Người Trước Mắt Là Người Trong Lòng
-
Chương 16
Y như Mạc Hiểu dự đoán, người tới ngoại trừ Tô Trạch Viễn còn có người khác, biên đạo, giám chế, Đường Dư và người đại diện của cô ấy.
Cửa vừa mở ra, mọi người thấy Mạc Hiểu một thân quần áo ở nhà đứng trong phòng Cố Ngôn Thầm, vốn là sửng sốt, ánh mắt sau khi kinh ngạc còn có thâm ý khác.
Trong lòng Mạc Hiểu bất đắc dĩ, dịch sang một bên, để mọi người tiến vào.
Giày cao gót của Đường Dư va chạm với mặt sàn tạo ra tiếng vang lanh lảnh, đi theo sau Tô Trạch Viễn và biên đạo, khi đi qua Mạc Hiểu câu môi cười lạnh một tiếng, châm chọc tột cùng.
Trần Tối cười đến vẻ mặt mập mờ, cong tay điểm trán Mạc Hiểu một cái, nhỏ giọng nói: "Ngô gia có cô gái mới lớn, thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, tốc độ này rất được."
Mạch Hiểu cảm giác đỉnh đầu bị anh ta điểm đến tê dại, nâng trán bất đắc dĩ nói:" Nhanh đi làm việc đi."
Tô Trạch Viễn đi tuốt phía trước, tùy tiện mở chân ngồi xuống trên ghế salon, ánh mắt lướt qua trên mặt Mạc Hiểu cùng Cố Ngôn Thầm, thốt ra, "Nhìn cậu hai vành mắt thâm đen, cả đêm không ngủ đi? Cực khổ rồi."
Mạc Hiểu: "..."
Cầu anh câm miệng...
Tô Trạch Viễn hỏi tiếp: "Ảnh tạo hình xử lý sao rồi?"
Cố Ngôn Thầm "soạt" một tiếng kéo rèm cửa sổ ra, ngồi trước bàn làm việc mở máy tính ra, "Đều xử lý tốt, chúng ta ba bên thống nhất một lí do giải thích, chuẩn bị đăng weibo."
Mấy người vây quanh bên người Cố Ngôn Thầm nhìn ảnh tạo hình chuẩn bị đăng weibo, Mạc Hiểu tối qua cùng sửa ảnh nên cũng không hiếu kỳ, việc còn lại giao cho Trần Tối là được rồi, nhường ra vị trí đứng ở một phía khác cạnh ghế salon.
Lúc này bên tai lại là một tiếng cười lạnh, Đường Dư hai tay khoanh ở trước ngực cười cợt nói: "Thế nào? Nhanh như vậy liền bò lên giường đạo diễn? Đúng là có năng lực."
Mạc Hiểu lười giải thích với cô ta, ánh mắt lướt qua lại về trên màn hình điện thoại lướt weibo, hờ hững đáp: "Ah, cảm ơn khích lệ."
Đường Dư không chịu được nhất chính là thái độ không liên quan như này của cô, mỗi lần kiếm cớ oán hận cô, cuối cùng vẫn bị cô nhẹ nhàng đánh thái cực trả lại, khiến cho cô ta như kẻ ngang ngược cầm búa múa may trước cửa nhà Lỗ Ban*.
*múa rìu qua mắt thợ, không biết tự lượng sức mình.
Lại mở miệng châm chọc, "Vì vai diễn mà tự chà đạp chính mình, đúng là không biết xấu hổ, dạng nam nhân nào cũng có thể."
Mạc Hiểu híp mắt nhìn cô ta, thấp giọng: "Cô muốn gây sự với tôi thì nhìn trường hợp được không? Người khác đang bận làm sáng tỏ chuyện xấu, cô lại bận rộn gây mâu thuẫn, được sao?"
Đường Dư khẽ cười một tiếng: "Ah, mình làm còn không cho người ta nói sao, cô dám nói tối qua không ngủ giường đạo diễn không? Cô nam quả nữ cùng ở một phòng lẽ nào kề cận nói chuyện chỉ bàn công việc?"
"Tục ngữ nói Nhân giả kiến nhân dâm giả kiến dâm*, trong đầu cô chứa gì vậy? Tôi và đạo diễn đúng là bàn công việc, tùy cô muốn tin hay không."
"Lời nói khó nghe, chính là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, thật là đê tiện vô địch."
*Trích từ Hồng Lâu Mộng (Tào Tuyết Cần). Câu đầy đủ là "Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến tri, dâm giả kiến dâm"- bậc nhân đức nhìn gì cũng thấy nhân, bậc trí tuệ nhìn gì cũng thấy trí, kẻ đen tối thì nhìn cái gì cũng thấy đen tối.
Trần Tối là một nhân tinh*, khóe mắt liếc đến hai cô gái đang hạ giọng nói chuyện, liền mơ hồ ngửi được mùi vì giương cung bạt kiếm. Xác định nội dung, anh ta là người đầu tiên dùng tài khoản Mạc Hiểu đăng weibo, những người khác còn đang thảo luận, anh ta là õng ẹo đi tới đến bên người Mạc Hiểu, vừa vặn nghe được câu nói sau cùng của Đường Dư.
*người sành sỏi, lõi đời.
Đường Dư làm khó đễ Mạc Hiểu đã lâu, Trần Tối luôn không quen nhìn cô ta, vẫn ngại mặt mũi mà không có phát tác. Thật đúng là có một số người tự cho là đúng, cho rằng nhường nhịn cùng dung túng là cơ sở cho cô ta càn rỡ, không kiêng nể gì, ngay cả từ kỹ nữ, loại từ đê tiện cũng nói ra, thật đúng là không thể nhẫn nhịn nữa.
Anh ta the thé giọng mà "ô" một tiếng. Một tay chống nạnh, một tay cố làm ra vẻ mà che dưới mũi, "Đây là cái mùi gì vậy? Sao lại chua ghê? (Hán Việt là "toan", hay có ý chỉ ghen tỵ, đố kỵ)
Đường Dư liếc mắt khinh thường Trần Tối, "Mùi gì đến lượt kẻ đàn bà như anh quản?"
Trần Tối cong ngón út che miệng cười, "Đàn bà thì sao chứ? Tôi chính là đàn bà kịch trời cũng có thể thuận tiện nổ bay cô."
Mạc Hiểu nhịn không được "phốc" một tiếng cười ra, liếc nhìn khuôn mặt đã xám xịt của Đường Dư, đơn giản thoải mái giơ ngón cái cho Trần Nhất.
Đường Dư thẹn quá thành giận, "Anh tưởng gì vậy? Còn chưa tới lượt anh thái độ với tôi."
Trần Nhất không để tâm mà nghịch móng tay: "Đối với dạng nào, thì cho thái độ dạng đó."
Đường Dư giận quá, chỉ vào Trần Tối giọng nói the thé, từ họng nhả ra một tiếng: "Anh!"
Tiếng "anh" này vô cùng đột ngột, một đám người trước bàn làm việc đồng thời nhìn lại.
Người đại diện của Đường Dư rất nhanh đảo mắt qua một đám người, lại chuyển về Cố Ngôn Thầm: "Đạo diễn Cố, chúng ta bên này chỉ có giải thích tin xấu bất hòa giữa Đường Dư và Mạc Hiểu, cậu xem." Anh ta lại chỉ xuống trang chủ weibo trên màn hình, "Netizen đang bình luận theo hướng tốt, tôi cũng không muốn mọi người cực khổ bận rộn nửa ngày, cuối cùng vẫn là chuyện xấu."
Người đại diện của Đường Dư là lâu năm trong vòng, một đoạn văn nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, có lý có chứng cớ, có chút khí thế.
"Đúng vậy, làm việc với nhau tất nhiên là muốn dĩ hòa vi quý, không thì.. cậu tới một bước, tôi cũng đi một bước, gây chuyện suốt cũng không như lời nói ra đúng không?!"
Trần Nhất cũng rất khôn khéo, dăm ba câu đã chỉ rõ ràng chuyện bên kia bới móc trước ra.
Vẻ mặt Cố Ngôn Thầm bình tĩnh lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn lại. Mạc Hiểu nhíu mày lại, quay đầu sang -- thật phiền.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng nói đều đều của Cố Ngôn Thầm: "Tố chất cơ bản nhất khi làm diễn viên, chính không không được đem tình cảm cá nhân vào trong công việc, tôi hy vọng mấy người có thể làm được."
Một câu nói đến công bằng, nhưng cũng không mất phân lượng, vừa rồi mấy người xé nhau hăng hái nhất thời đều im lặng.
Tô Trạch Viễn cười hòa giải: "Được rồi, weibo nên đăng cũng đăng rồi, xem tình hình nãy giờ, dân mạng phản ứng không tệ, một bài này coi như bỏ qua quá khứ. Mọi người chuẩn bị một chút, đến phim trường quay chụp, không nên vì chút chuyện xấu nho nhỏ mà ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp."
Lời nói vừa dứt, không ai nói thêm gì nữa, làm vài tiếng "đi", "khởi công", "làm việc thôi", mọi người liền trước trước sau sau chuẩn bị đi ra ngoài.
"Mạc Hiểu." Cố Ngôn Thầm không nhẹ không nặng gọi một tiếng, trước sau như một lạnh lùng, không nghe ra được tâm tình.
Mạc Hiểu dừng chân quay đầu lại nhìn anh, người có dạ cũng tự nhiên kéo dài lỗ tai lắng nghe.
"Tối qua suốt đêm chỉnh sửa ảnh cực khổ, cảnh diễn của cô hôm nay xếp buổi chiều, về nghỉ ngơi đi."
Mạc Hiểu nghe vậy nhướn mày, nhìn Cố Ngôn Thầm cười ngòn ngọt, ngọt như mật như cỏ dại lan tràn trong lòng, anh là đang giúp cô giải thích. Người đàn ông này luôn ung dung thản nhiên hiểu rõ tất cả, sau đó hời hợt giúp cô giải quyết khó xử, tuy rằng cô tuyệt đối không quan tâm thái độ của Đường Dư, nhưng thái độ của anh, làm cho vui sướng muốn chết.
"Không khổ cực, giúp ngài, giúp đoàn kịch chia sẻ là nên." Mạc Hiểu nhún nhún vai, như không có chuyện gì đi qua trước mặt Đường Dư.
Đường Dư nghiến răng nghiến lợi "hừ" một tiếng, "Sửa ảnh có gì đặc biệt hơn người."
Người đại diện liếc cô ta một cái, "Đừng có làm mình làm mẩy, Cố Ngôn Thầm là người thông thấu, ai ra sao trong lòng đều biết, nhiệm vụ của cô là quay phim cho tốt, cũng không gây sự, tôi sẽ không lần nào cũng giúp cô."
Đường Dư nghẹn một hơi ở ngực không có chỗ phát tiết, giận dữ đi về phía thang máy, mỗi lần gót giày mảnh khảnh đạp trên mặt sàn đều là kiêu ngạo nín nhịn.
Đi tới trước thang máy, cửa còn chưa có khép lại, đang chời người. Đi vào trong, vừa nhìn, càng tức giận đến ói máu, Mạc Hiểu cùng Trần Tối thong dong nhàn nhã đứng trong thang máy vừa nói vừa cười.
Người đại diện khẽ đẩy cô ta một cái, cô ta chỉ có thể bực bội không cam lòng bước vào trong thang máy.
Những người khác đến lầu một đi phim trường, Mạc Hiểu đến tầng 15 ra khỏi thang máy.
Trần Tối vẫn duy trì ngạo kiều* vừa rồi, giọng nói sắp vắt ra nước được, "Hừ hừ ~ Đồ đĩ tiện kia, anh bình thường không chấp nhặt với cô ta, cô ta liền mấy lần, bị lật tẩy cũng chưa đủ.
* ngạo kiều: ngoại lãnh nội nhiệt/ người ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài và bên trong không đồng nhất, bên ngoài tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng thì ôn nhu, có lúc dễ xấu hổ.
"Đúng, đúng, đúng, chỉ anh lợi hại nhất." Mạc Hiểu bị một thân hoa lá hàng hiệu của Trần Tối đong đưa hoa cả mắt, mắt nhìn dưới đất bước đi, "Hôm nay sao có thể tùy hứng làm bậy như thế, anh là người đại diện, như vậy làm cho em cảm thấy tiền đồ khó đoán ạ."
"Được lợi còn khoe mẽ, ngấm ngầm vui vẻ chứ gì." Không đợi Mạc Hiểu phản bác, Trần Tối nói tiếp: "Trước tiên, làm việc luôn suy nghĩ từ đại cục, chú trọng nhiều, chính ra em chịu không ít uất ức, cũng may em cũng hiểu chuyện, tính tình thản nhiên cũng không tranh đoạt gì, chưa từng làm khó dễ anh."
Giọng nói Trần Nhất dạt dào tình cảm, Mạc Hiểu có chút rung động, ngước đầu cho Trần Tối nhìn trực diện Trần Tối, không sợ anh ta bị chói mù mắt.
Trần Tối lại cảm thán một tiếng: "Nhưng dù em có nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục thế nào chăng nữa thì vẫn không nổi tiếng lên được, cứ thuận theo tính tình thôi."
Mạc Hiểu: "..."
Vẫn ghét bỏ một thân quần áo lòe loẹt của anh ta.
Một đường vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh liền tới phòng, Mạc Hiểu lấy thẻ mở rộng cửa phòng.
Trần Tối "Ơ ~?" một tiếng, hỏi: "Gót chân em làm sao vậy?"
"Giày cao gót cọ."
Mạc Hiểu tùy ý đáp, theo bản năng giơ chân lên, quay đầu ra sau nhìn gót chân, sau đó liền thấy miếng dán vết thương thông thường, có chút kinh ngạc. Lại nhìn chân còn lại, lại cũng dán một miếng.
Trong lúc giật mình đột nhiên nghĩ tới tối hôm qua Cố Ngôn Thầm đi tiệm thuốc, hóa ra là đi mua miếng dán vết thương cho cô.
Người đàn ông trong nóng ngoài lạnh này.
Trong tim Mạc Hiểu từng nhịp từng nhịp đều là tiếng đập sung sướng, cảm thấy tâm tình trong giờ phút này giống như kẹo ngâm mật, ngọt trong ngọt.
Mạc Hiểu nhét thẻ phòng vào tay Trần Tối, cất bước quay ra.
"Em đi đâu?" Trần Tối giữ cô lại, "không khác gì người điên."
"Quá nóng, em phải đi phát tiết một chút."
Trần Tối kêu: "Ây~em đi đâu phát tiết?"
Mạc Hiểu phất phất tay về sau với Trần Nhất, "Đương nhiên là người trong lòng em."
Không kịp suy nghĩ Cố Ngôn Thầm có đi phim trường không, vội vàng quay lại lầu 20, trực tiếp đi tới phòng anh.
Khi đến cửa phòng anh, Cố Ngôn Thầm vừa vặn đang đóng cửa, Mạc Hiểu không cần suy nghĩ, đẩy anh vào trong phòng.
Cố Ngôn Thầm chỉ cảm thấy có gì đó mềm mại đụng vào người, ngay sau đó có người chui vào trong lòng anh, nhíu mày, "Em làm gì thế?"
Mạc Hiểu cọ cọ trước ngực anh, quẩn quanh chóp mũi là hơi thở mát lạnh của anh đặc biệt làm người ta yên lòng, giọng nói vọng ra từ lồng ngực anh, buồn buồn: "Chính là đột nhiên muốn ôm anh một cái."
Cách một lớp áo mỏng thân thể hai người kề sát nhau, thân thể cô gái vô cùng mềm mại, còn cả gan làm loạn cọ lấy cọ để trong lồng ngực anh, tuy đạo diễn Cố mặt liệt lại kiệm lời, nhưng rốt cuộc vẫn là một người đàn ông bình thường.
Anh bất đắc dĩ cong cong miệng, túm cổ áo Mạc Hiểu, kéo cô về sau, "Tôi muốn đi phim trường trước, em ngoan ngoãn một chút."
"Đừng kéo em nha, lại ôm một cái." Mạc Hiểu vòng tay bên hông anh lại chặt thêm.
Còn xấu thêm, Cố Ngôn Thầm vỗ gáy cô, ra lệnh: "Về ngủ."
Biết anh nhiều việc, đã cơn nghiện liền không lỗ mãng thêm, Mạc Hiểu buồn bực ở trong lồng ngực anh dùng sức hít một hơi, vừa vặn chóp mũi kề sát lồng ngực, mới chậm rãi buông tay ra, hỏi: "Tối qua anh không ngủ, không nghỉ ngơi một chút sao?"
"Ừm." Cố Ngôn Thầm ở hất cằm ra phía ngoài cửa, ý bảo cô đi ra ngoài: "Còn có việc."
Mạc Hiểu phùng mặt, ra khỏi phòng trước, nhìn ngón tay người đàn ông trên chốt cửa nói: "Anh đừng để mệt quá, khi anh Viễn cũng ở phim trường có thể tranh thủ ngủ bù."
Cô gái giống như bà quản gia nói lải nhải, Cố Ngôn Thầm từ nhỏ không cùng bố mẹ lớn lên, gia giáo nghiêm ngặt, sau khi xuất ngoại đi học càng độc lập, cực hiếm khi nghe những lời này, cảm thấy có chút buồn cười.
Lại vỗ gáy cô, "Về ngủ, đừng để tôi nói lần thứ ba."
- ---------
Editor: 29 Tết rồi, sắp qua năm mới nhưng mình cũng không có cảm giác gì.
Vũ Hán bị phong tỏa rồi, cả TQ đang hướng về Vũ Hán.
- ---------
Truyện chỉ được đăng tải chính thức tại wattpad @xiaoye_ với mục đích phi thương mại, nghiêm cấm sao chép và chuyển ver dưới mọi hình thức.
Cửa vừa mở ra, mọi người thấy Mạc Hiểu một thân quần áo ở nhà đứng trong phòng Cố Ngôn Thầm, vốn là sửng sốt, ánh mắt sau khi kinh ngạc còn có thâm ý khác.
Trong lòng Mạc Hiểu bất đắc dĩ, dịch sang một bên, để mọi người tiến vào.
Giày cao gót của Đường Dư va chạm với mặt sàn tạo ra tiếng vang lanh lảnh, đi theo sau Tô Trạch Viễn và biên đạo, khi đi qua Mạc Hiểu câu môi cười lạnh một tiếng, châm chọc tột cùng.
Trần Tối cười đến vẻ mặt mập mờ, cong tay điểm trán Mạc Hiểu một cái, nhỏ giọng nói: "Ngô gia có cô gái mới lớn, thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, tốc độ này rất được."
Mạch Hiểu cảm giác đỉnh đầu bị anh ta điểm đến tê dại, nâng trán bất đắc dĩ nói:" Nhanh đi làm việc đi."
Tô Trạch Viễn đi tuốt phía trước, tùy tiện mở chân ngồi xuống trên ghế salon, ánh mắt lướt qua trên mặt Mạc Hiểu cùng Cố Ngôn Thầm, thốt ra, "Nhìn cậu hai vành mắt thâm đen, cả đêm không ngủ đi? Cực khổ rồi."
Mạc Hiểu: "..."
Cầu anh câm miệng...
Tô Trạch Viễn hỏi tiếp: "Ảnh tạo hình xử lý sao rồi?"
Cố Ngôn Thầm "soạt" một tiếng kéo rèm cửa sổ ra, ngồi trước bàn làm việc mở máy tính ra, "Đều xử lý tốt, chúng ta ba bên thống nhất một lí do giải thích, chuẩn bị đăng weibo."
Mấy người vây quanh bên người Cố Ngôn Thầm nhìn ảnh tạo hình chuẩn bị đăng weibo, Mạc Hiểu tối qua cùng sửa ảnh nên cũng không hiếu kỳ, việc còn lại giao cho Trần Tối là được rồi, nhường ra vị trí đứng ở một phía khác cạnh ghế salon.
Lúc này bên tai lại là một tiếng cười lạnh, Đường Dư hai tay khoanh ở trước ngực cười cợt nói: "Thế nào? Nhanh như vậy liền bò lên giường đạo diễn? Đúng là có năng lực."
Mạc Hiểu lười giải thích với cô ta, ánh mắt lướt qua lại về trên màn hình điện thoại lướt weibo, hờ hững đáp: "Ah, cảm ơn khích lệ."
Đường Dư không chịu được nhất chính là thái độ không liên quan như này của cô, mỗi lần kiếm cớ oán hận cô, cuối cùng vẫn bị cô nhẹ nhàng đánh thái cực trả lại, khiến cho cô ta như kẻ ngang ngược cầm búa múa may trước cửa nhà Lỗ Ban*.
*múa rìu qua mắt thợ, không biết tự lượng sức mình.
Lại mở miệng châm chọc, "Vì vai diễn mà tự chà đạp chính mình, đúng là không biết xấu hổ, dạng nam nhân nào cũng có thể."
Mạc Hiểu híp mắt nhìn cô ta, thấp giọng: "Cô muốn gây sự với tôi thì nhìn trường hợp được không? Người khác đang bận làm sáng tỏ chuyện xấu, cô lại bận rộn gây mâu thuẫn, được sao?"
Đường Dư khẽ cười một tiếng: "Ah, mình làm còn không cho người ta nói sao, cô dám nói tối qua không ngủ giường đạo diễn không? Cô nam quả nữ cùng ở một phòng lẽ nào kề cận nói chuyện chỉ bàn công việc?"
"Tục ngữ nói Nhân giả kiến nhân dâm giả kiến dâm*, trong đầu cô chứa gì vậy? Tôi và đạo diễn đúng là bàn công việc, tùy cô muốn tin hay không."
"Lời nói khó nghe, chính là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, thật là đê tiện vô địch."
*Trích từ Hồng Lâu Mộng (Tào Tuyết Cần). Câu đầy đủ là "Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến tri, dâm giả kiến dâm"- bậc nhân đức nhìn gì cũng thấy nhân, bậc trí tuệ nhìn gì cũng thấy trí, kẻ đen tối thì nhìn cái gì cũng thấy đen tối.
Trần Tối là một nhân tinh*, khóe mắt liếc đến hai cô gái đang hạ giọng nói chuyện, liền mơ hồ ngửi được mùi vì giương cung bạt kiếm. Xác định nội dung, anh ta là người đầu tiên dùng tài khoản Mạc Hiểu đăng weibo, những người khác còn đang thảo luận, anh ta là õng ẹo đi tới đến bên người Mạc Hiểu, vừa vặn nghe được câu nói sau cùng của Đường Dư.
*người sành sỏi, lõi đời.
Đường Dư làm khó đễ Mạc Hiểu đã lâu, Trần Tối luôn không quen nhìn cô ta, vẫn ngại mặt mũi mà không có phát tác. Thật đúng là có một số người tự cho là đúng, cho rằng nhường nhịn cùng dung túng là cơ sở cho cô ta càn rỡ, không kiêng nể gì, ngay cả từ kỹ nữ, loại từ đê tiện cũng nói ra, thật đúng là không thể nhẫn nhịn nữa.
Anh ta the thé giọng mà "ô" một tiếng. Một tay chống nạnh, một tay cố làm ra vẻ mà che dưới mũi, "Đây là cái mùi gì vậy? Sao lại chua ghê? (Hán Việt là "toan", hay có ý chỉ ghen tỵ, đố kỵ)
Đường Dư liếc mắt khinh thường Trần Tối, "Mùi gì đến lượt kẻ đàn bà như anh quản?"
Trần Tối cong ngón út che miệng cười, "Đàn bà thì sao chứ? Tôi chính là đàn bà kịch trời cũng có thể thuận tiện nổ bay cô."
Mạc Hiểu nhịn không được "phốc" một tiếng cười ra, liếc nhìn khuôn mặt đã xám xịt của Đường Dư, đơn giản thoải mái giơ ngón cái cho Trần Nhất.
Đường Dư thẹn quá thành giận, "Anh tưởng gì vậy? Còn chưa tới lượt anh thái độ với tôi."
Trần Nhất không để tâm mà nghịch móng tay: "Đối với dạng nào, thì cho thái độ dạng đó."
Đường Dư giận quá, chỉ vào Trần Tối giọng nói the thé, từ họng nhả ra một tiếng: "Anh!"
Tiếng "anh" này vô cùng đột ngột, một đám người trước bàn làm việc đồng thời nhìn lại.
Người đại diện của Đường Dư rất nhanh đảo mắt qua một đám người, lại chuyển về Cố Ngôn Thầm: "Đạo diễn Cố, chúng ta bên này chỉ có giải thích tin xấu bất hòa giữa Đường Dư và Mạc Hiểu, cậu xem." Anh ta lại chỉ xuống trang chủ weibo trên màn hình, "Netizen đang bình luận theo hướng tốt, tôi cũng không muốn mọi người cực khổ bận rộn nửa ngày, cuối cùng vẫn là chuyện xấu."
Người đại diện của Đường Dư là lâu năm trong vòng, một đoạn văn nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, có lý có chứng cớ, có chút khí thế.
"Đúng vậy, làm việc với nhau tất nhiên là muốn dĩ hòa vi quý, không thì.. cậu tới một bước, tôi cũng đi một bước, gây chuyện suốt cũng không như lời nói ra đúng không?!"
Trần Nhất cũng rất khôn khéo, dăm ba câu đã chỉ rõ ràng chuyện bên kia bới móc trước ra.
Vẻ mặt Cố Ngôn Thầm bình tĩnh lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn lại. Mạc Hiểu nhíu mày lại, quay đầu sang -- thật phiền.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng nói đều đều của Cố Ngôn Thầm: "Tố chất cơ bản nhất khi làm diễn viên, chính không không được đem tình cảm cá nhân vào trong công việc, tôi hy vọng mấy người có thể làm được."
Một câu nói đến công bằng, nhưng cũng không mất phân lượng, vừa rồi mấy người xé nhau hăng hái nhất thời đều im lặng.
Tô Trạch Viễn cười hòa giải: "Được rồi, weibo nên đăng cũng đăng rồi, xem tình hình nãy giờ, dân mạng phản ứng không tệ, một bài này coi như bỏ qua quá khứ. Mọi người chuẩn bị một chút, đến phim trường quay chụp, không nên vì chút chuyện xấu nho nhỏ mà ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp."
Lời nói vừa dứt, không ai nói thêm gì nữa, làm vài tiếng "đi", "khởi công", "làm việc thôi", mọi người liền trước trước sau sau chuẩn bị đi ra ngoài.
"Mạc Hiểu." Cố Ngôn Thầm không nhẹ không nặng gọi một tiếng, trước sau như một lạnh lùng, không nghe ra được tâm tình.
Mạc Hiểu dừng chân quay đầu lại nhìn anh, người có dạ cũng tự nhiên kéo dài lỗ tai lắng nghe.
"Tối qua suốt đêm chỉnh sửa ảnh cực khổ, cảnh diễn của cô hôm nay xếp buổi chiều, về nghỉ ngơi đi."
Mạc Hiểu nghe vậy nhướn mày, nhìn Cố Ngôn Thầm cười ngòn ngọt, ngọt như mật như cỏ dại lan tràn trong lòng, anh là đang giúp cô giải thích. Người đàn ông này luôn ung dung thản nhiên hiểu rõ tất cả, sau đó hời hợt giúp cô giải quyết khó xử, tuy rằng cô tuyệt đối không quan tâm thái độ của Đường Dư, nhưng thái độ của anh, làm cho vui sướng muốn chết.
"Không khổ cực, giúp ngài, giúp đoàn kịch chia sẻ là nên." Mạc Hiểu nhún nhún vai, như không có chuyện gì đi qua trước mặt Đường Dư.
Đường Dư nghiến răng nghiến lợi "hừ" một tiếng, "Sửa ảnh có gì đặc biệt hơn người."
Người đại diện liếc cô ta một cái, "Đừng có làm mình làm mẩy, Cố Ngôn Thầm là người thông thấu, ai ra sao trong lòng đều biết, nhiệm vụ của cô là quay phim cho tốt, cũng không gây sự, tôi sẽ không lần nào cũng giúp cô."
Đường Dư nghẹn một hơi ở ngực không có chỗ phát tiết, giận dữ đi về phía thang máy, mỗi lần gót giày mảnh khảnh đạp trên mặt sàn đều là kiêu ngạo nín nhịn.
Đi tới trước thang máy, cửa còn chưa có khép lại, đang chời người. Đi vào trong, vừa nhìn, càng tức giận đến ói máu, Mạc Hiểu cùng Trần Tối thong dong nhàn nhã đứng trong thang máy vừa nói vừa cười.
Người đại diện khẽ đẩy cô ta một cái, cô ta chỉ có thể bực bội không cam lòng bước vào trong thang máy.
Những người khác đến lầu một đi phim trường, Mạc Hiểu đến tầng 15 ra khỏi thang máy.
Trần Tối vẫn duy trì ngạo kiều* vừa rồi, giọng nói sắp vắt ra nước được, "Hừ hừ ~ Đồ đĩ tiện kia, anh bình thường không chấp nhặt với cô ta, cô ta liền mấy lần, bị lật tẩy cũng chưa đủ.
* ngạo kiều: ngoại lãnh nội nhiệt/ người ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài và bên trong không đồng nhất, bên ngoài tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng thì ôn nhu, có lúc dễ xấu hổ.
"Đúng, đúng, đúng, chỉ anh lợi hại nhất." Mạc Hiểu bị một thân hoa lá hàng hiệu của Trần Tối đong đưa hoa cả mắt, mắt nhìn dưới đất bước đi, "Hôm nay sao có thể tùy hứng làm bậy như thế, anh là người đại diện, như vậy làm cho em cảm thấy tiền đồ khó đoán ạ."
"Được lợi còn khoe mẽ, ngấm ngầm vui vẻ chứ gì." Không đợi Mạc Hiểu phản bác, Trần Tối nói tiếp: "Trước tiên, làm việc luôn suy nghĩ từ đại cục, chú trọng nhiều, chính ra em chịu không ít uất ức, cũng may em cũng hiểu chuyện, tính tình thản nhiên cũng không tranh đoạt gì, chưa từng làm khó dễ anh."
Giọng nói Trần Nhất dạt dào tình cảm, Mạc Hiểu có chút rung động, ngước đầu cho Trần Tối nhìn trực diện Trần Tối, không sợ anh ta bị chói mù mắt.
Trần Tối lại cảm thán một tiếng: "Nhưng dù em có nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục thế nào chăng nữa thì vẫn không nổi tiếng lên được, cứ thuận theo tính tình thôi."
Mạc Hiểu: "..."
Vẫn ghét bỏ một thân quần áo lòe loẹt của anh ta.
Một đường vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh liền tới phòng, Mạc Hiểu lấy thẻ mở rộng cửa phòng.
Trần Tối "Ơ ~?" một tiếng, hỏi: "Gót chân em làm sao vậy?"
"Giày cao gót cọ."
Mạc Hiểu tùy ý đáp, theo bản năng giơ chân lên, quay đầu ra sau nhìn gót chân, sau đó liền thấy miếng dán vết thương thông thường, có chút kinh ngạc. Lại nhìn chân còn lại, lại cũng dán một miếng.
Trong lúc giật mình đột nhiên nghĩ tới tối hôm qua Cố Ngôn Thầm đi tiệm thuốc, hóa ra là đi mua miếng dán vết thương cho cô.
Người đàn ông trong nóng ngoài lạnh này.
Trong tim Mạc Hiểu từng nhịp từng nhịp đều là tiếng đập sung sướng, cảm thấy tâm tình trong giờ phút này giống như kẹo ngâm mật, ngọt trong ngọt.
Mạc Hiểu nhét thẻ phòng vào tay Trần Tối, cất bước quay ra.
"Em đi đâu?" Trần Tối giữ cô lại, "không khác gì người điên."
"Quá nóng, em phải đi phát tiết một chút."
Trần Tối kêu: "Ây~em đi đâu phát tiết?"
Mạc Hiểu phất phất tay về sau với Trần Nhất, "Đương nhiên là người trong lòng em."
Không kịp suy nghĩ Cố Ngôn Thầm có đi phim trường không, vội vàng quay lại lầu 20, trực tiếp đi tới phòng anh.
Khi đến cửa phòng anh, Cố Ngôn Thầm vừa vặn đang đóng cửa, Mạc Hiểu không cần suy nghĩ, đẩy anh vào trong phòng.
Cố Ngôn Thầm chỉ cảm thấy có gì đó mềm mại đụng vào người, ngay sau đó có người chui vào trong lòng anh, nhíu mày, "Em làm gì thế?"
Mạc Hiểu cọ cọ trước ngực anh, quẩn quanh chóp mũi là hơi thở mát lạnh của anh đặc biệt làm người ta yên lòng, giọng nói vọng ra từ lồng ngực anh, buồn buồn: "Chính là đột nhiên muốn ôm anh một cái."
Cách một lớp áo mỏng thân thể hai người kề sát nhau, thân thể cô gái vô cùng mềm mại, còn cả gan làm loạn cọ lấy cọ để trong lồng ngực anh, tuy đạo diễn Cố mặt liệt lại kiệm lời, nhưng rốt cuộc vẫn là một người đàn ông bình thường.
Anh bất đắc dĩ cong cong miệng, túm cổ áo Mạc Hiểu, kéo cô về sau, "Tôi muốn đi phim trường trước, em ngoan ngoãn một chút."
"Đừng kéo em nha, lại ôm một cái." Mạc Hiểu vòng tay bên hông anh lại chặt thêm.
Còn xấu thêm, Cố Ngôn Thầm vỗ gáy cô, ra lệnh: "Về ngủ."
Biết anh nhiều việc, đã cơn nghiện liền không lỗ mãng thêm, Mạc Hiểu buồn bực ở trong lồng ngực anh dùng sức hít một hơi, vừa vặn chóp mũi kề sát lồng ngực, mới chậm rãi buông tay ra, hỏi: "Tối qua anh không ngủ, không nghỉ ngơi một chút sao?"
"Ừm." Cố Ngôn Thầm ở hất cằm ra phía ngoài cửa, ý bảo cô đi ra ngoài: "Còn có việc."
Mạc Hiểu phùng mặt, ra khỏi phòng trước, nhìn ngón tay người đàn ông trên chốt cửa nói: "Anh đừng để mệt quá, khi anh Viễn cũng ở phim trường có thể tranh thủ ngủ bù."
Cô gái giống như bà quản gia nói lải nhải, Cố Ngôn Thầm từ nhỏ không cùng bố mẹ lớn lên, gia giáo nghiêm ngặt, sau khi xuất ngoại đi học càng độc lập, cực hiếm khi nghe những lời này, cảm thấy có chút buồn cười.
Lại vỗ gáy cô, "Về ngủ, đừng để tôi nói lần thứ ba."
- ---------
Editor: 29 Tết rồi, sắp qua năm mới nhưng mình cũng không có cảm giác gì.
Vũ Hán bị phong tỏa rồi, cả TQ đang hướng về Vũ Hán.
- ---------
Truyện chỉ được đăng tải chính thức tại wattpad @xiaoye_ với mục đích phi thương mại, nghiêm cấm sao chép và chuyển ver dưới mọi hình thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook