Người Vợ Bí Mật
-
Chương 106: Ngoại truyện. Hạnh phúc bình dị 4
Giữa vùng biển xanh mênh mông của Ấn Độ Dương, có một chuỗi các hòn đảo nhỏ màu lục được bao quanh bởi những dải cát trắng – đó là quần đảo Maldives. Rất nhiều du khách sau khi thị hiếu cả ba sắc màu lam, bạch, lục của Maldives đều cho rằng đây là thiên đường cuối cùng trên trái đất, và một số người phương Tây thích gọi Maldives bằng cái tên "Thiên đường đã mất".
"Đẹp quá!" Nhìn bờ cát trắng mịn trước mắt, dường như đang đưa người vào trong mộng cảnh, Mễ Giai không thể ngăn mình cảm thán về vẻ tuyệt đẹp của nó.
Ông xã từ phía sau ôm cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô, đôi môi kề sát vành tai khẽ trộm hương, giọng nói trầm ấm quyến rũ hỏi: "Thích không?"
"Ưm!" Mễ Giai liên tục gật đầu, xoay người vòng tay ôm cổ anh, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh, khuôn mặt cười rạng rỡ, "Thích, em rất thích!"
Ngắm nhìn đôi má lúm xinh xắn, Nghiêm Hạo cảm thấy cả tuần vừa rồi liên tục tăng ca quả thực là đáng giá, anh yêu nụ cười của cô, nếu có thể, anh muốn làm cho Mễ Giai luôn được vui vẻ như lúc này, không bao giờ phải nhìn cô âm thầm rơi lệ trong lòng anh thêm lần nào nữa, điều đó như cắt trái tim anh thành từng mảnh, anh không chịu nổi.
"Nhưng còn công việc của anh thì sao, mấy ngày trước em đến công ty, thư ký nói với em gần đây đang đấu thầu một dự án lớn, giờ chúng mình lại đi chơi thế này, thật sự không ảnh hưởng gì chứ?" Anh bận bịu cỡ nào cô đều hiểu, cô cũng biết anh sợ cô suy nghĩ lung tung nên mới đưa cô đi du lịch cho khuây khỏa.
Nghiêm Hạo giơ tay gạt mái tóc bị gió biển thổi loạn, ôm cô đi về phía ghế dựa trên bờ cát, "Anh là ông chủ, bên dưới còn có rất nhiều quản lý và phụ trách bộ phận, hơn nữa đều là những người được trả lương cao để mời về, không nhất thiết việc gì cũng đến tay anh, thuê họ về làm việc chứ đâu để trang trí, họ phải biết chia sẻ cùng anh."
"Thật sự không sao ạ?" Mễ Giai vẫn có chút lo lắng, cô biết mình chẳng giúp gì được anh trong công việc, vậy nên chỉ cố gắng hết sức để bản thân ít gây phiền toái cho anh mà thôi.
"Với anh em mới là quan trọng nhất, nếu như không trúng thầu dự án đợt này thì để lần sau, không gì có thể so được với em, hiểu chưa?" Nghiêm Hạo nhìn cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Không muốn khóc, không muốn xúc động, nhưng lời anh nói như dòng nước ấm chảy thẳng vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng cô, khiến cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này, được yêu thương, được trân trọng.
"Ngốc quá, khóc gì chứ!" Nghiêm Hạo cười khẽ, giúp cô lau nước mắt, trêu đùa, "Lần này nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi là hộ tống Nghiêm phu nhân đi chơi vui vẻ, nghỉ dưỡng thoải mái, bà phải phối hợp với tôi cho tốt nghe chưa."
"Haha" Mễ Giai nín khóc mỉm cười, liên tục gật đầu, học theo anh nói: "Vậy công việc của tôi đây là hỗ trợ Nghiêm tiên sinh nghỉ ngơi thư giãn, ngài cũng cần cố gắng ăn ý với tôi đấy nhé."
"Nguyên tắc cơ bản trong kinh doanh là đôi bên cùng có lợi, được, thành giao."
Hưởng thụ tuyệt vời nhất ở Maldives chính là ngắm biển!
Hoạt động giải trí nơi đây đa phần ở dưới nước, lặn biển là sự lựa chọn hoàn hảo, nhưng điều đáng buồn là không ai trong hai người biết chơi môn này. Song, Mễ Giai lại cảm thấy không có gì đáng tiếc, cô cho rằng thực ra đi du lịch không nhất thiết phải chơi đến điên cuồng, mệt sức, mà chỉ cần cùng người mình yêu nắm tay tản bộ trên những dải cát đẹp mê người, thỉnh thoảng nghịch nước, lướt sóng, hay ngồi thuyền gỗ hoặc cano đi thăm thú tất cả các hòn đảo nhỏ, thuyền đáy kính còn có thể nhìn được cá bơi bên dưới, trải nghiệm tất cả mọi thứ.
Để chuẩn bị cho chuyến đi này, Nghiêm Hạo đã tốn rất nhiều thời gian, lên mạng tra toàn bộ các thông tin hướng dẫn du lịch, y như làm bài tập về nhà, tìm hiểu kỹ lưỡng từng danh lam thắng cảnh đặc trưng, thậm chí vì muốn mang đến cho cô một niềm vui bất ngờ, anh đã trả giá rất cao cho một đôi vợ chồng khác để được nhượng lại phòng ăn dưới đáy biển của khu nghỉ dưỡng Hilton, dùng bữa ở đây giống như lạc trong thế giới dưới lòng đại dương lộng lẫy đầy màu sắc, những đàn cá bơi qua bơi lại và quần thể san hô rực rỡ bao quanh bốn vách tường, đến mức khiến người ta có cảm giác mình đang ngồi trong bể cá, còn cá ở bên ngoài nhìn vào vậy.
Họ không dự định ở khách sạn, mà đặt một căn phòng nghỉ trên biển đặc trưng ở Maldives. Mỗi căn phòng đều biệt lập, kiểu nhà gỗ mái nghiêng, trên đỉnh mái lợp một lớp cỏ nguyên sinh, xây dựa trên cốt thép hoặc các cột trụ tròn cố định dưới nước. Phòng cách mặt biển khoảng mười mét, có một cầu gỗ nhỏ nối vào bờ.
"Nơi này đẹp quá!" Mễ Giai ngồi trên sàn gỗ, hai tay ôm lấy đầu gối, ban đêm vô cùng yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào cột trụ.
Nghiêm Hạo bưng ly rượu vang đỏ ngồi xuống bên cạnh, khẽ kéo cô tựa vào trong ngực mình, nhẹ nhàng lặp lại, "Rất đẹp!"
"Ở thêm vài ngày nữa là em thật sự không muốn rời đi." Mễ Giai khẽ cười nói.
"Thế thì không về nữa, chúng ta ở lại đây, mở một nhà nghỉ, đón tiếp khách từ khắp nơi trên thế giới đến du ngoạn."
"Haha, vậy đưa mẹ và Nghiêm Nhiên tới luôn." Dựa vào lòng anh, Mễ Giai cười nói.
"Được, đều đón cả đến đây."
Những lời này không ai xem là thật, nhưng lại rất êm tai, khiến người nghe cảm động.
Mễ Giai ngẩng đầu cười, hôn lên hầu kết trên cổ Nghiêm Hạo, rồi hôn lên mặt, hôn đến sống mũi cao của anh, kề sát môi anh, hơi thở nhè nhẹ, khẽ thì thầm, "Hạo, cảm ơn anh!" Cảm ơn anh đã trân trọng và yêu thương cô, kì nghỉ này cô thật sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Mễ Giai hiếm khi chủ động, nhưng lần nào cũng đều làm trái tim anh tan chảy, một tay giữ sau gáy cô, một tay ôm chặt eo cô, đưa lưỡi trượt vào trong miệng cô, quấn quít đòi hỏi cô đáp lại, Mễ Giai nếm được mùi vị rượu vang đỏ nơi đầu lưỡi anh, dư vị của rượu vang thuần túy theo nụ hôn nồng nhiệt của anh ngập tràn trong miệng cô.
Hôn môi dường như không thể thỏa mãn được dục vọng của Nghiêm Hạo, anh là người thích kiểm soát, nhanh chóng đảo khách thành chủ, hai tay gạt áo trên người cô, dọc theo cổ một đường đi xuống, lưu luyến nơi mềm mại đầy mê luyến kia.
"Ưm... " Mễ Giai khó chịu rên rỉ, cảm giác lành lạnh trước ngực khiến cô thấy lúng túng, tay níu lấy tóc anh, có chút khó khăn gọi, "Hạo..."
Nghiêm Hạo ngẩng đầu, một lần nữa phủ lên cánh môi đỏ mọng kiều diễm, cắn cắn, mút mút, giọng nói ậm ừ không rõ ghé sát bên tai cô, "Chúng mình... Vào trong."
Nháy mắt, cả người Mễ Giai bị ôm lên, qua một hồi choáng váng ngắn ngủi, lúc định thần lại thì người đã nằm trên chiếc giường lớn trong phòng, ngắm nhìn người đàn ông trước mắt, đây chính là người mà cô yêu sâu đậm! Mễ Giai mỉm cười, đưa tay choàng quanh cổ anh, nhắm ngay miệng anh, dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình.
Ngoài cửa sổ gió khẽ vỗ về mặt biển, từng con sóng xô vào ván gỗ, mọi thứ đều rất tuyệt.
"Đẹp quá!" Nhìn bờ cát trắng mịn trước mắt, dường như đang đưa người vào trong mộng cảnh, Mễ Giai không thể ngăn mình cảm thán về vẻ tuyệt đẹp của nó.
Ông xã từ phía sau ôm cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô, đôi môi kề sát vành tai khẽ trộm hương, giọng nói trầm ấm quyến rũ hỏi: "Thích không?"
"Ưm!" Mễ Giai liên tục gật đầu, xoay người vòng tay ôm cổ anh, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh, khuôn mặt cười rạng rỡ, "Thích, em rất thích!"
Ngắm nhìn đôi má lúm xinh xắn, Nghiêm Hạo cảm thấy cả tuần vừa rồi liên tục tăng ca quả thực là đáng giá, anh yêu nụ cười của cô, nếu có thể, anh muốn làm cho Mễ Giai luôn được vui vẻ như lúc này, không bao giờ phải nhìn cô âm thầm rơi lệ trong lòng anh thêm lần nào nữa, điều đó như cắt trái tim anh thành từng mảnh, anh không chịu nổi.
"Nhưng còn công việc của anh thì sao, mấy ngày trước em đến công ty, thư ký nói với em gần đây đang đấu thầu một dự án lớn, giờ chúng mình lại đi chơi thế này, thật sự không ảnh hưởng gì chứ?" Anh bận bịu cỡ nào cô đều hiểu, cô cũng biết anh sợ cô suy nghĩ lung tung nên mới đưa cô đi du lịch cho khuây khỏa.
Nghiêm Hạo giơ tay gạt mái tóc bị gió biển thổi loạn, ôm cô đi về phía ghế dựa trên bờ cát, "Anh là ông chủ, bên dưới còn có rất nhiều quản lý và phụ trách bộ phận, hơn nữa đều là những người được trả lương cao để mời về, không nhất thiết việc gì cũng đến tay anh, thuê họ về làm việc chứ đâu để trang trí, họ phải biết chia sẻ cùng anh."
"Thật sự không sao ạ?" Mễ Giai vẫn có chút lo lắng, cô biết mình chẳng giúp gì được anh trong công việc, vậy nên chỉ cố gắng hết sức để bản thân ít gây phiền toái cho anh mà thôi.
"Với anh em mới là quan trọng nhất, nếu như không trúng thầu dự án đợt này thì để lần sau, không gì có thể so được với em, hiểu chưa?" Nghiêm Hạo nhìn cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Không muốn khóc, không muốn xúc động, nhưng lời anh nói như dòng nước ấm chảy thẳng vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng cô, khiến cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này, được yêu thương, được trân trọng.
"Ngốc quá, khóc gì chứ!" Nghiêm Hạo cười khẽ, giúp cô lau nước mắt, trêu đùa, "Lần này nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi là hộ tống Nghiêm phu nhân đi chơi vui vẻ, nghỉ dưỡng thoải mái, bà phải phối hợp với tôi cho tốt nghe chưa."
"Haha" Mễ Giai nín khóc mỉm cười, liên tục gật đầu, học theo anh nói: "Vậy công việc của tôi đây là hỗ trợ Nghiêm tiên sinh nghỉ ngơi thư giãn, ngài cũng cần cố gắng ăn ý với tôi đấy nhé."
"Nguyên tắc cơ bản trong kinh doanh là đôi bên cùng có lợi, được, thành giao."
Hưởng thụ tuyệt vời nhất ở Maldives chính là ngắm biển!
Hoạt động giải trí nơi đây đa phần ở dưới nước, lặn biển là sự lựa chọn hoàn hảo, nhưng điều đáng buồn là không ai trong hai người biết chơi môn này. Song, Mễ Giai lại cảm thấy không có gì đáng tiếc, cô cho rằng thực ra đi du lịch không nhất thiết phải chơi đến điên cuồng, mệt sức, mà chỉ cần cùng người mình yêu nắm tay tản bộ trên những dải cát đẹp mê người, thỉnh thoảng nghịch nước, lướt sóng, hay ngồi thuyền gỗ hoặc cano đi thăm thú tất cả các hòn đảo nhỏ, thuyền đáy kính còn có thể nhìn được cá bơi bên dưới, trải nghiệm tất cả mọi thứ.
Để chuẩn bị cho chuyến đi này, Nghiêm Hạo đã tốn rất nhiều thời gian, lên mạng tra toàn bộ các thông tin hướng dẫn du lịch, y như làm bài tập về nhà, tìm hiểu kỹ lưỡng từng danh lam thắng cảnh đặc trưng, thậm chí vì muốn mang đến cho cô một niềm vui bất ngờ, anh đã trả giá rất cao cho một đôi vợ chồng khác để được nhượng lại phòng ăn dưới đáy biển của khu nghỉ dưỡng Hilton, dùng bữa ở đây giống như lạc trong thế giới dưới lòng đại dương lộng lẫy đầy màu sắc, những đàn cá bơi qua bơi lại và quần thể san hô rực rỡ bao quanh bốn vách tường, đến mức khiến người ta có cảm giác mình đang ngồi trong bể cá, còn cá ở bên ngoài nhìn vào vậy.
Họ không dự định ở khách sạn, mà đặt một căn phòng nghỉ trên biển đặc trưng ở Maldives. Mỗi căn phòng đều biệt lập, kiểu nhà gỗ mái nghiêng, trên đỉnh mái lợp một lớp cỏ nguyên sinh, xây dựa trên cốt thép hoặc các cột trụ tròn cố định dưới nước. Phòng cách mặt biển khoảng mười mét, có một cầu gỗ nhỏ nối vào bờ.
"Nơi này đẹp quá!" Mễ Giai ngồi trên sàn gỗ, hai tay ôm lấy đầu gối, ban đêm vô cùng yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào cột trụ.
Nghiêm Hạo bưng ly rượu vang đỏ ngồi xuống bên cạnh, khẽ kéo cô tựa vào trong ngực mình, nhẹ nhàng lặp lại, "Rất đẹp!"
"Ở thêm vài ngày nữa là em thật sự không muốn rời đi." Mễ Giai khẽ cười nói.
"Thế thì không về nữa, chúng ta ở lại đây, mở một nhà nghỉ, đón tiếp khách từ khắp nơi trên thế giới đến du ngoạn."
"Haha, vậy đưa mẹ và Nghiêm Nhiên tới luôn." Dựa vào lòng anh, Mễ Giai cười nói.
"Được, đều đón cả đến đây."
Những lời này không ai xem là thật, nhưng lại rất êm tai, khiến người nghe cảm động.
Mễ Giai ngẩng đầu cười, hôn lên hầu kết trên cổ Nghiêm Hạo, rồi hôn lên mặt, hôn đến sống mũi cao của anh, kề sát môi anh, hơi thở nhè nhẹ, khẽ thì thầm, "Hạo, cảm ơn anh!" Cảm ơn anh đã trân trọng và yêu thương cô, kì nghỉ này cô thật sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Mễ Giai hiếm khi chủ động, nhưng lần nào cũng đều làm trái tim anh tan chảy, một tay giữ sau gáy cô, một tay ôm chặt eo cô, đưa lưỡi trượt vào trong miệng cô, quấn quít đòi hỏi cô đáp lại, Mễ Giai nếm được mùi vị rượu vang đỏ nơi đầu lưỡi anh, dư vị của rượu vang thuần túy theo nụ hôn nồng nhiệt của anh ngập tràn trong miệng cô.
Hôn môi dường như không thể thỏa mãn được dục vọng của Nghiêm Hạo, anh là người thích kiểm soát, nhanh chóng đảo khách thành chủ, hai tay gạt áo trên người cô, dọc theo cổ một đường đi xuống, lưu luyến nơi mềm mại đầy mê luyến kia.
"Ưm... " Mễ Giai khó chịu rên rỉ, cảm giác lành lạnh trước ngực khiến cô thấy lúng túng, tay níu lấy tóc anh, có chút khó khăn gọi, "Hạo..."
Nghiêm Hạo ngẩng đầu, một lần nữa phủ lên cánh môi đỏ mọng kiều diễm, cắn cắn, mút mút, giọng nói ậm ừ không rõ ghé sát bên tai cô, "Chúng mình... Vào trong."
Nháy mắt, cả người Mễ Giai bị ôm lên, qua một hồi choáng váng ngắn ngủi, lúc định thần lại thì người đã nằm trên chiếc giường lớn trong phòng, ngắm nhìn người đàn ông trước mắt, đây chính là người mà cô yêu sâu đậm! Mễ Giai mỉm cười, đưa tay choàng quanh cổ anh, nhắm ngay miệng anh, dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình.
Ngoài cửa sổ gió khẽ vỗ về mặt biển, từng con sóng xô vào ván gỗ, mọi thứ đều rất tuyệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook