Nhìn bên này loạn xị bát nháo, kỳ thật làm ầm ĩ lắm cũng chỉ vài người. Những người khác phần nhiều đều bị dẫn dắt, không rõ chân tướng lại mù quáng theo hướng gió của người xung quanh. Còn có một số người cố nghển cổ nhìn vào trong, thuần túy là hóng hớt không ngại chuyện phiền phức.

Trong nhất thời, đoàn người đẩy đẩy đùn đùn, trái phải hỗn loạn, hình thành một hàng rào thịt người, vây Mạc Hiểu ở trong đó.

Hà Nhất Nam trước đó đi xa kiếm đồ ăn vặt, nghe được động tĩnh bên này liền chạy tới trước tiên, lúc này đang cùng Đại Tuấn, một phải một trái che chở Mạc Hiểu.

Không biết là ai trước mở miệng mắng, cảm xúc phẫn nộ rất nhanh đã kích động rất nhiều người trong đó, dồn vào một chỗ, mọi người tranh nhau mắng chửi.

"Cô là đồ nội gián, Trương Kình Vũ cho cô bao nhiêu lợi ích để cô hại đoàn phim như này."

"Cô hại đoàn phim không có tiền, điện ảnh dừng quay, tiền lương cô trả sao?"

"Đoàn phim nuôi đồ hung ác độc địa, mau cút, ở đây không chào đón cô!"

"Yêu tinh hại người cút ra khỏi đoàn phim!"

...

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Mạc Hiểu từ từ nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, trong mắt đánh giá biện pháp đối phó, không thể tự loạn trận tuyến.

"Con mẹ nó mày có thể mắng tử tế chút không! Nước bọt đều phun hết lên mặt bà đây, khốn nạn!"" Hà Nhất Nam lau mặt, chân đạp gió rất nhanh đá ra bên ngoài, ở trong cơn giận không có bài bản gì, nhưng lại đá ra một khoảng trống.

Đại Tuấn trợn mắt há hốc mồm nhìn phục hẳn, chỉ ngây ngốc nhiều lần la hét một câu: "Mấy người trách oan chị Mạc Hiểu, không phải chị ấy, không phải chị ấy."

Từ ngữ ít ỏi đến đáng thương.

Búi tóc của Mạc Hiểu bị chen lấn rối loạn rơi ra, từng sợi từng sợi che mất trán, hỗn loạn rơi trên vai, gạt tóc ra nhìn về phía nhóm người rối loạn, từng chút mà phân tích biểu tình trên mặt họ.

Lúc này, không biết ai hét to một tiếng, "Cảnh sát đến!"

Đoàn người đang soi trào như bị ấn nút đóng, nhất thời yên tĩnh lại, mọi người nhìn nhau, hoặc rướn cổ nhìn xung quanh, trong chốc lát không có phản ứng.

Được rồi.

Mạc Hiểu lưng thẳng tắp, mồ hôi nhớp dính làm cho trang phục đóng phim dính trên người làm cô không thoải mái, nhíu mày, nhìn những người mang vẻ mặt chính nghĩa trước mắt, cười nhẹ, ý tứ cười cợt hàm xúc mười phần.

"Tôi là nội gián? Ah ~ các người có chứng cứ sao? Chỉ bằng một bó hoa nguồn gốc không rõ ràng?"

Mấy người đang đứng đối diện bị cô nhìn đến sợ hãi, hai mặt nhìn nhau, dáng vẻ trịch thượng cũng giảm đi ba phần.

Mạc Hiểu chuyển hướng ánh mắt, trực tiếp nhìn chằm chằm cách đó không xa mấy người đàn ông đeo thẻ nhân viên công tác, vừa rồi là mấy người này ầm ĩ nhất.

"Mấy người mắng xong chưa? Mắng xong đến lượt tôi." Mạc Hiểu nhìn nhìn chăm chăm mấy người đó, "Chính là cậu, còn có cái người mặc áo xanh kia, người béo béo đó, đừng có lùi về sau. Nói cho tôi biết, mấy người phụ trách công việc gì ở đoàn phim, là ai phân phó và phụ trách? Hoặc có thể là -" Mạc Hiểu dừng một chút, nhẹ cười: "Mấy người làm sao trà trộn được vào đoàn phim? Nếu không nói rõ ràng ra, tôi không không ngại đưa mấy người đến đồn cảnh sát tâm sự."

Cô không phán đoán sai thì phải có tới 4-5 tên lưu manh trà trộn vào đoàn phim, có thể nhiều hơn, vai quần chúng từ trước đến giờ đều không cố định, tới tới đi đi, trong đoàn phim xuất hiện những gương mặt lạ hoắc cũng không dễ gây chú ý.

Tên tóc vàng trong mắt lưu động ý tưởng, mặt không đổi sắc nắm chặt điện thoại, "Người phụ nữ kia, đừng có hắt nước bẩn vào người khác." tiện đà quay đầu hét lên với đám người: "Mọi người không nên nghe ả, loại diễn viên nhỏ này lòng dạ gian xảo, lý nào mà giải thích với dân đen chúng ta."

Mạc Hiểu biết rõ, nếu hôm nay không đem chuyện này nói rõ ràng, sau này có giải thích thế nào đi nữa cũng khó tránh khỏi hiềm nghi, ở đoàn phim khó tránh khỏi bị mọi người lên án.

Bình tĩnh nhìn mọi người, lạnh lùng nhếch miệng, thậm chí còn có chút tư thế cả vú lấp miệng em. "Trương Kình Vũ cho các người bao nhiêu tiền? Tôi trả gấp đôi, chỉ cần một câu nói thật?"

Đối phương hiển nhiên không ngờ tới Mạc Hiểu sẽ nói như vậy, vốn là cầm tiền làm việc, có thể làm được loại chuyện này thì cũng chẳng nguyên tắc đến đâu, đã dao động vì lợi ích trước mắt.

Mạc Hiểu thấy đối phương đã bớt căng chặt, do dự không quyết, lại thêm mồi lửa, "Người đầu tiên nói ra sự thật, gấp 20."

Tên tóc vàng mang hoa tai màu xanh lam đã động miệng rung động, hắn mặt không đổi sắc lắng nghe, chợt nhỏ giọng lẩm bẩm với người bên cạnh câu gì đó, lần nửa ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Hiểu thì ánh mắt đã thay đổi.

"Tôi nói thật." Từng bước tiến về phía trước, nói năng khí phách, "Lời nói thật chính là, cô chính là kẻ nội gián bán đứng đoàn phim, đừng có tính toán dùng tiền thu mua bọn này, chúng tôi tuy thiếu tiền nhưng, nhưng tiền không thu mua được tôi, mọi người vì bộ phim này mà khổ sở quay chụp, trả giá quá nhiều, không phải để cô chà đạp như vậy!"

Phen hùng hồn kể lể này làm đám người rối loạn lần nữa, trước mắt muốn khống chế cũng không được.

Chân mày Mạc Hiểu cau chặt, đột nhiên da đầu tê rần, bị người khác túm tóc - lại dám động thủ.

Mấy kẻ trà trộn vào đoàn phim thì đục nước béo cò, thừa dịp đoàn người hỗn loạn lần nữa, trong chớp mắt chạy tới bên cạnh Mạc Hiểu, vừa rồi người ở đầu kia điện thoại nói: Ai phá hủy được dáng vẻ thanh cao kiêu ngạo của người phụ nữ đó, cho kẻ đó thù lao gấp trăm lần.

Mẹ kiếp, gấp trăm lần, ăn không mấy tháng.

Mạc Hiểu tự tay giữ tóc bị túm, trang phục diễn có hàng khuy bạc như đồng xu bị người bất ngờ giật từ cổ áo, nút thắt toàn bộ bật bật rơi trên mặt đất, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, cô mắng câu khốn khiếp, đá vào chỗ nào đó của tên đầu vàng.

Tên đầu vàng không ngờ tới là một con đàn bà cứng rắn, nhất thời vì không phòng bị mà trúng một đá, lửa giận cùng dục vọng lúc này làm hắn ta nóng máu.

Bọn Hà Nhất Nam và Đại Tuấn đã xoay ra đánh nhau với đám người đó, những thành viên chính thức của đoàn phim lúc này đầu choáng mắt hoa, mặt mũi ngơ ngác nhìn mấy người đang ồn ào -- trận chiến có phải lớn quá không? Sự tình nghiêm trọng đến vậy sao?

Hàn Thành cùng vài diễn viên nam sáng sớm đã đi quay chụp ngoại cảnh một phâncảnh đánh nhau, buổi trưa họ cố ý ở lại ngoại thành ăn món thôn quê. Ở phim trường chỉ có nữ diễn viên tay chân luống cuống ở một bên gấp gáp mà nhìn, ngay cả một người làm chủ cũng không có.

Đối phương có thể nói là đã mưu đồ cẩn thận, ngay cả thời gian cũng cân nhắc vừa đúng.

Diệp Hi gấp đến luống cuống, sắp khóc lên rồi, Đường Dư không cảm xúc liếc cô ấy một cái, "Khóc gì mà khóc, tôi báo cảnh sát rồi."

Chủ thuê mấy tên lưu manh chỉ thị lấy nhục nhã làm chủ, thương tổn là phụ, không nghĩ tới có hai kẻ lão luyện lại thò thêm một chân vào cản trở, một chốc một lát nhục nhã không thành. Mấy tên lưu manh sợ tiền thuê gấp trăm lần liền đổ xuống sông xuống biển, dưới tình thế cấp bách liền biến thành lấy thương tổn làm chủ.

Mạc Hiểu cùng Hà Nhất Nam học qua một ít thuật phòng thân, ứng phó với một hai tên còn có thể, nhưng đối phương dù sao cũng là đàn ông, sau một lúc dây dưa, cô hầu như đã mất hết sức.

Khi Hà Nhất Nam kêu lên một tiếng: "Cẩn thận!", Mạc Hiểu chỉ cảm thấy có gì đó nhoáng lên trước mắt, vật gì đó đập tới, trong nháy mắt sẽ đập tới trên người không thể suy nghĩ cẩn thận, nháo nhác nhìn khắp nơi tránh nhưng không thể.

Tiếng vật nặng đập phải trên người vang lên, Mạc Hiểu hết hồn.

Nhưng đau đớn trong dự đoán không kéo tới, thay vào đó là một vùng tối tăm cùng một cái ôm đầy cõi lòng. Khi chóp mũ truyền đến hơi thở mát lạnh quen thuộc, một luồng chua xót từ xoang mũi chảy tới yết hầu, nước mắt liền đong đầy trong mắt.

Vừa rồi, bị mọi người trách mắng, bị nhéo tóc, bị kéo quần áo, bị bọn lưu manh từng bước từng bước dồn ép đều chưa từng muốn khóc, anh vừa tới, cô liền không thể tiếp tục kiên cường.

Thân thể cao lớn của Cố Ngôn Thầm bảo vệ cô, phía sau là đều là ánh mặt trời chói mắt, gương mặt anh ẩn trong bóng râm, chiếc cằm cương nghị, bờ vai rộng, đường nét rõ ràng.

Tay Mạc Hiểu túm lấy vạt áo anh, những tiếng ồn ào như thủy triều lên xuống quanh mình biến mất, trong tầm mắt dường như chỉ chứa gương mặt của Cố Ngôn Thầm, thân cận không gì sánh được, chân thật không gì sánh được.

Cố Ngôn Thầm nhìn cô gái nhỏ trước mặt, tóc loạn, quần áo bị hỏng, nỗi sợ trong mắt và giả vờ kiên cường, làm cho anh nhớ tới trên dốc núi năm năm trước, cô gái nhỏ cũng sợ hãi nhút nhát nhìn anh như vậy.Anh từ nhỏ không thích con gái, vừa phiền vừa nhiều chuyện, nhưng khi đó chẳng hiểu sao lại dẫn theo đứa con ghẻ này leo núi.

Trong lòng chẳng qua chỉ nghĩ về lúc đó một chút, rất nhanh liền quay lại hiện thực, một cánh tay của Ngôn Thầm còn gắt gao vòng trên lưng Mạc Hiểu, tay kia dán tại sau lưng cô, tiếng nói lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng lại làm người ta an tâm.

"Không sao rồi, đừng sợ."

Mạc Hiểu cảm giác khóe mắt chua xót, tiếng nói mắc kẹt trong cổ họng không thoát ra được, "Anh..." có đau hay không?

Bên cạnh có một bóng người tới gần, tên đầu vàng nhặt lên cây gậy gỗ vừa rơi xuống tiến lên lần nữa, giơ thật cao muốn đập Cố Ngôn Thầm.

Cố Ngôn Thầm nhíu mi tâm, giống như đỉnh núi sắc nhọn, một bên ôm Mạc Hiểu, một bên tránh thoát cú tấn công nguy hiểm của tên đầu vàng.

Tên đầu vàng nhào hụt, động tác vẫn tiếp tục, cứ tiếp tục theo quán tính xông về phía trước xoay người tiếp tục tấn công.

Cố Ngôn Thầm lần này không tránh, lạnh lùng nghiêm nghị, mắt mang gió lạnh như thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, lạnh lùng nhìn tên đầu vàng. Thả lỏng tay buông Mạc Hiểu ra, vững vàng tiếp được cú xuống tay của tên đầu vàng, cầm cổ tay của hắn dùng sức gập lại, "két sát*" tiếng gãy xương bị tiếng tên đầu vàng gào lên che phủ, gậy gỗ rơi xuống đất, tên đầu vàng khoanh tay đau đến nhảy loạn gào khóc kêu lớn.

*từ tượng thanh, editor để nguyên Hán Việt

Hà Nhất Nam đã lâu không đánh nhau rồi, ngày hôm nay lấy sức một người thu thập hai tên lưu manh đánh đến thoải mái, bớt thời giờ liếc mắt nhìn Cố Ngôn Thầm, thuận tiện đánh giá thân thủ của anh ta. Cảm thấy Cố Ngôn Thầm có khí phách như khi cô bẻ tay Trương Kình Vũ, khá tốt đấy.

Đáng tiếc Hà Nhất Nam còn không có đánh đã nghiện liền nghe hô to một tiếng, "Cảnh sát, cấm nhúc nhích."

Tô Trạch Viễn theo sau cảnh sát chạy chậm tới, khom người đạp cho đã tức, lại đưa ngón trỏ rung rung chỉ một cái, "Chính là mấy tên lưu manh này trà trộn vào đoàn phim gây chuyện, không thể để cho bọn họ chạy."

Mấy kẻ gây chuyện vừa thấy tình hình không được, mắt đối mắt giao lưu sao đó tìm khắp bốn phía, định trốn đi. Nhưng có thay đổi bất ngờ, hiển nhiên không thể cho phép mấy người muốn đến thì đến muốn đi là đi rồi. Hai ba câu nói xong, mấy tên lưu manh gây sự đã bị giải đi.

Mạc Hiểu đứng trong một bóng râm ám ám, nhìn cảnh sát áp giải mấy tên lưu manh kia lên xe, trong mắt có một dáng người áo trắng quần đen ngày càng gần, sau đó dưới cằm truyền đến cảm giác hơi lạnh.

Cố Ngôn Thầm cong ngón trỏ nâng cầm Mạc Hiểu, xem xét tường tận, khóe mắt cô gái nhỏ ướt át, đôi mắt ướt nhẹp có chút ảm đạm, hỏi: "Khóc?"

Mạc Hiểu nghiêng nghiêng đầu: "Không có khóc."

Thật sự không khóc, nhưng lúc anh xuất hiện trong chớp mắt suýt chút nữa đã khóc.

"Ừm." Cố Ngôn Thầm rút tay về, nhìn núi xanh phía xa, ánh mắt sâu thẳm, "Anh sẽ không để em oan ức vô cớ."

Mạc Hiểu, mũi có chút chua xót, nói không ra lời.

Lúc này ở phía trước có cảnh sát đi tới, kêu người phụ trách bộ phim là Cố Ngôn Thầm và Tô Trạch Viễn đến đồn cảnh sát phối hợp lấy khẩu cung, Mạc Hiểu là người bị hại cũng cùng đi.

Mọi người về đi, phim trường vừa rồi còn ầm ĩ xôn xao như nước sôi lửa bỏng, không lại ồn ào, chỉ còn những luồng khói xanh còn phiêu lên sau khí nóng sôi trào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương