“Hôm nay Mạc Thị đã quyết định đầu tư một khoản vốn lớn như dự kiến, nỗ lực của chúng ta trong khoảng thời gian này quả là không uổng phí”. Diêu Mẫn như vừa tham gia một chiến dịch đầy gian nan, có chút cảm thán.

“Ừ, đợt vừa rồi mọi người đều đã vất vả, thông báo xuống cho nghỉ phép chiều nay, bảo mọi người về nghỉ ngơi thật tốt”. Nghiêm Hạo tựa ở ghế, khuôn mặt đầy vẻ mỏi mệt tiều tụy.

Mấy ngày nay anh thật sự vô cùng mệt mỏi, cho dù chuyện cha qua đời đã phong bế thông tin với bên ngoài, nhưng dường như đám phóng viên đó có thể moi móc được mọi tin tức dù trên trời hay dưới biển, tin này truyền ra có ảnh hưởng rất lớn đối với cổ phiếu của ‘Kiến trúc Vũ Dương’, cổ phiếu Vũ Dương giảm mạnh khiến việc đàm phán vay vốn trực tiếp với ngân hàng lúc trước bị đình trệ. May mắn là anh và tổng giám đốc tập đoàn Mạc Thị Mạc Liên Huyên cũng coi như có chút giao tình, liền đưa bản dự án phát triển bất động sản cho phía Mạc Thị xem qua, thấy bọn họ có vẻ hứng thú. Nhưng để có thể điều động được khoản tiền vốn nhanh như vậy, một trong những nguyên nhân là do Nghiêm Hạo đã đồng ý đáp ứng một điều kiện của Mạc Liên Huyên, mấy ngày trước đọc những tin tức trên báo chí, anh luôn hoài nghi việc bản thân đáp ứng điều kiện đó của Mạc Liên Huyên rốt cuộc là đúng hay là sai.

“Vâng, em đã biết”. Diêu Mẫn cung kính đáp, nhìn khuôn mặt mỏi mệt của anh, có chút không đành lòng, quan tâm nói, “Anh cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nay đều không chợp mắt được mấy”.

Nghiêm Hạo gật đầu, đứng dậy cầm áo khoác trên sô pha đi ra ngoài, mấy ngày vừa rồi gần như anh toàn ở công ty, không về nhà mấy, giờ cũng nên về một chút xem thế nào.

Sáng hôm đó sau khi nghe điện thoại của Diêu Mẫn, chưa kịp nói chuyện với Mễ Giai đã phải đến công ty gấp, trong khoảng thời gian này anh căn bản không thể nào gặp được Mễ Giai, lúc về tới nhà đã là rạng sáng, sợ quấy rầy đến cô nên vào luôn thư phòng. Hôm ấy hai người lời qua tiếng lại, Nghiêm Hạo biết bản thân quá nhạy cảm, cô không hề có ý tứ kia, nhưng những lời đó giống như là bị điều khiển mà bật ra khỏi miệng, hơn nữa thời gian này rất bận rộn, anh cũng chưa có dịp nói chuyện thẳng thắn lại với cô, hoặc xin lỗi hoặc gì đó.

Nghiêm Hạo đột nhiên nhớ tới tin tức trên báo chí mấy ngày trước, không biết Mễ Giai có hiểu lầm hay không, nhưng bỗng có một ý niệm chợt lướt qua, anh biết Mễ Giai là một người vợ đúng mực, chưa bao giờ vì mấy cái tin lá cải này mà chất vấn anh, Nghiêm Hạo chợt nghĩ, anh nên vì thế mà cảm thấy cao hứng chứ sao lại thất vọng? Bà xã của anh căn bản là không quan tâm đến những việc anh làm bên ngoài.

Về nhà, chỉ có mình dì quản gia ở nhà, không thấy bóng dáng Mễ Giai.

“Phu nhân đâu? Đi ra ngoài sao?”. Ngả người xuống sô pha, Nghiêm Hạo khép hờ mắt, hỏi.

“Phu nhân sang nhà bên kia, sáng nay bên đó gọi điện báo lão phu nhân đột nhiên té xỉu, gọi điện cho cậu không được nên gọi phu nhân qua”. Dì quản gia cung kính trả lời.

Nghiêm Hạo mở lớn mắt, “Mẹ tôi xảy ra chuyện gì?”.

“Vừa rồi phu nhân có gọi điện về, nói trong thời gian này cơ thể lão phu nhân không được khỏe nên mới ngất xỉu, hiện tại chỉ còn hơi sốt, không có gì đáng ngại”.

Nghe bà nói vậy Nghiêm Hạo mới yên lòng, cầm chìa khóa trên bàn, ra khỏi nhà, đi đến biệt thự Nghiêm gia.

Nghiêm Vũ Dương qua đời quá đột ngột, Vu Phân Phương cũng kiên cường, không hề quỵ ngã, nhưng việc phân chia tài sản trong di chúc của chồng lại đả kích bà, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt khiến bà ngất xỉu vào sáng sớm, tuy rằng không có vấn đề gì lớn, nhưng cảm mạo rồi phát sốt cũng gần như tra tấn. Nhiệt độ lên đến ba mươi chín độ, thanh quản bị nhiễm trùng, muốn nói một câu cũng phải cố hết sức.

Súc miệng nước muối rồi ngủ một lát, Vu Phân Phương dần dần tỉnh lại, thấy miệng khô, đưa tay ra định cầm cốc nước mới phát hiện bản thân cũng không có bao nhiêu khí lực, không cẩn thận đã làm rơi cốc xuống đất, đánh thức Mễ Giai ở bên cạnh. Biết rõ tình huống, cô vội vàng đứng dậy đi đến bên giường.

“Mẹ, mẹ muốn uống nước ạ”. Nói xong liền lấy một cái cốc khác, rót nước đưa cho bà.

Vu Phân Phương lúc này mới để ý trong phòng còn có một người khác, từ đầu đã không thích Mễ Giai, sau chuyện di chúc lại càng ghét hơn, quay đầu không thèm nhìn cô, cũng dứt khoát không uống nước.

Thấy vậy, Mễ Giai bất đắc dĩ cười nhẹ, quan tâm hỏi, “Mẹ ngủ một giấc có thấy đỡ hơn không?”.

“Chưa chết được”. Giọng nói có chút khàn khàn.

Mễ Giai cười nhẹ, cô biết Vu Phân Phương không thích cô, cô từng nghĩ muốn đối xử với bà thân thiết như mẹ đẻ, từ nhỏ cô đã mất mẹ, Mễ Giai luôn luôn khao khát có được tình thương của mẹ, nhưng dù cô có làm gì thì Vu Phân Phương cũng không vừa mắt, qua một thời gian dài cô đành từ bỏ. Giờ cha đã đi rồi, cô cũng không biết mình còn có thể ở trong Nghiêm gia bao lâu nữa, nhưng lúc trước cha đối đãi với cô rất tốt, huống hồ bây giờ cô vẫn đang là con dâu của Nghiêm gia, cô muốn chăm sóc bà thật chu đáo.

“Vậy mẹ muốn ăn gì, con sẽ đi nấu”. Mễ Giai biết người bị ốm mồm miệng thường nhạt nhẽo, muốn ăn chút gì nhẹ nhẹ nhưng cũng phải có mùi vị.

“Không cần, tôi không muốn ăn”. Vu Phân Phương mấy ngày nay đều không có khẩu vị, ăn rất ít, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, cũng thấy đói bụng, nhưng người kiêu ngạo như bà, đối với ý tốt của Mễ Giai nhất quyết cự tuyệt.

“Vậy con cứ nấu chút gì đó trước, khi nào mẹ muốn ăn là có thể ăn”. Mễ Giai thu dọn hết mảnh thủy tinh trên nền nhà, đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc Mễ Giai nấu xong cháo cho bữa sáng, vừa bê lên đã thấy Nghiêm Hạo ở trong phòng của Vu Phân Phương, hai người đang nói chuyện.

Mễ Giai sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi, “Sao anh lại đến đây, việc ở công ty đã giải quyết hết chưa?”. Cô không biết đến cùng có phải là anh vội vàng thu xếp chuyện công ty hay không, nhưng anh đã đến đây, tạm thời cứ hỏi vậy đi, Mễ Giai nghĩ trong lòng.

“Tạm ổn”. Nghiêm Hạo đứng lên, đón lấy cái khay trong tay cô.

“Mẹ, con nấu chút cháo trắng, hôm nay mẹ vẫn chưa ăn gì, mẹ ăn chút đi”. Mễ Giai nói.

Vu Phân Phương ngửi thấy mùi cháo, nuốt nuốt nước miếng, không nói gì.

Thấy thế, Nghiêm Hạo nói, “Ăn chút đi mẹ, Mễ Giai nấu cháo rất ngon”. Anh còn nhớ rõ hương vị cháo mà sáng hôm đó Mễ Giai nấu cho anh, thanh thanh đạm đạm.

Thấy con trai cũng nói vậy, Vu Phân Phương mới gật đầu. Nghiêm Hạo cầm bát, đút từng miếng từng miếng cho mẹ. Nhìn cảnh ấy, Mễ Giai cảm thấy mình là người thừa, liền để lại không gian cho mẹ con họ, đi ra ngoài.

Lúc Nghiêm Hạo cầm khay xuống, Mễ Giai đang ngồi ăn cháo ở bàn, sáng nay đi vội nên cô cũng chưa kịp ăn gì.

Thấy Nghiêm Hạo đi ra, buông bát đũa hỏi, “Mẹ ăn xong rồi à?”.

Nghiêm Hạo nhìn bát cháo, gật gật đầu.

Mễ Giai nhìn anh rồi lại nhìn bát cháo, “Anh có ăn không?”.

“Còn hả?”. Nghiêm Hạo chỉ bát cháo.

Mễ Giai mỉm cười gật đầu, đứng dậy múc cho anh một bát, hai người ngồi đối diện nhau cùng ăn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương