Chương 746

Trân Phương Nam sửng sốt một chút: ‘Em không nhìn thấy nhưng Lý Giản Đạt không cần phải nói dối em!”

“Tại sao không cần? Vừa nhìn là biết anh ta thích em rồi, anh ta muốn đoạt lấy em từ tay anh.”

“Không thể nào!” Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Anh ấy không thích em đâu.

Anh ấy ghét em mới đúng. Nếu không, tại sao anh ấy không sớm nói thân phận của Bé Thiên ra. Hơn nữa, em tình cờ gặp Bé Thiên là lúc ngồi trên máy trở vê Việt Nam.

“Dù sao em cũng không được đi!”

Hà Minh Viễn không muốn cùng cô tiếp tục thảo luận vấn đề này, trực tiếp kết luận: “Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng phải ở bên cạnh anh.”

Vừa nói, anh vừa ôm lấy cô, yếu ớt thì nhầm nói: “Trân Phương Nam, em không thể rời xa anh thêm một lần nào nữa.”

Cuộc sống như vậy còn không bằng chất.

“Nhưng mà” Trần Phương Nam nghiến răng nói: “Tùy rằng em không nhớ những chuyện đã xảy ra, nhưng dù sao em cũng đã sinh con.”

“Thì sao?” Hà Minh Viễn hừ lạnh một tiếng: “Thăng bé là con trai em, thì cũng là con anh.”

“Anh…”

“Anh tin em.” Anh ngồi thẳng lưng, một tay xoa má cô: ‘Nếu em có ký ức, em sẽ không người đàn ông khác sinh con.

Trước đây, cô đã dùng rất nhiều lần dùng hành động để chứng minhI Nếu ai đó thực sự ép buộc cô ấy, hoặc là có lễ cô ấy sớm đã…

Mà có thể Bé Thiên thực sự là con trai của côi Trước đây anh chưa nghĩ đến vấn đề này, nhưng bây giờ thì khả năng rất lớn, dù sao tuổi tác cũng không thể ở đâu mà sắp đặt được?

Trần Phương Nam không biết suy nghĩ của anh, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ quá nhiều: “Dù sao, chúng †a cũng không thể để Bé Thiên gặp nguy hiểm, điều em có thể làm…”

Hà Minh Viễn chặn lời cô: “Tất cả những gì em có thể làm là ngoan ngoãn nghe lời mà ở bên cạnh anh. Anh hứa ngày mai em sẽ gặp lại nhóc đó.”

Cô không thể tin được, nhưng cũng không thể không tin.

“Anh có đoán được ai đã bắt cóc Bé Thiên không? Tại sao anh ta lại bắt em rời khỏi Việt Nam?”

Anh mím chặt môi mỏng, đưa tay ôm lấy cô: ‘Em đừng suy nghĩ lung tung, cứ giao cho anh là được.”

Trần Phương Nam được đưa trở lại chung cư, Bồi Thanh Hoa liền đến ở cùng cô.

Hà Minh Viễn và Lý Giản Đạt đều đi †ìm người.

“Trân Phương Nam, cậu đừng lo lắng, cứ ngồi xuống, uống một chút nước đã.’ Đỗ Thanh Hoa khuyên nhủ: “Cậu phải tin tưởng Hà Minh Viễn. Cậu quên mất anh ấy tài giỏi ra sao rồi sao, anh ấy rất giỏi không có chuyện gì là không làm được.”

Cô nhìn người bạn tốt của mình, để chuyển hướng chú ý, cô hỏi: ‘Vậy thì Ôn Tứ Hiên thì sao?”

“Phương Nam, cậu nhớ ra em ấy rồi sao?” Đỗ Thanh Hoa mở to mắt, hy vọng nhìn cô.

Trân Phương Nam đỡ trán, lúng túng lắc đầu, “Tớ không có, chính là Hà Minh Viễn nói em trai cậu ở Thành phố Thụy… Nhưng mà, tớ có quen biết em trai Ôn Tứ Hiên nhà cậu sao?”

Đỗ Thanh Hoa ‘Ồ” lên hai tiếng, cô ấy rất muốn nói rằng Ôn Tứ Hiên rất thích Trần Phương Nam, là vô cùng thích.

Chỉ là cậu ấy cứ che giấu phần tình cảm này, đến khi mất cô rồi, cậu ấy không kìm lòng được mới bộc lộ ra ngoài, sau đó thì bị cô phát hiện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương