Người Vợ Bí Ẩn Của Lục Thiếu Gia
-
Chương 194: Lục Kiến Thâm Biết Được Chân Tướng (2)
"Nửa đêm cậu gọi tôi ra đây, là có chuyện gì vậy? Nhìn bộ dạng cậu thế này, chẳng khác gì đứa thất tình."
Hoắc Tư Yến bước tôii, cầm ly rượu cụng vào ly của Lục Kiến Thâm, sau đó ngẩng đầu uống cạn.
Lục Kiến Thâm ngồi trên ghế sô pha, một tay cầm ly, tay còn lại buông thả tựa lưng vào ghế sô pha.
“Phương Thanh Liên phớt lờ cậu rồi?” Hoắc Tư Yến hỏi.
"Không liên quan gì đến cô ấy."
Hoắc Tư Yến đột nhiên có hứng thú, cầm một ly rượu đến, ngồi ở bên cạnh Lục Kiến Thâm: "Nói như vậy, có liên quan đến Nam Khê?"
Lục Kiến Thâm ngó lơ anh, ngẩng đầu uống thêm một ly rượu, sau đó siết chặt ly rượu: "Phụ nữ thật là thất thường, một giây trước còn là tiểu bạch thố, mềm mại đáng yêu, sau một giây liền có thể trở thành một con hổ lớn, máu lạnh và tàn nhẫn. "
"Cậu nói xem, sao có thể thay đổi nhanh như vậy chứ?"
Anh đóng sầm cửa lại và bỏ đi, nhưng cô thậm chí đã để anh đi, mà không hề níu kéo.
Ngay khi nghĩ đến điều này, Lục Kiến Thâm đã luôn nghiền ngẫm canh cánh trong lòng.
Cho dù nói thế nào anh cũng là chồng cô, trong lòng cô rốt cuộc có anh không?
“Tôi ngược lại lại cảm thấy không kỳ lạ chút nào.” Hoắc Tư Yến nói.
Lục Kiến Thâm nhướng mày.
Hoắc Tư Yến tiếp lời: "Nam Khê cho tôii bây giờ mới có thể phát cáu, đã chịu đựng đủ rồi, không có bất kì người phụ nữ nào có thể chịu đựng được chồng mình có một người phụ nữ khác bên ngoài."
"Vậy nếu như có thể thực sự chịu được thì sao?"
"Nếu thực sự là như vậy, thì chỉ có hai tình huống. Hoặc là yêu quá nhiều, không muốn mất đi, thà rằng khăng khăng giữ lấy; hoặc không yêu chút nào, nên không hề quan tâm chút nào, vậy cậu thì sao? Hy vọng Nam Khê là người nào? "
Sau khi Hoắc Tư Yến nói xong, Lục Kiến Thâm rơi vào trầm tư.
Người nào?
Người nào anh cũng không hy vọng, anh thậm chí còn hy vọng cô có thể ồn ào náo động, cho dù chạy đến bên trước mặt anh ầm ỉ, tìm anh yêu cầu một lời giải thích, trong lòng anh cũng sẽ vui vẻ hơn.
Tuy nhiên, cô vẫn bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Tư Yến nhìn bộ dạng anh, vẫn là thở dài: "Đừng trách tôi lúc trước không nhắc nhở cậu, Phương Thanh Liên không thích hợp với cậu, Nam Khê thích hợp hơn cô ta."
"Có một số chuyện, tôi vốn không muốn xen vào, cũng không có ý muốn nói cho cậu biết, nhưng nhìn bộ dạng của cậu như vậy, vẫn là nên để cho cậu biết một chút. Lần trước trời mưa to, Nam Khê đã khóc suốt trên đường tìm Niệm Sơ, khi cô ấy đến thì đã ướt sũng cả người rồi, cả người như người mất hồn, trông rất đau buồn ”.
Trận mưa lớn lần trước?
Lục Kiến Thâm nhanh chóng lục lọi tìm kiếm trong đầu, rất nhanh, anh liền nhớ ra rồi.
Chính là Thanh Liên bị tai nạn, nửa đêm anh đến bệnh viện.
Anh luôn nghĩ rằng, khi anh rời đi, Nam Khê không biết.
Trước khi đi, anh còn nghĩ rằng bản thân đã tìm ra cách chu đáo vẹn toàn, chỉ cần anh quay lại vào sáng sớm ngày hôm sau, lại nằm bên cạnh cô, anh có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ rằng, người ngu ngốc lại là chính anh.
Nam Khê biết, cô ấy vậy mà biết tất cả mọi thứ.
Có lẽ, đêm đó cô hoàn toàn chưa hề ngủ, ngay khi anh rời đi, cô liền biết được.
Vì vậy ngày hôm sau, cô mới có thể bình tĩnh như vậy, nhìn anh buồn bã đau thương như vậy.
Hóa ra, người làm tan nát trái tim cô, chính là anh.
Người gây ra lỗi lầm, cũng là anh.
Tất thảy đều do anh.
Nếu Hoắc Tư Yến không nói ra, có lẽ ngay từ đầu anh đã không biết, mình đã tàn nhẫn làm tổn thương cô như thế nào.
Sự tổn thương đó, hoàn toàn không kém gì bị dao đâm vào ngực, phải đau đớn, khó chịu biết bao!
Bây giờ, anh muốn quay về, nóng lòng muốn quay về, quay về ôm chặt cô vào lòng.
Lần này, bất luận cô có nói gì, hay cự tuyệt anh như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay.
Trước khi rời đi, dưới ánh đèn rực rỡ chiếu rọi dưới đại sảnh, Lục Kiến Thâm nhìn thấy bộ tây phục trên người của Hoắc Tư Yến, thuận miệng hỏi một câu: " Bộ đồ này mua ở đâu vậy?"
“ Đẹp nhỉ!” Hoắc Tư Yến nói một cách tự hào và khoe khoang.
Sau đó, nói thêm một câu: " Niệm Sơ tặng cho tôi, nói chính xác là, do Nam Khê tặng."
"Cái gì?"
Hoắc Tư Yến bước tôii, cầm ly rượu cụng vào ly của Lục Kiến Thâm, sau đó ngẩng đầu uống cạn.
Lục Kiến Thâm ngồi trên ghế sô pha, một tay cầm ly, tay còn lại buông thả tựa lưng vào ghế sô pha.
“Phương Thanh Liên phớt lờ cậu rồi?” Hoắc Tư Yến hỏi.
"Không liên quan gì đến cô ấy."
Hoắc Tư Yến đột nhiên có hứng thú, cầm một ly rượu đến, ngồi ở bên cạnh Lục Kiến Thâm: "Nói như vậy, có liên quan đến Nam Khê?"
Lục Kiến Thâm ngó lơ anh, ngẩng đầu uống thêm một ly rượu, sau đó siết chặt ly rượu: "Phụ nữ thật là thất thường, một giây trước còn là tiểu bạch thố, mềm mại đáng yêu, sau một giây liền có thể trở thành một con hổ lớn, máu lạnh và tàn nhẫn. "
"Cậu nói xem, sao có thể thay đổi nhanh như vậy chứ?"
Anh đóng sầm cửa lại và bỏ đi, nhưng cô thậm chí đã để anh đi, mà không hề níu kéo.
Ngay khi nghĩ đến điều này, Lục Kiến Thâm đã luôn nghiền ngẫm canh cánh trong lòng.
Cho dù nói thế nào anh cũng là chồng cô, trong lòng cô rốt cuộc có anh không?
“Tôi ngược lại lại cảm thấy không kỳ lạ chút nào.” Hoắc Tư Yến nói.
Lục Kiến Thâm nhướng mày.
Hoắc Tư Yến tiếp lời: "Nam Khê cho tôii bây giờ mới có thể phát cáu, đã chịu đựng đủ rồi, không có bất kì người phụ nữ nào có thể chịu đựng được chồng mình có một người phụ nữ khác bên ngoài."
"Vậy nếu như có thể thực sự chịu được thì sao?"
"Nếu thực sự là như vậy, thì chỉ có hai tình huống. Hoặc là yêu quá nhiều, không muốn mất đi, thà rằng khăng khăng giữ lấy; hoặc không yêu chút nào, nên không hề quan tâm chút nào, vậy cậu thì sao? Hy vọng Nam Khê là người nào? "
Sau khi Hoắc Tư Yến nói xong, Lục Kiến Thâm rơi vào trầm tư.
Người nào?
Người nào anh cũng không hy vọng, anh thậm chí còn hy vọng cô có thể ồn ào náo động, cho dù chạy đến bên trước mặt anh ầm ỉ, tìm anh yêu cầu một lời giải thích, trong lòng anh cũng sẽ vui vẻ hơn.
Tuy nhiên, cô vẫn bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Tư Yến nhìn bộ dạng anh, vẫn là thở dài: "Đừng trách tôi lúc trước không nhắc nhở cậu, Phương Thanh Liên không thích hợp với cậu, Nam Khê thích hợp hơn cô ta."
"Có một số chuyện, tôi vốn không muốn xen vào, cũng không có ý muốn nói cho cậu biết, nhưng nhìn bộ dạng của cậu như vậy, vẫn là nên để cho cậu biết một chút. Lần trước trời mưa to, Nam Khê đã khóc suốt trên đường tìm Niệm Sơ, khi cô ấy đến thì đã ướt sũng cả người rồi, cả người như người mất hồn, trông rất đau buồn ”.
Trận mưa lớn lần trước?
Lục Kiến Thâm nhanh chóng lục lọi tìm kiếm trong đầu, rất nhanh, anh liền nhớ ra rồi.
Chính là Thanh Liên bị tai nạn, nửa đêm anh đến bệnh viện.
Anh luôn nghĩ rằng, khi anh rời đi, Nam Khê không biết.
Trước khi đi, anh còn nghĩ rằng bản thân đã tìm ra cách chu đáo vẹn toàn, chỉ cần anh quay lại vào sáng sớm ngày hôm sau, lại nằm bên cạnh cô, anh có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ rằng, người ngu ngốc lại là chính anh.
Nam Khê biết, cô ấy vậy mà biết tất cả mọi thứ.
Có lẽ, đêm đó cô hoàn toàn chưa hề ngủ, ngay khi anh rời đi, cô liền biết được.
Vì vậy ngày hôm sau, cô mới có thể bình tĩnh như vậy, nhìn anh buồn bã đau thương như vậy.
Hóa ra, người làm tan nát trái tim cô, chính là anh.
Người gây ra lỗi lầm, cũng là anh.
Tất thảy đều do anh.
Nếu Hoắc Tư Yến không nói ra, có lẽ ngay từ đầu anh đã không biết, mình đã tàn nhẫn làm tổn thương cô như thế nào.
Sự tổn thương đó, hoàn toàn không kém gì bị dao đâm vào ngực, phải đau đớn, khó chịu biết bao!
Bây giờ, anh muốn quay về, nóng lòng muốn quay về, quay về ôm chặt cô vào lòng.
Lần này, bất luận cô có nói gì, hay cự tuyệt anh như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay.
Trước khi rời đi, dưới ánh đèn rực rỡ chiếu rọi dưới đại sảnh, Lục Kiến Thâm nhìn thấy bộ tây phục trên người của Hoắc Tư Yến, thuận miệng hỏi một câu: " Bộ đồ này mua ở đâu vậy?"
“ Đẹp nhỉ!” Hoắc Tư Yến nói một cách tự hào và khoe khoang.
Sau đó, nói thêm một câu: " Niệm Sơ tặng cho tôi, nói chính xác là, do Nam Khê tặng."
"Cái gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook