Ban nãy Nghiêm Hạo bỗng té xỉu khiến cô vô cùng lo sợ, chạy tới mới phát hiện nhiệt độ cơ thể anh cao đến dọa người. Bác sĩ La nói anh không chỉ sốt cao mà thân thể còn suy nhược rất nhiều, có lẽ là do thời gian vừa rồi không nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ.

Tiễn bác sĩ La ra tận cửa Mễ Giai mới quay lại phòng, nhìn Nghiêm Hạo yên tĩnh nằm ngủ trên giường, mặc dù đang ngủ nhưng hàng lông mày của anh vẫn nhíu chặt, anh gầy đi nhiều, cằm đầy râu mới mọc, cả người trông tiều tụy hẳn.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, Mễ Giai không khỏi đau lòng, đưa tay định vuốt lên hàng lông mày của anh, Nghiêm Hạo lại giật mình tỉnh dậy, anh than nhẹ một tiếng, bắt lấy tay cô, mí mắt đã nặng trĩu nhưng vẫn cố gắng mở ra, nhìn cô yếu ớt nói, “Đừng đi….”

Mễ Giai giật giật khóe miệng, nhìn anh mỉm cười, lắc đầu, “Em không đi đâu, anh yên tâm ngủ đi”

Tay Nghiêm Hạo vẫn không buông ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, anh sợ nếu mình buông tay thì cô sẽ đi mất.

Mễ Giai khẽ thở dài, cúi người hôn xuống trán anh, “Em thật sự không đi, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ La nói do thời gian gần đây anh không nghỉ ngơi đầy đủ, rồi ăn uống cũng thất thường nữa” Giọng điệu có phần bất mãn, còn mang ý trách cứ nhẹ nhàng.

Nghiêm Hạo không nói gì, nở nụ cười vui vẻ.

Mễ Giai tức giận lườm anh, gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán anh ra, dịu dàng hỏi, “Muốn ăn gì, em làm cho anh”

“Gì cũng được, chỉ cần là em nấu” Nhìn cô, Nghiêm Hạo nghiêm túc trả lời.

Thế này có tính là lời đường mật không? Mễ Giai coi là vậy, mỉm cười gật gật đầu, “Anh ngủ một giấc đi, lúc nào xong em sẽ gọi”

Nghe được lời cam đoan của cô, Nghiêm Hạo ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt yên tâm ngủ. Anh thật sự rất mệt, khoảng thời gian này là khoảng thời gian khó khăn nhất của anh, hầu như không đêm nào là anh có thể yên giấc. Biết Mễ Giai ở bên cạnh, tảng đá trong lòng anh mới được trút xuống, nhắm mắt lại thoáng chốc đã ngủ say.

Mễ Giai nhìn anh một lát, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh, rồi xoay người rời khỏi phòng.

Mở tủ lạnh ra, bên trong gần như trống không, chỉ có mấy quả trứng gà nằm ngay ngắn trong đó. Vì Nghiêm Hạo đang sốt nên Mễ Giai nấu chút cháo trắng, đập trứng gà vào rồi nguấy đều, nấu gần xong liền quay về phòng, thấy Nghiêm Hạo vẫn đang ngủ say, biết anh vì quá mệt mỏi nên cô cũng không gọi anh dậy ngay. Nhân tiện không làm gì, cô tranh thủ dọn dẹp qua loa toàn bộ căn nhà, đem quần áo bẩn bỏ vào trong máy giặt giặt sạch và tưới nước cho mấy chậu cây cảnh trên ban công. Nhìn đồng hồ rồi lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, Mễ Giai quyết định ra siêu thị gần nhà mua một ít đồ ăn và vật dụng hàng ngày. Về nhà cô lập tức đem tất cả đồ đạc vừa mua sắp xếp cẩn thận, sau đó gọi điện thoại cho La Lệ, giờ Nghiêm Hạo thế này, cô không yên tâm mà đi.

“Cậu không về? Bây giờ cậu đang ở đâu?” La Lệ hệt như là mẹ cô vậy, giọng điệu không khác gì một người mẹ đang tra hỏi con mình.

“Tớ… Một người bạn của tới bị ốm, tối, tối nay tớ ở lại chăm sóc cậu ấy” Mễ Giai nói dối, cô biết La Lệ hiện giờ rất bất mãn với Nghiêm Hạo, nếu có thể cô ấy sẽ đến mắng cho Nghiêm Hạo một trận. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng Mễ Giai đã vội hối hận, sao cô lại có thể quên rằng bạn bè của cô La Lệ đều biết hết, cô ấy tùy tiện hỏi thăm chẳng phải sẽ lộ sao.

“Bạn? Bạn nào?” La Lệ nhíu mày, giọng điệu rõ ràng là nghi ngờ. Cô biết Mễ Giai không có bạn, cho dù là bạn cùng đại học trước kia, cô cũng đều biết hết.

“À… Ừm… Là đồng nghiệp tớ mới quen thôi, cậu, cậu không biết đâu” Mễ Giai mạnh miệng trả lời.

“Mễ Giai, cậu nói dối” Đầu bên kia điện thoại La Lệ rất tức giận, không nể mặt vạch trần.

“Haizz, dù sao tối nay tớ cũng không về, cậu không cần chờ cửa đâu” Mễ Giai biết mình không giỏi nói dối, vẫn nên nhanh chóng gác máy thì hơn.

“Không phải cậu đang ở cùng Mạc Chấn Huân đấy chứ?” La Lệ đột nhiên hỏi, giọng điệu có chút ái muội.

“Sao có thể” Mễ Giai thở dài, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “La Lệ, tớ và Mạc Chấn Huân chắc chắn không có khả năng, về sau cậu đừng đùa như vậy nữa, cho dù tớ và Nghiêm Hạo thật sự ly hôn, tớ cũng không thể ngay lập tức nhào vào lòng một người đàn ông khác, huống chi tới đối với Nghiêm Hạo…”

Sau một hồi trầm mặc, La Lệ chợt hỏi, “Người kia không phải Nghiêm Hạo chứ?”

Mễ Giai lặng thinh không đáp.

Sự im lặng của Mễ Giai đã cho cô một câu trả lời quá rõ ràng. La Lệ bắt đầu nổi giận, giận cô ấy không có tiền đồ, gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Mễ Giai, cậu đúng là đại ngốc”

“Anh ấy giải thích với tớ, anh ấy và Tô Tuyết….” Mễ Giai nhỏ giọng nói.

La Lệ ngắt lời không để Mễ Giai kịp nói hết, “Cậu chính là đứa đại ngốc, người ta chỉ nói vài câu ngon ngọt đã dỗ được cậu về”

“Anh ấy bị ốm, trong nhà không có người, nên tớ…” Mễ Giai còn chưa nói xong thì đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng cúp máy “Tút… Tút…”

Mễ Giai bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu cất điện thoại, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Nghiêm Hạo đầu tóc rối tung, không biết anh đã dậy từ khi nào, đang đứng ở hành lang giữa phòng khách và phòng ngủ, trên mặt không giấu được vẻ kích động.

Mễ Giai đi tới bên cạnh anh, hỏi, “Sao anh lại ra đây?”

Nghiêm Hạo vòng tay ôm lấy cô, ôm rất chặt, ghé vào bên tai cô nói, “Anh không thấy em, anh nghĩ… Anh nghĩ là em về rồi…” Hiện giờ trông Nghiêm Hạo luống cuống như một đứa trẻ.

Mễ Giai giận dữ mắng, “Đồ ngốc” Nhưng khóe miệng lại mang theo nét cười mơ hồ, vỗ vỗ lưng anh, “Đã dậy thì ra ăn cơm đi. Bác sĩ La dặn ăn xong mới có thể uống thuốc” Nói rồi kéo tay anh đi về phía nhà ăn.

Nghiêm Hạo không kháng nghị, thuận theo Mễ Giai đi tới phòng ăn, ăn cháo trắng mà cô nấu. Từ hôm qua đến giờ gần như không ăn hạt cơm nào, Nghiêm Hạo cảm thấy rất đói, tất cả chỗ cháo trắng đều vào hết bụng anh.

Cơm nước xong, Mễ Giai để anh nằm trên giường, còn mình đi đến phòng bếp rót cốc nước ấm, cầm gói thuốc đưa cho anh, “Anh uống thuốc đi rồi ngủ tiếp”

Nghiêm Hạo cứ nhìn cô chằm chằm, không nhận lấy nước và thuốc trong tay cô.

Mễ Giai nhíu mày, nhét cốc nước vào tay anh, thúc giục, “Uống thuốc đi”

“Em đút cho anh” Môi mỏng khẽ cười, Nghiêm Hạo nói như thể đó là chuyện đương nhiên.

“Anh…” Mễ Giai nhìn anh, không thể tin được, sao cô lại cảm thấy Nghiêm Hạo lúc này có chút vô lại, kém xa một Nghiêm Hạo nói năng thận trọng, lạnh lùng nghiêm túc trước kia.

Bĩu môi, có chút bất mãn, mở gói thuốc ra lấy thuốc nhẹ nhàng đút vào miệng anh, trong mắt Nghiêm Hạo mang theo í cười, uống một ngụm nước nuốt trôi thuốc, thậm chí anh không cảm thấy một chút vị đắng nào.

Để cốc nước lên tủ đầu giường, Mễ Giai đưa tay sờ trán anh, vẫn còn âm ấm nhưng so với lúc trước đã đỡ hơn nhiều, “Được rồi, ngủ thêm một giấc, ngày mai sẽ khá hơn”. Đắp cho anh chiếc chăn mỏng, tắt điều hòa trong phòng, người ta bảo bị sốt mà toát mồ hôi cũng có tác dụng y như uống thuốc vậy.

Làm xong hết thảy cô mới xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng tay đã bị anh nhanh chóng bắt lấy.

Hai mắt nhìn chằm chằm Mễ Giai, vẻ mặt đề phòng hỏi, “Em định đi đâu?”

“Em sang phòng khách ngủ” Cả một buổi tối, cô cũng thấy mệt.

Sắc mặt Nghiêm Hạo bỗng chốc u ám, ngồi dậy kéo Mễ Giai lên giường, ôm chặt cô vào trong ngực, “Em là vợ anh, là bà chủ toàn bộ căn nhà này, sao lại ra phòng khách ngủ?” Nghiêm Hạo không vui, rất không vui, giọng điệu vô cùng bất mãn.

“Chúng ta đang chiến tranh lạnh, vẫn còn đang thương lượng ly hôn” Mễ Giai bĩu môi nói, nhưng không đẩy tay anh đang đặt ở eo mình ra.

“Chết tiệt, đừng nhắc đến hai chữ ‘ly hôn’ trước mặt anh, anh nói rồi, anh sẽ không bao giờ ly hôn với em” Dứt lời môi mỏng vội áp chế, hung hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn quật cường của cô, để không phải nghe những lời anh không thích và không muốn nghe. Nụ hôn này có phần mạnh bạo, mang theo trừng phạt, điều duy nhất còn thiếu là một chút dịu dàng.

Mễ Giai đánh đánh lên vai anh, đến tận lúc cảm thấy cô sắp ngạt thở Nghiêm Hạo mới chậm rãi buông ra, nhưng trong ánh mắt nhìn Mễ Giai còn mang theo lửa giận, hiển nhiên là anh vẫn chưa hết giận dữ.

“Ngang ngược” Mễ Giai hờn dỗi trừng mắt lườm Nghiêm Hạo, hiển nhiên là cô rất bất mãn với hành vi vừa rồi của anh.

Nghiêm Hạo đúng là không có cách nào giận cô cho được, thở dài một tiếng, ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói, “Về sau đừng dễ dàng nói ra hai chữ kia. Em không biết hôm đó lúc nhận được đơn ly hôn em gửi đến anh đau đớn như thế nào đâu, đau đến mức tê tâm liệt phế”

Mễ Giai không nói gì, sao cô lại không biết, lúc quyết định gửi đơn ly hôn, quyết định kết thúc cuộc hôn nhân của hai người, cô cũng đau lòng không kém anh, đương nhiên cô hiểu được loại đau đớn tê tâm liệt phế ấy.

“Là do anh không tốt, bởi vì muốn mang đến cho em những điều tốt đẹp nhất, không muốn em phải chịu tổn thương nên mới không nói với em, lại thành ra không nghĩ đến cảm giác của em. Nhưng Mễ Giai, em cũng đừng cố đoán những suy nghĩ trong lòng anh, có gì cứ trực tiếp hỏi anh, em không hỏi anh sẽ nghĩ em không biết, rồi cho rằng bản thân mình làm đúng. Vậy nên, từ nay về sau chúng ta hãy thẳng thắn với nhau, được không?”

Giọng nói trầm ấm của Nghiêm Hạo truyền đến từ đỉnh đầu, không thể phủ nhận, Mễ Giai biết trong chuyện này cô cũng có một phần trách nhiệm, cô có suy đoán, có hoài nghi nhưng lại không xác minh rõ ràng nghi vấn của bản thân, một mực muốn anh tự nói ra, cô không ngừng tìm kiếm sơ hở từ những hành động của anh rồi nghĩ anh phản bội mà không hiểu rằng hôn nhân không phải một trò chơi đoán mò, nó cần sự trung thực và thẳng thắn bày tỏ giữa hai người.

“Hửm?” Không thấy cô trả lời, Nghiêm Hạo lẳng lặng hỏi lại không chắc chắn.

Tay đặt ở thắt lưng ôm lấy anh, đầu chôn trong ngực anh gật gật, xem như là đáp lời.

Trên mặt lộ ra ý cười, hôn lên tóc cô, ôm lấy cô xoay người nằm xuống, giúp cô điều chỉnh một tư thế thoải mái trong lòng mình, giống như lúc trước, nói, “Ngủ đi” Nghiêm Hạo biết đêm nay anh sẽ ngủ rất ngon.

Nằm trong ngực anh không bao lâu Mễ Giai cũng bắt đầu buồn ngủ, trước khi chìm vào giấc ngủ say, Mễ Giai thầm nghĩ trong lòng, thì ra cô vẫn không thể chối bỏ vòng ôm của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương