*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chuyện đó..." Mạc Hiểu nhỏ giọng hỏi, "Rất đau hả? Nếu không...em xoa giúp anh?"

Trong giây phút mũi giày đạp vào ngực kia, tâm can phổi thận cô đều mãnh liệt run rẩy, cảm giác đâm thành một lỗ thủng, suýt nữa nôn ra một ngụm máu.

Anh cuối cùng cũng rõ, sao phái nữ thích mang giày cao gót, thì ra có thể coi như hung khí.

Anh mặt mũi xám xịt đứng lên ném túi chườm nước đá vào thùng rác, từ trên bàn trà rút hai tờ khăn giấy lau khô nước dính trên ngón tay.

Mạc Hiểu cẩn thận rút chân về, vẻ mặt quan tâm, "Thực sự không sao?"

Cố Ngôn Thầm "Ừm" một tiếng, thanh âm như nghiền ép trong cổ họng.

"Vậy anh xoa thuốc mỡ đi." Mạc Hiểu cầm trong tay một tuýp thuốc mỡ, chớp chớp mắt, "Tiện thể xoa trên ngực anh."

Cố Ngôn Thầm nghẹn một hơi ở ngực, vừa bị nội thương, híp mắt nhìn cô.

Mạc Hiểu tiếp tục nói: "Thực ra anh muốn xoa xoa ngực cứ xoa, em đâu có chê cười anh."

Nghe thế, Cố Ngôn Thầm khẽ cười một tiếng, chậm rãi cởi khuy áo ở cổ tay, xắn tay áo đến khuỷu, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc thon dài.

Ánh mắt của Mạc Hiểu tập trung vào ngón tay thon dài của anh, cảm thấy động tác của anh như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, từng chút từng chút, chậm rãi.

Cố Ngôn Thầm chậm rãi tiến lên, một bên chân dài co lên đặt đầu gối trên ghế salon, một tay đặt lên thành ghế salon Mạc Hiểu đang dựa vào, khom lưng, nghiêng về phía trước.

Trước mắt có bóng đen đổ ập xuống, trong nháy mắt, Mạc Hiểu bị vây giữa ghế salon và người đàn ông, ngũ quan của người đàn ông phóng đại, gần ngay trước mắt. Đôi mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm cô, tiếu tựa phi tiếu (cười như không cười).

Khí thế bức người, ngay cả không khí xung quanh cũng bị đè nén.

Tay Mạc Hiểu buông bên người bị người đàn ông nắm lấy, không biết là vô tình hay cố ý, ngón tay cái ở lòng bàn tay cọ xát một cái, thân mật chưa từng có làm cho Mạc Hiểu theo bản năng lùi về sau, hô hấp không thông, khí thế thua sạch.

Mạc Hiểu hoàn toàn không thể phản ứng lại, tràn ngập trong các giác quan đều là hơi thở của người đàn ông, chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập.

Cố Ngôn Thầm cúi đầu "Hửm" một tiếng, âm cuối cao lên, giọng nói vốn lười biếng có vẻ đặc biệt quyến luyến, ý tứ dụ dỗ hàm xúc mười phần.

Mạc Hiểu cảm thấy cô sắp nổ rồi, người đàn ông này quả nhiên là đồ hư hỏng, tùy tiện một động tác một câu nói đã vô cùng hấp dẫn người khác, sự bắt chẹt tinh thần này gây khó dễ cho cô.

Sững sờ vài giây, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, bàn tay dán trước ngực anh. Đầu ngón tay tròn nhẵn mềm mại như ngọc, lướt qua lồng ngực, không sợ chết mà cọ một cái ở điểm nhô ra.

Tròng mắt Cố Ngôn Thầm sẫm lại, bắt lấy tay cô, "Lăng Mạc Hiểu, cô muốn tìm chết phải không?"

"Nếu như là cùng anh, em không ngại."

Cố Ngôn Thầm buông cái tay không an phận của cô ra, hai tay giữ trên vai cô, mỏng manh như vậy, giống như anh chỉ cần khẽ dùng lực là có thể bóp nát, anh nói: "Tốt nhất là cô hãy đàng hoàng một chút."

"Nhưng em không muốn chút nào." Ánh mắt Mạc Hiểu nhìn thẳng anh, "Làm sao bây giờ?"

Cố Ngôn Thầm cười khẽ, buông cô ra, ngồi dậy rồi đứng đón gió trên sân thượng. Từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu, ngậm vào, một tay khẽ che, chiếc bật lửa khẽ "rắc" một tiếng, trong nháy mắt soi sáng ngũ quan của anh. Hít sâu một hơi, lại ngậm một lúc lâu mới chậm rãi nhả khói, cũng không rõ tâm trạng đang ẩn nhẫn chuyện gì.

Mạc Hiểu mềm mại dựa trên ghế salon, không chăm chú nhìn anh, cũng không nói chuyện.

Cố Ngôn Thầm lẳng lặng hút nửa điếu thuốc, cảm giác vị trí chỗ ngực bị cô đá càng thêm buồn bực, có chút bực bội mà ấn điếu thuốc vào gạc tàn, đứng thẳng nhìn cô: "Về thôi."

Mạc Hiểu đỡ salon đứng lên, tay cầm vạt áo muốn cởi xuống trả lại cho anh.

Cố Ngôn Thầm lạnh mắt liếc cô nói, "Mặc vào."

Quan tâm thì cứ nói, cả ngày mặt mày cứ ra vẻ thâm trầm cũng không sợ mặt tê liệt, Mạc Hiểu nắm chặt áo khoác tây trang của anh, đuổi kịp bước chân cùng anh ra ngoài.

Khách khứa trong tiệc rượu đã tốp năm tốp ba rời đi, Mạc Hiểu quét một vòng không thấy Trần Tối, lấy điện thoại ra gọi anh ta. Điện thoại rất nhanh liền có người nhận, theo đường truyền có tiếng gió vun vút, ồn ào một lúc mới nghe rõ tiếng của Trần Tối, giọng nói rất to, ngay cả Cố Ngôn Thầm đang đứng bên cạnh cũng nghe được rõ ràng.

"Bảo bối, anh đây có chút việc đi trước, hoặc là em tự đón xe, hoặc là ở đó đợi nửa tiếng nữa anh bảo tài xế quay lại đón em."

Mạc Hiểu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Cố Ngôn Thầm, Cố Ngôn Thầm lạnh nhạt nói: "Tôi đưa cô về."

Giống như đồng ý.

Mạc Hiểu kín đáo thu lại dáng vẻ vui vẻ của mình, khập khiễng đi sau anh, Cố Ngôn Thầm đi thẳng được một đoạn mới phát hiện tiếng bước chân không đều phía sau càng ngày càng xa. Hai tay anh cắm trong túi quần, xoay người nhìn cô, một chiếc đèn đường chiếu ngay trên đỉnh đầu, chiếu đến ngũ quan đặc biệt rõ ràng.

Mạc Hiểu chậm chạp đi đến bên anh, "Đạo diễn, anh phải thông cảm với chấn thương--"

Chữ "mắc" còn chưa ra khỏi miệng, đã bị người đàn ông không kiên nhẫn ôm bả vai, trọng lượng trên người đều dựa trên người anh, tiến độ đi tiếp chậm đi đôi chút.

Cách áo khoác của anh có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay anh, Mạc Hiểu cảm thấy cú té sấp mặt hôm nay ngã quá có giá trị.

Bãi đỗ xe của hội sở không xa, trong chốc lát đã đến.

Mạc Hiểu ngồi ở ghế phụ lái, trộm liếc mắt nhìn anh, đi giày cao gót cả đêm, đầu gối đau nhức, cổ chân mỏi nhừ, cúi xuống muốn giải thoát ngón chân khỏi giày cao gót.

Có thứ gì đó ném trên đùi cô, người đàn ông này, muốn đưa cái gì không thể nhẹ nhàng hơn à?

Mạc Hiểu cầm lên nhìn, là một đôi dép lê, vui vẻ, "Trên xe anh còn có đồ này?"

Giọng người đàn ông nhạt nhẽo, "Đưa cô thì đi vào."

Mạc Hiểu khẽ "hừ" một tiếng, khom lưng đổi giày, lúc này điện thoại kêu một tiếng "tích" có tin nhắn tới, thay xong giày tựa lưng vào ghế ngồi xem tin nhắn.

Trần Tối: Cô và người nào đó ở trên ban công dính cùng một chỗ đón gió lạnh với nhau, đã bị người đại diện anh minh thần vũ chụp ảnh làm bằng chứng.

Ngay sau đó liền gửi một tấm hình tới, chính là hình ảnh Cố Ngôn Thầm đè cô trên ghế salon, ánh trăng mờ ảo che phủ hai người, đường nét gương mặt không quá rõ ràng, ngược lại lại lộ ra vẻ đẹp uyển chuyển hàm xúc, nhìn như là "tường đông"* cô.

*(=) Kabe-don là kết hợp giữa từ "kabe" - bức tường và "DON" - tiếng khi bạn đấm tay chống vào bức tường. Kabe-don trở thành hình ảnh lãng mạn đối với nhiều cô gái, hy vọng rằng một chành trai dễ thương (tốt nhất là cao hơn nhiều so với họ) sẽ giữ họ lại sát với tường và đến gần một cách lãng mạn. (ảnh minh họa cuối chương)

Mạc Hiểu lưu lại ảnh chụp, trả lời: "Làm cho gọn gàng vào, cho thêm một cái phao câu gà vào hộp cơm nhé."

Bên kia trả lời ngay lập tức: Thì ra người đàn ông trong lòng cô em chỉ giá trị một cái phao câu gà nha, chậc chậc ~ tội nghiệp.

Mạc Hiểu đáp lại: Không phải, anh ấy đáng giá một tương lai phồn hoa tựa cẩm. (tiền đồ như gấm hoa)

Bên kia lập tức rep một chuổi biểu tình nôn mửa, sau đó thêm một câu: Hay cho một cái phao câu gà phồn hoa như gấm.[mỉm cười]

Cố Ngôn Thầm nhếch mắt nhìn sang phía Mạc Hiểu, đèn đường trên phố lướt qua mặt cô, lông mi dày mềm rủ xuống tạo thành một mảnh bóng râm, cô hé miệng cười, ngọt ngào phong tình.

...

Sau hai mươi phút, ô tô dừng ở cửa tiểu khu, Mạc Hiểu tháo đai an toàn xuống xe, phất tay chào tạm biệt anh, vừa đi hai bước lại đột nhiên quay người trở lại xe.

Cố Ngôn Thầm vừa muốn nhấn ga, trước mắt liền thấy một bóng người nghiêng ngả, anh nhíu mày lại, trên trán khẽ nhăn, rất nhanh, cửa sổ xe bị gõ vang.

Cửa xe hạ xuống, Mạc Hiểu khom người cúi đầu hỏi, "Số điện thoại của anh là gì?"

Cô gái cúi người, tay còn cầm áo vét đè trước ngực, đè thành phong cảnh đặc sắc, Cố Ngôn Thầm nhìn lướt qua, nghĩ thầm cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi. Lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, nói: "Tôi gửi cho em."

Cô gái ngoài cửa xe lại làm khó dễ anh, không hề báo trước giơ tay ra, lấy điện thoại của anh, giọng nhẹ nhàng: "Để em."

Nhập vào dãy số của bản thân, còn rất tiện tay thêm wechat, còn ở trên điện thoại của anh thông qua yêu cầu, rồi mới hài lòng trả lại điện thoại cho anh.

Lắc lắc điện thoại di động, đắc ý nói: "Có việc liên hệ nha."

Cố Ngôn Thầm nhìn người bước chân khập khiễng từ trước xe rời đi, khóe miệng bất đắc dĩ cong lên.

Mạc Hiểu loẹt xoẹt lê dáp lê đi một đoạn đường mới phát hiện giày cao gót của bản thân rơi trên xe Cố Ngôn Thầm, trên ngươi còn khoác áo khoác của anh. Lúc này anh đang trên đường về, vì vậy lướt lướt điện thoại tìm ra wechat vừa thêm bạn của anh.

Wechat của anh nghiêm túc ba chữ Cố Ngôn Thầm, không khác mình là mấy, nghĩ đến bọn họ đều là người đơn giản tùy ý, chẳng qua người kia còn đơn giản hơn, ngay cả ảnh đại diện cũng chưa đổi, vòng bạn bè sạch sẽ trống không.

Thực ra, wechat đối với Cố Ngôn Thầm mà nói cũng chỉ là công cụ liên lạc, hiếm khi nhắn tin nói chuyện phiếm với ai, có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại liên hệ. Anh cẩn thận dừng xe ở dưới hầm, cầm di động rời khỏi xe mới thấy tin nhắn chưa đọc, lúc đầu còn tưởng là tin nhắn quảng cáo.

Thuận tay mở ra.

Phía trên là một dòng chữ nhỏ của hệ thống: Bạn đã thêm Mạc Hiểu, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.

Phía dưới là tin nhắn của cô gái trộm thêm wechat gửi tới: Một cái áo khoác đổi lấy đôi giày cao gót xinh đẹp của bản cô nương, anh quá hời nhé. Phía sau còn kèm theo biểu tình đắc ý.

Liếc mắt nhìn qua, một đôi cao gót màu nude, xiêu vẹo nằm ở thảm trước ghế phụ lái, Cố Ngôn Thầm đột nhiên cảm thấy ngực hơi đau.

Biết rõ anh đang lái xe không thể trả lời, chính xác mà nói là anh ngay cả wechat cũng không nhìn, nhưng Mạc Hiểu vẫn không nhịn được, có một phút đã nhìn điện thoại ba lần, điện thoại sáng sáng tối tối hơn mười lần chỉ còn cách thở dài đi tìm thuốc cho vết thương. Vừa rồi chỉ mãi tán tỉnh, thuốc cũng quên bôi.

Quay phim không tránh được va chạm, rượu thuốc nhà Hà Nhất Nam tự điều chế hiệu quả cực kỳ tốt, cô ấy thường mang cho Mạc Hiểu một ít để bên này.

Mạc Hiểu lấy ra rượu thuốc đặt trên tủ đầu giường, lại nhìn điện thoại, vẫn không có tin nhắn. Bĩu môi, cởi áo khoác tây trang, dùng giá áo vuốt phẳng dùng mắc áo treo lên, treo cùng đủ loại quần áo thời thượng của cô, cảm giác nhiều hơn một sự dây dưa.

Cầm khăn tắm đi nhà tắm, tẩy trang tắm sấy tóc xong một loạt, trùm khăn tắm ngồi vào đầu giường, trước tiên xem có tin nhắn chưa đọc hay không, kết quả chứng minh hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.

Đổ ra một ít rượu thuốc vào lòng bàn tay, lại xoa vào đầu gối, chà xát cho nóng lên thông máu. Vị thuốc đông y rất nặng còn khó ngửi vì mùi nồng, Mạc Hiểu một chân lò cò đi mở cửa sổ. Bước thứ ba vừa xong thì "tích" một tiếng.

Trong lòng Mạc Hiểu vui sướng, lại không xác định chắc chắn có phải anh gửi tin nhắn tới hay không, bực bội đi mở cửa sổ, còn hít sâu không khí bên ngoài cửa sổ vài hơi mới trở về.

Một tin nhắn mới.

Cố Ngôn Thầm: Hung khí thì kiếm lợi chỗ nào được.

Mạc Hiểu cười ngất, cầm điện thoại nhàn nhã ngửa mặt nằm trên giường, suy nghĩ một chút, trả lời: "Cộng thêm một hung thủ, dạng biết xoa xoa ngực, kiếm lời chứ?"

Sau đó Mạc Hiểu lăn qua lăn lại đến tận khi ngủ mất cũng không nhận được tin nhắn trả lời...

Trên thực tế, Cố Ngôn Thầm là do lúc cạo râu sau khi tắm rửa xong tiện tay trả lời tin nhắn cô gửi tới, vừa bôi xong kem cạo râu thì tin nhắn lại tới, anh một tay cầm dao cạo râu, một tay cầm điện thoại lên mở tin nhắn.

Nhìn qua, vẻ mặt liền khựng lại, trên tay sơ ý dùng sức hơi nặng, hậu quả là để lại một vết thương trên mặt.

Cố Ngôn Thầm không kiên nhẫn, rất nhanh liền cạo râu xong, dùng nước rửa sạch.

Nha đầu thối này còn to gan trắng trợn, một chút cũng không ra vẻ già mồm cãi láo.

- ---------

Tường đông





Một mẫu cao gót màu nude của hãng Christian Louboutin, hãng giày gót đỏ đình đám



- ---------

Editor: Hôm qua là sinh nhật mình rồi, vậy là đã sang tuổi mới1 tiếng 31ph:)))

Chúc bản thân tuổi mới vui vẻ lần nữa!

- ---------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương