Đại lục Thương Huyền.
Ở giữa hội đường lạnh lẽo của Phủ tướng quân Hỏa Ly Quốc, một người phụ nữ đầy vết bầm tím, mặc quần áo thô kệch, không biết còn sống hay đã chết, đang nằm trên băng ghế hành quyết như một miếng giẻ rách.
Bên ngoài người hầu tỏ vẻ phẫn nộ thì thầm và chỉ vào người phụ nữ:
"Cô ta có vẻ sắp chết rồi? Đại tiểu thư đã chết rồi à?"
"Cô ta chết thì tốt.

Nhìn cô ta thật dâm đãng, rõ ràng có vị hôn phu tài giỏi như Tam hoàng tử rồi, nhưng lúc sắp thành hôn lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, thật vô liêm sỉ, đáng bị xử tử."
"Đúng vậy, ngươi càng nói vậy sẽ khiến Tiêu Linh Vân mất mặt với tướng quân phủ.

Một khi phát hiện ra kẻ gian phu kia, họ sẽ bị bắt giam cho quan phủ ngay!"
Ồn ào quá...đau quá...
Tiêu Linh Vân cố gượng dậy, toàn thân đau đớn, khó hiểu mở mắt ra.
Bây giờ ta đang ở đâu? Không phải ta đã chết rồi, sao ta lại ở đây?
Cô vừa nghĩ xong thì một làn sóng ký ức không thuộc về cô ập đến, Tiêu Linh Vân đau đớn đến mức gần như bất tỉnh.
Mắt cô co thắt lại, và phải mất một lúc cô mới nhận ra rằng mình đang dùng cơ thể của người khác để hồi sinh bản thân nhưng ở một thế giới khác...
Trùng hợp chủ nhân của thân xác này cũng tên Tiêu Linh Vân, con gái lớn của phủ tướng quân, mẹ ruột đã hòa ly, cha ruột quanh năm đi đánh trận, không bao giờ để ý tới chuyện gia đình, bị mẹ kế và con gái bà ức hiếp.

Tuy nhiên, bản thân lại là kẻ xấu xí và là một phế vật không có tài cán.
Trong thế giới này Tiên Thiên được tôn vinh và là thứ phân ranh giới cấp bậc cao thấp, nếu tài năng vô dụng và xuất thân thấp kém đã được định sẵn từ nhỏ thì sẽ lớn lên trong sự chế giễu và bắt nạt của người khác.
Nhưng may thay, cô đã có khế ước thành thân với tam hoàng tử, đáng lẽ vài ngày nữa cô sẽ thành hôn với hắn, nhưng ai biết rằng mới sáng nay, cô đã bị phát hiện dưới bộ dạng nhếch nhác trong ngôi miếu đổ nát, bị Tiêu gia bắt giữ.


Bọn họ muốn tra khảo ra kẻ gian phu kia là ai nên đã ra tay hành hạ đánh chết nguyên chủ của thân xác này.

Nhưng khi tỉnh dậy, đó là Tiêu Linh Vân, một người đến từ thế kỷ 21!
"Tỷ tỷ, đừng bao che cho kẻ gian tình đó nữa.

Mẹ sẽ đánh tỷ đến chết.

Tỷ hãy thừa nhận lỗi sai của mình đi."
Tiêu Linh Vân rưng rưng nước mắt đầy vẻ đáng thương nhìn người phụ nữ áo trắng xuất hiện trước mặt mình, nhưng Tiêu Linh Vân lại nhìn thấy trong mắt cô ta hiện lên vẻ khinh thường và kiêu ngạo.
Cô giễu cợt bên tai Tiêu Linh Vân bằng giọng nói mà chỉ có hai người họ mới nghe được:
"Sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy? Thân thể ngươi đã không còn trong sạch nữa, Thiên Viêm ca sẽ không bao giờ gả cho ngươi nữa.

Ta khuyên ngươi nên nhận tội sớm đi, sẽ bớt đau khổ hơn."
Người phụ nữ này là Tiêu Nguyệt Nhã, tiểu thư thứ hai của Tiêu gia.
Những người hầu không nghe được cuộc trò chuyện của họ đều tỏ vẻ đắc ý, nói:
"Nhị tiểu thư của chúng ta thật tốt bụng, Tiêu Linh Vân làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, còn thay mặt cầu xin tha thứ."
“Nhị tiểu thư của chúng ta thật xui xẻo tám đời mới có được một người tỷ tỷ như Tiêu Linh Vân.”
Tiêu Linh Vân nghe những lời đó, trong lòng cười nhạo, nàng rơi vào hoàn cảnh như hiện tại, Tiêu Nguyệt Nhã trước mặt nàng, ắt hẳn có liên quan nhiều đến chuyện này!
"Nhã nhi, quay lại đây.

Xem ra đại tiểu thư vẫn chưa biết hối cải.


Người đâu, tiếp tục đánh cho ta cho đến khi cô ta thừa nhận!!"
Giọng nói của một người phụ nữ tuy nhẹ nhàng nhưng lại có khí chất của một người cao thượng.
Tiêu Linh Vân ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ngồi ở phía đầu bàn là một nữ tử thanh cao tao nhã khoảng chừng ba mươi tuổi, chính là vợ kế Tiêu gia, Thượng Quan Liễu và giờ Tiêu gia đã nằm trong tay bà.
"Nguyệt Nhã tỷ, một con khốn như Tiêu Linh Vân không đáng để người thay nàng cầu xin đâu, trở lại đây đi."
Lại một âm thanh ôn hòa dễ nghe vang lên, Tiêu Linh Vân quay đầu nhìn người đàn ông đang nói phía dưới, hắn có dung mạo tuấn tú, nhưng khi nhìn Tiêu Linh Vân lại tràn đầy sự chán ghét.

Hắn là tam hoàng tử, hôn phu của nàng.
Tiêu Nguyệt Nhã vẻ mặt bi thương đứng dậy, trong mắt tràn đầy nước mắt, vẻ mặt không chịu nổi, dùng âm thanh cực kỳ thanh thoát nói với tam hoàng tử:
"Thiên Viêm ca..."
Tam hoàng tử cũng nhìn Tiêu Nguyệt Nhã bằng ánh mắt dịu dàng và trìu mến, chỉ vào vị trí bên cạnh nói:
"Tới, tới ngồi đi."
Khi cả hai nhìn nhau, một bầu không khí mơ hồ ám muội bao trùm giữa họ.
Tiêu phu nhân vô cùng hài lòng khi quan sát sự mơ hồ giữa Tiêu Nguyệt Nhã và tam hoàng tử.
Khi nhìn Tiêu Linh Vân đang nằm trên ghế tra tấn, trong mắt có oán hận, bà ra lệnh:
"Ngươi còn làm cái gì? Đánh thật mạnh cho ta!"
Hai người hầu nhận lệnh giơ gậy lên đánh Tiêu Linh Vân.
Tiêu Linh Vân sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, âm thanh khàn khàn yếu ớt nhưng đầy uy lực vang lên:
"Thượng Quan Liễu, ngươi quá tự phụ, dám ức hiếp Đại tiểu thư của phủ tướng quân?"
Người hầu chợt dừng lại, mặc cho Tiêu Linh Vân toàn thân đau nhức, kịch liệt chậm rãi đứng dậy.

Trong mắt Tiêu phu nhân hiện lên vẻ lạnh lùng, bà tức giận nói:
"Tiêu Linh Vân, ngươi có ý gì?!"
Tiêu Linh Vân mặt sắc bén nhìn Thượng Quan Liễu, cười lạnh nói:
"Ồ, ý ta là gì? Bà không hiểu sao? Bà có bằng chứng gì để nói rằng ta không trong sạch và ô uế, bà dám tự hành hạ con gái lớn của tướng quân? Thượng Quan Liễu, ai đã cho bà cái gan đấy?!"
“Ta là con gái lớn của vợ cả Tiêu phủ, cho dù mẹ ruột đã hòa ly, bà chỉ là mẹ kế là vợ lẽ, bà cũng không có tư cách tự ra lệnh tra tấn Tiêu Linh Vân ta”.
Sắc mặt Thượng Quan Liễu thay đổi, tại sao Tiêu Linh Vân lại có vẻ khác vậy?
Chẳng phải cô luôn hèn nhát, rụt rè, thu mình trước mặt họ, thậm chí không dám ngẩng đầu lên sao?
"Tỷ, sao tỷ có thể đối xử với mẹ như vậy..."
Tiêu Nguyệt Nhã ở bên cạnh nhìn Tiêu Linh Vân với ánh mắt khó tin.
Tam hoàng tử Ly Thiên Viêm nhìn thấy cảnh này cảm thấy vô cùng khó chịu, trong mắt hiện lên sự chán ghét sâu sắc, tức giận nói với Tiêu Linh Vân:
"Câm miệng, Tiêu Linh Vân, cái này là ta giao cho Tiêu phu nhân!"
"Thiên Viêm ca..."
Tiêu Nguyệt Nhã tỏ ra vẻ mặt kinh ngạc thâm tình nhìn Ly Thiên Viêm, Ly Thiên Viêm cũng trìu mến nhìn Tiêu Nguyệt Nhã, cho nàng một ánh mắt an ủi, ý bảo nàng đừng lo lắng.
Tiêu Linh Vân trong lòng cười lạnh, đôi cẩu đản nam nữ này đã âm thầm trao đổi tình ý với nhau từ lâu, chỉ có nguyên chủ ngu ngốc đến mức không phát hiện ra, mỗi lần Ly Thiên Viêm đến Tiêu phủ đều không hề tìm kiếm cô mà chỉ tìm Thượng Quan Liễu và Tiêu Nguyệt Nhã.
Và chuyện xảy ra hôm nay chính là màn trình diễn do họ và Thượng Quan Liễu lên kế hoạch.
Thấy ngày cưới đang đến gần, sắp phải gả cho Tiêu Linh Vân, Ly Thiên Viêm cực kỳ ghét bỏ cô, chắc chắn không muốn gả.
Thế nên tối hôm qua bọn họ đã gây mê nguyên chủ, đưa kẻ gian phu đến ngôi miếu đổ nát, nhằm hãm hiếp nguyên chủ, hôm sau có thể bắt ngay tại trận, bằng cách này bọn họ có thể giải trừ hôn ước, thoát khỏi kiếp nạn thành thân.

Từ giờ trở đi, Tiêu gia sẽ là của họ.
Nhưng không ngờ, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, sáng sớm đi bắt hung thủ chỉ thấy nữ chính nằm trong miếu đổ nát, quần áo có chút bừa bộn.

Kẻ mưu mô làm ô uế với nguyên chủ thấy khuôn mặt gầy gò, mặt đầy mụn trứng cá, lại còn có dáng người giá đỗ, không đành lòng động vào cô, nên anh ta chỉ cầm tiền rồi bỏ chạy.
Không còn cách nào khác, Thượng Quan Liễu chỉ có thể lén lút tra tấn, buộc nguyên chủ thừa nhận mình đã ngoại tình.
Tiêu Linh Vân trong mắt mang theo sự mỉa mai nhìn Ly Thiên Viêm nói:
"Tam hoàng tử, quyền lực của ngươi lớn như vậy, không biết Tiêu phủ từ khi nào trở thành của ngươi? Để ta hỏi Hoàng thượng, Tam hoàng tử từ khi nào đổi thành họ Tiêu? Người có quyền ra lệnh thuộc hạ đánh con gái lớn của Tiêu gia?”

Sắc mặt Thượng Quan Liễu tối sầm, Tiêu Linh Vân lại dám so sánh nàng với một người hầu!
Ly Thiên Viêm sắc mặt trầm lặng, không ngờ Tiêu Linh Vân dám nói chuyện với hắn như vậy? !
Ngày xưa ở gần hắn cô hay nói lắp, không nói được một chữ, bây giờ sao có thể trở nên đanh thép như vậy? Hay đây mới chính là bản chất thật của Tiêu Linh Vân?
Ly Thiên Viêm đương nhiên không thể thừa nhận Tiêu phủ là của hắn, nếu không hắn vĩnh viễn không có cơ hội trở thành thái tử.
Hắn giận dữ chửi:
"Tiêu Linh Vân, ngươi thật không biết xấu hổ, bị người ta phát hiện nhếch nhác ở nơi miếu hoang, còn dám cho rằng mình trong sạch.

Theo luật pháp của Hỏa Ly quốc, ngươi nên bị hỏa thiêu.

Tại sao ta không có tư cách xử lý ngươi!!"
Tiêu Linh Vân đột nhiên cười nói:
"Thì ra nhếch nhác tức là không trong sạch, vậy thì..."
Tiêu Linh Vân cao giọng, đột nhiên giơ tay kéo quần áo của Tiêu Nguyệt Nhã ở bên cạnh ra.
"Ahhh! Quần áo của ta!!"
Tiêu Nguyệt Nhã cảm thấy toàn thân ớn lạnh, bờ vai trần bị lộ ra ngoài, cô hét lên một tiếng chói tai, sợ hãi đưa tay ôm lấy vai mình.
"Nguyệt Nhã!"
Hai mắt Ly Thiên Viêm co lại, hắn vô thức ôm chặt lấy Tiêu Nguyệt Nhã trong vòng tay, hắn giận dữ nói:
"Tiêu Linh Vân, ngươi đang làm gì vậy?!"
Tiêu Linh Vân ánh mắt sắc bén nhìn Ly Thiên Viêm, cười lạnh nói:
“Nhị tiểu thư bây giờ nhếch nhác không còn trong sạch, Tam hoàng tử lại ôm nhị tiểu thư như vậy, thật nực cười đấy."




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương