Mạc Chấn Huân nhìn Nghiêm Hạo, ánh mắt của anh ta luôn đi theo mỗi chuyển động của Mễ Giai, anh có thể khẳng định quan hệ giữa Nghiêm Hạo và Mễ Giai tuyệt đối không đơn giản, ý cười ở khóe miệng chậm rãi bị che giấu.

Mạc Liên Huyên không chú ý tới sự khác lạ của bọn họ, hiện tại cô đang suy nghĩ về hành động quan tâm của anh trai với Mễ Giai khi nãy, cô chưa bao giờ thấy anh săn sóc một người phụ nữ nào như vậy, đương nhiên là trừ bản thân mình, ngay cả đối với Khả Huyên anh cũng chưa từng dịu dàng như thế.

“Anh muốn theo đuổi Mễ tiểu thư?”. Bởi vì nghi hoặc nên hỏi ra miệng, bởi vì sợ bị nhìn thấu, thế nên cố gắng che giấu cảm xúc của bản thân, cười tươi như hoa.

Đột nhiên bị hỏi vấn đề này khiến Mạc Chấn Huân sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường. Đồng thời, câu hỏi của Mạc Liên Huyên cũng kéo theo suy nghĩ của Nghiêm Hạo, ánh mắt chuyển về phía Mạc Chấn Huân, cùng đợi anh ta trả lời. Tay ở dưới bàn âm thầm nắm thành quyền, anh không rõ vì sao mình lại có cảm giác hơi hồi hộp.

Mạc Chấn Huân nhìn Nghiêm Hạo, hồi lâu mới cười như không cười đáp, “Anh nghĩ rằng đây là một ý tưởng không tồi”.

Nghiêm Hạo biết anh ta đang khiêu khích, nhưng anh ta đã rất thành công khơi mào lửa giận trong lòng anh, anh nghĩ Mạc Chấn Huân cũng đã phần nào đoán được quan hệ giữa anh và Mễ Giai, đây là anh ta định khiêu chiến?

Đối với câu trả lời của anh trai, trong lòng Mạc Liên Huyên có chút thất vọng, nhưng ngoài mặt không để lộ ra nửa phần, cười nói, “Vậy cũng tốt, Mễ tiểu thư rất xinh đẹp, hai người trông rất xứng đôi. Đúng rồi, nếu mẹ mà biết sẽ vô cùng vui mừng, bà luôn nhắc tới chuyện của anh, hiện tại thế này, hẳn là bà đã có thể yên tâm”.

Mạc Chấn Huân nhìn Nghiêm Hạo, ánh mắt hai người chạm nhau, người ngoài không thể nhìn thấy ánh lửa. Đáng tiếc là Mạc Liên Huyên không còn giữ được tâm trạng vui vẻ như ban đầu, rầu rĩ ăn thức ăn trong đĩa của mình, không hề phát giác ra sự khác thường của hai người đàn ông bên cạnh, cảm xúc của cô vẫn còn chìm đắm theo câu nói kia của Mạc Chấn Huân.

Lúc Mễ Giai trở về mơ hồ nhận thấy được không khí xung quanh có chút căng thẳng, cô phát hiện ánh mắt Nghiêm Hạo nhìn cô mang theo tức giận cùng nghiêm khắc, là trách cô quấy rầy cuộc hẹn của anh và ‘bạn gái’ sao? Chắc vậy, thật là oan ức mà, không biết sau khi trở về có nên xin lỗi anh và nói rằng cô không cố ý? Đồng thời cô còn phát hiện ánh mắt Mạc Chấn Huân nhìn mình có một nét dịu dàng chưa từng thấy lúc trước, cô biết đó là giả, rõ ràng là muốn để người khác thấy, chỉ là không rõ vì sao anh ta lại làm vậy. Trong lúc rời đi cô đã bỏ lỡ điều gì chăng?

Không gian của nhà hàng này rất tuyệt, âm nhạc du dương bao trùm toàn bộ nhà hàng, làm cho tâm tình thực khách thoải mái hơn. Tài nghệ nấu nướng của đầu bếp ở đây đạt tiêu chuẩn cao, mùi vị đồ ăn rất ngon miệng; phục vụ cũng hết sức chu đáo, nếu thấy đồ uống trong ly của bạn đã hết thì họ sẽ lập tức rót thêm cho bạn. Nhưng cho dù không gian thoáng đãng, đồ ăn ngon miệng, phục vụ chu đáo, bữa cơm này vẫn là bữa cơm buồn bực và khó tiêu nhất của Mễ Giai, bởi vì những người ngồi cùng bàn đều rất khác thường, không khí ngột ngạt khiến cô cũng chẳng còn khẩu vị.

Sau khi ăn xong, Mễ Giai và Mạc Liên Huyên cùng đứng ở cửa nhà hàng, chờ hai người đàn ông đi lấy xe.

“Cô thấy anh trai tôi thế nào?”. Mạc Liên Huyên đột nhiên mở miệng hỏi Mễ Giai.

“Hả?”. Mễ Giai nghiêng đầu nhìn cô ấy, không hiểu sao cô ấy lại hỏi như vậy, Mạc Chấn Huân tốt hay không tốt có liên quan gì đến cô?

Mạc Liên Huyên cười, “Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy đối xử nhẹ nhàng với người phụ nữ nào, cô là đặc biệt”. Lúc ăn cơm cô đã nghĩ, nếu đây là hạnh phúc của anh, như vậy cô sẽ chúc phúc cho anh.

Mễ Giai mơ hồ hiểu ra ý tứ trong lời nói của Mạc Liên Huyên, ngượng ngùng giải thích, “Tôi nghĩ Mạc tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi và Mạc tổng không giống như cô nghĩ đâu, tôi chỉ là thư kí của anh ấy thôi”. Một câu không thể nói hết, cô là người phụ nữ đã có chồng, đâu dám mơ tưởng đến người đàn ông khác. Nếu Mạc Liên Huyên biết cô là vợ Nghiêm Hạo thì không hiểu sẽ nghĩ sao, còn có thể hỏi như vậy không?

“Anh tôi nói muốn theo đuổi cô, người như anh ấy hẳn đã suy nghĩ cẩn thận mới nói ra miệng, mới quyết định hành động”. Mạc Liên Huyên vô cùng thân thiết kéo tay Mễ Giai, cô phát hiện mình có chút thích thú với ánh mắt mở lớn của Mễ Giai, cô không biết có phải vì mối quan hệ với Mạc Chấn Huân hay không, nhưng cô biết cảm giác của cô với cô gái này là không xấu.

Nghe cô ấy nói xong, Mễ Giai thấy choáng váng, đây là cái tình huống gì vậy, Mạc Chấn Huân lại nói muốn theo đuổi cô, đang đùa sao. Ngày nào cô cũng sống trong nơm nớp lo sợ, một ngày anh ta không mắng cô, cô đã phải cảm tạ trời đất lắm rồi.

“Hai người đi cùng nhau, cảm giác thật xứng đôi”. Mạc Liên Huyên nói thật tình. “Có lẽ cô thấy tính tình anh tôi không được tốt, nhưng anh ấy đối với cô rất đặc biệt”.

Mễ Giai nhìn cô ấy, kinh ngạc, cô nên đáp lại những lời này thế nào, cũng quay sang khen cô ấy và Nghiêm Hạo rất xứng đôi? Nói cô ấy đối với Nghiêm Hạo cũng rất đặc biệt? Anh chưa bao giờ công khai mối quan hệ của mình với bất cứ người phụ nữ nào, mặc kệ là người vợ đã cưới hỏi đàng hoàng hay scandal kéo dài ba năm với Diêu Mẫn. Không, nói như vậy cô không thể nói được, tuy rằng biết đó là sự thật, nhưng cô không có cách nào nói với cô ấy như vậy. Cô không hiểu vì sao, dù biết rõ bản thân không yêu Nghiêm Hạo, nhưng tận mắt thấy anh thân thiết với người phụ nữ khác, loại cảm giác này so với lúc đọc tin trên báo hoàn toàn khác nhau.

Con người đúng là một loài động vật kì quái, cùng là một việc nhưng phải đến lúc chứng kiến tận mắt mới biết thì ra cũng có sự khác biệt.

Ở bãi đỗ xe, hai người đàn ông đối mặt, một khuôn mặt lạnh lùng như băng, một khuôn mặt mỉm cười đắc ý.

“Hãy chặt đứt ý định với Mễ Giai đi”. Nghiêm Hạo mặt không biểu cảm cảnh cáo Mạc Chấn Huân, hai tay đút trong túi quần gắt gao nắm thành quyền.

“Dựa vào cái gì? Anh không có quyền quản việc đó”. Mạc Chấn Huân khẽ cười, coi thường lời cảnh cáo.

“Tôi có”. Bởi vì tôi là chồng cô ấy, anh không có quyền mơ tưởng đến vợ của người khác. Nghiêm Hạo muốn nói với anh ta như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng, bởi vì anh nhớ tới điều kiện của Mạc Liên Huyên, anh là một thương nhân, hơn nữa còn là một thương nhân biết giữ chữ tín.

Thu lại ý cười, Mạc Chấn Huân nhìn anh, “Tôi mặc kệ mối quan hệ giữa anh và Mễ Giai là gì, nhưng tôi không cho phép Liên Huyên bị thương tổn”. Liên Huyên luôn là người anh thương yêu nhất, anh không cho phép cô phải chịu dù chỉ một chút oan ức hay tổn thương, anh cho rằng đây là cách bảo vệ cơ bản nhất của một người anh trai đối với em gái.

“Mạc Liên Huyên biết rõ tôi không xúc phạm cô ấy, về phần Mễ Giai tôi không nghĩ sẽ từ bỏ”. Hiện tại Nghiêm Hạo hối hận muốn chết vì sao lúc trước lại đáp ứng cái điều kiện nhàm chán kia của Mạc Liên Huyên, anh chán ghét loại cảm giác không rõ ràng này.

Nghiêm Hạo không nói nữa, có lẽ anh không nên ở đây nói thêm gì với anh ta, suy nghĩ của Mễ Giai mới là điều anh cần quan tâm, xoay người ngồi vào trong xe lái đi.

Mạc Chấn Huân híp mắt, anh ta nói câu đó là có ý gì? Nói anh ta không yêu Liên Huyên sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương