Nghiêm Hạo hôm ấy nói muốn cùng cô thử tìm hiểu, thử yêu nhau, nhưng ngay thứ hai sau đó đã sắp xếp đi công tác, chẳng nói với cô một tiếng, cũng không gọi được một cuộc điện thoại, vài ngày trôi qua Mễ Giai không có một chút tin tức nào của anh, lại trở về giống như ba năm vừa rồi. Đây là chuyện hết sức bình thường, nhưng lần này cô có hơi để ý, điều đó khiến Mễ Giai cảm thấy bất ngờ, cười cười tự giễu, không rõ bản thân vì sao lại suy nghĩ nhiều như vậy, có lẽ là vì những lời anh đã nói ngày hôm đó, ít nhiều cũng có phần ảnh hưởng.

Lắc lắc đầu, thu lại tâm trạng đi lạc của mình, Mễ Giai bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết cho công việc hôm nay.

Mạc Chấn Huân mang theo túi công văn đi vào, nhìn thấy Mễ Giai, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, nhíu mày, lúc đi qua bàn làm việc của cô, nói, “Cô vào đây một lát”.

Mễ Giai không nghĩ nhiều, cho rằng anh muốn bàn chuyện công việc, đứng dậy theo sau anh đi vào.

Mạc Chấn Huân buông cặp tài liệu trong tay, tâm tình phiền muộn đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ, giữa trưa hôm qua trên sân thượng nghe được một chuyện, lúc sau ở nhà ăn lại nghe Liên Huyên nói với anh là yêu Nghiêm Hạo, tối về nhà lại thấy Khả Huyên khóc lóc kể, tất cả đều khiến anh tâm phiền ý loạn.

“Mạc tổng, có việc gì phân phó?”. Mễ Giai rất biết điều, ở trước mặt anh ta cô luôn nói năng dè dặt cẩn thận, chỉ sợ chẳng may chọc anh ta tức giận.

Tuy rằng hiện tại tâm tình buồn bực, nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi, “Cô và Trương Dương có quan hệ gì?”. Không quanh co lòng vòng, không thăm dò thái độ của cô, Mạc Chấn Huân lập tức hỏi thẳng. Anh không hiểu sao mấy chuyện gần đây đều có liên quan đến cô.

Mễ Giai ngẩn ra, không rõ vì sao anh đột nhiên hỏi như vậy, hay anh đã biết chuyện lúc trước giữa cô và Trương Dương? Lắp bắp trả lời, “Tôi. . . Không hiểu ý của Mạc tổng?”.

“Thế nào? Cô định nói với tôi cô không quen Trương Dương?”. Đôi mắt chim ưng nghiêm khắc nhìn chằm chằm cô, dường như có thể nhìn thấu lòng người. Hôm qua lúc Khả Huyên nhắc đến tên cô, anh liền tin tưởng lời nói của em gái mình là thật. Nhưng về phần Mễ Giai thật sự có loại quan hệ đó với Trương Dương hay không, anh không chắc chắn, nhưng ít nhất là hai người có quen biết.

“Tôi với anh ấy là bạn cùng trường”. Mễ Giai đáp.

“Chỉ thế thôi?”. Mạc Chấn Huân lạnh lùng hỏi lại, anh không nghĩ chỉ đơn giản như vậy.

Giọng điệu của anh ta khiến Mễ Giai cảm thấy không thoải mái, “Bằng không anh nghĩ là thế nào?”. Cô nghĩ anh ta hẳn đã biết điều gì đó, nhưng không quan trọng, anh ta biết thì đã sao, người bị tổn thương năm đó là cô cơ mà.

Nhìn cô không trả lời, trầm mặc một lát, lại hỏi, “Lúc trước cô có biết quan hệ giữa tôi và cậu ta không?”.

“Không biết”. Nếu biết cô tuyệt đối sẽ không đến đây.

Mạc Chấn Huân không hỏi nữa, trầm mặc hồi lâu mới lạnh nhạt mở miệng, “Cô ra ngoài đi”.

Mễ Giai cũng không nói nhiều, lập tức xoay người rời đi.

Buổi sáng không thoải mái khiến tâm trạng Mễ Giai cả ngày nay không thể vui nổi, hôm nay cô về một mình, La Lệ mới có bạn trai nên gần đây lúc nào cũng vội vàng đi vun đắp ngọt ngào hạnh phúc, nghĩ đến La Lệ, Mễ Giai nở nụ cười hiếm có, cô thật lòng vì chuyện La Lệ tìm được hạnh phúc mà cảm thấy vui vẻ.

Ra đến cửa lớn công ty, từ chiếc Audi màu đen đỗ bên đường, Trương Dương xuống xe đi về phía cô, hôm nay nhìn anh có vẻ tiều tụy, tóc tai lộn xộn, quần áo trên người cũng nhăn nhúm.

Mễ Giai ngạc nhiên nhìn anh, nhất thời không có phản ứng.

“Mễ Giai”. Trương Dương mở miệng gọi cô, thanh âm có chút khàn khàn. Hôm qua ở nhà ầm ĩ một trận với Mạc Khả Huyên, cô khóc lóc đòi về nhà mẹ đẻ, còn anh buồn bực cả đêm uống rượu trong quán bar, không biết vì sao, anh nên đến dỗ Mạc Khả Huyên về nhà, nhưng trong lòng lại chỉ nhớ đến Mễ Giai, không thể khống chế tâm tưởng, anh không biết cô đang ở nơi nào, cho nên đã lái xe đến chờ ở đây.

Mễ Giai phản ứng đi tới, cô không biết anh đã gặp chuyện gì, cũng không muốn biết, cũng cảm thấy không cần phải biết. Lại nhớ tới lời nói lúc sáng của Mạc Chấn Huân, bèn nghĩ nên tránh đi sẽ tốt hơn, thờ ơ gật đầu, lướt qua anh định rời đi.

“Mễ Giai, đừng đi”. Trương Dương bắt lấy tay cô, “Hiện giờ anh rất hoảng loạn, em có thể trò chuyện với anh được không?”. Ngữ khí hèn mọn như đang cầu xin.

Nhìn anh như vậy, Mễ Giai có chút động lòng, nhưng không muốn dây dưa thêm với anh, quay đầu nói, “Em không thể chia sẻ với anh điều gì, nếu anh thật sự hoảng loạn, em khuyên anh nên tìm một nơi nào đó yên tĩnh để chỉnh đốn lại cảm xúc của bản thân, em không giúp được anh”. Nói xong giằng tay ra khỏi tay anh, nhưng vừa mới xoay người, một bàn tay hung hăng tát vào má phải cô, nóng bừng đau đớn nhanh chóng lan ra trên mặt.

Cái tát này khiến Mễ Giai choáng váng, cô hoàn toàn không hề phòng bị, cô thậm chí còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, dường như là phản xạ có điều kiện, liền lấy tay che mặt, kinh ngạc ngẩng đầu, trước mắt là một cô gái xinh đẹp, nhưng biểu cảm khuôn mặt cô ta rất dữ tợn, trong ánh mắt có lửa phẫn nộ thiêu đốt. Mễ Giai nhớ gương mặt xinh đẹp này, cô ta là em gái Mạc Chấn Huân, là vợ Trương Dương, Mạc Khả Huyên.

Trương Dương có phản ứng trước Mễ Giai, đi tới hung hăng bắt lấy cổ tay Mạc Khả Huyên, phẫn nộ quát, “Cô muốn làm gì?”. Thanh âm của anh rất lớn, khiến cho người đi đường xung quanh đều dừng lại nhìn ba người bọn họ, đương nhiên, trong số những người đó không thể thiếu nhân viên của ‘Tân Nhã’, dù sao hiện tại vừa tan tầm, hơn nữa vẫn đang ở dưới cổng công ty, thấy Mễ Giai, bọn họ bất giác hít vào một hơi, nhưng không ai dám tiến lên.

“Tôi muốn làm gì? Tôi đến để hỏi xem anh và con hồ ly tinh kia muốn làm gì?”. Mạc Khả Huyên cũng không kém cạnh, giọng điệu cao vút. Hôm nay Liên Huyên đột nhiên gọi điện bảo cái tên Mễ Giai có chút quen tai, hình như là thư kí của anh cả, cô đột nhiên nhớ có lần cùng Trương Dương đến tìm anh trai, ở cửa thang máy có gặp hai cô gái, lần đó cô thấy Trương Dương hơi kì lạ, nhưng không mấy để ý, nghe Liên Huyên nói vậy mới nghĩ đến tìm anh trai hỏi rõ ràng, không ngờ ở cửa lại chứng kiến một màn lôi kéo của bọn họ.

“Cô quả thực không thể nói lý”. Trương Dương giận giữ hất tay cô ta ra, xoay người quan tâm Mễ Giai, “Mễ Giai, em không sao chứ?”. Đưa tay định xoa lên gò má phiếm hồng, lại bị Mễ Giai theo bản năng tránh đi.

Thấy tình huống như vậy, Mạc Khả Huyên càng cuồng nộ, tiến lên đánh vào người Trương Dương, khóc mắng, “Trương Dương, anh là đồ khốn nạn, đểu giả, vô lại. . .”.

“Đủ rồi”. Cầm lấy tay Mạc Khả Huyên, trong mắt Trương Dương đã tràn đầy lửa giận, dường như chỉ thêm chút nữa liền bùng nổ.

Mạc Khả Huyên bị anh dọa tới mức cả kinh, một chút cũng không dám phản ứng, ngơ ngác nhìn anh, trên mặt giàn giụa nước mắt.

Người trên đường vây xem càng ngày càng nhiều, Mễ Giai vẫn ôm mặt như trước, không nói gì trong tình huống vừa rồi, lúc này, đẩy đám người ra, Mạc Chấn Huân một mình đi tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương