quen thuộc: "Muốn chết à?", âm thanh êm tai có vẻ không vui.

Cô ngẩng gương mặt giàn giụa nước mắt lên, ánh mắt qua làn nước mắt nhìn vào mặt anh. Quả nhiên, gương mặt anh cũng hoàn hảo mê người như giọng nói, đẹp trai đến mức không có thiên lý. Ngoài vẻ tái nhợt của bệnh nặng vừa khỏi ra, thì những cái khác đều có thể nói là tuyệt mỹ.

Cô xác định mình chưa từng gặp người đàn ông trước mặt, cô lúc này cũng không có tâm trạng nghĩ tại sao mình lại cảm thấy giọng nói của anh quen thuộc, chỉ muốn nhanh chóng bỏ trốn khỏi hai kẻ đê tiện kia.

“Xin anh... đưa tôi đi”, cô gần như là cầu khẩn nói với anh câu này.

Cô không nhận ra Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân lại nhận ra cô ngay từ ánh mắt đầu tiên, nhìn máu chảy không ngừng trêи trán cô, sau khi hơi do dự thì ôm cô lên đi về phía xe.

“Con khốn, mày đừng đi! Đứng lại cho tao!”, lúc Bạch Ánh An đuổi ra đến nơi, vừa hay nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên được Nam Cung Thiên Ân ôm lên một chiếc xe sang.

Đợi cô ta đuổi đến thì chiếc xe sang đã khởi động lại, lên đường rồi.

Lâm An Nam lái xe cũng đuổi đến nơi rồi, Bạch Ánh An tiến lên, sau khi kéo mở cửa lên xe thì nói: "Em nhìn thấy nó chạy theo một gã đàn ông rồi, chính là chiếc Skyker phía trước, mau bám theo...".

Lam An Nam gật đầu, giẫm kịch chân ga.

Nam Cung Thiên Ân đỗ xe ở cửa Bệnh viện Hồng Ân, sau khi dừng xe xong thì ôm lấy Bạch Tinh Nhiên đang mơ mơ màng màng từ phía sau xe ra, đi vào bệnh viện.

Bác sĩ nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân, kinh ngạc hỏi: "Thiên Ân thiếu gia, chẳng phải cậu vừa xuất viện sao? Sao lại quay lại rồi?".

“Bất cẩn va phải người ta, làm ơn giúp tôi xử lý một chút”, anh đặt Bạch Tinh Nhiên lên giường bệnh di động để bác sĩ chữa trị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương