Mễ Giai cảm thấy mình rất có tố chất làm đà điểu, biết La Lệ sẽ gọi điện thoại cho mình, cô lập tức tắt máy, để di động yên tĩnh nằm trong ngăn kéo hai ngày. Cô thật sự không biết phải giải thích thế nào về mối quan hệ với Nghiêm Hạo, cho nên đà điểu nghĩ có thể trốn được bao lâu thì cứ trốn. Nhưng chỉ cần làm trong cùng một công ty, liền giống như ở hai nhà đối diện, mở cửa là có thể nhìn thấy.

Giữa trưa La Lệ không thèm ăn cơm, trực tiếp kéo Mễ Giai lên sân thượng của công ty, trông cô ấy dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Mễ Giai đương nhiên biết cô ấy kéo mình lên đó là muốn hỏi gì, lại giả bộ cười khan, “Thời tiết hôm nay thật là. . .”. Lời này còn chưa nói hết, Mễ Giai đã thấy hối hận, cô muốn nói hiện tại thời tiết thật đẹp, chết tiệt, lại không nghĩ hôm nay trời đầy mây, một tia nắng nhỏ cũng không thấy, hoàn toàn mù mịt, gió thổi mạnh khiến người ta run rẩy.

“Thời tiết thế nào?”. La Lệ mỉm cười nhìn cô, giống như tâm tình rất tốt, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã chờ Mễ Giai đi qua.

“Thật. . . Không ra gì”. Sắc mặt hiện tại của La Lệ tuy là cười tươi như hoa, nhưng Mễ Giai có thể khẳng định tâm tình của cô ấy bây giờ giống như khí trời hôm nay, tuyệt đối không ổn, trong lòng Mễ Giai cảm thấy khiếp đảm.

“Di động của cậu bị sao vậy, tớ gọi mãi mà không được?”. La Lệ ý cười không giảm, nhưng trong nụ cười thản nhiên ẩn chứa vài phần nguy hiểm.

“À, đúng rồi, hai ngày nay di động không kêu, tớ cũng không biết, đến đêm qua mới rung lên, ha ha. . . Ha ha. .”. Mễ Giai cười ngượng, nói dối không chớp mắt.

Đột nhiên sắc mặt La Lệ trầm xuống, thu lại toàn bộ tươi cười trên mặt, quát cô, “Có phải nếu tớ không hỏi ra miệng, cậu định mãi mãi sẽ không nói với tớ? Đến bây giờ cậu vẫn còn muốn giấu diếm tớ, vậy xem như cậu không hề coi tớ là bạn”.

La Lệ tức giận, thật sự tức giận, cô cảm thấy bản thân là một người bạn thật lòng với Mễ Giai, chuyện gì cũng nghĩ cho cô ấy. Trương Dương phụ bạc cô ấy, cô còn kích động hơn, ngầm đem tên phụ bạc kia mắng không dưới ngàn lần, cứ nhìn thấy Trương Dương là cô cực kì khó chịu, chỉ thiếu chút tiến lên cho anh ta hai cái tát. Vậy mà cô ấy, việc gì cũng không nói với cô, ngay cả quen bạn trai cũng phải che đậy, đề phòng cô.

La Lệ như vậy khiến Mễ Giai sợ hãi, lúc trước hai người bọn họ thỉnh thoảng cũng hay bất đồng quan điểm, nhưng không nghiêm trọng mấy, còn lần này, La Lệ rõ ràng rất tức giận.

“Không, không phải thế, tớ không nghĩ vậy, cậu là người bạn duy nhất của tớ”. Ý thức được mức nghiêm trọng của sự việc, Mễ Giai vội vàng kéo tay La Lệ giải thích, “Tớ. . . Tớ chỉ là. . . Không biết nên nói với cậu thế nào”.

“Tớ khó khăn trong giao tiếp thế à? Như vậy làm cậu khó xử sao? Nói mấy câu mà không biết phải nói như thế nào sao? Nói thẳng không phải là xong sao?”. La Lệ tức giận nhìn cô, thật sự có chút cảm giác bị cô đả bại.

Mễ Giai nhìn cô ấy hồi lâu, thở dài bộc trực nói, “Cha anh ấy. . . Là người năm đó đã đâm vào cha tớ”.

La Lệ mở to hai mắt, không thể tin được lời cô nói.

Mễ Giai cười nhạt, xoay người đi đến bên cạnh lan can chắn. La Lệ đuổi theo, đi cùng cô, không dám tùy tiện mở miệng.

Mễ Giai nhìn nhìn trời, lâu sau mới kể tiếp, “Tai nạn xe năm đó không phải là lỗi của họ, cho nên tớ cũng không trách Nghiêm gia, tớ đã từng hơn một lần tự trách mình trước sự ra đi của cha, nếu không phải vì tớ, cha sẽ không phải vội vàng mà vượt đèn đỏ”. Giọng điệu có chút nghẹn ngào. La Lệ lo lắng vỗ vỗ vai cô.

“Khi đó tớ chỉ biết im lặng đau khổ, có lẽ là vì áy náy trước cái chết của cha, Nghiêm Vũ Dương đến tìm tớ, ông ấy đối với tớ rất tốt, giống như là cha ruột của tớ vậy, tớ khát vọng tình cảm đó, cho nên lúc ông nói muốn coi tớ như con gái để chăm sóc, tớ đã đồng ý, cùng ông đến Nghiêm gia”. Khôi phục lại tâm trạng, Mễ Giai nói hờ hững, dường như đang kể về chuyện xưa của một người khác.

“Lúc trước cậu nói đang ở nhờ nhà một người bạn của cha cậu, đó chính là Nghiêm gia?”. La Lệ nhớ hồi trước có hỏi Mễ Giai ở đâu, Mễ Giai nói là ở nhờ nhà một người bạn của cha cô ấy.

Mễ Giai gật đầu cười, quay sang La Lệ, “Nói đúng ra thì đó là nhà của tớ, bởi vì ba năm trước tớ đã kết hôn với Nghiêm Hạo”.

La Lệ há hốc miệng, ánh mắt mở lớn đến không thể lớn hơn, chuyện này làm sao cô dám tin, Mễ Giai kết hôn, hơn nữa là kết hôn với Nghiêm Hạo, hơn nữa kết hôn đã ba năm?

Nhìn bộ dáng của cô ấy, Mễ Giai mỉm cười, “Được rồi, đây là toàn bộ câu chuyện, là nguyên nhân vì sao Nghiêm Hạo lại nghe điện thoại của tớ và chúng tớ cùng đi ăn cơm ở chỗ đó, còn vấn đề gì nữa không?”.

“Thế nào. . . Sao lại có thể như vậy?”. Hơn nửa tiếng sau La Lệ vẫn chưa thể tiêu hóa những lời kể của Mễ Giai, cô tình nguyện tin rằng gần đây Mễ Giai mới quen Nghiêm Hạo, như vậy sẽ dễ làm người ta tin tưởng hơn.

“Cậu không tin ư? Cũng đúng, đến bây giờ tớ vẫn cảm thấy có chút khó tin”. Mễ Giai trêu ghẹo. Cô nghĩ, Nghiêm Hạo giữ bí mật quá giỏi, ba năm rồi mà người ngoài không thể phát hiện ra chuyện anh đã kết hôn, nhưng việc này xem ra cô cũng có chút công lao, bởi vì khi ra ngoài cô luôn thức thời tránh xa anh.

“Nhưng mà, vài năm nay báo chí viết về Nghiêm Hạo. . . .”. La Lệ vốn thích đọc mấy tạp chí lá cải, đối với những tin đồn tình cảm của Nghiêm Hạo cũng có biết chút ít.

Đau lòng nhìn Mễ Giai, La Lệ quan tâm nói, “Ở nơi nhà giàu ấy, cậu nhất định đã chịu không ít tủi thân”.

Mễ Giai cười lắc đầu, “Cha chồng đối với tớ rất tốt, giống như đối với con gái ruột vậy, cho nên tớ không bị tủi thân, hơn nữa chúng tớ không ở cùng bố mẹ chồng, Nghiêm Hạo có mua nhà trong nội thành”.

“Nhưng Nghiêm Hạo anh ta. . . .”. La Lệ muốn nói, lại đột nhiên ý thức được điều gì, thở dài hỏi, “Mễ Giai, cậu có yêu Nghiêm Hạo không? Hoặc là, Nghiêm Hạo có yêu cậu không?”.

Đối với vấn đề La Lệ thắc mắc, Mễ Giai sửng sốt, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, cô yêu Nghiêm Hạo không? Nghiêm Hạo yêu cô không? Bỗng nhiên cô nhớ tới lời nói hôm đó của Nghiêm Hạo ở tiệm cơm, ‘có lẽ chúng ta chưa hiểu hết về đối phương, chúng ta kết hôn cũng không phải xuất phát từ tình yêu, nhưng hiện tại chúng ta có thể bắt đầu thử tìm hiểu, thử yêu nhau’, cho nên anh hẳn là không thích cô, vậy còn cô? Chắc là cũng không thích.

Không trả lời, Mễ Giai cười nói với La Lệ, “Lệ Lệ, giờ cậu đã biết mọi chuyện, cậu có thể giữ bí mật giúp tớ không?”.

La Lệ thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.

Đến khi hai người rời khỏi sân thượng, ở phòng nhỏ phía sau Mạc Chấn Huân mới đi ra, khí trời hôm nay làm tâm trạng anh phiền chán buồn bực nên muốn tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi, lại không nghĩ rằng ở trong này nghe được một đoạn đối thoại. Nhìn về phía cửa xuống, lông mày vì nghĩ chuyện vừa rồi mà nhíu chặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương